Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 20: Nhiệm Vụ Mới - Huyền Vũ Tiếp Nhận Nhiệm Vụ




Chương 20: Nhiệm Vụ Mới - Huyền Vũ Tiếp Nhận Nhiệm Vụ

Mãi keo, các bạn độc giả ngoài việc follow + đề cử thì hãy để lại vài bình luận để Phong Dạ Thanh Viêm biết các bạn còn theo dõi truyện nhé. Cảm ơn các bạn đã ghé qua Dạ Nguyệt Kị Sĩ.

Phong Dạ Thanh Viêm

---------------------------------------------

Bữa tối của gia đình họ hôm nay là một lượng lớn thịt rang cùng với nội tạng lợn, kèm theo đó là chút rau bún cùng với ít rượu mận.

Bưng nồi cơm lên, Phong vừa bới cơm vừa hỏi: “Bố xem tin tức kia rồi?”

“Ừ!”

“Bố không hỏi con điều gì sao?”

Người cha dừng lại một chút, đôi mắt hiện rõ sự trầm tư. Ông chậm rãi rót xuống một ly rượu, uống ực một hơi, ánh mắt xa xăm khó tả, hai hàng lông mày hơi nheo xuống một chút.

Phong bấy giờ cũng sững lại, nhìn hành động của bố, dù chỉ biểu hiện ra một chút cũng khiến anh phải suy nghĩ nhiều thứ. Dù sao việc video kia được phát trực tiếp, anh cũng xem qua rồi, ai mà ngờ Thương lại biến thành hình dạng của anh chứ. Sợ rằng mọi người sẽ có cái nhìn khác về anh, anh cũng không dám tưởng tượng nổi, bản thân sẽ ra sao nữa.

“Th... thật ra con...”

Còn chưa để anh nói xong, người cha già đã cắt đôi sự căng thẳng ấy.

“Con tao mà tao không nhận ra nữa à?” Ông xua tay: “Ăn đi!”

Phong lại nhìn sang mẹ mình cũng đang ngồi bên cạnh. Bà cũng không hề để ý, chỉ cười thật tươi rồi gắp cho anh miếng thịt lớn. “Ăn đi, nay con nấu mà! Ngon lắm đó.”

Bấy giờ anh mới nhận ra, trên đời làm gì có bố mẹ nào không nhận ra con của mình chứ. Vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ loạn hết lên, nhưng bố mẹ vẫn mãi mà bố mẹ mà thôi, họ luôn là người tuyệt vời nhất. Vậy thì anh còn lo lắng những điều ngoài lề này làm gì chứ?

“Mai nhà mình sẽ chuyển lên Hang Kia!” Người cha bất ngờ nói: “Lên đấy mày mới không phải vướng vào mấy mớ rắc rối.”

Phong chợt dừng lại, mạch suy nghĩ bị gián đoạn đột ngột, ánh mắt mở to, không hiểu ý nói của bố. Lúc đó mẹ anh mới tiếp lời.

“Cái video đó chắc chắn là có người muốn đổ oan cho con!” Bà chỉnh nhẹ cặp kính lão, không khí bình dị và nhẹ nhàng bất ngờ hiện ra: “Trên báo nói là m·ất t·ích nhưng sáng nay mẹ nghe người ta đồn là cảnh sát bắt đầu điều tra con rồi.”

Phong sững người, anh như không tin vào mắt mình, việc mà anh làm là bảo vệ người khác, thế mà chỉ một đêm đã biến thành t·ội p·hạm truy nã, cú sốc lớn đổ dồn vào cậu học sinh cuối cấp như anh thế này thì sao có thể dễ dàng chấp nhận được chứ.

Bố anh lại nói tiếp: “Để bố sửa giấy tờ cho mày, cứ yên tâm mà học ở trường mới.”

Lại một trận bất ngờ đổ ập xuống, bố mẹ anh cho dù có bình tĩnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nắm bắt tình hình nhanh như vậy được. Mà anh lại đang trong thân phận của một kị sĩ, một tên t·ội p·hạm truy nã, hơn nữa việc xử lí giấy tờ cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai là làm được. Lẽ nào ngay từ đầu họ đã phát hiện?



