Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 19: Trở Về Nhà




Chương 19: Trở Về Nhà

Thành phố Hòa Bình, tỉnh Hòa Bình, Việt Nam.

Trong một tiệm bida tại đường Trương Hán Siêu, luồng ma khí đen nghịt bốc lên nghi ngút. Trong tiệm chỉ còn một chủ tiệm và ba nhân viên cuối cùng còn trực ca.

Cửa tiệm mở tung, bên ngoài là một bóng người to tròn, mồ hôi ướt sũng, chiếc mũ áo trùm xuống che kín cả mặt. Người này mặc một bộ đồ hoàn toàn màu đen, sau lưng còn khoác lên chiếc balo to bạt, giọng nói già dặn như những ông chú trung niên.

“Tiệm còn bàn không anh?”

Người nhân viên định bước lên tiếp lời thì bị chủ quán ngăn lại, anh ta nhìn rất thận trọng, hai mắt mở to dán thẳng vào vị khách trước mặt. Chủ tiệm bước lên rón rén, hai tay xoa vào nhau rồi khép nép.

“Vâng tiệm em còn bàn ạ!” Chủ quán cười nói: “Anh ra bàn số mười ba giúp em!”

Người kia bây giờ mới nâng cao gương mặt lên chút, để lộ ra chùm râu cứng ngắc dưới cằm, thản nhiên bước đến bàn mười ba, nói.

“Anh không kiêng số mười ba lắm nhỉ?” Anh ta đi một vòng quanh bàn, tay phải vuốt qua bốn cạnh bàn một lượt.

“À dạ không, quán em không quá để ý lắm nên không kiêng!” Chủ tiệm gãi gãi đầu: “Anh có muốn dùng chút đồ ăn vặt không anh?”

Vị khách mới gỡ chiếc mũ xuống, đưa tay vào trong balo rồi lấy ra một chiếc khiên to bạt. Tấm khiên hình tròn, có đường kính chừng hơn nửa mét. Bên trên ẩn hiện hình ảnh của chòm sao Thuẫn Bài, phần rìa xung quanh còn được bao bọc bởi một con rắn màu đen, đằng sau chòm sao Thuẫn Bài thì là những đường vân giống như lưng của một con rùa.

Người này chính là Dương, là một kị sĩ thiên tài mà mọi người hay nhắc tới, cũng là bạn thân của Phong. Anh đặt nhẹ chiếc khiên xuống bàn làm chủ tiệm giật mình.

“Anh ơi, anh đang...” Chủ tiệm toát mồ hôi hột, ánh nhìn đảo điên, hoảng loạn lùi lại một bước.

Chỉ thấy Dương vẫn bình tĩnh, rồi móc từ trong túi áo ra một vỉ kẹo. Anh vỗ vào tay giống với diễn viên Thành Long để viên kẹo bay vào miệng, cười nói: “Anh chủ tiệm cất giúp em thứ này!”

Dương từ trong túi áo lại móc ra một chiếc lục lạc rồi ném cho chủ tiệm, tiếng lục lạc vang lên trước khi rơi xuống người anh ta. Chủ tiệm nghe thấy tiếng lục lạc thì hai mắt đỏ ngàu, răng nanh mọc dài ra và cặp cánh cũng xé áo dựng ngược. Chủ tiệm chính là một con ngạ quỷ.

Không những chủ tiệm là ngạ quỷ, ba nhân viên còn lại trong tiệm sau đó cũng hiện rõ nguyên hình, là ba con quỷ cấp thấp.

“Sao ngươi lại đến đây chứ?” Ngạ quỷ đứng đầu hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Dương cười: “Ta là Dạ Nguyệt kị sĩ, đến lúc này mà đám cặn bã các ngươi còn thắc mắc sao?”

Nói rồi anh vận tay đánh xuống bàn, mượn lực đẩy cơ thể lên trên, chân phải theo quỹ đạo từ trước sút thẳng vào tấm khiên.

Tấm khiên nhắm thẳng đầu tên “chủ tiệm” mà phóng, cũng may là phản ứng của hắn nhanh, tránh được đòn bất ngờ đó trong gang tấc. Nhưng một ngạ quỷ cấp thấp thì lại không may mắn như vậy, cơ thể hắn bất ngờ bị chia ra làm hai huyết khí bốc lên hừng hực.



