Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 25: “Mau thả Mr.Crimson!”




Chương 25: “Mau thả Mr.Crimson!”

Oh Gun-Woo do vẫn chưa hoàn toàn nói được tiếng Nhật nên cũng chỉ kịp thời nói ra câu xin lỗi rồi lại phóng xe tuyết chạy đi xa

“Thằng chó. Tao g·iết mày.”



Gã bặm trợn hét lên, chỉ tay về hướng Oh Gun-Woo, đám đàn em có một vài tên đuổi theo nhưng cũng có vài tên ở lại, hỏi:

“Vậy còn lông linh thú?”

Tướng c·ướp thở phì một cái, cương quyết chỉ tay về phía trước.

“Nghiền nát nó, lông linh thú để sau cũng được.” Tướng c·ướp trợn mắt: “Rồng Tử Vong không thể bị xem thường!”

Đám thuộc hạ cũng rất muốn phản bác nhưng lại không giám, chúng bày rõ bộ mặt chán nản rồi đuổi theo hướng Oh Gun-Woo. Nhìn tình hình thì có vẻ tên tướng c·ướp không được lòng thuộc hạ cho lắm, tên nào tên nấy cũng lộ rõ vẻ chán nản. Dù sao c·ướp thì vẫn chính là c·ướp, cái mác kị sĩ có che cỡ nào cũng không thể thay đổi, mà hơn hết là c·ướp thì còn cần gì đến mặt mũi nữa chứ? Xem ra tên nhóc kia sắp xui xẻo rồi.

Cách đám người kia khoảng chừng hai cây số, Oh Gun-Woo tạm thời dừng lại một chút, hắn nhìn lại chiếc xe tự chế đã nát nhừ, lắc đầu đá một cái. Hắn tấp vào một hang động gần đó, lấy sổ bút đã chuẩn bị từ trước suy nghĩ, thiết lập kế hoạch cho ba ngày sắp tới.

Đột nhiên Oh Gun-Woo cảm thấy sống lưng âm ấm, lông tơ bất ngờ dựng ngược. Theo thói quen, hắn vội gấp lại sổ bút, nhanh chóng nhảy ngược ra sau, tay trái thuận theo thói quen đấm ra một quyền giữa không trung. Khoảnh khắc một quyền này đấm ra, trong khoảng không nơi cánh tay Oh Gun-Woo xuất hiện một vết nứt. Hắn đưa tay phải vào trong và lôi ra một thanh hắc đao, nhìn chằm chằm về thứ vừa xuất hiện sau lưng mình.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, đối diện với kị sĩ là một bóng đen không rõ hình dạng, bóng đen này cứ mập mờ rồi lại biến mất, dù thế nào cũng không thể nhìn rõ. Thứ có thể nhìn thấy duy nhất là hai đốm sáng đỏ rực đang lơ lửng trong hang động u tối. Hai chấm đỏ thi thoảng sẽ náy vài cái, rồi tỏa ra một lượng sát khí khổng lồ. Trung tâm đốm sáng là một màu vàng rực lửa, lóe sáng như những vầng trăng máu.

Trăng máu dãn ra, chúng tiến dần đến vị trí của Oh Gun-Woo, lúc này hình dáng của thứ sinh vật kia càng rõ ràng hơn. Sinh vật này có hình dáng của một con sói tuyết, không, theo khuôn mẫu và màu lông thì là vậy nhưng hình dáng lại khác biệt hoàn toàn. Đây là một sinh vậy có cái đầu khá giống với một con tuyết lang, đỉnh mũi nhô ra ba chiếc gai nhọn đâm ngược lê trên. Sinh vật này không có tai, sáu mắt và cặp cánh dơi gắn ở sau đầu thay thế cho tai, nó có cặp mắt chính và hai cặp mắt phụ chia đều sang dưới đuôi mắt chính. Cặp mắt đỏ lòm như hai vầng trăng máu, giữa trán còn có họa tiết của một mặt trăng lạnh lẽo. Đây chính là Nguyệt Lang.

Nửa thân trên của Nguyệt Lang chính là kết cấu của một loài giáp xác, nó có nửa thân trên được bọc bằng lớp lông từ kim loại, không phải nói là kim cương mới đúng. Phần lông bên trên lấp lánh và phản quang. Ánh sáng mặt trời bị phản xạ ngược lại thành những màu sắc khác nhau, tạo thành một vầng hào quang vây quanh Nguyệt Lang giống như ánh sáng của các bậc đế vương.



