Chương 23: Tokyo, Nhật Bản - Oh Gun-Woo: "Sống Không Tốt Sao?"
Tokyo, Nhật Bản.
Trong nhà giam kín mít và bừa bộn, hai con người một lớn một nhỏ đang nằm ngổn ngang, trên miệng liên tục phát ra những tiếng thở dốc mệt mỏi. Một người trong số đó lén lút lấy từ dưới giày lên một điêu thuốc và châm lửa, phì phèo nói bằng một tràng tiếng Nhật.
“Cừ lắm nhóc, anh kết chú rồi đấy.”
Người còn lại không hiểu gì, chỉ gãi đầu cười nhẹ. Đang khoảnh khắc cả hai còn mệt mỏi, ngại ngùng thì một giọng nói trầm thấp, có vẻ rất quen thuộc vang lên từ bên ngoài nhà giam.
“Ngủ ngon chứ cu!”
Giọng nói thân thuộc khiến Phong bất ngờ quay lại, hai chữ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt sáng như nhìn thấy vàng: “Sao mày lại ở đây thế?”
Bóng dáng to tròn và gương mặt có chút già dặn của Dương dần xuất hiện. Anh có một giọng nói rất trầm, trầm đến mức sâu thẳng xuống đáy đại dương. Chỉ bằng cái nhận biết này thôi thì cũng đủ để Phong đoán ra người vừa nói là ai rồi.
“Mày nhớ kĩ cho tao. Mày đ·ã c·hết rồi, và tao bây giờ tên là Dyland, mày cũng đổi tên đi!”
Phong lúc này hơi thắc mắc, anh chỉ tay lên trán suy nghĩ một chút. Rõ ràng là bản thân còn đứng ở đây, sao lại c·hết chứ? Hơn nữa, sao Dương lại thành Dyland?
Phong bấy giờ mới nhớ ra khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức. Quả thật là vậy, anh đã b·ị b·ắn, hơn nữa còn là một phát chí mạng. Vậy điều gì đã xảy ra chứ? Rõ ràng vừa nãy đánh nhau rất chân thực mà!
Dương lại nói tiếp: “Mày thật sự chưa c·hết. Nhưng mày đã là n·gười c·hết! Chình vì mày để lộ thông tin về lũ quỷ nên Phong phải c·hết, tao sẽ giúp mày làm một thân phận mới!”
Phong bấy giờ mới ngờ ngợ hiểu được ý của gã bạn thân, anh hỏi ngược lại: “Thế còn gã cán bộ kia thì sao? Với cả tao c·hết thì cần gì phải đưa tao đi xa thế, chỗ này không phải Việt Nam đúng không?”
Dương bắt đầu đẩy kính, mắt kính sáng nhẹ một cách vô hình, cảm giác như rất thông thái: “Để anh nói cho chú. Gã thanh tra kia là người của mình, còn việc mày ở đây là vì nhiệm vụ của tao cũng ở đây. Cái gã cần được đánh thức đang ở nơi này!”
“Thế nơi này là...” Phong thắc mắc.
“Nhà tù, Tokyo, Nhật Bản!” Dương nhếch mép cười.
Nhưng chưa ngầu được bao lâu thì tầm nhìn của Dương chợt tối sầm, từ phía của Phong bất ngờ lao ra một chiếc gối trắng tinh đập thẳng vào mặt Dương, làm chiếc kính rơi xuống đất. Chưa đợi Dương kịp định hình thì Phong lại quẳng thêm chiếc gối nữa vào giữa đỉnh đầu anh.
“Cười con khỉ, mày cười gian bỏ mẹ. Nói trắng ra là ở Nhật từ đầu có phải nhanh không, dài dòng vờ lờ.”
Anh bạn thân khi đẩy chiếc gối ra thì cua tay, lúi húi chỉnh sửa mắt kính mới rơi xuống đất. Rồi anh lại đeo kính lên và đẩy kính thêm lần nữa: “Ờ tóm lại là như thế này, rồi thế này. Sau đó mày như này và như kia.”
Phong thờ ơ đáp: “Ờ hiểu rồi, như thế chứ gì? Oh Gun-Woo, 18 tuổi, Dong-gu, Busan, Hàn Quốc.”
