Chương 24: Đảo Núi Lửa Aogashima, Tokyo, Nhật Bản
Một chưởng này của Trung tuy không lộ rõ uy lực quá lớn nhưng lực đạo lại mạnh mẽ không tưởng. Chưởng này oanh tạc thẳng vào giữa lưng Phong, dồn anh nằm sập xuống chiếc bàn mới vỡ ban nãy. Mặt bàn lấy Phong làm trung tâm chất động rồi nứt nẻ, cuối cùng thì vỡ tan. Chiếc bàn dày một gang chớp mát bị nghiền nát. Mạt gỗ bay tứ tung, phủ kín cả một vùng, chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh hư ảo của chàn thiếu niên đàng nằm dài giữa chiếc bàn.
Ý thức anh mất dần, hình ảnh phía trước lại lần nữa trở nên mơ hồ, nếu nói lực sút của Phong là một tạ thì một chưởng này của Trung phải nói là nặng mười tấn. Dù có nhìn thế nào thì cách biệt giữa hai người quả thực quá lớn.
Công kích của trung tá nhìn thì có vẻ nhỏ bé nhẹ nhàng nhưng sức phá hủy lại mạnh hơn nhiều so với một cước toàn lực của Phong. Trước khi ngất đi Phong vẫn còn kịp hét lên một câu sau khi nghe thấy “Chidori.” phát ra từ miệng Trung.
“Đờ mờ wibu! Lúc nào cũng đáng ghét như vậy.”
Tầm nhìn của Phong mờ dần, chỉ còn lưu lại một hình ảnh đắc chí của Trung khi anh ta đưa ngón tay giữa thân thiện về phía Phong.
Trong một căn phòng sang trọng tài vùng Tokyo, Nhật Bản. Bây giờ cũng chừng hơn tám giờ tối, trong căn phòng là đầy đủ những vật tư mang phong cách phương tây. Chiếc đèn chùm to lớn đính ngay giữa trần nhà, bên dưới là hàng sofa êm ái và một người đàn ông đang nhâm nhi li cafe, trước mặt anh ta là một đoạn băng ghi hình của camera an ninh đã ghi lại cuộc cọ xát giữa Trung và Phong.
“Stop!” Một cô gái với mái tóc bạch kim nói.
Cô gái này khoảng chừng mới hơn hai mươi tuổi, thân hình đầy đặn theo một tỉ lệ vàng. Mắt ngọc mũi cao, gương mặt vô cùng sắc xảo, mang một nét ma mị cuốn hút lạ thường. Cô gái mặc một bộ bikini mỏng, để lộ rõ đường cong tuyệt mĩ và một là da bạch tuyết lung linh, trên cổ còn vắt thêm chiếc khăn tắm, xem ra cô nàng vừa trở về từ bể bơi. Nếu so nàng với Ánh thì có thể nói rằng đây là một sự trái ngược hoàn toàn. Dễ thương và quyến rũ, thiên thần và mị quỷ.
“Anh Kido, người này là ai?”
Chàng trai tên Kido mà cô gái kia mới nói chính là trung tá Trung, đây là tên tiếng Nhật của anh ta.
“Một tân binh xuất sắc.”
“Quả thực là xuất sắc!” Nàng cười: “Cậu ấy có thể nhân lúc anh khuất tầm nhìn mà lẩn trốn, nếu lúc đấy là bỏ chạy thì anh sẽ phải mất một thời gian dài và công sức đấy.”
Kido nói: “Đúng vậy, cho nên anh cần em huấn luyện cho tên nhóc đó!”
“Em không muốn ra mặt đâu!”
“Không cần ra mặt.” Kido đáp lại: “Chỉ cần em dẫn đường tên đó và tạo thêm công ăn việc làm là được.”
Cô nàng đưa khăn lau nốt phần đỉnh đầu, lạnh lùng hỏi: “Cậu ấy tên gì?”
Kido hớp lấy một hơi cafe rồi trầm tĩnh đáp: “Oh Gun-Woo. Bằng tuổi em.”
“Ý em là tên thật cơ!” Cô c·ướp lời.
