Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 22: Sự Hồi Sinh Ngoạn Mục




Chương 22: Sự Hồi Sinh Ngoạn Mục

Ý thức của Phong dần trở lại, trước mắt anh lúc này là hình ảnh của một song sắt, bên cạnh là chiếc bàn với một giá sách nhỏ cùng với một tủ quần áo. Phong khó khăn bò dậy, liếc nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng khá nhỏ, diện tích chỉ chừng chưa đến hai mươi mét vuông. Ngoài chiếc bàn và chiếc giá sách nhỏ ra, bên góc phải của căn phòng, đối diện với cái bàn là một lô vali đen bóng dùng để đựng quần áo. Tại song sắt mà anh nhìn thấy ban đầu chính là cửa sổ duy nhất của căn phòng này, cửa chính thì được làm bằng tôn rất chắc chắn.

Bên cạnh anh lại là năm người có dáng vẻ lực lưỡng, mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, trên ngực trái còn đeo một thẻ tên với những kí tự kì quái. Đây chắc chắn là một nhà tù, hơn nữa nhà tù này còn nằm ngay tại đất nước Nhật Bản xa xôi.

Anh quay sang phải, trước mặt anh lúc này là năm gã đàn ông với thân hình lực lưỡng, mỗi một khối cơ đều như đá tảng đắp lên, vô cùng to lớn. Trên lưng còn xăm chi chít những hình rồng phượng. Điều này ở đất nước Nhật Bản cho thấy, họ chính là những tên yakuza khét tiếng thời trước còn sót lại, tên nào tên nấy cũng bặm trợn, một nét tao nhã cũng không có.

Nhưng Phong vẫn không biết bản thân đang ở trong tù, có lẽ là vì anh chưa từng nhìn thấy nhà tù, càng đừng nói đến việc nhà tù ở Nhật Bản còn không khác gì kí túc xá. Theo suy nghĩ đầu tiên của anh thì những căn phòng tối tăm, chỉ có độc một chiếc giường và một cái bồn cầu bẩn thỉu bên cạnh mới là nhà tù. Nơi này dù nhìn thế nào thì ít nhất cũng gọn gàng và ngăn nắp không kém gì phòng ngủ của anh.

Phong nuốt ực một ngụm nước bọt, anh ngước lên nhìn năm người đàn ông cao to bặm trợn trước mặt.

“Hello các đồng chí!”

Đám người kia ngơ ngác nhìn nhau rồi lại hướng sang anh, sau đó là một loạt tiếng Nhật phun ra.

“Oy, omae wa dare? Korosu!”

Phong lúc này cũng ngơ luôn, anh đưa ngón trỏ lên gãi nhẹ chỗ thái dương, thầm nghĩ: “Mấy người này bị ngáo phim à mà cover tiếng Nhật luôn? Hay thần tượng mấy gã giang hồ mõm bên đấy?”

Anh đáp lại đám người kia thêm một câu nữa, nhưng lần này lại là tiếng Nhật: “Inu... à không, baka. Urusai baka!”

Đám người kia quay lại với nhau ngơ ngác, một tràng tiếng Nhật lại phát lên:

“Này, nó nói gì đấy?”

Gã ở giữa nhún vai: “Tao không biết?”

“Nhưng nó bảo chúng ta là đồ ngu kìa!” Tên nhỏ con nhất trong đám lên tiếng.



Dù nói anh ta là người nhỏ nhất trong đám nhưng xem ra vẫn cao hơn Phong một cái đầu, cơ thể tên này có vẻ là hoàn hảo nhất với những khối cơ săn chắc như tượng tạc. Anh ta ở trần, hình xăm cũng ít hơn bốn tiên kia, chỉ kéo dài từ hai bên ngực xuống dưới cổ tay, còn các vùng lưng, bụng còn lại thì không xăm.

Nhìn thì nhỏ con hơn nhưng xem ra người đàn ông này lại là người có tiếng nói nhất trong căn phòng này, bốn người còn lại giống như đám lính bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tên mới hỏi lúc đầu lại hỏi tiếp với loại tiếng Nhật khó hiểu.

“Vậy thì làm sao?”