Như chọc phải mụn nhọt, ngạ quỷ “chủ tiệm” rú lên một hồi, móng vuốt xòe ra, chực muốn ăn tươi nuốt sống Dương.

“Ngươi muốn gây chiến?”

“Chẳng phải c·hiến t·ranh từ thời xưa rồi sao?” Dương đáp.

“Khai tên đi, ta không muốn g·iết kị sĩ vô danh.” Ngạ quỷ ngửa mặt kiêu ngạo.

“Lắm mồm.” Dương giật mạnh tay, chiếc khiên ban nãy đang găm vào người con quỷ cấp thấp lập tức bay ngược trở lại, tốc độ so với ban đầu cũng không có chênh lệch quá lớn.

Ngạ quỷ lại một lần nữa may mắn thoát được, hắn vung cánh bay lên, tránh khỏi đòn t·ấn c·ông của Dương.

Thì ra trên tay anh lại được quấn thêm một lớp dây thép mỏng, dùng để tránh những trường hợp mà tấm khiên phóng ra quá đà. Hai con quỷ cấp thấp còn lại thì hung dữ vô cùng, muốn lao lên xé xác kị sĩ trẻ.

Nhưng chúng đã đánh thấp khả năng của Dương, một người mà giới kị sị gọi là thiên tài thì sao có thể bị bọn tôm tép này lên xé xác được chứ. Chỉ thấy anh lùi lại hai bước, ngay lúc hai con quỷ bay đến gần bàn bida thì anh liền giật dây, hai con quỷ trong phút chốc cắt thành nhiều mảnh, chỉ còn lại “chủ tiệm” chống chọi với anh.

Ngạ quỷ thấy đồng bọn c·hết trong tích tắc thì sợ hãi vô cùng, hắn bắt đầu gào lên, thanh minh lại những việc mà bản thân đã làm: “Tha... tha cho ta. Ngươi biết đấy, ta chỉ ăn những tên khốn nạn thôi, những tên nghiện, những kẻ s·át n·hân, bọn chúng đáng c·hết, không phải sao?”

Tiếng đập cánh của ngạ quỷ càng ngày càng rõ, cho thấy hiện tại hắn đã vô cùng hoảng loạn, muốn ngay lập tức biến mất khỏi nơi này, nhưng hắn lại sợ giây thép nên cũng không giám manh động.

Dương lại lấy ra một chiếc khăn mù soa, cẩn thận chùi đi v·ết m·áu trên tấm khiên Thuẫn Bài.

“Đúng là đáng c·hết thật”

“Thế thì...” Ngạ quỷ vội đáp.

Chưa đợi hắn trả lời, anh đã đáp lại một cách rõ ràng và hùng hổ: “Nhưng con người bọn ta cần các ngươi phán xét à?” Dương ném chiếc khăn tay xuống, điều chỉnh tấm khiên ngay ngắn trên tay: “Là quỷ thì phải diệt!”

Dương dựng tấm khiên trước mặt, bộ giáp Huyền Vũ xuất hiện giữa không trung rồi rót xuống cơ thể. Tấm khiên được anh đánh mạnh xuống nền nhà, mặt đất như dải lụa lượn lên một đợt sóng như biển rộng. Cột sóng táp thẳng lên ngạ quỷ trên không, dưới chân ngạ quỷ xuất hiện một hình tròn kì dị.

Hình tròn sống động như nước, nhô lên cao giống như một bắc tường vào chụp lấy con quỷ, cuối cùng là tách khỏi mặt đất, tạo thành một “quả bóng” lớn trên không và tiến hành siết chặt. “Quả bóng” theo bàn tay của Dương rồi nhỏ dần, nhỏ nhỏ dần cho đến khi anh hoàn toàn nắm chặt lòng bàn tay.

Đây là tuyệt kĩ Huyền Quy Xuất Hải của anh, tuyệt kĩ này vốn là dùng để phòng thủ, nhưng anh đã tìm ra quy luật và biến nó thành một tuyệt kĩ t·ấn c·ông. Quả thực, nếu dùng nó để bao quanh cơ thể thì có lẽ sẽ có thể miễn nhiễm với mọi loại sát thương, nhưng nếu dựa vào đặc tính này mà nhốt đối thủ lại, sau đó ép nhỏ “quả bóng” và dùng đất cát của “quả bóng và tạo thành ngàn vạn chiếc đinh thì uy lực đúng là không thể tả nổi.

