Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 1: Ngạ Quỷ




Chương 1: Ngạ Quỷ

Trong buổi sáng sớm của một ngày thu mát mẻ, cái không khí trong lanh phủ khắp vùng đất Lạc Thủy, Hòa Bình. Mùa hạ đã không còn và thay vào đó là thời điểm tựu trường của các bạn học sinh. Cũng đã gần sáu giờ, đây là thời gian rất thường thấy của các bạn học sinh trên cả nước, những chiếc cặp sách xanh đỏ đủ màu, nhộn nhịp đi trên con đường mòn quen thuộc dẫn đến trường Trung Học Phổ Thông Lạc Thủy.

Tuy mới hơn sáu giờ, nhưng người dân nơi đây đã dậy từ rất sớm, đường xá đã đông đúc những tiếng mua bán của các cô hàng cá, các chú hàng thịt tại Chợ Yên Bồng. Vì là một xã nhỏ thuộc huyện Lạc Thủy, nên Chợ Yên Bồng cũng không quá đông đúc như trên thị trấn, tuy nhiên việc mua bán tại nơi này cũng nhộn nhịp không thua kém gì vùng thị trấn.

Chợt giữa phố, xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, cao chừng một mét bảy, gương mặt kim cương, góc cạnh, đeo mắt kính to tròn, hai hàng lông mày lá liễu mềm mại cùng đôi môi đỏ mọng như được đánh son lúc nào cùng mím chặt. Ánh mắt căng thẳng, vội vã len lỏi qua những hàng người dày đặc tại khu chợ.

Anh thanh niên mặc một chiếc sơ mi trắng, quần Bagy đen, đi một đôi Chelsea Boots cổ cao đen bóng, khoác layer bên ngoài là một chiếc Blazer cùng màu, trên cổ còn được đeo lên chiếc cà vạt xanh thẫm, nhìn tổng thể trang phục khá là xộc xệch. Thanh niên vội vã trên chiếc Wave Alpha 50cc cảm giác như đang muộn giờ vậy, vội vã tăng tốc sau khi vượt ra khỏi khu chợ.

Thanh niên này tên là Đại Phong. Thường được các bạn trong lớp gọi là Idol, anh cũng không rõ lí do vì sao bản thân được gọi như vậy nữa, chỉ biết là sau khi lên cấp ba được hai tháng thì đã có cái tên này rồi.

Vào buổi sáng đầu thu đó, Phong chỉ vì hôm qua thức quá khuya để xem anime mà dậy muộn, anh mới vội vàng chạy thật nhanh cho kịp với buổi học đầu tiên của thời điểm cuối cấp này.

Ước chừng khoảng tám cây số về hường đông bắc, ngôi trường Trung Học Phổ Thông Lạc Thủy tọa lạc tại thị trấn Chi Nê, khu vực trung tâm cũng là vùng kinh tế trọng điểm của huyện Lạc Thủy.

Phong cũng rất nhanh đã đến được trường, so với tốc độ vừa rồi thì hẳn là anh ta đã dùng khoảng thời gian chưa đến mười phút để đến được trường học, một thanh niên khác cũng vừa mới đến trước Phong quay ra chào hỏi.

“Mày cũng đi muộn à?”

Thanh niên kia có tên là Tùng Dương. Dương là bạn thân của Phong, anh có một thân hình khác với đứa bạn thân của mình. Dương cao chừng một mét sáu lăm, cơ thể tròn trĩnh, mái tóc xơ cứng cùng bộ râu chòm khiến anh nhìn qua không khác gì mấy ông chú ngoài ba mươi cả.

Phong vội vàng đẩy chiếc Wave của mình vào trong nhà xe một cách nhanh nhất, vội vàng chạy thẳng lên lớp, đôi mắt hối hả vẫn còn kịp thời quay sang chỗ Dương.

“Nhảm vừa, lên nhanh đi, còn phải luyện đề nữa!”

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, đội bạn thân vẫn đến muộn và phải đứng ở ngoài.

“Hai bạn mỗi bạn vừa hát vừa múa cho các bạn khác xem một bài thì cô cho vào.” Giáo viên nói với giọng trêu đùa.

Dương lúc này lại nhìn về phía Phong, hai tay chống nạnh.



“Đờ mờ ăn cám rồi!”

Và tất nhiên, đối với Phong thì vấn đề này không khó, anh vốn là một dancer nên cũng không lo về việc nhảy múa, chỉ là nếu so giọng hát thì có hơi...

“Mày để tao.”

Cuối cùng thì một người hát, một người nhảy cũng đã mang đến một tiết mục dở khóc dở cười đến với cả lớp. Nhìn qua thì có vẻ hai người họ rất xấu hổ nhưng khi ngồi xuống bàn học thì liền nhanh chóng cảm thấy thoải mái, giải tỏa phần lớn áp lực của việc luyện thi.

