Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 18: Sợi Tóc Bạc - "Cảm Ơn Nàng, Công Chúa Của Ta!"




Chương 18: Sợi Tóc Bạc - "Cảm Ơn Nàng, Công Chúa Của Ta!"

Ở một thế giới tăm tối, nơi mà sự c·hết chóc được lên ngôi. Vùng không gian rộng lớn nhuốm đầy hắc khí, cây cối khô héo cùng cực. Trên mặt đất lúc nhúc những bàn tay đen sì, hàng vạn sinh vật với vóc dáng của một con người kêu rên không ngừng.

Đám sinh vật này đa số đều có cặp cánh rách nát sau lưng, cơ thể gai góc cùng hai chiếc sừng cong v·út trên đầu. Cơ thể chúng đen không kém gì đám hắc khí, chỉ còn da bọc xương, trên mặt không có lấy một điểm nào giống với con người, hốc mắt sâu thẳm mô xương nhô lên rõ rệt.

Cũng từ vùng không gian ấy hướng ra xa, ở đó xuất hiện một tòa lâu đài mờ ảo, kiến trúc nửa gothic nửa Việt cổ. Bức tường màu đen bên ngoài cao tới hơn trăm mét, những viên gạch đều được làm bằng sọ người, xếp chồng, cắt gọt thành một khối vuông làm thành gạch, vữa thì đặc sệt như máu, mạch vữa thi thoảng còn nhô ra một ngón tay có đầy đủ cả da thịt.

Tiến sâu vào bên trong thì lại có một hoàng cung bằng vàng ròng, bồn phía xung quanh là những nhà thờ lớn với chiều cao hơn hai trăm mét, chữ thập trên đỉnh nhà thờ to lớn rõ rệt. Tại giữa cửa hoàng cung là một chữ vạn* màu vàng kim lấp lánh, tất thảy những biểu tượng này cứ giống như là xem thường hai tôn giáo lớn nhất trên thế giới.

Tiến vào bên trong cung điện, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, có tới hơn bốn mươi hai cái cột lớn lần lượt xếp hai bên con đường, ở giữa trải xuống thảm đỏ nguy nga. Mỗi một cái cột đều cao gần hơn bảy mươi mét, từ trên đỉnh kéo xuống là chín con rồng đang chen nhau quấn lấy cái cột, tư thế từ trên trời lao xuống. Dưới chân cột là chín viên ngọc trăng, to bằng bắp chân xếp cung quanh, mỗi viên ngọc đều được một con rồng đón lấy.

Nhìn sâu hơn vào trong, đó là một ngai vàng bằng xương người, hai bên là bức tượng được làm từ xương của chân long, lưng ngai vàng nhô lên chín khúc xương nhọn hoắt, tay ghế là một khung xương sườn to bạt.

Hốc mắt cốt long được nạm thêm một bông hoa hồng màu đen, trên miệng giống như phun ra dung nham, nhìn tổng thể cứ như là một đài phun nước nhưng lại rất quỷ dị.

Ngồi trên ngai vàng là một gã đàn ông trẻ, vẻ mặt chỉ khoảng hai lăm, hai bảy tuổi. Hắn cao tới tận hơn ba mét, trên người mặc bộ vest đen thanh lịch, túi ngực còn gài thêm một bông hoa hồng đen và lót sơ mi hồng bên trong.

Hắn có làn da trắng bệch như sắp c·hết, mái tóc cũng trắng đến không thể trắng hơn, ngón tay thon dài và móng vuốt sắc nhọn vẫn đang còn lắc nhẹ ly “rượu vang” được làm từ huyết dịch.

Người này gương mặt thon gọn, mày kiếm mắt sáng, ánh nhìn lạnh băng, hai tai nhọn hoắt. Nếu đặt người này với trạng thái như người bình thường, có lẽ các minh tinh Hollywood cũng phải cúi mặt xấu hổ.

Hắn ngồi bắt chéo trên ngai vàng, vẻ mặt thư thái, hưởng thụ ly “rượu vang” hảo hạng. Sau lưng hắn ẩn hiện hình ảnh của một con hồ li chín đuôi, cặp mắt phát ra tia sáng xanh thẳm, rọi xuống cung điện.