Oh Gun-Woo cũng đã tìm hiểu về loài này rồi, hắn vốn chỉ biết là Nguyệt Lang là loài sinh vật có ngoại hình giống sói tuyết và có một biểu tượng mặt trăng trên trán chứ không hề biết rằng nó sẽ oai hùng như này. Hơn nữa, sau khi tìm hiểu thì loài này am hiểu nhất là điều khiển dòng điện, tia sáng trắng là một đường thẳng tắp, không hề bị bẻ cong nhưng trên từng sợi lông của nó lại là những sợi tích điện, cả cơ thể như một khối nam châm khổng lồ, từ trường tỏa ra khiến ánh sáng bị bẻ cong vào tạo thành vầng hào quang cho riêng nó.

Điều đặc biệt nhất chính là nửa thân sau của nó, những sợi lông tơ trắng muốt kia vậy mà lại không chịu ảnh hưởng của từ trường, không hề dựng đứng lên mà lại mượt mà êm ái. Biểu hiện rõ nhất có lẽ chính là lang trảo và cái đuôi uốn lượn kia. Đầu đuôi có hình dạng gần giống với một quả thông khô, phần đỉnh nhọn hoắt và kéo dài lên như một mũi thương, hay nói đúng hơn là một mũi phi đà. Đỉnh chiếc đuôi và những móng vuốt liên tục phát ra những tia điện trắng tinh, viền bên ngoài còn phảng phất vài nét lam quang nhàn nhạt.

Theo như màu sắc của nhiệt độ thì màu đỏ mới chỉ là những ngọn lửa bình thường, hay những tia điện cũng thế. Và màu sắc càng sáng hơn đồng nghĩa với việc nhiệt độ càng cao. Với màu sắc phát ra từ đuôi của Nguyệt Lang thì xem ra nó đã có lượng nhiệt còn cao hơn cả mặt trời, có lẽ là vì thể tích nhỏ hơn nhiều nên rất khó để cảm nhận. Nếu như nó có kích thước ngang bằng với mặt trời thì không biết chừng còn biết truyền thuyết thiên cẩu thực nhật thành sự thật.

Oh Gun-Woo nhìn chằm chằm vào cặp mắt rồi thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ tác giả của Chú Thuật Hồi Chiến lấy ý tưởng từ đấy?”

Hắn vội lắc đầu, đưa bản thân trở về hiện thực, chĩa đao về Nguyệt Lang, hiên ngang nói: “Sống không tốt sao?”

Tất nhiên là Oh Gun-Woo không hề biết trước mắt hắn vốn dĩ không phải là Nguyệt Lang. Nó đúng là Nguyệt Lang nhưng nếu để so với đám Nguyệt Lang kia thì chỉ hạ thấp thân phận của nó, bởi vì tứ to lớn này chính là một con Nguyệt Lang Vương.

Theo như trong tài liệu thì Nguyệt Lang Vương sẽ có chiều cao là mười lăm mét chứ không phải chỉ tầm ba mét giống như này, có lẽ đây mới chỉ là một con non, nếu không thì Oh Gun-Woo làm gì còn cơ hội nói ra những lời đó.

Oh Gun-Woo khẽ động, Nguyệt Lang Vương cũng động, hai bên như nắm được chuyển động của đối phương, đao và lang trảo vả chạm nhau, nổ ra những âm thanh oanh oanh rung trời.

Hắn gọi ra bộ giáp Côn Bằng, tốc độ không nhanh không chậm, uyển chuyển như nước, luồn lách qua từng hạt tuyết một cách mềm mại, nhanh chóng áp sát Nguyệt Lang Vương. Oh Gun-Woo lách người qua hàng thông heo hút, tránh khỏi hào quang từ trường của Nguyệt Lang Vương, tiếp cận phía sau và chém một đao xuống đuôi nó.

Nào ngờ, Nguyệt Lang Vương lại mạnh hơn hắn tưởng, một cái vẫy đuôi mà sức mạnh đã gần nửa tấn, ngang bằng với lực chém của kị sĩ trẻ. Nó bất ngờ nhảy thẳng lên trời, mặt trăng trên trán sáng lên, lôi đình tích tụ từ móng vuốt chém ra những tia điện trắng xóa.

Lôi điện oanh tạc xuống vị trí Oh Gun-Woo đang đứng, hắn cũng rất nhanh nhẹn, chạm nhẹ mũi đao xuống mặt đất, biết không gian xung quanh thành tiểu hồ tĩnh lặng. Tuyệt kĩ Bích Hải Trường Sinh được thi triển. Không thời gian xung quanh đột nhiên chậm lại, thanh đao cũng được buông khỏi tay hắn, vạn đao nhô lên từ mặt tuyết, nổ tung thành vạn cánh hoa đào tuyệt đẹp, Bách Hoa Quy Linh được phát động ngay sau đó.

