Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 21: Cái Chết




Chương 21: Cái Chết

“Hừ... Anh nên học cách nói chuyện với con gái đấy!” Ánh tức giận.

Rồi cô cũng nhanh buông chân ra, vẻ mặt lộ rõ sự lạnh lùng quay đi: “Anh đừng c·hết là được.”

Tuy đau đớn nhưng khi thấy cấp trên vẫn còn nhắc nhở thì Phong cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh cười nhẹ rồi vỗ ngực. “Yên tâm, tin tưởng tôi.”

Thời gian cũng đến gần nửa đêm, cuộc họp tổng cuối cùng cũng kết thúc, nội dung đêm nay chủ yếu là nói về việc đi lấy bộ lông linh thú và hổ phách thạch. Còn về tháng cô hồn thì theo chu kỳ Cửu cung, tháng này nhập trung cung Hà Đồ, tương ứng với độ số mười của Thiên Can Quý thuộc thủy. Tháng này có Thiên can là Âm Thủy và thiên can Quý đang quản trung cung. Mà ngày rằm tháng bảy lại trùng với ngày sinh nhật của Địa Quan Đại Đế, nên quỷ môn quan sẽ được mở ra to nhất, ngạ quỷ sẽ được tràn lên nhiều nhất trước khi đóng lại.

Tuy rằng những điều này chỉ là truyền thuyết, nhưng ngạ quỷ xâm nhập vào nhân giới nhiều nhất lại là ngày này. Cho dù không biết được nguyên nhân thật sự thì có lẽ đây mới chính là lí do thỏa đáng nhất.

Theo như lời của phân Huân nói thì vốn dĩ quỷ môn quan đã mở từ đầu tháng, và mở ra một lần to nhất vào tháng bảy sau đó mới đóng lại. Cũng chính vì như vậy nên các kị sĩ cần phải hủy đi quỷ môn quan trước khi nó hoàn toàn mở ra, như thế mới cắt đứt đường trở lên nhân giới của đám ngạ quỷ.

Dù vậy nhưng quỷ môn quan vẫn không thể bị hủy diệt hoàn toàn, cứ tròn một năm thì lại hoàn toàn khôi phục, bắt đầu lại một tháng cô hồn mới.

Phong sau khi kết thúc buổi họp thì trờ về nhà, thu dọn đồ đạc cho ngày mai và trầm ngâm suy nghĩ về những điều sắp xảy ra. Tại sao không tích lũy từ đầu mà lại chờ đến khi nước tới chân mới nhảy chứ? Chẳng lẽ là vẫn đề về việc bảo quản? Thế đống binh khí lần trước anh chọn thì như nào chứ?

Phong ôm đống thắc mắc vô ích mà anh tự suy diễn ra về nhà, hoặc cũng có thể là chỉ có mình anh suy nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, Phong mặc đồ kín người, đeo khẩu trang, kính râm và găng tay cùng giúp bố mẹ và những người thợ vận chuyển tiến hành di rời đồ đạc sang căn nhà mới.

Bố anh mới chỉ nói hôm trước sẽ chuyển nhà, vậy mà đến sáng hôm sau đã xong xuôi hết mọi thứ rồi, mọi việc chỉ cần đưa lên và chuyển đi.

Mãi cho đến tận bốn giờ chiều, Phong cuối cùng cũng đến được căn nhà mới tại vùng đất Mai Châu xa xôi. Chỉ là thật không ngờ trước của nhà lại có một toán xe con vây kín lấy căn nhà trước khi anh đến. Bố anh cũng hiểu ra vấn đề, hòng quay xe chạy ngược về.

Đến lúc chiếc bán tải của gia đình anh quay lại thì đã bị một đám người với đầy đủ vũ trang.