“Phong!”
oOo
Nửa đêm, Phong bất ngờ chồm dậy, nhìn khắp xung quanh thấy cảnh quan khác lạ. Căn phòng tối đen trong mắt anh lại trở nên rõ ràng vô cùng, tiếng nước chảy nhẹ nhàng róc rách thật êm tai. Thâm chí, phía xa xăm còn thoang thoảng chút âm thanh của tivi, xem ra là của hàng xóm. Nhìn lại xung quang thêm lần nữa, Phong đã biết mình không còn ở trong nhà giam nữa, có lẽ đây chính là ngôi nhà mà Dương chuẩn bị cho anh.
Phong bước xuống giường, lượn lờ quanh phòng một chút rồi cảm thán:
“Ôi mẹ ơi, bạn tôi nhiều tiền thế cơ à? Như này sướng thật nha!”
Phong thư thái pha lấy li cafe, dịu dàng tận hưởng phút giây yên bình trên chiếc sofa ngoài phòng khách. Anh đã chấp nhận việc Phong đ·ã c·hết, và thay vào đó, anh chính là Oh Gun-Woo. Tất nhiên là anh không hề lo lắng lắm về phía bố mẹ, bởi vì Dương, không phải nói là Dyland đã lo vụ này giúp anh. Cho nên việc giải thích với bố mẹ là không cần thiết lắm vì dù sao họ cũng đã nhận được lời giải thích phù hợp.
Oh Gun-Woo bất ngờ cảm thấy ngón tay tê cứng, chiếc nhẫn đột nhiên xoay tròn và một dòng chữ hiện lên trước mắt y.
[Đã đến thời khắc tiến vào linh giới. Hãy đến Phân bộ Sở Lạc Thần tại Nhật Bản, Dục.]
Oh Gun-Woo hơi thắc mắc, hắn khẽ nghiêng đầu.
“Dục? Dục vọng ấy hả? Thế Việt Nam là gì?”
Dòng chữ lại hiện lên đúng một chữ duy nhất: [Ái.]
Hắn bĩu môi vỗ thẳng một cái bốp xuống chiếc nhẫn.
“Trả lời vô tình vờ lờ.”
Oh Gun-Woo lại nhìn ra ngoài cửa, cảnh quan trước mắt xem ra hắn đã được chuyển đên một nơi khác không phải là thành thị Tokyo. Hắn bước ra ngoài cửa, ngắm nhìn vẻ đẹp hoang dã và thơ mộng xung quanh, rồi lại ngước lên bầu trời đêm. Nhìn thấy xung quanh được bao bọc với một vòng cung tròn trịa và cao lớn, rồi cố gắng nghe những âm thanh giao động của sóng biển.
“Nơi này chắc là đảo núi lửa Aogashima nhỉ? Ông bạn cũng biết chọn địa điểm đấy chứ!”
Oh Gun-Woo quay trở lại ngôi nhà, dùng chiếc nhẫn mở ra cánh cổng tiến vào Phân điện Dục.
Ngôi nhà mà hắn đang ở có một phong cách khá là cổ điển. Đây là ngôi nhà mang hướng quý tộc cổ còn được gọi là machiya. Trong căn nhà còn có một hoa viên nhỏ, trong hoa viên được trang trí những cây anh đào rực rỡ và những chiếc lồng đèn giấy. Ngay tâm điểm là một cái hồ nước nhỏ, giữa hồ nước lại là cây anh đào lớn hơn hẳn, thay vì nói là hoa viên thì hãy gọi nơi đây là một đảo anh đào thu nhỏ.
Phía xa hơn chút còn được điểm thêm một hòn non và những trụ nước nhỏ liên tục chảy như thác nước, bên cạnh là một lũy trúc thanh cao, mảnh mai. Đối diện với hoa viên là một bãi sân rộng rãi và không có lấy một vật dụng, ở mép tường còn được gán thêm hai hàng binh khí, xem ra khu này chính là khu luyện tập kiếm đạo của người Nhật xưa.
Quay trở về với gian chính thì ngay giữa gian nhà chính là bàn tiếp khách, bên trái là tivi và bên phải là những món đồ truyền thống của người Nhật. Trên đó trưng bày hai thanh katana đen bóng, ngay phía dưới là bộ mũ giáp samurai cổ cùng chiếc mặt nạ Oni. Hai bên xung quanh thì trưng bày những chiếc quạt giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay. Ngoài cửa cũng được treo thêm đèn lồng giấy và chiếc chuông gió bằng thủy tinh.
