Chương 17: Kết Thúc Nhiệm Vụ - Sự Sống Sau Cái Chết
Ánh lật đật đứng dậy, mảnh đất đá vô tình văng trúng góc trán cô. Máu xinh nhỏ xuống quá mắt, tầm nhìn trở nên đỏ hoẻn, chân mày khẽ nhăn lại vì đau đớn.
“Kết giới?” Thương ghì giọng: “Tên Dạ Nguyệt thuật sĩ khốn nạn.”
Ánh cười lạnh: “Giống ngươi thôi!”
Rồi “Phong” lại v·út về phía trước cô, sau lưng hắn mọc ra tám cái xương trắng đâm xuống với vận tốc cực đại. Dưới chân còn lúc nhúc thêm hàng vạn bàn tay phụ nữ trắng mịn.
Chỉ thấy Thương rú lên một tiếng, đám lâu la xung quanh khu vực nhanh chóng lao đến, bao vây toàn bộ nhà máy.
Từ trên người Thương tỏa ra một làn khí đen mờ mịt, trong phút chốc, hắn đã trở thành trung tâm của đất trời, ma khí quanh khu vực đều tụ lại một chỗ, làm cơ thể hắn như có như không. Dù đang đứng trước mặt cô nhưng cứ giống như không tồn tại.
Toàn thân “Phong” đen nghịt, có vẻ hắn đang rất sốt ruột, mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng đều giống như nắm giữ cả đất trời. Hắn dùng móng vuốt bổ thẳng một góc chéo xuống một đường vòng cung, đích đến là vùng cổ.
Ánh vẫn kịp thời phản ứng, cô động nhẹ cây thương, một tiếng “ầm” nổ ra, trung tâm trận chiến chuyển về cơ thể của cô. Mặt đất theo chấn động nứt ra, ý chí kiên cường tạo thành luồng khí thế uy vũ phủ kín bầu trời, cây thương và móng vuốt giao nhau làm cây côi xung quanh phải sợ hãi run rẩy.
Một chân cô trùng xuống, bụng chân đã xuất hiện thêm một vết nứt. Cả chân ngoằn ngoèo như mãng xà, phần xương bị gãy xé da phóng thích. Cây thương do chịu lực trực tiếp mà méo mó, trở thành hình dạng giống như lưỡi rắn.
Ánh sáng màu hồng tản phát ra dịu dàng, tiến hành xâm nhập vào cơ thể ngạ quỷ. Bàn tay xương kia giống như thủy tinh màu hồng, trong suốt và lấp lánh, nhìn qua sẽ nghĩ rằng đó chính là một dạng năng lượng chứ không phải thực thể.
Kim quang phát ra từ cây thương và bàn tay xương giao nhau nhanh chóng khựng lại, lực đánh khổng lồ ban nãy giờ đây đã không thể phát ra được nữa, hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay Thương.
Đứng trước thế đâm của Ánh, tốc độ xuất thương giống như sóng dữ đánh vào bờ, thế nhưng bàn tay xương lại vững chắc tựa núi non rậm rạp hung hiểm. Sóng biển đột ngột dừng lại, từ động hóa tĩnh, cây thương vẫn không hề để lại một vết xước trên cánh tay trắng rã.
Xương chân vỡ nát, v·ũ k·hí cũng bị Thương cưỡng chế giữ lại. Sức lực của Ánh đã tiêu hao đi rất nhiều, cô dùng hai tay cố giật lại cây thương, nhưng dù có cố thế nào thì món v·ũ k·hí vẫn không hề chuyển động dù chỉ một chút.
Quá mạnh, hai chữ này lần lượt hiện lên trong đầu cô, dù sao bản thân cũng đã thoát c·hết một lần, nếu lần này có thể lật ngược thế cờ thì trước mắt cô đã không phải là ngạ quỷ giai đoạn năm nữa rồi.
Ánh dùng hai ngón tay kẹp vào lá bùa đã chuẩn bị từ trước. Phù chút b·ốc c·háy, những dòng chữ hiện lên và khắc sâu lên cây thương khiến nó trong chốc lát nặng lên hàng triệu lần.
