Chương 27: "Đường Này Có Biển Cấm Đi!”
Đã hơn một ngày một đêm ở trong hang động, Oh Gun-Woo cuối cùng cũng điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất. Hắn gọi ra Trường Không Chiến Mã, một tay cầm đao một tay cầm kiếm, cảnh giác cao độ.
Hắn cưỡi ngựa bước từng bước chậm chạm vào sâu trong hang. Hắn biết bây giờ nếu ra khỏi hang thì nhất định sẽ rơi vào miệng con quái vật kia. Bố nhà nó, một cái quất thôi đã tí c·hết rồi, ở trong hang lạnh còn che dấu được chút hơi ấm của con người chứ giờ mà ra ngoài thì kiểu gì cũng ngon thịt!
Oh Gun-Woo thúc ngựa vào sâu trong hang. Hắn vượt qua được tầng thứ nhất thì lại thấy lờ mờ một tia sáng xanh huyền bí. Tiến gần hơn, tứ xuất hiện trước mắt hắn là những khối phỉ thúy quý hiếm. Đáng lí ra phỉ thúy phải nằm trong lớp vỏ đá nhem nhúa chứ không phải phơi bày ra thế này, không lẽ là có bàn tay con người tác động? Mà cũng bỏ đi, thế giới này còn điều gì quái thai hơn sự tồn tại của lũ quỷ và con chó ngoài kia chứ!
Hắn thong dong bước đi độ chừng hơn một dặm, cảm thấy mặt đất trở nên ẩm ướt lạ thường. Phải biết thế giới này đang là mùa đông lạnh lẽo tuyết rơi, độ ẩm chắc chắn sẽ thấp, vậy mà nơi này lại có nước, cộng thêm một đống thứ quái lạ vừa nãy thì không lẽ trong này có dấu đồ tốt?
Oh Gun-Woo nuốt ực một miếng nước bọt, tốc độ của hắn cũng chậm hơn hẳn, tiến sâu vào trong.
Đến điểm cuối cùng của hang động, trước mắt Oh Gun-Woo bay giờ là một hòn đảo nổi giữa không trung. Phía tận cùng bên dưới là vực sâu không đáy, phía trên giống như một cái giếng trời, nhìn thẳng lên không trung. Hắn tỉ mỉ đánh giá kĩ lưỡng đảo nổi một chút, ước chừng từ bờ vực đến đảo nổi khoảng hơn ba trăm mét, với khoảng cách này hắn hoàn toàn có thể tiến tới đảo nổi nhưng trực giác vẫn luôn mách bảo hắn nên dừng lại.
Oh Gun-Woo nhặt một hòn đá, nhắm thẳng vào đảo nổi và ném, tốc độ hòn đá lao ra kinh người, trong chớp mắt đã đi được gần trăm mét. Hòn đá khi chạm tới khoảng cách hai trăm mét thì gặp trở ngại của gió lốc. Cũng may vì diện tích bề mặt nhỏ nên hòn đá đá không gặp phải nhiều trở ngại cho đến khi đạt mốc gần ba trăm mét thì bị hàng vạn đạo thiên lôi đánh thành tro bụi.
Oh Gun-Woo há hốc mồm, cũng may mà hắn cảnh giác, nếu không kết cục của hòn đá kia lại chính là bản thân hắn.
“Không có cách nào sao?”
Hắn suy tư một lúc, cố vắt hết kiến thức đã được học. Nhưng hắn vốn mới chỉ là học sinh cấp ba, làm gì đủ lượng kiến thức cao siêu chứ?
“Điện, điện, điện, cách điện. Nhựa?” Hắn giật mình quay về phía sau:
“Nhựa sao? Không có nhựa, thế thì... vỏ cây khô?”
Oh Gun-Woo lại ngồi xổm xuống, đưa tay vẽ nguệch ngoạc trên đất.
“Không, chó vẫn đang ở ngoài. Đất???” Hắn lại thở dài: “Đất đang ẩm!”
“Không dẫn điện, không dẫn điện...” Bất ngờ, Oh Gun-Woo trừng mắt, cặp mắt sáng trưng như tìm thấy đáp án, nhếch mép cười: “Không thử làm sao biết.”