Bây giờ mới bắt đầu nhìn lại, giáo viên giảng bài hôm nay của họ là giáo viên dạy Hóa và cúng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A4 của Phong. Cô có mái tóc ngắn đến ngang vai, gương mặt hơi dài và luôn mang cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy cô, hệt như khi những đứa trẻ được nhìn thấy mẹ sau mỗi lúc khóc nhè vậy.

“Được rồi, vui đến đây thôi. Hôm nay chúng ta không luyện đề nữa mà sẽ học tiếp bài Nhôm của chương kim loại nhé...”

oOo

Trong buổi học đầu tiên, Phong cũng vẫn như mọi khi, hoàn thành tất cả những nhiệm vụ và bài học được giao. Dẫu sao cũng chỉ còn một năm nữa là đến kì thi Tốt Nghiệp, anh ta lại càng không thể lơ là được.

Trời cũng đã trở tối, trên con đường mòn quen thuộc khi trở về nhà, thời tiết vẫn đang trong lành mát mẻ đột nhiên tối sầm lại, dường như có một thứ gì đó khác thường đang muốn lôi kéo tinh thần Phong khiến anh không thể không tăng ga chạy về phía trước.

“Cảm giác lạ quá. Mưa sao?” Phong tự hỏi rồi nhìn lên trời một lần nữa.

Một thứ cảm giác bất an bao trùm lấy cơ thể anh, làn sương đen tuyền phủ khắp vùng giống như có một cơn bao lớn sắp ập đến vậy. Cây cối xung quanh trong phút chốc liền trở nên mờ ảo, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn Phong khiến anh phải giảm ga đi chậm lại.

Thời tiết đột nhiên thay đổi chóng mặt, dù biết là trời đã tối, nhưng mới chỉ năm giờ chiều thôi mà, sao lại có thể tối nhanh như vậy chứ?

Ngay lúc Phong còn đang ngơ ngác thì dường như anh đã đụng trúng phải một thứ gì đó khiến chiếc xe xoay ngang rồi đổ rập xuống. Cả cơ thể cũng theo quán tính chồm lên trước.

Một cảm giác rất lạ, thứ cảm giác mềm mại khó tả này khiến Phong tuy không nhìn thấy gì cũng bất giác ngượng ngùng. Hai tay cũng không tự chủ được mà bóp lại hai cái để kiểm chứng.

Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân, anh mói hoàn toàn tỉnh lại, nhìn kĩ lại thì quả thực Phong đang nằm đè lên một người phụ nữ. Người này độ chừng hai mươi tuổi, gương mặt tròn trĩnh thanh thoát cùng với một cơ thể khá đầy đặn. Cô mặc chiếc croptop màu đen cùng chiếc quần jien ngắn màu xanh lá, để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo khiến những ai nhìn qua đều không khỏi đỏ mặt.



Mà tay phải của Phong lúc này lại nằm trong vùng cấm, thảo nào anh lại cảm thấy ngượng ngùng và mềm mại đến vậy. Lúc này Phong mới vội vàng rút tay, đỡ người phụ nữ kia dậy, ân cần hỏi thăm.

“A... em xin lỗi. Chị không sao chứ?”

Người phụ nữ kia hơi hoảng hốt một chút rồi vội đáp: “Không sao. Em đỡ chị dậy với!”

Trong lúc đang chăm sóc cho người phụ nữ kia thì tiếng bước chân lại càng gần hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái bóng mờ nhạt của một người lực lưỡng đang lại gần.

Nhìn kĩ lại thì đây là một người đàn ông trung niên, trên tay còn cầm một thanh đao lớn, nhìn qua không khác gì thanh Đồ Long Đao trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

Người đàn ông có một gương mặt vuông vức, chiếc cằm lúc nào cũng rậm rạp những sợi râu cứng cáp và đôi mắt luôn kiên định nhìn về phía trước. Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng phía sau, nhìn tổng thể rất giống với những diễn viên trong phim cổ trang.

Phong thấy thế liền vội vàng hỏi sự giúp đỡ của người kia:

“Bác ơi, bác giúp cháu đưa chị này đến trạm xá với ạ, cháu đang hơi vội.”

Nhưng người đàn ông này lại không hề quan tâm, ông ta chĩa thanh đao về phía cô gái, trầm giọng nói: “Hiện hình đi!!!”

Ngay tức thì, cô gái kia chồm dậy với tốc độ cực nhanh, thoát cái đã vòng ra sau lưng Phong, một tay đưa lên cổ anh và thét lên với tông giọng rất chói tai.

“Ngươi dám không?” Nói rồi ả cũng bắt đầu biến đổi, hai mắt nhanh chóng trở nên đỏ thẫm, răng nanh cũng theo đó mọc dài ra, sau lưng thậm chí còn mọc ra hai cánh đen tuyền và rách nát, hệt như những thiên thần sa ngã vậy.