Phong nuốt ực một ngụm nước bọt, cảm giác cổ họng không vì thế mà trơn tru hơn, ngược lại còn khô khan vô cùng.

“Bố... bố biết rồi à?”

Ông đột nhiên không nói gì, thản nhiên thu dọn phần ăn của mình rồi rời khỏi bàn, chậm rãi nói: “Hai mẹ con ở nhà đi, bố đi có chút việc.”

Người cha bước ra khỏi nhà thật nhanh, nhịp điệu cực kì gấp gáp, chỉ để lại cho Phong một dấu hỏi chấm vẫn chưa thể giải đáp.

Rồi anh lại quay về phía mẹ, nhìn vào ánh mắt nghe có vẻ khá buồn của bà thì cũng hiểu ra vấn đề. Có lẽ mẹ anh cũng không biết nhiều về việc này, bà chỉ đơn giản là đặt niềm tin vào anh, và vào chính người chồng son sắt.

Cảm giác lo lắng, khó hiểu và một chút sợ hãi liên tục đan xen vào tâm trí Phong. Anh không biết bản thân lúc này cần làm gì. Lẽ nào diệt quỷ là sai? Hay anh không nên nhúng tay vào việc này?

Mắt nhìn theo bóng lưng người cha già mà trong lòng trống rỗng, anh lúc này chỉ như con cừu non lạc đàn, muốn được che chở.

Đến lúc này, mẹ anh cũng thu dọn phần ăn rồi bước về phòng, bà chỉ để lại lời nhắc đi ngủ sớm còn chuẩn bị dọn nhà.

Đến đêm, thứ cảm xúc đột ngột ấy đã làm anh không thể nào ngủ được, tràn trọc một hồi thì lại lấy máy gọi điện cho anh bạn thân hẹn ra tâm sự.

oOo

“Thế là mày phải chuyển đi. Mày đổi hồ sơ thì người ta vẫn nhận ra mày thôi, mày có cắt tóc vuốt keo cho đẹp thì cũng không thoát được.”

Phong cúi gằm mặt, anh gãi gãi đầu, ấp úng: “Tao chắc sẽ tập gym, hoặc để tóc dài để người ta nghĩ tao là con gái.”

Anh bạn thân phụt cười, đấm ba cái thật lực vào lưng Phong: “Tao bảo mày xinh vờ lờ còn gì. Mày chuyển giới mẹ đi!”

Bị Dương đấm ba cái, ly cafe rung nhẹ, cảm giác giống như cafe được xộc lên tận mũi.

“Đờ mờ, tí sặc. Mày cũng điên vừa thôi, tao thẳng oke!”

“Tao đùa tí!” Dương cười: “Mày yên tâm, lúc trước là do mày chưa phải là kị sĩ nên không tăng cân được, bây giờ thì khác rồi, sắp sáu múi rồi!”

“Hớ, nên vậy!”

Hai người ngồi tâm sự đến tận khuya, ai cũng tranh phần nói, cũng muốn kể lại về những kỉ niệm mà hai đứa đã từng phá làng phá xóm. Hai người bạn từ thuở nhỏ nay sắp phải tách ra khiến ai cũng xúc động, không nghĩ rằng chỉ vì một video mà lại thành ra như vậy.

Đang lúc say sưa thì chiếc nhẫn của Phong rung lên, ngay sau đó là một hàng chữ được xếp rất ngay ngắn.



[Dạ Nguyệt kị sĩ tập hợp tại phân điện, trước mười một giờ phải có mặt.]

Phong ngơ ngác khó hiểu, anh nhìn Dương rồi nghiêng đầu.

“Chắc có chuyện quan trọng rồi, thế thì cút thôi chứ làm gì nữa.” Dương cười: “Mày mở cổng đi!”

“Sao lại là tao?” Phong giãy nảy: “Nhẫn mày đâu?”

Dương lúc này vừa mới xếp lại bàn ghế, ngón trở đưa lên thái dương gãi nhẹ: “Tao làm hỏng rồi. Giờ không mở được cổng với không cất đồ được nữa, dùng để hóng drama thôi.”