Tia điện của Nguyệt Lang Vương chém xuống bỗng chậm lại, không phải là dòng thời gian của Oh Gun-Woo chậm lại. Kết hợp khả năng dịch chuyển của Bách Hoa Quy Linh và khả năng gia tốc thời gian của Bích Hải Trường Sinh đã khiến cho tốc độ của hắn lên đến cực hạn. Cái tốc độ cực cao của dòng điện cũng đã chậm hơn hẳn.



Oh Gun-Woo vội dịch chuyển sang một bên, trên tay phải còn vương lại vết cháy xém khi chịu ảnh hưởng của lôi đình. Một kích vừa rồi của Nguyệt Lang Vương nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng lại uy lực vô cùng.

Chiêu vừa rồi khi mới chạm xuống mặt đất thì dường như không có gì xảy ra, có lẽ là do tốc độ quá cao khiến mặt tuyết không kịp phản ứng. Độ chừng hai giây sau, trong bán kính trăm mét, tuyết trắng tan biến hoàn toàn, hơn nữa, đám cỏ dưới tuyết đã bị cháy rụi, chỉ để lại vết đen sâu thẳm trên mặt đất heo hút.

Chàng kị sĩ giật mình nhìn lại, thầm than: “Mẹ ơi, trong sách đâu nói nó khỏe vậy!”

Nguyệt Lang Vương cũng không nhanh không chậm, liếc mắt về phía Oh Gun-Woo, ánh mắt khinh thường, nhìn xuống kẻ yếu đuối. Nó xoay người bước chầm chậm về phía chàng trai, giống như bậc đế vương đang muốn trêu đùa với con mồi.

Tốc độ này đúng quả thật là quá mức khủng bố, Oh Gun-Woo nếu không kịp sử dụng hai tuyệt kĩ cùng lúc thì có lẽ sớm đã trở thành bữa trưa cho Nguyệt Lang Vương. Hắn biết mình không địch lại liền dứt khoát dồ hết sức vào chiêu Bích Hải Trường Sinh, mở rộng phạm vi dịch chuyển lên bán kính hơn sáu cây số, thuấn di ngay lập tức đến một hang động xa Nguyệt Lang Vương nhất.

Quay về phần nhiệm vụ của Dương. Bây giờ phải gọi y là Dyland, Miller Dyland. Dyland vừa mới tiến vào ma giới, dù nói linh hồn của n·gười c·hết sẽ tiến vào ma giới nhưng những kẻ bị phong ấn cơ thể thì linh hồn sẽ nằm trong một góc khác của ma giới, nếu thật sự không kéo linh hồn trờ về kịp thời thì sẽ có khả năng linh hồn đó sẽ trở thành ngạ quỷ.

Dyland lang thang dưới ma giới một hồi lâu, hắn không rõ phương hướng, không thể biết được đây thật sự là nơi nào. Xung quanh là những cành cây khô héo và con đường mòn mà hắn đi chỉ dẫn đến một đích duy nhất. Con Mắt Của Ma Thần.

Ma Thần Nhãn là con mắt có thể nhìn thấu hết thảy nhân sinh, nhìn nhận những tội ác của con người rồi tiến hành phát quyết. Ngoài ra nó còn có chức năng chính là giam giữ những kẻ ngoại lai, những kẻ không thuộc về ma giới.

Dyland nhìn về một phương trời xa xăm, ánh mắt hướng về phía Ma Thần Nhãn: “Ma Thần Nhãn, tôi muốn xin ông thả một người. Hãy trả Mr.Crimson cho chúng tôi!”

Ma Thần Nhãn chớp chớp, nó rú lên một âm thanh lạnh ngắt, rợn người: “Ngươi có tư cách gì để ta thả hắn, hắn vốn nên ngủ sâu tại nơi này. Đây là quy tắc.”

Dyland trầm mặt, giọng nói trở nên đanh thép: “Việc ngạ quỷ xuất hiện đã là thứ không hợp quy tắc ngay từ đầu rồi. Ông còn đứng về phía bọn chúng?”

Hắn thả balo xuống, lấy ra một tấm khiên và triệu hồi Huyền Vũ: “Nếu ông không thả thì đừng trách tôi!”

Ma Thần Nhãn nổi điên, nó tích tụ lại một rừng gai nhọn xung quanh. Con ngươi nhíu lại, vạn tiễn phóng ra, hướng thẳng về phía Dyland.

“Hỗn xược!” Ma Thần Nhãn quát: “Mau cút về nhân giới!”



Huyền Vũ đưa khiên chặn lấy vạn tiễn, đáp: “Mr.Crimson vốn là ở nhân giới.”