Hắn tức tốc phi ngựa quay trở ra, tốc độ như muốn nhắm vào đám phỉ thúy bên ngoài. Hắn thật sự muốn thử tính dẫn điện của phỉ thúy.
Dù sao, với những kiến thức đã học thì thạch anh là một chất cách điện vì không có các electron tự do di chuyển trong cấu trúc tinh thể. Mà thạch anh được cấu tạo từ Silic và Oxi với công thức hóa học là SiO2, Còn phỉ thúy cũng được cấu tạo từ Silic và Oxi bên cạnh đó còn có Nhôm và Natri với công thức hóa học là NaAlSi2O6. Có lẽ cũng sẽ có một phần cách điện.
Hắn phi ngựa phá vỡ một khối phỉ thúy, tốc độ tay nhanh hơn hẳn so với việc chiến đấu, nắm lấy phỉ thúy lao ngược về, nhắm hương đảo nổi và ném. Phỉ thúy giống như viên đá, khi đến vùng sét đánh thì tốc độ hơi chậm lại một chút, có lẽ là cũng có dẫn điện nên mới có thể lao qua như vậy, nếu là vật dẫn điện tốt thì một là thành đống tro tàn, hoặc là lơ lửng giữa không trung.
Oh Gun-Woo nhếch mép.
“Đau nha.”
Kết quả vừa rồi đúng là quá sức mong đợi của hắn. Hắn chỉ sợ phỉ thủy dẫn điện tốt như Bạc và Đồng, ai ngờ nó lại có thể bình an như vậy. Oh Gun-Woo lại tức tốc quay về với đám phỉ thủy, mày mò khắc cho bản thân một bộ giáp.
Đã gần một tuần kể từ ngày Oh Gun-Woo điêu khắc bộ giáp, bây giờ cũng chỉ còn phần mũ giáp là chưa hoàn thành. Hắn xếp bộ giáp ngay ngắn, vươn vai thỏa mãn ngắm nhìn thành phẩm của bản thân. Đây là một bộ giáp với hàng vạn chi tiết lớn nhỏ, các manh giáp bá·m s·át nhau, khe hở cũng nhịp nhàng, thuận tiện cho việc di chuyển. Hắn vuốt cảm, ngắm nghía một lúc rồi bắt tay vào việc phác thảo nốt phần mũ giáp.
Thanh đao trên tay lại tiếp tục hoạt động hết công suất, hắn chém một đường thẳng tắp vào khối phỉ thúy, chỉ trong một cái chớp mắt, thanh đao đã chém khối phỉ thúy thành một khối vuông với diện tích bàng một quả bóng. Oh Gun-Woo cố gắng hình dung về hình dạng chiếc mũ, hắn muốn tạo ra một bộ giáp mà bản thân hằng mơ ước. Hắn muốn được sở hữu bộ giáp Ironman hoàn chỉnh nhất, mọi chi tiết lớn nhỏ của phần giáp vừa nãy hoàn toàn trùng khớp với bộ giáp Ironman.
Oh Gun-Woo cầm ngược lưỡi đao, khoét từng đường nhỏ để tách phần mặt nạ và tạo khối cho mũ giáp. Cũng ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy một loạt những tạp âm rất nhỏ phát ra từ phía cửa hang.
“Có người?” Suy nghĩ này trong vô thức xuất hiện dưới dòng suy nghĩ Oh Gun-Woo, hắn cẩn thận đánh mắt về phía cửa hang, thuận tay đẩy toàn bộ phần giáp vào góc khuất. Hắn trừng mắt nhìn về phía trước, điều chỉnh lại thanh đao trên tay, bước chân gấp rút lẩn vào trong bóng tối.
Vốn dĩ Oh Gun-Woo không muốn liên quan đến với đám người lạ này nhưng đồ trong này là báu vật, hắn sẽ không để mấy kẻ kia chiếm được lợi. Dù sao, hắn cũng chỉ cần khống chế bọn chúng thật tốt là được.
Âm thanh lớn dần, hắn trầm lặng để ý từng tiếng động của đám người.