Cô lại đốt tiếp ba lá bùa, kim quang tạo thành một vòng sáng phóng thẳng lên trời, vòng sáng rót xuống cây thương, lấy cây thương làm trung tâm và phát tán ra xung quanh, hòng áp chế ma khi trong hắn.
“Phong” nhếch mép, hai ngón tay đưa lên hất nhẹ. Cột sáng bất ngờ thu nhỏ lại, vỡ thành những mảnh nhỏ li ti, ngưng tụ lại một chỗ rồi tan biến hoàn toàn.
Tuy nhiên, việc phá vỡ giam cầm của Ánh đối với hắn cũng sinh ra một chút khó khăn. Mặc dù Thương có thể dễ dàng phá hủy giam cầm nhưng vào khoảnh khắc cột sáng vỡ ra, hắn lại để lộ ra một khoảng trống trước ngực, một khoảng trống c·hết người.
Tất nhiên là cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô nhanh chóng đốt thêm một lá bùa, bàn thay tỏa ra một hư ảnh khổng lồ, kéo dài nắm lấy cây thương. Lại một lá bùa nữa cháy lên, sức mạnh từ hư ảnh giống như một bàn tay thực sự, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với những cánh tay thông thường.
Ánh đâm ngọn thương vào giữa ngực “Phong”. Giống như lôi đình trong đêm, ngọn thương phát ra ánh sáng vàng kim dữ dằn, sấm sét nổ lên, một tia lửa điện oanh tạc trước ngực hắn. Cả khối cơ thể đen nghịt bị một thương này đánh văng xa hơn mười mét.
Đám ngạ quỷ cấp thấp xung quanh bây giờ mới tiến được vào trong, chúng sợ hãi Thương. Dù cho có một cô bé đang ngất ngoài kia vẫn không dám động vào, sợ rằng nếu Thương tức giận thì sẽ bị diệt trừ ngay lúc đó.
Lũ quỷ thấy Thương b·ị đ·ánh văng thì gào rú. Mũi thương rời khỏi khống chế của Ánh thì liền bị quá tải về năng lượng, làm nó năng lên gấp mười lần nữa.
“Phong” hơi khom người, xoay nhẹ ngọn thương: “Món đồ chơi này nặng thật đấy!”
Hắn hơi ngạc nhiên, nếu nói về tên kị sĩ lúc trước đã đủ làm cho hắn phải đau đầu rồi, vậy mà kẻ trước mắt lại có thể phát huy ra sức mạnh tầm cỡ đến thế. Xem ra, thời đại kị sĩ cũng đang bắt đầu bước sang một trang mới, bọn chúng cần phải có những hành động khác khi đối đầu với con người.
Chiêu vừa rồi cũng là một kích toàn lực của cô, hiện trên tay cô chỉ còn ba tấm bùa duy nhất, thực lực giảm mạnh. Đã vậy, tín hiệu mà cô cầu cứu vẫn còn chưa thấy phản hồi. Lẽ nào đã gặp phải sự cố?
Chỉ thấy Thương hất tay, đám lâu la liền lần lượt lao lên, chỉ trong vài cái chớp mắt đã nhốt Ánh vào trong vòng vây của quỷ. Tuy là ngạ quỷ cấp thấp nhưng chúng vẫn được xem như là một chủng tộc thông minh, đặc biệt là khả năng t·ấn c·ông diện rộng của Dạ Nguyệt thuật sĩ.
Đám quỷ lần lượt lao lên từng con một, mỗi tên chỉ đánh ra một đòn duy nhất rồi lùi ra xa làm Ánh không kịp trở tay. Những đôi cánh rách nát dang rộng, phủ kín cả khu vực tạo thành một mái vòng đen như hắc ín. Lũ quỷ dùng sừng, móng vuốt và răng để chiến đấu, mặc dù có vài tên bị Ánh đánh trúng nhưng cùng lắm cũng chỉ thiếu đi một cái chân, một cái tay hay một cái sừng.