“Bố Oh Gun-Seok, 56 tuổi, đã mất. Mẹ Nguyễn Thị Hòa, 50 tuổi, đã mất.” Anh nói tiếp.
“Sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, du học tại Đại học Hokudai, Hokkaido, Nhật Bản. Chuyên Ngành Giáo Dục.”
Dương trố mắt lên nhìn người bạn của mình. Anh dụi mắt vài lần để xác nhận rồi ngạc nhiên hỏi: “Mày phải là Phong không đấy? Sao mà nói chuẩn quá vậy, tao còn tưởng mày là như vậy thật cơ.”
Phong bấy giờ mới từ từ mò dậy, anh nhíu mày nói: “Mày làm cho tao thì làm cho trót đi, tao nói một lèo này cho rõ ràng. Rồi đó, bao giờ thì fake xong?”
Dương chớp mắt hai cái định thần lại, anh làm dấu oke với Phong rồi ra hạn là hai ngày. Cuối cùng chiỉ để cho Phong một quyển ngữ pháp tiếng Nhật rồi bỏ đi.
Phong nhìn quyển sách dày cộm thì ngán ngẩm, anh trước nay tuy không nói là ghét học ngoại ngữ, nhưng quả thật tiếng Anh đã làm anh chán nản rồi, bây giờ lại phải biến thành người Nhật.
Cầm lấy quyển giáo trình, trong lòng Phong không khỏi chán nản, anh lắc đầu nhìn lại căn phòng. Đến bây giợ mới đoán ra rằng bản thân đang ở trong tù, trong lòng thầm nghĩ: “Má ôi, tù nước ngoài mà sạch như kí túc xá ấy!”
Rồi anh lại quay ra anh bạn xăm trở mới quen, trước tiên cố gắng nới lấy vài từ tiếng Anh: “What your name?”
Nhưng xem chừng người Nhật không có hay học tiếng Anh cho lắm, chỉ thấy Tatsu cũng nghiêng đầu, hai mắt trợn tròn hỏi lại bằng tiếng Nhật: “Cái gì?”
Chàng thiếu niên không biết nói gì hơn, dành quay ra một góc rồi cúi gằm, cảm giác bản thân như không thể hòa hợp được với nơi này, dồn hết tâm trí vào cuốn sách.
Học được chừng bốn tiếng, Phong lại b·ị đ·ánh thức bởi một tràng tiếng Nhật lạ hoắc, cụ thể là 216, có lẽ là số phòng giam.
Đột nhiên của phòng của anh được mở ra, rót vào tai anh lại là một tràng tiếng Nhật khó hiểu, chỉ nghe được từ Taberu mà anh mới đọc được trong sách, có nghĩa là ăn. Xem ra giờ cơm đã đến rồi!
Trong nhà ăn tập thể. Tuy nói là nhà ăn nhưng thực ra lại là một khu tập trung kín mít, đến một khe hở cũng không có, giống như là chui xuống hầm. Ở cuối căn phòng là quầy buffet với một hàng thức ăn được sắp xếp đều đặn, bên cạnh có một người ở đó giúp các tù nhân lấy phần cơm. Nhìn gần hơn thì là gần hai mươi dãy bàn, mỗi day khoảng chừng từ mười hai đến mười sáu chiếc bàn, mỗi bàn đủ chỗ cho hơn mười người.
“Ôi mẹ ơi, ước được đi tù ạ!” Phong cảm thán.
Quả thực, cơm tù Nhật Bản đúng là có hơi khác so với các hình ảnh mà anh nhìn thấy trên mạng về cơm tù tại Việt Nam. Ở đây, phần cơm gồm có cá thu, cơm trắng lúa mạch, salad, cải muối và canh miso truyền thống. Cái đặc biệt là mức giá của suất cơm như kia khoảng chừng 800 yên, tương đương với 175.000 VND.
Trong căn phòng lớn, hàng trăm tên tù nhân nói chuyện ồn ào với nhau. Giám ngục bên ngoài cũng không thèm để ý mà quay sáng mỗi người một không gian riêng, chiếc camera cũng quay liên hồi, ghi lại mọi khoảnh khắc của đám tù nhân khi đang ăn cơm.
