Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 26: Kị Sĩ Thiên Hồ - Nguyệt Lang Vương, Vua Của Loài Nguyệt Lang




Chương 26: Kị Sĩ Thiên Hồ - Nguyệt Lang Vương, Vua Của Loài Nguyệt Lang

Ma Thần Nhãn hú lên một tiếng dài, nghe rất chói tai. Hắn kéo căng lông mi, tia máu trong mắt hằn rõ từng sợi, đám dây leo khô héo lại mọc r lần nữa, lần này mọc ra còn kèm thêm rất nhiều gai nhọn.

Dây leo uốn cong một vòng tròn xoe ra đằng sau, dùng quán tính ném đống gai nhọn trên thân thẳng vào Huyền Vũ. Tốc độ của gai nhọn rất nhanh, xem ra nó còn tương đương với chiếc nỏ của Dyland.

Dyland đưa khiên lên chắn toàn bộ cơ thể, hắn gạt cái lẫy thứ tiếp theo, chiếc rãnh ngoài cùng bắt đầu chuyển động, đầu cuối rãnh kéo thấp xuống, kalixyanua chảy thẳng vào đầu mũi tên. Hắn lại lần nữa kêu gọi bộ giáp Huyền Vũ, chín điểm sáng trên chiếc khiên lại sáng lên. Mặt đất bỗng hóa hư vô, uyển chuyển đung đưa theo sóng biển, nhịp nhàng, không có quy luật. Từ trong chín đốm sáng kia, chín đầu thủy long từ mặt đất trồi lên, quấn chặt lấy Ma Thần Nhãn. Đây hẳn là chiêu Sinh Linh Lưu Chuyển của Dyland, hắn ngay lập tức khóa chặt con mắt.

Hắn lại đấm chiếc khiên xuống nền đất, nề đất như dài lụa trồi lên một lượt rồi trở lại bình thường.

“Không dùng được à?” Dyland than thở: “Thế thì thử chiêu này xem.”

Hắn tháo chiếc nỏ, cố định thật chắc lên khoảng trống phần trên cùng chiếc khiên, mai rù trên chiếc nỏ giống như một nửa cỏ lại của mai rùa trên tấm khiên Thuẫn Bài. Mai rùa được ghép hoàn chỉnh, đằng xà trên tấm khiên bất ngờ trở nên sinh động hơn, uốn lượn như vật sống.

Đằng xà khóa chặt cơ thể Dyland, bộ giáp dần được đổi sang tone màu trắng, sáng lóa. Hắn ghép hai tay vào tấm khiên, tấm khiên như được truyền thêm sức mạnh, tách ra làm hai, trở thành hai lưỡi đao sắc bén.

Hắn bỗng khựng lại, tay chân hơi run rẩy, thứ vỡ ra đâu tiên lại chính là phần mũ giáp.

Đây là chiêu Trường Sinh Đằng Xà, chiêu thức cuối cùng của Huyền Vũ. Hắn vốn không dám dùng chiêu này nhiều, tuy nói là khi trở thành kị sĩ thì tự thân sẽ có ba chiêu thức đặc trưng. Nhưng với hắn thì chiêu này quả thực là quá mạnh, nếu bản thân không đủ sức mạnh thì có lẽ đến cả cái tên cũng chưa hô ra được chứ đừng nói là sử dụng được.

Trường Sinh Đằng Xà là chiêu thức vô cùng tàn độc, chiêu này lấy chính máu của người sử dụng để cường hóa bản thân, bằng việc tiêu hao máu huyết, thứ sức mạnh thuần khiết từ bộ giáp cũng được chuyển hóa vào cơ thể người sử dụng, kết hợp với c·hất đ·ộc thần kinh sẽ làm cho kị sĩ sử dụng chiêu này có một đòn tất sát mạnh hơn tất cả.

Dyland vội lau máu trên miệng, ánh mắt rực cháy nhìn về Ma Thần Nhãn, hắn quả thực không còn cách nào khác, đến cả v·ụ n·ổ của xesi cũng không diệt hết được đám cây khô kia thì chỉ còn cách sử dụng một chiêu mạnh nhất.

“Thằng chó, mày tiến bộ còn nhanh hơn tao tưởng. Đã gọi được ngựa trước cả tao.” Hắn ho khan mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt như sắp c·hết, lẩm bẩm: “Tiếc là mày không xem được quả bom nguyên tử của tao rồi!”

Toàn bộ bộ giáp đều biến mất, chỉ còn phần găng tay là vẫn còn. Hắn lắp ngược hai thanh đao vào nhau, biến nó thành một chiếc phi tiêu hai cánh, gồng sức, nghiêng người, đưa phi tiêu ra sau. Cuối cùng chiếc găng tay cuối cùng cũng tan biến, Dyland nhân lúc đó quăng toàn bộ phi tiêu về phía Ma Thần Nhãn.