Bọn họ phải nói là được trang bị đến tận răng, từ chiếc mũ giáp bịt kín vùng đầu cho đến chiếc áo chống đạn ôm sát phía trước. Trên tay lúc nào cũng lăm lăm cây tiểu liên AK, quanh bụng còn được bọc kín bằng băng đạn và những quả LĐ-01. Không chỉ trang bị v·ũ k·hí đầy đủ mà họ còn được lắp thêm mặt nạ phòng độc, kính nhìn đêm và một tấm khiên chống đạn. Mọi thứ chỉ có thể miêu tả bằng ba chữ “không góc c·hết”.

Xem ra lần này chính phủ đã làm thật rồi. Việc này không thể giấu được nữa!

Phong vỗ vai bố, bảo ông dừng xe và ôm suy nghĩ vừa nãy bước xuống.

Đám người thấy anh bước xuống thì vội vã xếp vào đội hình. Rón rén từng bước tiến lên giống như nhìn thấy quái vật.

Theo lí mà nói, đáng ra cái video kia dù có động đến đài truyền hình thì cũng không thể xử lí nhanh thế được. Vạn nhất cho dù có bỏ sót một vài người thì cũng không đến mức tìm được nhanh vậy chứ! Không lẽ, bên chính quyền cũng đã quen với sự xuất hiện của đám quỷ rồi? Chắc không phải đâu nhỉ.

Phong bước xuống xe trước ánh mắt cầu xin của mẹ, tại thời khắc này, anh bắt buộc phải xuống. Bởi lẽ, cho dù có trang bị v·ũ k·hí thì chỉ có đạn giả sẽ không gây c·hết người. Nhưng anh sớm đã nhìn thấy một khẩu bazooka đằng xa. Và chắc rằng, đạn cối sẽ không thể làm giả. Nếu anh không xuống, có lẽ gia đình anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ở trong đám lính dần xuất hiện thêm một thanh niên cao lớn, anh ta giống như người châu Âu, dáng người bành trướng, so với người Việt thì đúng là một trời một vực.

Anh ta khoác trên vai chiếc áo h·ình s·ự cùng với quân hàm trung tá. Vị trung tá này xem chừng mới khoảng hai lăm, hai tám tuổi. Với độ tuổi đấy mà đã là trung tá thì xem ra cũng là một người có năng lực.

Trung tá bước đến trước mặt Phong, anh ta đưa ra chiếc còng số tám màu bạc sáng óng, nói:

“Tôi yêu cầu đồng chí hợp tác!”

Tất nhiên, Phong cũng không phản kháng. Anh biết dù có thế nào thì pháp luật cũng sẽ luôn công bằng, anh tin tưởng bản thân, tin tưởng chính quyền, cũng tin tưởng các lãnh đạo cấp cao trong bộ máy nhà nước Việt Nam.

Anh quay sang nói với bố mẹ trước khi đi cùng với vị trung tá.

“Con không sao đâu! Con tin tưởng pháp luật.”

Đám xe rã dần, trong phút chốc chỉ còn lại chiếc bán tải của gia đình Phong. Mẹ anh thì ngồi gục xuống khóc hết nước mắt, còn người cha thì bực bội, liên tục đấm thật mạnh vào chiếc vô lăng.



Đến trụ tòa án nhân dân tối cao của tỉnh, anh bị hai người lực lưỡng nắm chặt lấy bả vai, áp giải thẳng vào trong vòng móng ngựa.

Kì lạ nhất là trong tòa án lại không có thẩm phán, luật sư hay thậm chí là nguyên cáo. Người thanh niên gần ba mươi kia trực tiếp bước đến chỗ ngồi của thẩm phán.

“Chắc chú cũng thấy kì lạ nhỉ? Dạ Nguyệt kị sĩ!”

Phong sửng sốt, anh muốn thoát ra thật nhanh rồi lao đến khống chế người thanh niên này, cuối cùng là xóa kí ức. Chàng kị sĩ trẻ gồng tay, dùng thứ sức mạnh đạt được khi là kị sĩ để phá bỏ khống chế của chiếc còng.

Kì lạ là, chiếc còng thế mà lại không hề có sự thay đổ dù chỉ một li, anh thử thêm lần nữa nhưng thứ trả lại chỉ là cơn đâu do ma sát vưới chiếc còng.