Bất ngờ, một người đàn ông cao lớn bước vào trong nhà ăn. Anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh, bên trên là quân hàm trung tá, thậm chí còn màu mè khoác thêm chiếc áo choàng dài giống như những bộ phim cũ. Bước đến sau lưng Phong, chẳng nói chẳng rằng đấm thẳng một tay xuống bàn.
Phong tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn nhẹ nhàng né được. Anh xoay người lăn nhẹ sang trái, nắm đấm gã kia mạnh đến mức để lại một dấu tay in hằn trên mặt bàn sỗ sáng bóng.
“Cơm của tôi!” Phong ngước lên nhìn người đàn ông: “Lại là anh à?”
Người đàn ông bình tĩnh móc trong túi ngực ra chiếc khăn tay, từ từ lau nhẹ mạt gỗ bám trên nắm đấm ban nãy, kiêu ngạo nói: “Ngày mai là chú đi Linh giới được rồi. Nhưng phải qua ải của anh đã!”
“Ông anh nói to như vậy không sợ lộ sao?” Phong cười.
Người đàn ông đeo găng tay trắng lên, đẩy kính, động tác không khác với Dương là mấy.
“Đây là skill của anh, chú không phải lo!”
Phong vội vã cắn nốt miếng cá thu ban nãy vẫn còn kịp giữ trong tay, nhồm nhoàm nói: “Sống không tốt sao?”
Rồi anh lại là người lao lên trước, đòn đầu tiên là đánh xuống một cú đá xoáy năm trăm bốn mươi độ, nay sau đó là vung ra một quyền theo chiều kim đồng hồ. Quyền này giống như rắn độc t·ấn c·ông, tốc độ phản xạ vô cùng nhanh và lực phát ra cũng mềm dẻo.
Chỉ tiếc là một đòn hoàn mỹ như vậy lại chỉ có thể chạm nhẹ lên người đàn ông kia, thậm chí một chút sát thương cũng không thể tạo ra. Người kia nói:
“Chú chậm quá!”
“Ông anh dạy tôi đi.” Phong đáp: “Mà tôi phải được biết tên ông anh chứ!”
Người đàn ông khẽ cười: “Gọi anh là Trung.”
Không để cho Phong kịp thời phản ứng, Trung đã tuồn ra sau lưng anh từ lúc nào. Rồi từ đó oanh xuống một cước như lôi đình vạn quân lên tâm lưng nhỏ của anh.
Phong rất tự tin về tốc độ bản thân, vì thế mà lực sát thương của anh không cao mấy. Hầu hết những đòn đánh sát thương cáo chủ yếu đều là nhờ mỗi vòng xoay của anh để có thể dồn sát thương rồi oanh tạc. Còn về thứ sức mạnh có thể điều chỉnh trong phút chốc như này đúng là lần đầu tiên anh mới thấy, ít nhất là từ khi trở thành kị sĩ.
Một cước quá mạnh làm anh phải lăn vài vòng dưới nền mới có dấu hiệu giảm tốc, lúc này anh mới có cái nhìn khác về tập sự và dân chuyên. Tuy thứ sức mạnh này nếu so với Thương đều không lớn bằng thì ít nhất là với kị sĩ nắm vừng kĩ năng này, anh ta hoàn toàn có thể hạ sát Phong trong một nốt nhạc.
“Sao thế? Đuối rồi à nhóc!” Trung khiêu khích.
Phong bây giờ lại càng tức giận, anh thật sự rất muốn sử dụng bộ giáp, nhưng thật không may là trước mắt anh đều là những con người bình thường. Ngay lúc chuẩn bị phản công thì anh lại nghe thêm một câu nữa từ ông anh.
“Một kị sĩ thành công sẽ không sử dụng bộ giáp nhiều, hay thậm chí là điều khiển bộ giáp bằng ý niệm.”
Rồi anh ta lại bất thình lĩnh xuất hiện tước mắt Phong, đánh xuống một đòn thật lực khiến anh trong giây lát cảm giác như thế giới đang điên đảo. Anh trong nhất thời hơi choáng một chút, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Chỉ trong tích tắc, tầm nhìn lại dần hiện rõ, Phong mơ màng nhìn về phía trước: “Mình ngất mấy giây rồi?”