“Anh Sakurai, anh ổn chứ?”
Một giọng nói khàn đặc, chất giọng khó khăn như đang thiếu khí đáp lại lời kia.
“Không sao, cũng may là chỉ chịu chút ảnh hưởng từ sóng điện mà Nguyệt Lang Vương phóng ra. Anh kiểm tra anh em nhà Kadoya đi, họ đã chịu một đòn trực diện của Nguyệt Lang Vương.”
Cơ mặt Oh Gun-Woo khẽ giật, mồ hôi bất ngờ ứa ra toàn thân. Phải biết rằng, hắn dựa vào tốc độ của mình mới có thể tránh khỏi Nguyệt Lang Vương. Dù cho hắn chỉ b·ị t·hương nhẹ, nhưng sự đau đớn trên cơ thể quả thực là khó có thể miêu tả, cảm giác tê dại xen lẫn đau nhói đến toàn thân, các cơ thịt bắt đầu co thắt lại với nhau, gân xanh nổi lên từng đường rõ rệt. Vô cùng khó chịu.
Mà hai người kia lại có thể chịu một đòn trực diện từ Nguyệt Lang Vương. Lẽ nào những kẻ này còn mạnh hơn bản thân hắn?
Người mới hỏi ban đầu khẽ gật, nói tiếp.
“Các anh b·ị t·hương nặng rồi, nghỉ ngơi chút đi, nhiệt độ nơi này khá thấp, nó sẽ không phát hiện ra đâu.”
Oh Gun-Woo giật mình, hắn tức tối muốn lao ngay ra luôn chém cho tên vừa rồi một cái, nhưng hắn lại chưa biết rõ tình hình mấy kẻ này, tốt hơn là không nên manh động. Cái gì mà không nhận ra? Đám người này đối đầu với nó rồi bỏ chạy vào đây, có ngu mới không đuổi theo ấy!
Giọng nói của người được hỏi cất lên, đáp lại câu nói bằng vài tiếng ho khan: “Không sao, chúng tôi chịu được.”
Oh Gun-Woo lúc này cũng đã nắm được hết tình hình. Nghe tiếng ho thì xem như hai tên kia là b·ị t·hương nặng nhất. Gã ban đầu được hỏi thăm như vậy mặc dù không b·ị t·hương nặng những ít nhất cũng phế rồi. Còn tên còn lại giọng nói lưu loát, xem ra là không b·ị t·hương, xem ra tốc độ của hắn cũng rất nhanh.
Cuối cùng Oh Gun-Woo cũng kết luận, tên này tốc độ tuy nhanh nhưng do có đồng đội chặn móng vuốt Nguyệt Lang Vương nên mới bảo toàn được sức mạnh, xem ra tốc độ gã này chắc cũng tương đương với Oh Gun-Woo.
Hắn quyết định ngay lúc này sẽ lao ra đánh một đòn phủ đầu, nếu như không nhân lúc kẻ địch suy yếu thì sẽ còn phải chờ đến bao giờ?
Oh Gun-Woo nắm chặt đao, tốc độ như tia chớp bất ngờ lao ra trước mặt đám người kia, ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống bốn gã đàn ông.
Đây là team bốn người ngoài khu rừng ở tuần trước đây mà. Gã team leader người lại dính đầy những v·ết m·áu rồi, hai gã tanker thì quần áo bị cháy xém hoàn toàn, lông tóc dựng ngược, vẻ mặt tái nhợt như sắp c·hết. Chỉ duy nhất tên bí ẩn kia là có thể đứng một cách vững vàng, ánh mắt sáng lóe, điệu bộ như một con cú mèo.
“Anh là ai?” Tên bí ẩn nhảy lùi về sau ba bước, cặp mắt sắc bén nhìn về phía Oh Gun-Woo, hay tay theo bản năng cầm cặp chủy thủ dơ ra đằng trước. “Anh muốn gì?”
Oh Gun-Woo thầm nghĩ: “Hoang vu vắng vẻ thế này, không đánh cho một trận thì còn làm cái gì nữa?”
Hắn nghênh ngang vắt thanh đao ngang lưng, kễnh kiệu nói: “C·ướp!”