Đi theo đường ánh sáng mới có thể thấy rõ đám người đang quỳ dưới điện, không, phải nói đó là đám quỷ bởi lẽ những kẻ này từ đầu đến chân đều không có lấy một bộ phận giống với loài người. Chúng quỳ rạp xuống nền, cả chân và tay đều bị gông cùm trói chặt, mặt áp xuống đất, không dám ngước lên.

Bỗng một âm thanh vang lên, phá tan sự căng thẳng trước đó, âm thanh run rẩy sợ hãi của một con quỷ bên dưới.

“B... bệ hạ! Th... thành Tử Hồng... thất... thất thủ.”

Nhưng người ngồi trên vậy mà lại bình tĩnh vô cùng, hắn lắc nhẹ ly “rượu vang” và hớp cạn một hơi.



“Cho nên...”

“Ch... cho nên?” Con quỷ bên dưới sợ hãi, đôi cánh không giữ được bình tĩnh, dựng ngược lên: ‘Tôi... tôi...”

Chưa kịp sợ hãi, ngạ quỷ bên dưới nháy mắt nổ tung, chỉ còn sót lại lượng ma khí trong cơ thể hắn.

Đối với ma giới, nơi chỉ có sự chém g·iết, c·hết chóc mà có thể xuất hiện được một đế chế thì thử hỏi tên quân vương kia sẽ mạnh cỡ nào chứ? Tạm chưa nói đến bậc đế vương, chỉ nói đến đám quan lại trong cung thôi cũng là đám quỷ cấp cao rồi, ít nhất cũng phải từ giai đoạn bảy trở lên. Vậy mà trong nháy mắt, một con quỷ đã biến thành đống thịt vụn, ma khí nồng nặc, sinh mạng của cả ngàn người bị nó ăn đã bị tòa cung điện hấp thụ, biến thành chất dinh dưỡng. Thế thì kẻ ngồi trên ngai vàng kia sẽ có quyền năng cỡ nào? Không cần hỏi cũng biết, hắn chính là một tồn tại vô địch.

Kẻ ngồi trên ngai vàng kia không ai khác chính là Thương, là một trong con quỷ trong Cửu Chuyển Khổ Tinh, hắn được xem như là đứa con của Hồ Tinh thời thượng cổ cùng tám con quỷ khác. Chỉ thấy ma khí từ ngạ quỷ mới c·hết ngoài trở thành thức ăn cho cung điện thì một phần lại bay đến ly rượu, “rượu vang” lại lần nữa được rót đầy.

Thương lắc lắc ly “rượu vang” theo thói quen, trầm lặng.

“Tử Hồng thất thủ mà cũng phải tấu lên trẫm. Các khanh thấy hắn c·hết có đáng không?”

Đám quỷ bên dưới đã run đến không thể run hơn được nữa, tiếng răng đánh vào nhau cầm cập có thể nghe thấy rõ như đinh đóng cột. Mỗi một tên đều cố gắng hạ thấp người, gồng hết sức để trấn an bản thân, không cho đôi cánh duỗi ra như tên vừa nãy.

Thương nhìn xuống dưới rồi lắc đầu.

“Đám vô dụng!” Hắn nhắm mắt, phẩy nhẹ tay: “Bãi triều.”

Lũ quỷ như cả được phóng sinh, nghe thấy hai chữ “Bãi triều.” thì mừng rỡ vô cùng, tên nào tên nấy đều trong chớp mắt bay đi thật xa, có vài ngạ quỷ còn dùng khả năng đặc biệt của mình, dịch chuyển sang nơi khác. Dù có là chạy đến thành địch, hay đối choi với cả trăm ngạ quỷ khác thì chúng vẫn thấy tốt hơn so với ở cùng Thương.

Đợi đám ngạ quỷ ra hết, Thương mới bắt đầu nhâm nhi ly “rượu vang” mới rót. Mắt nhắm hờ cảm nhận dư vị của hạnh phúc rồi lẩm bẩm.

“Thiên thượng thiên hạ, Duy ngã độc tôn. Nhất thiết thế gian! Sanh, lão, bệnh, tử.” Hắn bất ngờ cười lớn, tiếng cười át cả tiếng gào thét của quỷ bên ngoài hoàng cung. Điệu cười ma mị kéo dài từng hồi, âm sắc bao trùm cả một vùng, không phân biệt được nguồn gốc tiếng cười. Thứ âm thanh vừa chói cũng vừa trầm, kẽo kẹt như tiếng cửa mục nát, quỷ dị vô cùng.