Gã nhỏ con nhất tiện tay vỗ một cái “bốp” thật mạnh vào đầu tên kia.

“Thằng ngu, mày không có sĩ diện là. Niềm kiêu hãnh của một yakuza đâu hết rồi? Nghiền nát nó cho tao!” Rồi tên đó quay lưng trở về giường ngủ của mình, mặc kệ cho đám kia xử lí Phong.

Và tất nhiên, những điều này Phong đều không hiểu, cái anh thấy trước mắt chỉ là những ánh nhìn không mấy thiện cảm của đám người kia. Tuy không hiểu họ nói gì nhưng trực giác đã mách bảo anh, lần này sẽ xảy ra một trận “giao lưu” nhè nhẹ với đám bặm trợn này.

Bỗng một gã trong số đó vụt lên, gã này chỉ mặc độc một chiếc quần lót, bên trên là hình ảnh của vị thần Thor trong vũ trụ điện ảnh của Marvel. Hình ảnh chiếc quần đem so với cái hình xăm mặt quỷ trên lưng thì quả đúng là không mấy cân xứng. Anh nhìn vào hình ảnh này thì việc đầu tiêng mà anh muốn làm chính là che đi cặp mắt ngọc ngà của mình.

Thần Thor uy vũ, thần tượng của anh trong thế giới điện ảnh Marvel nay lại nằm trước vùng n·hạy c·ảm của người khác, hơn nữa còn là trên cơ thể của một gã to lớn không cân đối, trên lưng thì là mặt quỷ nhìn rất gớm ghiếc. Tất cả những yếu tố này mà nói là xúc phạm người nhìn có lẽ cũng còn quá nhẹ.

Gã ta lao đến, tiện tay vác chiếc ghế gỗ nhỏ giơ lên chạy về phía Phong. Cặp mặt híp lại, nhìn như hai đường chỉ kéo dài qua mặt, lăm lăm chiếc ghế muốn bổ xuống đầu Phong.

Mà chàng trai trẻ có vẻ như không mấy bất ngờ, anh nhẹ nhàng nghiêng người chừng 20cm. Chiếc ghế theo quán tính và sức lực cực lớn của tên kia găm thẳng xuống nền, chân ghế cũng gãy làm đôi.

Gã ta ngẩng đầu lên, mắt đảo như rang lạc, tìm vị trí của Phong, nhưng thật không biết anh đã biến mất từ lúc nào. Ba tên còn lại cũng ngơ ngác, gã to béo ban này mới chỉ chạy lên che đi tầm nhìn của bọn họ chưa tơi một giây mà cái tên nhỏ con kia đã biến mất, một loạt tiếng Nhật lại được phun ra như mưa rào.

“Hả? Cái gì? Nó đâu? Chạy rồi? Sao lại có thể như thế được?”

Rồi một tên trong số đó bất ngờ ngước đầu lên, hắn chỉ tay lên trời và báo cho đồng đội biết.



“Trên trần nhà!”

Ngay tức thì, gã cầm ghế gãy ban nãy ném chiếc bàn gỗ lên trên. Những tên này tốc độ tuy không nhanh nhưng phản ứng lại tự nhiên vô cùng, giống như cả bốn nhưng là một.

Chiếc ghế chớp mắt đã đến trước mặt Phong, dù nói tốc độ ra đồn của chúng chậm nhưng quả thực lực ném lại mạnh một cách khác thường. Cái này có lẽ là thuật ngữ “full dame giảm tốc đánh” thường thấy trong các trận game.

Tốc độ và lực đạo quá nhanh khiến anh không thể tránh kịp chiếc ghế. Phong dựa theo thói quen đưa tay lên đỡ, chiếc ghế gỗ giống như gặp phải bê tông, vỡ tan thành từng mảnh. Mà Phong vì buông tay đỡ đòn nên đã rơi xuống nền do không còn sức bám trên trần nhà được nữa.

Xoay một vòng trên không trung rồi tiếp đất một cách hoàn hảo. Phong phẩy tay hướng giọng về phía đám người.

“Này các đồng chí, ghét tôi thì nói một câu. Đâu cần phải b·ạo l·ực như vậy!”