Gã bí ẩn cúi thấp người, hay tay đưa lại gần nhau hơn, tạo thành tư thế có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào.
“Chúng tôi bây giờ không có gì, mong anh bỏ qua cho chúng tôi!”
Hắn lại nhìn từ dưới lên trên đám người kia một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ chán nản, lắc đầu: “Đúng là không có gì! Như một đám vô gia cư.”
Gã team leader bất ngờ phun ra một ngụm máu, hắn đỏ mắt nhìn Oh Gun-Woo, gương mặt có chút dãn ra, giống như không cam tâm, thần sắc bị kéo xuống nơi tận cùng của vực thẳm.
“Như một đám vô gia cư?”
Nhưng Oh Gun-Woo vẫn không bỏ qua cho bọn họ, hắn cầm đao quét thẳng một đường ngang mặt đất rồi lại chĩa đao về đám người. Dù thế nào thì hắn cũng đã ở trong hang được một tuần rồi, sớm đã coi nơi này là địa bàn vốn có, hắn trừng mắt với mấy tên “vô gia cư”.
“Nhưng xin lỗi, ở đây có biển cấm đi.”
Thực chất, tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có biển báo chứ, đội nhóm kia sớm cũng đã biết việc này, cũng hiểu dụng ý của Oh Gun-Woo.
Nhưng tên “assassin” lại không chấp nhận việc này, hắn thật sự muốn lao lên chiến với Oh Gun-Woo một trận. Dù sao, hắn cũng không biết Nguyệt Lang Vương có xông vào hay không, nhưng nếu như Nguyệt Lang Vương xông vào thì kết cục của bọn họ sẽ chỉ có một, hắn cần phải vào sâu hơn.
“Assassin” định lao lên thì gã đội trưởng vội ngăn lại, hắn nhìn về phía Oh Gun-Woo một chút rồi đánh giá.
“Đừng nóng, tên này dám đứng một mình thì xem ra đã biết hết tình hình của chúng ta rồi, ta không đấu được.”
Nhưng tên bí ẩn lại không cho là vậy, dù sao sở trường của hắn chính là á·m s·át. Hơn nữa hang động này lại mờ ảo đến như vậy, bóng tối mới chính là địa bàn của hắn, hắn tự tin có thể á·m s·át được Oh Gun-Woo. Dù sao kẻ địch của hắn là một người dùng đao, chắc chắn lối đánh sẽ thiên về sức mạnh, mà ở nơi như thế này, tốc độ mới là vua.
Nhưng Oh Gun-Woo lại không cho là vậy, dù cho đối phương có tốc độ cao như thế nào thì việc gia tốc dòng thời gian của bản thân và khả năng thuấn di của hắn khi kết hợp thì sẽ là bá chủ trong mọi dạng địa hình, hắn vốn không lo sợ về kẻ đánh lén.
Hai bên bất ngờ triệu hồi bộ giáp, Côn Bằng được rót xuống cơ thể Oh Gun-Woo. Mà tên bí ẩn kia thế mà lại là chòm sao Thiên Ưng, cùng chòm sao với người đàn ông đã biến Oh Gun-Woo thành kị sĩ. Nhưng khác biệt là, thủ hộ thú mà kẻ này gọi ra lại là một con cú mèo chứ không phải là Kim Ưng như của người đàn ông.
Quả đúng là assassin, bộ giám của hắn được phối bằng lớp ánh sáng đen tuyền. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hoàn toàn lẩn trong bóng tối, cơ thể biết thành một cái bóng vô hình vô dạng. Xem ra đây chính là kĩ năng của kẻ này.
“Sống không tốt sao?”
Oh Gun-Woo về thế, phát động cùng lúc hai kĩ năng Bích Hải Trường Sinh và Bách Hoa Quy Linh. Hang động từ chiến trường của hắc kị sĩ đã biến thành sân chơi của lam kị sĩ.
Gã bí ẩn vẫn chưa hiểu gì về tình hình hiện tại, hắn bất ngờ t·ấn c·ông Côn Bằng từ dưới bóng. Chủy thủ sắc bén phản quang lại ánh sáng xanh trên bộ giáp Côn Bằng, đột nhiên lướt qua cổ của vị lam kị sĩ. Chủy thủ có tốc độ kinh người, một đường lướt qua như tia điện giữa không trung, bất ngờ, xuyên phá.