Ma Thần Nhãn không chịu để yên, nó huy động những dây leo khô héo quanh đó kết chùm lại, quất tới tấp về phía kị sĩ. Dyland tuy là chuyên gia phòng ngự nhưng dẫu sao là con người đều sẽ có nhược điểm, hắn chỉ có thể chống đỡ sát thương tư một phía. Ma đằng đánh xuống từ sau lưng làm hắn bất ngờ bị văng ra xa, phần giáp lưng lộ rõ những c·hấn t·hương đáng kể.

Dyland lên cơn thịnh nộ, hắn trực tiếp chay thẳng đến chỗ Ma Thần Nhãn, ma đằng và mộc tiễn, liên tục đánh ra, mỗi một đòn đều giống như súng tỉa xả xuống, nỗi đau truyền lên đại não như khi bị mất đi hẳn bộ phận cơ thể.

Hắn tiếp cận gần tới Ma Thần Nhãn, dùng toàn lực ném tấm khiên về phía con mắt, nào ngờ nó lại kịp thời phản ứng, dùng phần giáp xung quanh bọc lại rồi đánh bật tấm khiên, cuối cùng là bồi thêm một roi vào trước ngực.

Dyland văng xa chừng trăm mét, cơ thể hắn va đập mạnh vào những gốc cây khô héo, bộ giáp bất ngờ bung ra. Hắn nằm bò trên mặt đất tầm năm giây rồi loạng choạng đứng lên, tay nắm chặt khiên, run rẩy lau v·ết m·áu trên miệng.

“Đau thật đấy, ngài Mắt.” Dyland đẩy kính, cười mỉm: “Nhưng đưa Mr.Crimson về là nhiệm vụ của tôi.”

Hắn móc từ trong túi ra một chiếc nỏ nhỏ chỉ bằng cánh tay, chầm chậm đeo nó vào tay phải, tay trái cố định tấm khiên. Chiếc nỏ của hắn toàn thân đều được làm bằng vàng, bên trên có khắc biểu tượng của một cái mai rùa, trước mai rùa là hơn trăm cái lỗ nhỏ, tên độc sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào.

Mũi tên trong chiếc nỏ được thiết kế chia làm ba rãnh, rỗng ruột. Phần ngoài cùng được bội một lớp kali xyanua. Kali xyanua là một hóa chất cực độc, gây c·hết người với liều lượng thấp, nó có tác dụng mạnh với các sợi thần kinh, gây t·ê l·iệt, mất ý thức và gây t·ử v·ong ngay sau đó, đây là một trong những đặc tính phù hợp khi chiến đấu với đám ngạ quỷ chiếm lấy thân xác con người.

Rãnh thứ hai có tẩm axit sunfuric đậm đặc, dùng để t·hiêu r·ụi mọi loại vật chất mà nó gặp phải do tính háo nước vốn có. Axit sunfuric khi được tiếp xúc với một vật thể, nó sẽ tiến hành hấp thụ toàn bộ nước của vật thể đó và thứ còn sót lại chỉ là than, một thứ có thể hủy diệt sinh vật một cách đau đớn nhất.

Rãnh cuối cùng là kim loại xesi được ngăn cách với nước tinh khiết bên trên phần thân mũi tên. Xesi là một kim loại kiềm, phản ứng mạnh với nước. Khi xesi tác dụng với nước sẽ sinh ra phản ứng nhiệt cao dẫn đến một v·ụ n·ổ lớn.

Trên phần mai rùa của chiếc nỏ có ba cái lẫy, dùng để sử dụng các trạng thái của mũi tên như ăn mòn của axit sunfuric, c·hất đ·ộc thần kinh của kali xyanua, bộc phá của xesi với nước. Dyland là một kị sĩ phòng ngự nên chiếc nỏ này chính là chỗ dựa duy nhất giúp hắn đi solo từ đầu.

Dyland liếc nhìn Ma Thần Nhãn, đẩy kính: “Chúc ngài ngon miệng!”

Hắn gạt lẫy, hất nhẹ tay, cả trăm mũi tên đều phóng ra cùng lúc, từ bên trái lướt đến Ma Thần Nhãn. Đuôi mũi tên xé gió bay tới tạo thành một đường vòng cung tuyệt hảo. Mũi tên chạm vào đám dây leo khô héo chắn trước con mắt, đầu mũi tên thụt vào trong, viên bi chắn giữa nước và xesi b·ị đ·ánh bật ra. Xesi và nước tác động mạnh với nhau, tạo ra một v·ụ n·ổ tương đương với một quả mìn phá tăng, khoảng trống chắn trước Ma Thần Nhãn trong chớp mắt tan thành vạn mảnh.

“Mau thả Mr.Crimson!”