Phong lại hỏi tiếp, bởi nếu như nhẫn hỏng rồi thì hôm đó làm sao mà con bé được cứu chứ!

“Thế hôm nọ mày đi như nào?”

“Tao đến cánh cổng có sẵn.” Dương bất ngờ đẩy cặp kính của mình lên, tỏ vẻ khá là tri thức: “Thông đến phân điện có rất nhiều cánh cổng, việc mày dùng nhẫn mở cổng mới chỉ là đi vào một trong những cành cổng gần nhất thôi. Và giỏi như tao thì cần gì phải dùng nhẫn, trực tiếp đi đến cánh cổng là được.”

“Mày biết nó ở đâu luôn?”

Dương hất tóc, kiêu ngạo nói: “Of course, tao giỏi mà!”

Tuy rằng lần này Dương được một phen thể hiện, nhưng các cụ nói, quá tam ba bận, làm đến lần thứ ba mà không được thì thôi, cho nên Phong cũng khá bực mình khi Dương tự xung mình giỏi. Anh cũng hất tóc liếc sang Dương.

“Tất nhiên là mày giỏi rồi. Sắt tác dụng với H2SO4 đặc nóng mày còn viết được thành FeSO4 cơ mà!”*

Dương chợt sững lại mặt hơi đỏ, nói vấp: “Tao... tao... tại tao quên thôi!”

Hai người mải nói một lúc, không biết từ khi nào đã bước chân đến phân bộ, trước mặt họ là bức tượng Lạc Long Quân chiến Hồ Tinh. Chiếc rìu vẫn như cũ, vẫn luôn tỏa ánh hào quang chiếu rọi cả phân bộ.

Lúc này, vị phân bộ trưởng lúc trước lại xuất hiện, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: “Xin giới thiệu một lần nữa. Tôi là Huân, phân bộ trưởng tại địa bàn tỉnh Hòa Bình. Có lẽ các bạn cũng đã xem cái video livestream kia.”

“Có vẻ như chúng ta đã không thể kiểm soát điều này trong bóng tối được nữa, và hơn hết là đám ngạ quỷ có vẻ đang cố ý muốn khiêu chiến với toàn thể nhân loại chứ không riêng gì Sở Lạc Thần. Còn một tuần nữa là rằm tháng bảy, rìu thần Âu Lạc sau khi trải qua hàng trăm năm đã mất đi ánh sáng vốn có, tôi cần các bạn mang về đây thật nhiều đá hổ phách, bộ lông của linh thú. Một là để củng cố lại trang bị, hai là để đánh thức vị thuật sĩ đã sớm ngủ say dưới âm giới, hay nói cách khác là đưa linh hồn ngài ấy trở về, nhờ đó để tu sửa lại rìu thần Âu Lạc và chém tan quỷ môn quan.”

Rồi gã Huân lại nói tiếp: “Việc thức tỉnh vị thuật sĩ ấy tôi sẽ giao cho Huyền Vũ, tôi mong anh sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Chỉ thấy Dương đang chán nản bỗng đứng thẳng lưng, mắt nhìn chăm chú về phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị: “Yes sir!”

Huân lại tiếp tục: “Còn tất các các kị sĩ khác thì hãy tiến vào linh giới, đem về đây thật nhiều nguyên liệu. Linh giới vốn rất nguy hiểm, các loài linh thú lại cực kì hung dữ. Tôi mong các bạn sẽ không ai phải hy sinh cũng mong sẽ ngăn chặn được ngày quỷ môn quan mở ra!”

Phong nghe vậy thì hơi giật mình, nhìn xuống cặp đao kiếm dưới tay, vẻ mặt thoáng chút trầm tư cùng khó hiểu. Thật sự thì, rằm tháng bảy đáng sợ đến cõ nào chứ?

Rồi anh quay ra thì thào với Dương, muốn giải tỏa hết những thắc mắc của bản thân: “Này, sao mày thì được đi đánh thức ông già kia dậy mà tao lại phải làm việc khác thế?”



Dương xem chừng sau vài lần đẩy kính, rồi lại về nhà soi gương, cảm thấy bản thân sau mỗi lần đẩy kính đều rất ngầu thì lại biến nó thành một thói quen mới. Mỗi một lần muốn lí giải thì anh ta lại thuận tay đẩy kính lên một lần.