Tên ăn mặc kín đáo nhất trong đám lại ngơ ngác hỏi đồng đôi bằng tiếng Nhật: “Nó nói gì thế?”

Gã mới tìm ra Phong trên trần nhà lúc nãy xua nhẹ tay: “Quan tâm làm gì? Mày không “chăm sóc” nó là anh Tatsu g·iết mày!”

Tức khắc, ba tên còn lại tái xanh mặt, hắn quay sang Phong với ánh mắt rực cháy. Mùi thuốc súng nồng nặc cả căn phòng, khí tức giữ dội của đám giang hồ như sóng trào dồn dập, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Phong bẻ ngón tay, những tiếng răng rắc của các khớp nối chạm vào nhau phá tan bầu không khí căng thẳng của bốn tên yakuza kia. Anh nhếch môi, tặc một tiếng.

“Sống không tốt sao?”

Anh nhún nhảy vài cái lấy đà, vừa lúc đấy, cả ba gã giang hồ cũng lao lên, nhìn thứ tự bọn chúng xem ra đây là một tổ đội rất ăn ý, nếu muốn chiến thắng, ít nhất cũng phải đai đen.

Nhưng một người mới tốt nghiệp lớp vỡ lòng như anh thì lấy đâu ra tự tin chứ? Anh trước giờ chiến đấu với ngạ quỷ chỉ dùng những chiêu chém đơn giản nhất, thuần túy nhất chứ không hề có một chút kĩ thuật, thậm chí ngay cả Trảo Mã Tấn anh còn đứng sai!

Mà cái anh tự tin ở đây lại chính là sức mạnh cơ thể hơn người, suốt một thời gian cơ thể được bộ giáp tôi luyện. Lại thêm cái chiến thắng trong gang tấc với Thương rồi ngâm mình trong nước cam lộ thì tố chất cơ thể của anh bây giờ phải tương đương với một tay boxing hạng nặng, lực đấm trung bình cũng khoảng hơn ba trăm cân, chưa kể là với tốc độ kinh người khoảng 10m/s.

Với sức mạnh và tốc độ như vậy thì việc bù đắp cho việc thiếu hụt về kĩ thuật có lẽ cũng hơi thừa nên việc triệt hạ đám người kia cũng không mấy khó khăn.

Tốc độ của bốn tên giang hồ trong mắt anh lại chậm chạp vô cùng. Mỗi một cú đấm đều như được quay chậm. Anh bắt lấy tay của gã mặc sịp, cơ thể di chuyển nhanh chóng ra sau lưng, bẻ vặn tay gã ra đằng sau, khóa chặt. Vừa lúc đấy, một cước của tên thứ hai cũng lao tới đã bị phong đánh xuống một quyền thật mạnh vào cẳng chân làm hắn phải quỳ xuống.



Khống chế được hai tên thì hai tên còn lại cũng bắt đầu run rẩy, chần chừ không dám. Rồi tên mặc quần áo kín nhất lại bị đồng đội đẩy lên trước, hắn nhanh chóng bị một cước của Phong đánh trúng bắp đùi, quỳ xuống than khóc. Bãi chiến trường giờ chỉ còn lại gã đã tìm thấy anh trên trần nhà lúc nãy, hắn bắt đầu sợ hãi, run rẩy lùi lại về phía chiếc giường của tên cầm đầu, ai mà có thể ngờ một tên oắt con lại mạnh như thế.

“Anh... anh Tatsu!”

Kẻ cầm đầu nằm trên giường xem chừng đã biết hết kết quả thảm hại kia, hắn cũng chồm dậy, tay với lấy cây thước nhỏ dài chừng nửa mét phang thật lực vào đầu tên đàn em rồi gằn giọng:

“Mày dám đẩy Kento lên trước chịu trận rồi bỏ trốn!” Hắn quát: “Mày đúng là nỗi nhục của băng Rồng Đỏ!”

Rồi hắn lại hướng mắt về phía Phong, lên giọng: “Mày được lắm, để tao “yêu thương” mày!”

Rồi hắn khom người cười dài, hai tay vỗ vỗ trước mặt mời chào Phong.