Hình ảnh phía trước dần sắc nét, bóng dáng trung tá Trung dần quay trở lại với tầm mắt thiếu niên. Vị trung tá phẩy tay rồi đưa lên một ngón giữa thân thiện.
“Chú yếu như vậy mà đánh thắng được phân thân của Thương thì cũng được gọi là chó ngáp phải ruồi đấy!”
Phong lại cười: “Ông anh dạy tôi mạnh hơn đi!”
Rồi anh lại vụt lên lần nữa, nhưng lần này đã có thêm kinh nghiệm, anh khẽ lách sang mạn phải. Tiện đống bát đũa trong nhà ăn ném về phía trung tá. Tốc độ ném tuy không nhanh nhưng cũng không chậm, mỗi một cái bát đều lao đến với vận tốc cao, chớp mắt đã che đi tầm nhìn của Trung.
Trung tá chỉ khẽ nghiêng người, đống bát đũa một đường bay thẳng ra sau. Anh đẩy nhẹ thân một chút đã đi được hơn mười mét. Tuy nói một giây phong đã đi được hơn mười mét thì nếu so với trung tá thì cũng chỉ bằng một nửa tốc độ của anh ta. Thậm chí chỉ một cái tích tắc nhỏ, còn nhanh hơn cả cái chớp mắt mà Trung đã áp sát lại với Phong.
Thiếu niên bất ngờ giật lùi ra sau, trên tay ném thẳng ra đôi đũa inox cứng cáp.
“Thả diều à?” Trung cười: “Thông minh!”
Trung gạt nhẹ tay, đôi đũa đã sớm văng ra xa kèm theo đó là sự biến mất của Phong. Trung tá thầm tấm tắc trong lòng, trên miệng lại lộ ra nụ cười mỉm và rất khẽ, giống như một cánh ruồi vừa lướt qua.
Phong từ trên trần nhà dùng lực bật bật ngược xuống, cở thể xoay lấy ba vòng trên không trung rồi tung xuống một cước toàn lực. Cước này so với tốc độ vốn có của anh đúng là có chút khác biệt, tốc độ đánh ra quá nhanh, chân phải vì phát lực quá lớn mà gấu quần bị bung chỉ, bàn chân như ảo ảnh, mờ đi trông thấy.
Cách nghĩ và chiến thuật của Phong rất thông minh, nhưng cái anh cần lưu ý ở đây chính là việc điều chỉnh hơi thở. Chính vì nhịp thở không đúng nên rất dễ để kẻ khác bắt được vị trí. Cũng vì nhịp thở này mà khi chiến đấu với ngạ quỷ, bọn chúng rất dễ định vị được kị sĩ. Chỉ cần có ý chí chiến đấu, dù ít hay nhiều cũng đều sẽ sinh ra một sát khí vô hình, việc điều chỉnh nhịp thở chính là sự che dấu sát khí mỗi khi chiến đấu. Một kị sĩ tài ba sẽ có một nhịp thở ổn định, dù có xuất hiện trước mặt nhưng lại mang một cảm giác vô hình vô định, không hề nhận thấy có sự tồn tại trên thế gian này, hoàn toàn trở thành một con số không, không tồn tại, không sinh ra, không mất đi và không là gì cả.
Khi một cước toàn lực này bồ gần xuống đầu trung tá Trung thì anh ta lại kịp thời tránh sang một bên. Ngay lúc cước này của Phong đánh xuống bàn tạo thành một lỗ to thì Trung sớm đã nhảy sang mé trái. Anh ta cũng xoay mộ vòng trên không trung, bàn tay phải tích tụ một luồng ánh sáng xanh vô cùng nhỏ, đến mức mắt thường cũng khó có thể nhìn rõ. Quả cầu tuy bé nhưng thứ âm thanh mà nó phát ra lại chói tai cực kì, thứ âm thanh chi chít giống như tiếng của ngàn vạn con chim đang thi nhau hót.
Trên lưng Phong mơ hồ cảm nhận được một cơn tê rần, từ năm đầu ngón tay của Trung xuất hiện những tia sét nhỏ, chỉ nhấp nháy bao trùm trong phạm vi 5mm.
“Chidori!”