“Mày còn nhớ câu vào nam ra bắc của Vật Lí không?”

“Ờ!” Phong đáp: “Rồi sao nữa?”

Dương lại đẩy kính thêm lần nữa, cảm giác như lần này mắt kính anh ta sáng hơn vài phần.

“Ở đây cũng dùng nguyên lí này. Tao là Huyền Vũ, là thần thái âm của phương Bắc, chính vì tao chí âm nên mới có thể tác động linh hồn đến vị thuật sĩ kia được.” Dương giải thích: “Việc vào nam ra bắc thực chất muốn nói rằng cửa nam là cửa dương, là mặt trời sẽ đem lại tài vận và sự sống, trái ngược với ra bắc là âm binh oán khí.”

“Mày hiểu chứ!”

Phong nghe chừng đã đoán được vài phần, tay cũng vỗ xuống một cái, cười nói: “Giời, tưởng gì. Có vậy?” Anh vỗ tay lên vai Dương rồi kéo anh ta lại gần, cánh tay thuận đường khoác lên vai Dương: “Thế thì dễ hiểu mà. Thế còn công việc của tao nó thế nào?”

”Mày á, mày sẽ phải vào linh giới, mà linh giới thì mày cần đi qua cánh cổng mà lão Huân mở ra.” Dương nói nhỏ: “Thời gian trong linh giới với ngoài này khác biệt lắm, mày trong đó ba ngày, bên ngoài mới một ngày, có nghĩa là mày sẽ phải sinh tồn trong đó gần một tháng đó!”

Phong hất hàm, cười tươi: “Bạn mày sống dai lắm, không c·hết được!”

Dương lại nhỏ tiếng nhắc nhở: “Trong đấy khác lắm, không phải như đám ngạ quỷ mày hay chém đâu, toàn thứ dữ thôi, coi chừng cái mạng chó của mày đấy!”

Nhưng xem ra anh cũng không để ý lời của Dương nói là mấy, cánh tay đang khoác lên vai kia lắc mạnh vài cái rồi đẩy bật ra.

“Yên tâm, thịt tao dai lắm, không ngon nữa. Đến cả Thương còn không nuốt được cơ mà!” Anh bất ngờ chạy ra xa, vẫn không quên vẫy tay ngược lại: “Vậy nhá! Tao xem sếp của tao như nào đã rồi gặp mày sau.”

Thoáng cái Phong đã hoàn toàn hòa trộn với dòng người trước mặt Dương. Anh chỉ lách vài đường đã bắt gặp được ánh mắt long lanh như những vì sao xa của Ánh.

“Hey sếp, sếp còn sống à?”

Vừa nhìn thấy Phong, Ánh đột nhiên cảm thấy lồng ngực hoi chật chội, cả cơ thể giống như nhanh chóng được đưa vào ngục tù. Cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh, ấp úng đáp.

“A... tôi... tôi...” Chợt cô đứng thẳng lên, vung gót giày vào giữa mu bàn chân chàng kị sĩ trẻ: “Nhờ anh mà tôi sống tốt lắm. Ha!”

Phong vừa chạy đến thì bàn chân truyền tới một cơn đau điếng người. Vẻ mặt anh nhăn nhó, hai mắt đỏ hoe đến ngấn lệ, trên miệng vẫn luôn suýt soa nỗi đau xác thịt: “C... cô không sao... là được!”

Quả thực, nếu là lúc trước, có lẽ anh đã đánh xuống một quyền vào cô gái này rồi. Sở dĩ bản thân anh quan niệm, nam nữ cũng đều giống như nhau cả, thậm chí là những con người phi thường như bọn họ thì việc giới tính có lẽ càng không quan trọng.

Nhưng kì lạ là, khi bị Ánh làm như vậy, anh lại không hề có chút phản kháng. Lẽ nào là vì cô ấy từng cứu anh hai mạng chăng?

------------------------------------------------------

* 2Fe + 6H2SO4(đặc,nóng) ---> Fe2(SO4)3 + 3SO2 + 6H2O