Phong lại nghiêng đầu, anh thật sự không thể hiểu nổi cái ngôn ngữ này, chẳng lẽ mấy người này đều là người Nhật? Hay nói cách khác, anh đang ở Nhật Bản?

Tatsu thấy Phong không có phản ứng thì tức lắm, anh ta cảm thấy bản thân như bị xúc phạm. Đôi mắt từ hiếu chiến cười cợt bỗng trở nên lạnh toát, sát khí tăng vọt. Phong cảm nhận thấy điều bất thường thì nhanh chóng vào thế, cặp mắt dán chặt vào Tatsu, đẩy bản thân thật sâu vào tâm điểm trận chiến.

Tatsu biết anh đã chấp nhận khiêu chiến thì lập tức lao lên. Anh ta không hổ là đại ca của đám người kia, tốc độ ra quyền cũng nhanh hơn nhiều, lực đấm ngược lại còn có chút ngang bằng với Phong.

Tuy đã chặn được cú phủ đầu, nhưng Phong lại cảm thấy một cơn tê rần truyền khắp cẳng tay. Anh ngạc nhiên nhìn lại tay mình, rồi lại nhìn Tatsu, người này mạnh thật.

Xem ra Tatsu trước đó cũng là một tuyển thủ boxing, chỉ thấy anh ta về thế khom người, hai tay đưa lên trước mặt tạo thành thế phòng thủ, cả cơ thể cứ nhún qua nhún lại, tạo ra nhịp điệu cho trận đấu.

Lại liên tục t·ấn c·ông, mỗi một cú đấm đều như tạ lớn rơi xuống, nặng nề kinh người. Càng khó chịu hơn là cứ sau một cú đấm thì tốc độ và phản xạ của Tatsu lại nhanh hơn. Dù cho Phong có sức mạnh cao hơn, tốc độ cao hơn nhưng vẫn không thể nào nhanh hơn tốc độ phản ứng của một kẻ có kĩ thuật.

Tatsu sau vài lần đánh đã nhìn ra điểm yếu của Phong. Tên này tuy mạnh nhưng kĩ thuật chiến đấu không nhiều, chỉ cần bắt đúng khe hở thì có thể một chiêu triệt hạ. Nhưng càng làm khó đoán hơn là Tatsu càng đánh, nhịp điệu của Phong càng thích nghi hơn. Những cú đấm của Tatsu đang dần bị vô hiệu hóa. Mặc dù có thể tránh né hết các đòn đánh của Phong nhưng anh ta ngược lại cũng dần đánh trượt, mỗi một cú đấm của Tatsu đều oanh tạc vào không khí chứ không phải là da thịt mềm mại của Phong.

Giờ đây, cuộc chiến giữa hai người đã trở thành cuộc chiến sức bền. Cả hai ai cũng có thể tránh né dễ dàng từng đòn đánh của đối phương. Mỗi cú đấm cũng đều mang sức mạnh kinh người, căn phòng sớm đã được lấp đầy bới gió và mồ hôi, những quyển sách trên bàn thi thoảng sẽ bị hất lên vài tờ do lực đẩy gió từ những cú đấm.

Phong cười, Tatsu cũng cười. Hai người từ trận chiến giống như tìm được tri kỉ, chiến đấu rất nhịp nhàng. Có đôi lúc, Tatsu cũng chậm lại một nhịp để cho Phong có thể hiểu được chuyển động của boxing. Và ngược lại, anh cũng đôi lúc dừng lại một nhịp mỗi khi bắt được sơ hở chí mạng của Tatsu. Cả hai giống như thầy trò, người này chỉ đạo người kia, trận chiến vô cùng nhịp nhàng.

Thoáng cái đã gần một tiếng trôi qua, Phong tuy đã quen với việc chiến đấu đường dài nhưng thể lực cũng không cao hơn Tatsu là bao. Cả hai đánh cho đến khi đối phương nằm bẹp xuống thở hổn hển. Cả hai nhìn nhau cười nhẹ, giống như là đã trở thành tri kỉ sau trận đọ sức suốt một tiếng này vậy.