Mà ba lá bùa được Ánh sử dụng ra lúc đó mang các chức năng lần lượt là, tăng phản xạ, tăng thể lực và trị thương tạm thời. Dù vậy nhưng cái chân bị gãy kia của cô lại không thể chữa trị một cách nhanh chóng, cô vẫn phải cắm người một chỗ, chống đỡ trước hơn năm mươi tên ngạ quỷ với cơ thể yếu đuối.
Còn “Phong” bấy giờ thì lại ung dung đi đến kết giới, hắn muốn phá hủy cái kết giới này và diệt trừ kị sĩ trẻ trong đó. Hắn vô cùng tự tin với bản thân, dù gì thì tên nhóc kia cũng đã mất đi đôi chân, thực lực tuy có chiến mã hỗ trợ nhưng vẫn xem là yếu thế. Công với việc Thương đang trong trạng thái bất tử thì không lí nào lại thua được.
Nếu ma khí hắn có bị hao hụt khi phá kết giới thì vẫn còn một nguồn “ma khí” ngoài kia. Hắn trước tiên xuất ra một chưởng giống với lúc phá hủy kết giới ngoài nhà máy. Chỉ thấy bức tường phía sau đổ sập, còn khu vực quanh bức tranh vẫn còn vững chãi vô cùng.
Thương lại đánh thêm hai chưởng nữa, nhưng đáp lại hắn chính là sự kiên cường của kết giới. Bấy giờ hắn mới dùng ra đại chiêu, tám khúc xương sau lưng đồng thời vỡ nát, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một cái lỗ đen cỡ nhỏ. Nói là nhỏ nhưng bán kính của nó cũng phải rộng chừng ba mét.
Hố đen điên cuồng hấp thụ ma khí xung quanh, chốc lát đã có hơn hai mươi ngạ quỷ bị hố đen thôn phệ. Động tĩnh càng ngày càng lớn, các dòng ma khí kéo theo những cơn gió xoay tròn, tập trung tại một điểm trước hố đen.
Thương thẳng tay ném luồng năng lượng khổng lồ vào kết giới, tốc độ phóng ra cực nhanh, kèm theo màn đêm u tối khiến cho chiêu thức cứ như đột nhiên biến mất.
Vận lâu như vậy, nhưng khi đánh xuống lại không mang nhiều động tĩnh, tất cả chỉ giống như một cơn gió thoảng qua. Kết giới bảo vệ bực tranh rực những tia nứt nhỏ, phát sáng và nổ tung.
Cùng lúc đó, Ánh cũng phun ra một ngụm tiên huyết, cơ thể giống như chịu một chút sát thương từ hố đen thông qua kết giới. Nhưng là, kết giới lại bắt đầu phục hồi với tốc độ nhìn thấy, hàng chục lớp kết giới lại chồng lên nhau lần nữa, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Đồng thời, Ánh cũng bị một tên trong đám ngạ quỷ cắn trúng, tuy đã g·iết được hắn nhưng ma khí giờ đây đã xâm nhập vào trong cơ thể cô, nếu không cứu chữa kịp thời, cô chỉ có thể “ăn đến c·hết”.
Đòn này của Thương ngược lại với các chiêu thức khác, thay vì chúng tạo ra những sự phá hủy không cần thiết thì chiêu này chỉ hủy đi thứ mà chủ nhân nhắm tới, và tất nhiên là kết giới kia chắc chắn sẽ bị phá giải. Nhưng không may với hắn là cô thuật sĩ trẻ đã nối một sợi dây liên kết một chiều với kết giới. Sinh mạng của cô sớm đã gắn liền với kết giới này, chỉ khi cô c·hết thì kết giới mới bị phá bỏ, nhưng ngược lại, cô cũng phải gánh chịu một phần sát thương từ nó.
Bằng với kinh nghiệm lâu năm của mình, “Phong” sớm đã biết được mánh khóe này của thiếu nữ, hắn ra lệnh cho đám quỷ hãy xông lên cùng một lúc, sớm ngày g·iết c·hết cô.