Phân điện Dục tại Nhật Bản có kết cấu không khác gì so với tại Việt Nam. Thứ khác biệt duy nhất ở đây chính là vị trí phát sáng trên cơ thể Hồ Tinh, thay vì thứ ánh sáng phát ra từ mắt như ở tại Việt Nam thì ở Nhật Bản lại sáng lên ở viên ngọc nằm trên chín chiếc đuôi của nó, cảm giác khi nhìn vào viên ngọc cũng rất mơ hồ, ảo giác và đáng sợ, không khác gì so với đôi mắt kia.
Oh Gun-Woo bước vào trong Phân điện cũng không hề muốn nói chuyện với ai, cơ bản là bởi vì hắn vẫn chưa học thành thạo tiếng Nhật, chỉ đành hỏi các quy tắc thông qua chiếc Space Ring trên tay trái.
Thời gian trôi qua chưa quá nửa tiếng, ngay dưới chân bức tượng Lạc Long Quân xuất hiện một cánh cổng vưới màu sắc đen bóng, bên ngoài là những văn tự khó hiểu màu xanh lam bay xung quanh cánh cổng. Vốn nói những kị sĩ này đều là những con người mang dòng máu Lạc Hồng nhưng sau rất nhiều thời gian, họ cũng đã nhập tịch Nhật, cho nên việc giao tiếp với họ bằng tiếng Việt là không thể.
Bước vào kết giới, Oh Gun-Woo cảm thấy bản thân như mất hết tri giác, mọi thứ trôi qua dường như mới chỉ là một cái chớp mắt. Thời gian và không gian, trong khoảnh khắc tiến vào cánh cổng bỗng trở nên không chân thực.
Cả thế giới như chìm vào trong bóng tối, Oh Gun-Woo mụ mị đầu óc, hắn cảm thấy mất phương hướng, đồng thời cũng đánh mất khái niệm về không thời gian, thời gian giống như đã trôi qua rất lâu, cũng giống như chỉ là trong khoảnh khắc.
Bên tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, mắt không nhìn thấy, mũi không ngửi được, miệng không nghe vị, cũng không có cảm giác.
Không biết trôi qua bao lâu, giống như rất lâu, giống như chỉ trong khoảnh khắc.
Bóng tối tan biến, người thiếu niên mở mắt ngồi chồm dậy thở dốc liên tục, hắn khẽ rùng mình, cảm giác rét lạnh như cắt vào xương.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, đây là một khu rừng rộng lớn, xung quanh phủ kín những tuyết trắng xóa. Rừng thông heo hút bao phủ toàn bộ nơi này, tiếng sói liên tục hú lên trong khu rừng.
Xung quanh Oh Gun-Woo chỉ là một màu trắng tinh khôi, cái rét đến cắt xương cắt thịt len lỏi khắp cơ thể hắn. Hắn vẫn cứ đứng, dường như cái lạnh này hầu như không mang đến cho hắn một cảm giác buốt giá nào cả. Người ta nói tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu quả không ngoa.
Oh Gun-Woo nhìn về phía xa, hắn thấy tại nơi đó thấp thoáng hình ảnh mờ nhạt của một loài thú nào đó. Khoảng cách giữa hắn và con thú kia xem chừng chỉ khoảng hơn một trăm mét, tuy nói thị lực của kị sĩ cao hơn người thường rất nhiều nhưng trong mắt Oh Gun-Woo lại trở nên mờ ào lạ kì. Xem ra Linh giới không phải là một nơi dễ chọc.
Kị sĩ trẻ cũng lười vận động, hắn nhanh chóng làm ra một xe trượt tuyết đơn giản, ngồi lên và trượt đi thật nhanh. Dù sao, khi còn ở Việt Nam hắn cũng chưa từng được nhìn thấy tuyết nên nhân cơ hội này hắn phải chơi cho đã.
Trong một khu vực nhỏ cách chỗ Oh Gun-Woo tầm hơn 3km, có một nhóm kị sĩ đang đứng chụp lại với nhau, tiến hành tác chiến trong không gian Linh giới.