Phong đang lúc còn chưa hiểu gì thì đã bị cô gái kia cắn mạnh vào vùng vai phải. Phải nói là sức cắn của ả ta mạnh không khác gì sư tử, bốn chiếc răng nanh găm sâu vào bả vai Phong, cảm giác như sắp bị nghiền nát cả cánh tay vậy.

Phong thét lên trong đau đớn, tuy tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng cơn đau ấy giống như hàng vạn con dao lam sắc bén, liên tục cứa qua cứa lại phần cánh tay anh.

“Roẹtttt...”

Một tiếng rách lớn phát ra, cả cánh tay phải của Phong cứ thế mà biến mất, máu tươi theo quán tính phun ra như mưa, cảm giác vai phải trống rỗng cùng cơn gió lạnh len lỏi qua vùng vai xuyên vào trong nội tạng khiến anh không khỏi đau đớn, khổ sở vô cùng.



Mà người đàn ông kia lúc bấy giờ cũng bất ngờ, tất cả những hành động này chỉ xảy ra trong chớp mắt, quả thực là không thể nào cản kịp. Một phần cũng do sự chủ quan của ông ta đã khiến Phong phải chịu nỗi đau xác thịt như vậy.

Ông ta biến sắc, cánh tay cầm đao trực tiếp hạ xuống, nhắm thẳng đầu người phụ nữ mà chém xuống.

Tuy nhiên, bằng tốc độ của mình, ả đã tránh được nhát chém đó và lùi ra xa, để lại Phong đang bị mất máu, loạng choạng ngã xuống. Mắt thất cánh tay phải của mình nằm trên miệng cô gái kia khiến anh không khỏi kinh hãi. Đây chính là con người ư?

Mà người đàn ông kia bây giờ lại vô cùng tức giận cùng sợ hãi. Tức giận là vì một người dân vô tội đã bị ả ta cắn xé, sợ hãi là vì bản thân bây giờ đã kiệt sức mà ả ta lại được ăn thêm thịt người, phục hồi lại sức mạnh.

Ông ta lại lấy từ trong áo ra một bình nước nhỏ, đổ từng giọt nước một lên vùng b·ị t·hương bên cánh tay trái. Vết thường theo đó nhanh chóng lành lại, tốc độ lành lại thậm chí còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Ngạ quỷ, ta liều với ngươi.”

Nói rồi, gã cắm thanh đao xuống đất, tay phải giơ lên. Vẽ trong không trung thành hình của chòm sao Thiên Ưng. Cuối cùng triệu hồi ra một con đại bàng uy vũ. Tốc độ của đại bàng vô cùng nhanh, nhó bay ngang bầu trời tựa như lôi đình, lượn trên không trong ba vồng rồi lao thẳng xuống đỉnh đầu người đàn ông kia và hóa thành một bộ giáp màu xám, bọc lấy cơ thể ông ta.

Tốc độ ông ta vô cùng nhanh, thoắt cái đã lao đến chỗ cô gái. Nhưng ả ta cũng đâu có vừa. Cũng dùng tốc độ của mình né tránh toàn bộ công kích của gã đàn ông. Lúc này ả ta mới lộ nguyên hình thành thứ ngạ quỷ mà người đàn ông kia mới nói.

Ả vẫn giữ được cơ thể đầy đặn như trước, chỉ khác ở chỗ là nước da trở nên tím lại, hai cành cũng mở rộng ra, trên đầu còn mọc thêm hai chiếc sừng vô cùng sắc bén.

“Keng keng keng”

Âm thanh chiến đấu liên tục v·a c·hạm vào nhau, tốc độ của hai người họ vô cùng nhanh. Từ trong không khí liên tục phái ra những tiếng kim loại v·a c·hạm nhau, cứ cách khoảng nửa giây thì lại có một tia sáng lóe lên, hệt những những chiếc pháo hoa được bắn trên bầu trời đêm vậy.

Phong bây giờ cũng lấy lại được bình tĩnh, v·ết t·hương cũng không còn chảy nhiều máu nữa. Điều này càng cho thấy Phong đang lâm vào trạng thái nguy hiểm.

Anh cố gắng lê lết thân mình về phía chiếc bình mà người đàn ông kia vừa vứt xuống. Sau khi thấy công hiệu chữa lành kia, Phong cũng muốn lấy thứ nước đó để chữa trị cho phần vai phải của mình.

Nhưng khi vừa với đến bình nước thì cũng là lúc người đàn ông đánh ra sát chiêu với ngạ quỷ. Sức mạnh xung kích phóng thích ra dữ dội, làm văng bình nước ra xa.

Phong vừa mới với gần đến bình nước thì lại chỉ vì sóng xung kích mài bắt hụt, bình nước bấy giờ lại nằm cách xa anh thêm năm mét nữa.

“Đờ mờ, khốn nạn vậy.”

Anh chửi thầm một câu rồi liền cố gắng bò thêm một đoạn nữa hòng với lấy chiếc bình.