“Côn Bằng à... Ngươi thú vị thật đấy!”



Rồi một sợi tóc của hắn roi xuống sàn, bất ngờ bị ngọn lửa quỷ dị không biết từ đâu đến đốt cháy, sợi tóc trước khi cháy hết đã xuất hiện hư ảnh của Thương với tám khúc xương mọc sau lưng và những tờ 500.000 VNĐ. Xem ra, trận chiến sinh tử vừa rồi mà Phong may mắn dành chiến thắng kia mới chỉ chạm đến một sợi tóc của Thương. Nếu như hắn thật sự xuất hiện ở đó, có lẽ tặng cho anh đến trăm cái mạng cũng không đủ để c·hết.

Trở về nhân giới, trong góc tối của căn phòng, Thư đang ngồi co ro một chỗ, tay siết chặt lấy chiếc zippo đã bị nhuốm đen vài phần. Cảm giác không gian xung quanh cô như đang méo mó, vặn vẹo. Cô ngồi co chân, hai tay ôm trọn hai đâu gối, mái tóc rũ rượi che kín khuôn mặt. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật là bố mình đ·ã c·hết.

Báo đài cũng đưa tin về vụ m·ất t·ích bí ẩn của hai mươi sáu người, kết quả trên thời sự cũng chỉ nói là gặp sự cố hay t·ai n·ạn gì đó. Những người xung quanh khu vực dường như cũng tin vào cái kết quả vớ vẩn đấy.

“Tai nạn gì chứ? Đều là giả tạo hết!” Cô lẩm bẩm: “Ông trời ơi, nếu có thể, xin ông hãy giúp con!”

Thư cắm mặt xuống đất, nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra ba ngày trước, ngày mà bố cô đã bị “Phong” g·iết hại. Cô cảm nhận rõ ràng từng đồ vật trong phong mà không cần phải nhìn, dường như cô đã trở nên vô cảm sau cú sốc.

Cô nữ sinh cuối cấp này trở nên bình tĩnh vô cùng, cô còn nghe rõ đến từng bước chân của đàn kiến bên cạnh, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim, giống như đã thực sự sờ tay vào.

Thư bây giờ chỉ nghĩ đến “Phong” vì hắn mà cô đã mất đi người cha duy nhất, vì hắn mà chỗ dựa tinh thần của cô đã đổ vỡ hoàn toàn, cô muốn hắn phải trả cái nợ này bằng chính máu của hắn, cô muốn hắn phải biến mất mãi mãi, diệt trừ hắn để người dân được an toàn, tên quái vật.

Như nghe được ước nguyện của cô gái, chiếc zippo bây giờ đã bị nhuộm đen hoàn toàn, hắc khí bốc lên từ dưới tay cô, cuối cùng tụ lại một chỗ tạo thành một gương mặt quỷ dị.

“Tiểu thư, ta đã nghe thấy lời thỉnh cầu của nàng.”

Thư đột nhiên nhìn thấy mặt quỷ thì hoảng hốt ném chiếc bật lửa đi, vội vàng nhảy chồm lên giường, ôm chặt chiếc gối, hai mắt nhắm tịt. Chiếc zippo không hề buông tha cho cô, nó bất ngờ bay lên trước mặt thiếu nữ.

“Nàng đừng sợ, ta có thể giúp nàng hoàn thành mọi ước nguyện, hạnh phúc của nàng chính là niềm vui của ta. Hỡi nàng công chúa xinh đẹp!”

Như bị thao túng, Thư rón rén mở mắt, lắp bắp hỏi: “Chuyện... chuyện gì cũng được?”

“Chuyện gì cũng được!” Chiếc zippo trả lời: “Nhưng ta không đủ sức mạnh, nếu có được sức mạnh, ta nguyện vì nàng mà làm tất cả!”

Ánh mắt Thư chợt bình tĩnh lại, cô đã không còn thấy sợ chiếc zippo nữa, câu từ cũng mạch lạc hơn: “Vậy tôi phải làm gì?”

Chiếc zippo xoay tròn, khuôn mặt ban nãy kéo dài, hắc khí bay một vòng quanh cổ Thư rồi dừng lại bên tai phải.

“Xin nàng hãy trao cho ta linh hồn của nàng. Công chúa của ta!”