Dyland vận dụng sợi dây thép trên tay, điều khiển phi tiêu tránh khỏi đa số dây leo khô, tiếp cận Ma Thần Nhãn. Phi tiêu tuy không có tác động nhiều vào đám dây leo nhưng mỗi một vòng xoay nó đều sản sinh ra một lượng nhiệt rất lớn, chỉ một chút tia đi bắn ra, cây cối xung quanh trăm mét vốn đã khô héo nay lại biến mất không một dấu vết.

Phi tiêu bay nhanh đến nỗi chỉ để lại một tia tàn ảnh, tốc độ như thiên thạch rơi xuống trái đất, khí tức hủy diệt truyền khắp nơi, cắt ngang khu rừng khô.



Một v·ụ n·ổ lớn bùng phát, làn khói hình nấm cao cả vạn mét, rung chấn truyền đi khắp nơi làm một tòa nhà với kiến trúc gothic gần đó xuất hiện rung lắc nhẹ. Tiếng nổ như vạn tiếng sấm rền, vùng đất phía dưới Ma Thần Nhãn nứt toạc ra, trong chốc lát giống như hóa thành miệng núi lửa, cháy rực.

Bụi mù tan đi, khung cảnh trước mắt giờ đã trở thành một mớ hỗn độn. Khu rừng khô như mới trải qua đ·ộng đ·ất, vết nứt đan chéo nhau xập xệ. Cơ thể Dyland cũng dần lộ rõ, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, hô hấp dồn dập. Hắn lúc này đang quỳ dưới đất, cố gắng bám trụ bằng cành cây khô cạnh đó, cả cơ thể bị nhuốm đỏ bởi máu và đất cát. Quần áo tan thương chưa từng có.

Hắn khó khăn nhìn về phía Ma Thần Nhãn, mắt thấy Ma Thần Nhãn vẫn còn khá nguyên vẹn khiến hắn không khỏi thốt lên: “Nổ như vậy mà vẫn không sao?”

Ma Thần Nhãn tuy sống sót sau v·ụ n·ổ vừa rồi nhưng tổn thất của nó cũng rất lớn, rừng khô đã bị hủy diệt hoàn toàn, lớp giáp xung quanh đã vỡ gần hết, để lộ ra nhãn cầu trắng xóa. Tuy nhiên, Ma Thần Nhãn lại khác vơi Dyland, nó hiện đang phục hồi lại nguyên trạng, xem ra ước chừng khoảng nửa tiếng nữa nó có thể trở về trạng thái hoàn chỉnh nhất.

Tất nhiên là Dyland không muốn cho nó cơ hội, hắn lê lết tấm thân tàn lại gần Ma Thần Nhãn. Máu huyết liên tục xối ra, trận chiến sau v·ụ n·ổ đã thành trận chiến chịu đựng, kẻ nào có thể chịu đến cuối cùng sẽ là kẻ chiến thắng. Là Ma Thần Nhãn hồi phục trước, hay Dyland giải thoát cho Mr.Crimson trước.

Ma Thần Nhãn nhìn thấy có điều không ổn, cho dù là nửa tiếng, nhưng với tốc độ này, nó chắc chắn sẽ b·ị c·hém một đao, kẻ bị nhốt sẽ có thể thoát ra. Nó chịu đựng nỗi đau, bứt ra một lớp giáp nhỏ, phỏng thẳng về phía đầu Dyland, muốn kết liễu hắn.

Tốc độ miếng giáp không nhanh nhưng cũng không chậm, bay một đường thẳng tắp về Dyland. Trong lúc bất ngờ xen lẫn tuyệt vọng, Dyland lại vang lên một cơn đau đầu, tầm nhìn phía trước trở nên mờ nhạt, đen dần rồi biến mất.

Hắn cảm nhận thấy một đường sinh khí ấm áp từ trong đầu truyền ra khắp toàn thân, cả cơ thể giống như được cường hóa, mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Dyland nhìn về phía một hòn đảo xa xăm, một con ngựa với màu sắc đen bóng từ hòn đảo chạy đến, trên thân còn được trang bị thêm đôi cánh lông vũ mềm mại, cả cơ thể được làm từ kim loai và chiếc sừng cong v·út như mặt trăng ở giữa trán. Con ngựa tới gần Dyland thì đột nhiên tan biến, ý thức của hắn cũng dần quay lại.

Hắn nhìn về phía miếng giáp, có vẻ tốc độ của miếng giáp đã chậm đi rất nhiều, hắn thậm chí có thể đọc được chuyển động tiếp theo của miếng giáp.