Xương chân vỡ vụn, tầm nhìn bị hạn chế bởi máu và mồ hôi, v·ũ k·hí cũng không có, cô đã phải chống đỡ trong tình trạng bất lợi cả về vật chất lẫn sức khỏe từ đầu đến giờ.
Hai tay Ánh mềm nhũn, làn da trắng mịn không giấu nổi ven máu xanh thẫm đang bị nhiễm ma khí, gương mặt tím bầm như sắp c·hết, hai mắt trợn ngược, máu khô bám lên tóc cứng đờ. Quả thật cô không thể chống lại số lượng lớn ngạ quỷ, cô không phải kị sĩ, thứ duy nhất giúp cô cầm cự đến giờ âu cũng chỉ là chút ý chí cuối cùng.
“Mẹ, con gái sắp gặp mẹ rồi! Waiting for me.”
Trở vào trong bức tranh, Phong dường như đã đi lạc trong cái thế giới màu sắc này. Xung quanh anh là núi non hiểm trở, bao la và rộng lớn, không biết là phải đi bao lâu mới có thể tìm thấy chân thân của Thương. Hơn nữa, một tên vốn mù đường như anh mà đi vào trong rừng thì khác nào tự nhốt mình trong tù.
Đã hơn hai tiếng trôi qua, Phong vẫn chưa thấy bất kì dấu hiệu của “chân thân” chỉ có một điều khác biệt duy nhất là anh đã quay trở lại “chỗ cũ” được tám lần.
“Vãi lờ, trong đây không có map thì tìm kiểu gì?” Anh tức tối than thở, tiện tay cốc nhẹ lên lưng ngựa cho bõ tức: “Chả nhẽ bố mày thiêu cả khu rừng?”
Ý tưởng chợt lóe, cái gì mà bảo vệ rừng, cái gì mà ô nhiễm môi trường, cái gì mà động vật quý hiếm, chẳng phải anh đang ở trong bức tranh sao? Thế thì còn lo gì về mấy cái quy chuẩn đạo đức nhỉ? Cái đám thôn dân kia chẳng phải cũng được tạo từ ma khí sao? Đốt hết đi là được. Một cách làm đơn giản nhất!
Nghĩ là làm, Phong dùng Hồng Hỏa trước tiên là t·hiêu r·ụi khu rừng, tiếp đến là phóng hỏa xuống ngôi làng bên dưới, rồi đốt sạch nương rẫy cho đến khi không còn vật cản đường.
Nào ngờ, ngọn lửa này ngoài việc đốt cây còn có thể đốt cả sông hồ, núi non, có lẽ vì bản chất chúng đều được tạo ra từ mà khí. Ma khí bị t·hiêu r·ụi hoàn toàn, không gian liền trở nên trống rỗng. Anh cảm thấy lồng ngực hoi nhói, đầu ngón tay tê rần, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nơi này giống như chưa từng tồn tại, chưa từng sinh ra cũng chưa từng mất đi. Mọi thứ đều trở về con số không, chúng không phải ngạ quỷ, không phải bức tranh, không phải ma khí, và không là gì cả, kể cả bản thân anh.
Áp lực xung quanh đè nén lên cơ thể chàng kị sĩ, anh cảm thấy trong lồng ngực như đang sôi sục, huyết quản co bóp liên tục, gương mặt đỏ bừng. Mỗi một lần di chuyển đều mang theo những âm thanh ken két của xương, duy chỉ có chiến mã là không hề hấn gì, có lẽ áp lực này chỉ đè nén lên vật sống.
Đến gần với “chân thân” dường như cài thứ áp lực này đều bắt nguồn tại đây. “Chân thân” mang hình dáng của một ngạ quỷ với đôi cánh dơi rách rưới đen nghịt, tên này nhìn qua có vẻ còn cao cấp hơn tên “Thương” ngoài kia. Hắn mặc trên người bộ vest đen bóng, bên trong được lót bằng chiếc sơ mi màu hồng, và một bông hoa hồng đen cài trước ngực.