Nhưng thật không may thay, thứ mà hắn chém trúng lại chỉ là không khí. Còn Côn Bằng thì nhờ vào khả năng gia tốc dòng thười gian mà mọi cử chỉ của assassin chậm đi gấp năm lần, đủ để hắn kịp thời phản ứng và thuấn di sang một vị trí khác.
“Này ninja, anh làm cái gì vậy? Đừng múa nữa!”
Gã bí ẩn, khá bất ngờ, không lẽ tên này lại là một kẻ chuyên về á·m s·át như hắn? Đối với hắn, chỉ có những kẻ có sức phòng ngự tốt, hay mang khả năng gây sát thương quần thể mới có thế tránh lại những đòn á·m s·át của hắn. Vốn chưa từng có ai có thể thoát được chiêu này cả. Chỉ nghe thấy hắn hừ nhẹ một tiếng rồi lại lẩn về bóng tối.
Oh Gun-Woo chống nạnh, lắc đầu: “Đã bảo là cấm đi rồi! Còn muốn rước họa vào thân. Người xưa nói chớ có sai mà: “Họa hổ, họa bì, nan họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri thâm.” đúng là chỉ nhìn thấy cái bề ngoài chứ không thể thấu tấm lòng bên trong!”
Hắn đợi assassin t·ấn c·ông lần nữa. Lần này, gã bí ẩn kia đã dùng thêm một chiêu khác, từ trong bóng đen xuất hiện thêm bốn assassin khác. Đây là chiêu phân thân của hắn, tốc độ xuất chiêu, khả năng hóa bóng cũng đều ngang bằng với bản thể hay nói cách khác, cả năm assassin đều là bản thể cũng đều là phân thân, với chiêu này của hắn xem ra đã mang sẵn cho bản thân năm cái mạng, một chiêu thức vô cùng quỷ dị.
Nhưng ai mà ngờ lần này Oh Gun-Woo lại chơi lớn như vậy, lần này hắn sau khi dịch chuyển thì liền tụ lực, sẵn sàng chém ra một chiêu Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều cỡ nhỏ.
Đao vừa xuất ra, thủy triều cuồn cuộn kéo tới, trăm ngàn sinh linh hóa thành ảo ảnh xen lẫn vào trong s·óng t·hần. Oh Gun-Woo thẳng tay chém xuống năm gã bí ẩn, toàn bộ quét qua một lượt.
Sóng thần tuy nhỏ nhưng uy lực cũng rất lớn, ít nhất thì cũng đủ để làm cho một tên chuyên á·m s·át phải gục xuống. Những kẻ chuyên đi á·m s·át thì thể lực sẽ tiêu hao rất lớn, bù lại là một kĩ năng á·m s·át thượng thừa. Oh Gun-Woo lợi dụng điểm yếu này, kết hợp với khả năng gia tốc và dịch chuyển nhân cơ hội chém ra một đòn phân biệt thắng bại.
Quả nhiên, không uổng công hắn chuẩn bị chiêu này, chỉ một đòn mà assassin đã hoàn toàn đổ gục, bộ giáp cũng theo đó mà rời khỏi cơ thể hắn. Dù sao thì Oh Gun-Woo cũng không có lo ngại mấy, đằng nào đây cũng chỉ là một phiên bản nhỏ, nếu như gã bí ẩn chặn được thì hắn lại chém thêm vài nhát nữa, dù sao thì kết quả vẫn giống như nhau.
Một đao lướt qua, tốc độ chém này quả thực là quá nhanh, trận chiến bắt đầu trong chớp mắt và cũng kết thúc trong chớp mắt. Sóng thần vừa lướt qua, tên bí ẩn cũng vừa vặn ngất lịm, bộ giáp đã tan biến từ lúc nào. Chỉ thấy Oh Gun-Woo từ từ đáp đất, giải trừ bộ giáp, lên giọng: “Đường này có biển cấm đi!”