Rồi cặp mắt cô từ hồn nhiên long lanh bỗng hóa thành đại bàng hung dữ, cặp mắt sắc bén, chém ra sát khí rợn người. Nói từng câu từng chữ như chém đinh chặt sắt.

“Được, tôi sẽ trao linh hồn cho anh, xin anh hãy giúp tôi...” Rồi sát khí bất ngờ hiện rõ lên gương mặt khả ái của cô, lạnh ngắt nói ra hai chữ: “Báo thù!”

Chiếc zippo đắc ý cười lớn, hắn được đà bay nhảy xung quanh Thư như đám gà con vây lấy mẹ của chúng, giọng nói của chiếc bật lửa thay đổi 180 độ. Giọng nói vừa trầm vừa chói tai rót thẳng vào đầu cô.

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh!”

Ma khí theo thất khiếu xâm nhập vào trong cơ thể cô, cả linh hồn cô nhanh chóng bị nuốt trọn, không đau đớn, không sợ hãi, ánh mắt Thư lờ đi vài giây rồi lại có hồn trở lại, chỉ là cặp mắt này không còn là cặp mắt long lanh lúc trước nữa, mà là cặp mắt mang đầy sự c·hết chóc.

“Ha, một cơ thể hoàn hảo!”

Cuối cùng, vì sự tuyệt vọng, nỗi đau mất cha đã khiến tấm khiên linh hồn trở nên lỏng lẻo, bị ngạ quỷ hoàn toàn xâm nhập. Hắn đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể cô, giờ đây “Thư” chính là một con quỷ.

Việc kí sinh của ngạ quỷ thường sẽ dựa vào lỗ hổng trong phòng ngự linh hồn của con người. Ngay tại thời điểm con người rơi vào tuyệt cảnh, lúc mà cảm xúc tiêu cực được đẩy lên cao nhất thì cũng là lúc ngạ quỷ tiến hành kí sinh.

Việc ngạ quỷ kí sinh là điều mà không ai có thể biết trước được, chúng sẽ giấu mình trong một góc linh hồn của con người. Dù trước đó chúng có là quỷ cấp cao đi chăng nữa thì cũng sẽ vô cùng yếu ớt, đến cả lục lạc lắc ngay cạnh tai cũng sẽ không xuất hiện điểm khác thường.

Nhưng sau bảy ngày, các biểu hiện bắt đầu hiện rõ trên người bị kí sinh, họ đột nhiên ăn nhiều hơn, lúc nào cũng trong trạng thái đói khát và có thể ăn bất cứ thứ gì. Sau mười bốn ngày thì da dẻ sần sùi, nhìn từ trên xuống dưới không khác gì bị dị ứng, người bị nhiễm cũng thấy ngứa ngáy vô cùng, đặc biệt là IQ giảm sút nghiêm trọng, đầu óc trở nên mơ hồ. Cuối cùng là sau hai mốt ngày, ngạ quỷ sẽ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể con người, từ đó tiến hành cuộc đi săn của mình tại nhân giới.

Tuy nhiên, cũng có một số trường hợp ngoại lệ như trạng thái cộng sinh, hay ngày quỷ môn quan mở ra tại tháng cô hồn hằng năm. Mà trường hợp của Thư lại là trường hợp hiếm muộn, thường thì những người trên bờ tuyệt vọng đến như vậy sẽ rất khó để ngạ quỷ tìm thấy, càng đừng nói đến việc đoạt xác. Chỉ rất ít ngạ quỷ may mắn tìm được những con người như vậy.

Những kẻ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chấp nhận bán linh hồn cho ngạ quỷ thì sẽ có sự kết hợp hoàn mĩ nhất với ngạ quỷ kí sinh, do đó mà thực lực của ngạ quỷ cũng cao hơn nhiều so với các loài khác. Và những linh hồn như vậy còn được gọi là “liều thuốc bổ” giúp đám quỷ có thể bỏ qua việc săn mồi mà bước một bước đến giai đoạn bốn.

Lúc này đã hơn chín giờ, “Thư” thay một bộ quần áo màu đen thật ngầu rồi bước ra chỗ chiếc xe điện.

“Đến giờ ăn rồi!” Hắn cười nhẹ: “Cảm ơn nàng, công chúa của ta!”

---------------------

*Chữ vạn ( 卐) trên ngực áo đức Phật là biểu hiện cho 32 tướng tốt của Ngài.