Nhóm kị sĩ gồm bốn người, hai người cầm khiên, một người cầm thương và một người cầm đoản đao, đội hình được xếp thành 2:1:1. Đội hình 2:1:1 là cách xếp đội hình nhóm cơ bản khi chiến đấu dài ngày của các kị sĩ, nó được hiểu là hai kị sĩ dùng khiên dẫn đầu với vai trò là một tanker, kị sĩ dùng thương sẽ đưng giữa, là nguồn phát lực chủ đạo của đội hình và cuối cùng là một kị sĩ chuyên về tốc độ với vai trò á·m s·át.
Hai kị sĩ cầm khiên có cơ thể to lớn, hai người mang hai khuôn mặt gióng hệt nhau, xem chừng họ chính là một cặp sinh đôi. Người đứng sau cùng thì lại cực kỉ bí ẩn, dù chưa triệu hoán bộ giáp nhưng toàn thân đã kín mít, tất thảy là một màu đen u tối, chỉ để lại cặp mắt sáng lộ ra ngoài. Còn vị kị sĩ đứng giữa đội hình lại chính là một team leader. Người này mắt sáng mày hổ, gương mặt góc cạnh, tuấn lãng. Theo chỉ đạo của hắn, toàn bộ đội hình trở nên uyển chuyển hơn cả.
Nhóm kị sĩ phối hợp rất tốt, họ di chuyển cực nhanh, chỉ trong vài phút đã tiến xa gần 10km, trên đường đi thu thập được không ít lông linh thú.
Bộ lông linh thú mà nhóm kị sĩ thu thập được đa số là của loài Nguyệt Lang. Loài sói này thường có tập tục đi theo bầy, sở trường của chúng lại chính là thao túng gió tuyết và cây lá kim. Nói cách khác, rừng thông này chính là địa bàn của chúng, chiến lực của đám Nguyệt Lang trong đây sẽ cao hơn rất nhiều so với các khu vực khác. Do đó, khi săn linh thú thì cần phải có đến một đội nhóm hoàn chỉnh.
Trong lúc thu thập chiến lợi phẩm của con Nguyệt Lang thứ hai sáu thì nhóm người này lại bị bao vây bởi một nhóm khác. Nhóm này tổng cộng hơn mười thành viên, mặt mũi tên nào tên nấy cũng bặm trợn, nhìn liếc qua cũng biết không phải là người tốt đẹp gì!
“Các anh là ai? Tôi không biết các anh!” Team leader chất vấn.
Một tên trong đám gằn giọng, hét: “Ông bạn à? Ông biết chúng tôi muốn gì mà! Cống hiến nhiều lông linh thú sẽ được thưởng rất lớn đấy, mong ông hợp tác.”
Hợp tác cái con khỉ khô ấy! Nhìn bộ dạng này rõ ràng là đi ăn c·ướp, còn bày đặt thanh cao.
Đội trưởng của nhóm người hỏi vặn lại: “Nếu tôi không hợp tác thì sao? Các anh không sợ bị Sở Thần Lạc phát hiện sao?”
Tên bặm trợn vừa nãy lại nói tiếp: “Ông cứ tin tưởng tôi. Nếu ông không hợp tác thì chúng tôi tự có biện pháp khác. Dù sao c·hết ở đây cũng đâu ai biết đâu, kị sĩ hi sinh tại nơi này cũng khá nhiều!”
Team leader chợt biến sắc, gương mặt xanh xao như sắp c·hết, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra làm cả cơ thể phải bủn rủn.
“Tôi hiểu rồi! Của các anh đây.”
“Cảm ơn đồng chí.” Tên kia vẫy tay: “Hẹn gặp lại nhé!”
Rồi hắn tiến đến chiếc bao tải đang chưa bộ lông linh thú. Bộ lông linh thú và đá hổ phách là những vật tâm linh, dùng để tạo ra nguyệt khí. Cũng chính vì vậy mà chúng không thể giấu vào trong nhẫn không gian khi chưa được xử lí. Việc b·ị c·ướp thế này xem ra cũng đã xảy ra khá nhiều.
Tên đô con mới chuẩn bị sờ tay vào bao tải thì Oh Gun-Woo bất ngờ từ đâu bay đến, chiếc xe tuyết vừa vặn quét qua gương mặt bặm trợn của tên tướng c·ướp làm hắn lập tức văng ngược ra xa, tiếp đất bằng cằm.