Ánh mắt đánh sang bên cạnh, rồi lại nhìn thẳng lên bầu trời đen kịt, Dyland chợt nhìn thấy dòng chữ xuất hiện trong đầu: “Hải Mã Trường Sinh.”

Con ngựa trong tiềm thức ban nãy dần xuất hiện, nó bất ngờ lao ra phía trước, chắn miếng giáp thay cho Dyland.

Dyland bật cười: “Tao đợi mày lâu lắm đấy!” Hắn chỉ tay về phía Ma Thần Nhãn.

“Đưa tao đi đánh thức Mr.Crimson!”

Hải Mã Trường Sinh hiểu ý, nó gặm lấy Dyland rồi hất hắn yên vị trên lưng, bay thẳng về Ma Thần Nhãn Với tốc độ cực nhan.

Ma Thần Nhãn hoảng loạn, nó dừng việc hồi phục, bứt ra vô số miếng giáp và quẳng đến chỗ Dyland. Nào ngờ, tốc độ của Hải Mã Trường Sinh lại quá nhanh, mọi đòn đánh đều bị nó tránh khỏi. Ma Thần Nhãn bị dồn vào đường cùng, nó rú lên một tiếng chói tai, tiếng rú quá lớn làm lộ một khe hở dưới bọng mắt.



Dyland nhân lúc xuất hiện kẽ hở liền hét thật to vào trong: “Tỉnh lại đi, Mr. Crimson!”

Mr.Crimson không hề có phản ứng, Dyland lại gọi thêm hai lần nữa nhưng lại càng làm Ma Thần Nhãn hú to hơn.

Vốn tưởng Ma Thần Nhãn muốn đe dọa thôi, nhưng thật không ngờ, nó lại đang muốn kêu gọi đám nga quỷ dưới ma giới tụ tập lại, muốn triệt tiêu hủy diệt Dyland. Tuy nói Dyland là thiên tài gia tộc Huyền Vũ nhưng bây giờ sức mạnh hắn đã không còn bao nhiêu, mà hơn nữa nơi này là ma giới, hắn không thể đấu hết đám ngạ quỷ ở đây được.

“Hải Mã Trường Sinh, không còn thời gian nữa, không cần né đòn, trực tiếp dùng sừng đâm vào con mắt kia!” Dyland ra lệnh.

Hải Mã Trường Sinh thuận theo lệnh chủ nhân, đâm thật mạnh vào con mắt. Dyland thuận theo cú v·a c·hạm, chọc tay vào cái lỗ mà Hải Mã Trường Sinh tạo ra. Dường như hắn vừa chạm vào một thứ gì đó giống như tay người, cảm giác chạm đến Mr.Crimson, Dyland lại hét to thêm lần nữa.

“Tỉnh dậy!”

Người bên trong con mắt bất ngờ mở mắt, cơ thể bắt đầu dãy dụa. Hắn nhìn thấy khe hở đằng trước liền dứt khoát đấm thật mạnh, vội vã chui ra. Mà Dyland lúc này vì đã phải chịu sát thương từ một số miếng giáp, cuối cùng vì mất quá nhiều máu dẫn đến hôn mê. Trước khi tiếp cận được con mắt, hắn đã bị mảnh giáp cứa qua dồn dập. Mảnh giáp khô héo lao siết, mỗi một mảnh đều giống như gai nhọn, mưa tên găm phập vào cơ thể Dyland.

Ngay tại điểm Dyland ngã xuống, một người đàn ông bước ra từ con mắt. Người này lõa thể, trên từng khối cơ chắc thịt vẫn còn bám bụi những chất dịch nhầy nhụa xanh biếc của Ma Thần Nhãn. Hắn có một mái tóc dài kéo xuống tận gót chân, mắt biếc mũi lõ, nét mặt góc cạnh, tổng thể khuôn mặt hắn giống như một chiến binh Hy Lạp cổ, cao lớn vạm vỡ.

“Ta nên tỉnh lại rồi!” Hắn lại quay về phía Ma Thần Nhãn đang bị khoét một lỗ lớn giữa con ngươi.

“Cáo từ!”

Ma Thần Nhãn lúc này từ trong hốc mắt chảy ra một dòng chất lỏng màu đen đặc sệt, thủy tinh thể bị nhuốm đỏ bởi các tia máu, phần rìa con mắt là một đám xúc tu lúc nhúc như mấy con giòi, chúng đang tái tạo lại Ma Thần Nhãn.