Mái tóc Thương trắng xóa, mượt mà tới tận gót chân, hai tai nhọn hoắt, dáng ngồi cực kì quý phái, tay phải còn nâng niu ly rượu vang đỏ lòm.
“Thì ra đây mới là hình dạng thật của mày.” Phong nghiến răng: “Tận hưởng cơn ác mộng đi!”
Trước áp lực đè chặt, anh gồng hết sức cũng không cử động được nửa phân, cũng may là còn có bộ giáp bảo vệ, nếu không thì không biết anh đ·ã c·hết bao nhiêu lần rồi. Và tất nhiên, anh sẽ không vì thế má chịu thua, không cử động được không có nghĩa là không t·ấn c·ông được, Trường Không Chiến Mã nhấc hai chân lên, hí một hơi thật dài rồi tung cước đánh nát đôi chân Thương.
“Tao trả mày đôi chân!” Phong nhếch mép.
Hai chân vỡ nát như những mảnh thủy tinh, chân thân này của hắn xem ra không phải là một dạng cơ thể bình thường, khi bị phá cũng không rơi ra một giọt máu, đến cả một tia ma khí cũng không xuất hiện.
Chiến mã vẫn không dừng lại, cước tiếp theo dẫm nát bàn tay phải, bàn tay đã đánh trọng thương Ánh, sau đó là đến tay trái, vùng bụng dưới, trên rốn, chấn tủy, tiếp đó là tim. Và cuối cùng là nghiền nát cả cái đầu sứ.
Tiêu diệt chân thân, cơ thể bên ngoài của Thương cũng xuất hiện biết hóa. Lượng ma khí vốn có của hắn theo các lỗ hổng, điên cuồng trốn thoát, cơ thể xuất hiện thêm những vệt nứt màu vàng. Đám lâu la bên dưới do được hắn gọi đến nên lượng ma khí cũng có sự liên kết, cho nên cũng xuất hiện thêm vệt nứt.
Mà Phong lúc này cũng bị đào thải khỏi bức tranh, một người một ngựa bất thình lình xuất hiện trước đám ngạ quỷ.
“Tao đã nói rồi!” Anh nói với Thương: “Thiên thượng thiên hạ, Duy ngã độc tôn...”
Thương đưa tay xoa lên vết nứt trên cơ thể, trầm tĩnh nhìn kị sĩ trẻ: “Hẹn gặp lại!”
Rồi vết nứt sáng lên đến cực điểm thì nổ tung, đám quỷ cấp thấp cũng lần lượt biến mất. Bây giờ cũng đã gần bốn giờ sáng, ánh sáng từ mặt trời bắt đầu có dấu hiệu mọc lên. Phong đến gần chỗ Ánh, dùng phương thức cũ sơ cứu cho cô bằng nước cam lộ.
Từ phía xa xuất hiện thêm một đám người, trên tay mang những đồ vật không liên quan như ô, đàn guitar, balo, sách,...
Họ chính là các Dạ Nguyệt kị sĩ.
“Các anh đến muộn rồi!” Phong nói: “Nhiệm vụ này phần thưởng là của một mình tôi.”
Đám người xem ra đã đến muộn một bước, quả thực nếu bọn họ đến sớm hơn thì có lẽ Ánh và Phong sẽ không phải gặp khó khăn đến vậy, anh cũng không trách họ, công việc này anh sớm đã xác định là phải đánh đổi, và bọn họ cũng vậy.
Mặt trời dần hiện lên, khung cảnh hoang tàn tại nhà máy đã được hiển thị trước dân cư, ánh nắng chiếu xuống mớ hỗn độn một làn gió ấm áp, xoa dịu những trái tim sắt đã của những Dạ Nguyệt kị sĩ.
Ánh dần tỉnh lại dưới tấm màn nắng mai, tầm nhìn từ mờ nhạt đến rõ dần, khống xác định được phương hướng trước mắt, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Sếp... cảm ơn cô...”