“Chú không thoát được đâu, chiếc còng này là anh dành cho chú đấy!”

Phong giật mình lườm lên, xem ra việc này đã hoàn toàn bại lộ rồi. Chẳng nhẽ tên trung tá trước mắt là thế lực thù địch, chống đối Đảng Cộng Sản. Hắn muốn Việt Nam trở về thời kì c·hiến t·ranh?

Người đàn ông lại nói: “Được rồi, đứng yên đấy. Camera có lưu giữ hết những hình ảnh vừa rồi, bây giờ chú chỉ cần “c·hết” là được.”

Phong lại càng vùng vằng hơn, trước c·ái c·hết thì mọi loài động vật đều bộc phát ra thứ sức đáng sợ nhất của bản thân, kể cả con người.

Gã trung ta kia thẳng thừng lấy ra một khẩu súng lục màu đen. Đây là một khẩu Beretta PX4 Storm được sản xuất tại Ý. Là một khẩu súng tương thích cỡ đạn 9 x 19 mm, băng đạn cơ số 17 viên, sơ tốc đầu nòng 360 m/s, tầm bắn hiệu quả 50 mét.

Với tốc độ như này, có lẽ Phong sẽ mãi mãi ngã xuống. Nhưng bằng thứ sức mạnh phi thường trước c·ái c·hết. Anh đã thật sự phá được chiếc còng, viên đạn vì thế mà lướt nhẹ qua phần gò má, để lại cho anh một vết sẹo nhỏ dưới đuôi mắt phải.

Lần này anh mặc kệ phát sóng trực tiếp. Tay trái đưa chiếc nhẫn lên trên cao, ý đồ muốn lấy thanh đao ra diệt trừ kẻ trước mắt. Nếu đã thành t·ội p·hạm truy nã thì cứ thành luôn đi.



Nhưng khác biệt lần này lại đổ về phía Phong, anh chợt thấy một cơn choáng váng đổ dồn lên tới đỉnh đầu, ý thức dần mơ hồ và đổ xuống. Tầm nhìn từ bừng bừng như lửa bỗng hóa băng lãnh, chìm dần vào màn đêm.

Trung tá bước đến trước camera, đưa khẩu PX4 lên bắn thêm vài nhát vào Phong. Máu đỏ lan ra, nhuốm hồng cả sàn nhà. Chỉ thấy trung tá vẫy nhẹ tay, hai người lính lúc này cũng đến áp tải anh đi, camera theo cái xác đi ra ngoài huyệt mộ.

Bản án tử hình này khác hoàn toàn so với các bản án khác. Phong b·ị b·ắn trực tiếp trước hàng triệu người, cảnh chôn xác của anh xuống dưới cũng được phát lên đài truyền hình một cách rõ rệt.

Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp nới trong cả nước. Người bạn thân của anh xem ra cũng không mấy ngạc nhiên, giống như là đã biết trước kết quả. Tuy là một người với thân hình không được quá cân xứng nhưng lại là người khó đoán nhất.

Từ trong một căn phòng tối, xung quanh là lấp lánh những ánh đèn nhỏ lung linh. Một thiếu nữ ngồi co ro trên chiếc giường màu hồng nhẹ nhàng, cô ôm chặt con gấu bông của mình, hai tay bứng chiếc điện thoại, nước mắt từ khi nào đã phủ kín gương mặt xin xắn của cô.

Ánh lại trái ngược với Dương, cô không thể nào bình tĩnh nổi. Dù hai người họ mới gặp nhau chưa tới một tuần, nhưng việc cùng nhau vào sinh ra tử đã khiến độ thiện cảm của cô đối với Phong đã tăng lên nhanh chóng. Nghe thấy tin tức của anh, khiến cô không khỏi đau lòng, dẫu sao cái thứ được gợi là thiện cảm kia cũng chỉ là một lí do tạm bợ, bởi lẽ cô đã đem trái tim trao cho anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Chỉ là cái tên ngốc đó vẫn không nhận ra mà thôi. Có lẽ là vì Phong đã sớm đem chút tình cảm gửi gắm cho cô nữ sinh cùng trường rồi.