Tuyệt kĩ này của Dương nhìn qua khá giống với “quả bóng” kia của Thương. Nhưng chiêu này của Anh chính là tạo ra vô hạn “quả bóng” vì nguyện liệu chính là các loại vật chất dưới chân anh. Hơn nữa, khả năng chống chịu áp lực lại rất lớn, và đặc biệt là chiêu này có thể dùng để t·ấn c·ông thay vì phòng thủ.

Chỉ nghe thấy tiếng nắm tay của anh, “quả bóng” kia đã nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, từ trong những khe hở của quả bóng liên tục chảy xuống từng giọt ma huyết đen tuyền và u ám. Cho tới khi mở “quả bóng” ra thì tên ngạ quỷ trước đó đã không còn là dáng vè bình thường nữa, hắn đã là một đống thịt bầy nhầy, lưỡi và mắt đảo trộn hết vào nhau và đang trong quá trình bốc hơi.



Dương khẽ nhún vai, tỏ vẻ ghê tởm rồi đá đống thịt sang một bên. Chuẩn bị lại trang thiết bị rồi thẳng tiến trở về phân bộ.

“Toàn là nhiệm vụ dễ cấp thấp, không biết tình hình thằng điên kia sao rồi!”

Quay trở về với trạng thái của cặp đôi Phong Ánh, bây giờ hai người họ đều được đưa đi ngâm mình trong liên trì*. Ngồi trong liên trì, nước cam lộ từ từ xâm nhập vào cơ thể họ, một thứ cảm giác nửa hư nửa thực lấn át lên tận đỉnh đầu, cảm nhận thấy cơ thể mình đang được gột rửa tới tận xương tủy. Ma khí bị nhiễm trong cơ thể theo lỗ chân lông đào thải ra ngoài, làm toàn bộ liên trì nhanh chóng hóa thành màu đen. Hai người họ lần lượt được đưa ra hai khu vực riêng, tiến hành chữa trị.

Liên trì rộng lớn vô cùng, bên trong là rất nhiều đài sen bằng vàng. Xung quanh là các cột lớn, khác với cung điện của Thương, những con trồng trên cột đều sắp xếp theo hướng bay lên trời. Mà cái đài phun nước cam lộ xuống lại mang hình ảnh là đầu của một con hồ li, cánh cửa bên cạnh to đến quá khổ, bên trên có vẽ hình của hai con nghê uy mãnh.

Đang lúc Phong còn thả mình vào dòng nước thì Dương đã bước vào từ lúc nào, anh cũng gỡ quần áo, bước xuống ngâm mình với Phong.

“Sao đấy? Bị bón hành à?”

Phong giật mình mở mắt, nhìn thấy trước mặt là thằng bạn chí cốt thì thở dài thả lỏng.

“Ăn chứ! Một rổ hành cơ mà.” Anh cười: “Tao đâu gặp may như mày, đi có tí đã finish ba nhiệm vụ rồi.”

Anh bạn thân cười to, tay vỗ mạnh vào bả vai Phong.

“Thôi đi cu, yếu thì nhận yếu!”

“Mày nhìn tao mà yếu á?” Phong vội đáp trả: “Này, để tôi nói cho bạn biết là tôi vừa mới win trùm cuối đấy. Thật chứ bạn mà vào nó chả vả cho thăng luôn, tôi gọi cả ngựa ra còn bị nó giã cho suýt què này!”

Dương chợt bình tĩnh lại, anh nghe đến hai chữ “con ngựa” thì không khỏi bàng hoàng. Một kẻ mang đầy sự kiêu ngạo như anh, luyện tập để trở thành kị sĩ từ năm sáu tuổi vậy mà lại bị một tên chưa tới hai tháng vượt mặt. Phải biết, họ chính là kị sĩ, và kị sĩ thì không được thiếu ngựa chiến. Từ cấp bậc ban đầu, luyện tập cho đến khi tìm được chiến mã không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu năm. Đối với kị sĩ bình thường và kị sĩ đạt được chiến mã là hai khái niệm riêng biệt, với một kị sĩ có chiến mã, lực chiến lúc đó có thể so với ngạ quỷ giai đoạn năm, thế mà Phong lại bị ngạ quỷ trùm đầu đánh cho một trận, vậy đối thủ của họ lẽ nào là giai đoạn sáu?