Ma Thần Nhãn tuy không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng nó chỉ đứng ở phía trung lập. Nhiệm vụ của nó chính là cân bằng giữa hai thế giới, bắt giữ những kẻ phá bỏ quy tắc giữa hai giới. Bên trong Ma Thần Nhãn có cả con người và ngạ quỷ, sức chứa của nó có thể nói là vô hạn. Nhưng đối với ngạ quỷ thì dường như nó không thể bắt giữ được bởi ngạ quỷ sẽ dựa vào những di vật của n·gười c·hết mà kí sinh cho đến khi tìm được vật chủ thích hợp.

Ma Thần Nhãn bị phá, đồng nghĩa với việc đám quỷ bị nhốt cũng thoát ra ngoài. Tuy nói Ma Thần Nhãn sẽ không nhốt nhiều ngạ quỷ nhưng trong suốt trăm năm, ít nhất cũng phải có đến hơn hai mươi con quỷ bị phong ấn. Đám quỷ lúc này nhìn thấy đường thoát thì nháo nhào chạy ra.

Ma Thần Nhãn tuy có tốc độ hồi phục nhanh, nhưng hơn hai mươi con quỷ lao ra cùng lúc khiến nó không thể nào hồi phục ngay được, cái lỗ trước con ngươi lại càng rộng hơn.

“Đúng như dự đoán.” Người đàn ông nói nhỏ: “Đến ở đâu, thì về ở đó!”



Cơ thể lõa lồ dồn trọng tâm ra sau, cánh tay phải hắn sáng lên một luồng sáng trắng xóa. Cánh tay hắn lúc này giống như một thanh kiếm sắc bén, từng tầng kiếm ảo bay xung quanh cơ thể, nhanh chóng ghép lại thành một bộ giáp mờ ảo, cuối cùng thì hóa cứng, trở thành bộ giáp hoàn chỉnh.

Bộ giáp này có một tông màu chủ đạo là màu trắng, chiếc mũ giáp có đôi tai dài vểnh lên và phần mũi kéo dài xuống tới căm. Cặp mắt đầy sự mê hoặc và ẩn hiện những vòng tròn không đồng nhất bên trong. Trước ngực hắn là một hình ảnh của một con cáo màu lam, sau lưng là phần áo choàng được xẻ thành chín phần, mỗi phần đều có một màu sắc khác nhau. Phần giáp tay và giáp chân được bọc kín bằng những móng vuốt sắc nhọn.

“Lâu rồi không gặp, Thiên Hồ.” Người đàn ông nói: “Dùng thử một chút nhé.”

Hắn tiện tay đánh bừa một quyền vào lỗ hổng kia, một quyền với tốc độ cực đại. Quyền này tựa hồ bao hàm những cái tinh túy nhất của đất trời, tiên khí tỏa ra khắp nơi, đẩy lùi ma khí của đám quỷ. Một quyền đánh cho hơn hai mươi con quỷ lao ra cùng lúc phải lùi lại, không dám ra ngoài.

Hắn lại tự nói với bản thân: “Có lẽ ta lại phải sống tiếp rồi.”

Quay trở lại với linh giới, nơi mà Oh Gun-Woo đang lẩn trốn khỏi móng vuốt của Nguyệt Lang Vương chính là một hang động nhỏ cách cái hang của Nguyệt Lang Vương chừng ba cây số.

“Sao con nào cũng khỏe vậy? Đau vãi.” Hắn giải trừ bộ giáp, vùng vai phải đã hơi vẹo xuống một chút, xem ra là bị trật khớp.

“Con chó này sao khỏe thế nhỉ, trong chiếc nhẫn cũng đâu có nói!” Oh Gun-Woo lại quay sang chiếc nhẫn: “Nhẫn huynh, huynh cho tao xin cái đáp án chứ phát vừa nãy tí c·hết đó.”

Chiếc nhẫn trên tay trái hắn quay tít, một dòng chữ bay ra từ trong chiếc nhẫn rồi tập trung trước mặt Oh Gun-Woo.

[Nguyệt Lang Vương.]

“Hả?”

Chiếc nhẫn lại viết thêm dòng chữ:

[Nguyệt Lang Vương, vua của loài Nguyệt Lang, có cơ thể được làm bằng kim cương, trên người mang từ trường, chiếc đuôi chính là nguồn gốc của dòng điện cực mạnh. Nguyệt Lang Vương dựa vào từ trường tự phát mà có thể điều chỉnh trọng lực, bay và gia tăng tốc độ.]

Oh Gun-Woo tức tối, hắn đấm một quyền thật mạnh vào tường, bức tường rung nhẹ rồi để lại một vết tay nhỏ.

“Thằng bố mày, sao không nói sớm? Biết tao sắp c·hết không?”

Nhẫn không gian lại rung lên: [Ngài không hỏi.]

Oh Gun-Woo bực bội, hai mắt đỏ trừng, mím chặt bờ môi rồi chỉ chỉ tay.

“Coi như mày thắng!”