Ngay bên ngoài căn phòng thì là một người phụ nữ cũng khá đứng tuổi, mái tóc xoăn vằng phù quá vai. Marry rít một hơi thuốc rồi lẩm bẩm một câu tiếng Việt. Âm thanh ngắt quãng và sai thanh điệu do mới học: “Tên khốn, cậu thật không nên làm con bé khóc.”

Mà với tin tức này, người sốc nhất hẳn là bố mẹ anh, nhưng kết quả lại khá bất đồng. Chiếc bán tải màu trắng mới đấy đã rực cháy, cả căn nhà mới mua của gia đình cũng theo đó hóa thành tro tàn. Bố anh giống như đã không thể kiềm được cảm xúc của mình, chỉ có thể trút cơn giận lên tài sản. Duy chỉ có sắc mặt của ông là không chút thay đổi, giống như là biết trước được mọi thứ. Ông ngược lại còn tỉnh táo hơn hẳn, sau khi đốt sạch mọi thứ thì cùng với mẹ anh đi du lịch.

Những việc làm này, ngay cả mẹ anh cũng không có xảy ra phản ứng đối nghịch. Bà cũng thuận theo chồng, chỉ chuẩn bị chút mỹ phẩm và vài quyển sách rồi cùng ông đi du lịch. Không ai biết được họ đang nghĩ gì. Về việc đứa con trai bị tử hình cũng không có cảm xúc mà lại đi chơi, giống như đang muốn ăn mừng.

Mà tại một căn nhà trong vùng thị trấn, thời sự vẫn còn đang đưa tin về c·ái c·hết của con “quái vật”. Trong một góc nhỏ của căn nhà có một cô gái với dáng người mảnh mai vẫn đang cặm cụi xuống đất.

Tầm nhìn đến gần hơn, người con gái kia chính là Thư, không, phải là một con ngạ quỷ mới đúng. Ả lúc này một mắt thì hướng lên tivi, một mắt nhìn chằm chằm vào vũng chất lỏng màu đỏ thẫm dưới nhà, trên miệng còn đanh nhay nhay ngón tay của một người phụ nữ trung niên.

“Thư” bây giờ có một gương mặt khá là dị hợp, cái miệng nhỏ xinh đã từng lấy đi nụ hôn đầu của Phong bây giờ lại vẹo hẳn sang một bên. Một mắt trợn ngược lên màn hình, một mắt bị kéo lệch xuống ngang mũi, liếc nhìn cái đầu người dưới sàn. Ả vừa nhai vừa rú lên những âm thanh rờn rợn.

“Ngươi cuối cùng cũng c·hết rồi!”

Ngay sau đó, “Thư” bất ngờ vùng dậy, v·ết m·áu dưới sàn bỗng bay lên như những luồng khí rồi xâm nhập vào trong cơ thể ả thông qua đường mũi. “Thư” hít một hơi thật sâu, rồi thay lấy bộ đồ gồm áo bra và quần jean ngắn, thỏa mãn nói:

“Đến giờ ăn buffet rồi!” Hắn sờ tay lên ngực, cơ thể có dáng vẻ nhỏ nhắn của Thư khi trước đã bị “Thư” làm cho thật đầy đặt và cực kì gợi cảm nhờ lượng protein trong máu người. Hắn xoa nhẹ vùng ngực trái mềm mại và căng tròn như những quả dưa mới chín như muốn nói với linh hồn đã bị hắn nuốt trọn kia.

“Kẻ thù của nàng đã không còn nữa rồi. Công chúa của ta!” Ả khẽ đóng cửa, ánh mắt đỏ ngàu của loài ngạ quỷ mở dần rồi trở về trạng thái giống như một con người: “Chúc ngon miệng...”

“Main c·hết rồi! Hết truyện”