Dương ngậm ngừng hỏi: “Mày solo với giai đoạn mấy?”

Phong như gãi phải chỗ ngứa, anh bực dọc trả lời: “Nói mới tức, tao đầu tiên tưởng giai đoạn ba, nghĩ chỉ khó nhằn hơn con ở trường thôi, ai ngờ nó nhảy lên giai đoạn năm, nó đấm tao không trượt phát nào luôn, với cả...”

“Từ đã.” Dương ngắt lời: “Mày gặp Cửu Chuyển à?”

“Ừ, sao vậy?” Phong hỏi ngược lại.

“Vãi lờ, vậy là mày đánh với phân thân của nó rồi, nó là Thương đúng không?”

Phong gật đầu. Dương lại tiếp tục.

“Cái con mày đánh nó mới bằng một phần vạn sức mạnh thật thôi, may cho mày đấy!”



Phong lúc này mới trố mắt nhìn lại: “Vãi lờ, vậy là tao mới sờ đến cái móng tay thôi á?” Rồi anh ngửa mặt, vắt tay lên trán tỏ vẻ chán đời: “Cuộc đời như cái trò đùa ấy!”

“Thôi, còn sống là may rồi.” Dương lại chuyển chủ đề: “Thế mày đi thanh tẩy v·ũ k·hí chưa?”

“Hả?”

Dương tức mình vỗ vào đầu Phong một cái rõ đau: “Thằng điên, mày không thấy mỗi lần xong việc mày đều thấy mệt hơn à? Lát đem đi thanh tẩy ngay!”

Phong tuy còn ngơ ngác nhưng cũng ngầm hiểu ý của Dương. Quả thật, mỗi một lần diệt quỷ anh đều cảm thấy bản thân như hao hụt thêm một phần thể lực, thì ra là do ma khí.

“Mà em mày sao rồi?” Phong đột nhiên hỏi.

“Nó đỗ rồi, may mà đưa đi kịp!” Anh bạn thân đáp: “Thế lát mày về nhà không?”

Phong chỉ cười cười rồi vỗ vai anh bạn: “Có chứ, mấy ngày không gặp bố mẹ rồi, nhớ vãi ra ấy chứ!”

Ngâm mình khoảng bốn tiếng, cuối cùng thì Phong cũng đã đi lại được như thường, đôi chân anh về cơ bản không phải bị vỡ vụn giống như Ánh mà chỉ đơn thuần là ma khí nhiễm thẳng vào hệ thần kinh khiến chân không còn cảm giác, nên việc phục hồi cũng nhanh hơn Ánh, ít nhất thì anh cũng không phải ngồi xe lăn.

Phong và Dương rời khỏi liên trì, thanh tẩy v·ũ k·hí và rời khỏi phân điện.

Bây giờ đã là sáu giờ tối, căn biệt thự màu trắng to lớn tọa lạc ngay giữa lòng xã sớm đã sáng đèn. Chỉ thấy một thiếu niên gầy gò, tuấn lãng ung dung bước vào cửa.

“Con chào bố mẹ... Con về rồi đây!”

Trước mắt Phong là hình ảnh của một người cha vẫn đang điềm đạm quan sát tin tức về vụ m·ất t·ích bí ẩn của hai mươi sáu người tại nhà máy in tiền. Ông thậm chí cũng xem được đoạn livestream kia và nhìn thấy rõ ràng gương mặt đứa con trai của mình đang s·át h·ại những người khác. Nhưng chỉ ông mới biết, kẻ đó thực chất không phải Phong.

“Về rồi thì nấu cơm đi!”

“Ơ...” Phong ngạc nhiên.

“Ơ cái gì? Mày không nấu chẳng nhẽ sau này phải dựa vào vợ suốt à?” Ông đáp.

“Bố không hỏi con đi đâu à?”

Người bố rít lấy một điếu thuốc, rồi từ từ nói: “Mày đi đâu kệ mày, đừng báo bố là được.”

Như gỡ được nút thắt tinh thần, anh thở dài một hơi rồi nhanh chân xuống bếp: “Mẹ chưa về à bố?”

Ông có vẻ không quan tâm đến câu hỏi lắm, tiện tay dập điếu thuốc xuống: “Làm đi, hỏi ít thôi. Mẹ mày hôm nay tăng ca!”

*liên trì: hồ sen