Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 16: Thảm Sát Tại Nhà Máy In Tiền, Khơi Mào Thù Hận - Dạ Nguyệt Thuật Sĩ, Quyết Chiến Lần Thứ Ba




Chương 16: Thảm Sát Tại Nhà Máy In Tiền, Khơi Mào Thù Hận - Dạ Nguyệt Thuật Sĩ, Quyết Chiến Lần Thứ Ba

Thủy triều tản ra, bóng tối lại lần nữa nuốt trọn căn phòng. Chỉ thấy “quả bóng” Thương vẫn còn chắc chắn vô cùng, vững chãi trước cơn s·óng t·hần đổ tới. Cát bụi dưới sàn cũng dần về với đất trời.

Thương khẽ mở “quả bóng” xương ra, đăm chiêu nhìn về phía trước. Trong lòng mở ra rất nhiều câu hỏi, lẽ nào kị sĩ đã đến thời kì lụi tàn rồi sao?

Nhưng hắn đã nhanh lấy lại bình tĩnh, kinh nghiệm bao nhiêu năm cho hắn biết rằng, nếu để Phong chạy thoát lúc này, hắn sẽ c·hết. Hắn là vị kị sĩ trẻ đã nắm được điểm yếu của hắn, nên mới đánh ra một đòn tung hỏa mù như vậy.

Bằng với đặc tính của mình, hắn tung những đồng 500.000 VNĐ ra khỏi căn phòng. Tiền cứ thế được tản ra khắp nhà máy giống như có linh trí vậy. Những tờ 500.000 VNĐ ấy như mọc ra hai chân, hai đầu góc vuông của nó tiếp xúc với mặt đất, liên tục ngoe nguẩy chạy tản ra tứ phía.

Ước chừng khoảng hai phút sau, hắn liền bắt đầu dùng năng lực bản thân, dịch chuyển đi tới từng đồng 500.000 VNĐ một. Tuy đây là năng lực dịch chuyển rất tốt, ngược lại còn làm cho cơ thể hắn trở nên bất tử. Với năng lực này, chỉ khi cơ thể hắn phải chịu thương tổn đến 15% tổng thiệt hại thì mới bắt đầu phục hồi lại nguyên trạng, chỉ cần những đồng tiền mà hắn tạo ra không bị tiêu hủy hết, hắn sẽ là một sinh vật bất tử bất diệt.

Mà chiêu Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều - Song Trảm kia của Phong lại mang đến lượng sát thương lớn. Tuy rằng Thương đã kịp thời tạo ra “quả bóng” quanh cơ thể, nhưng áp lực đổ dồn lên hắn cũng rất lớn. Áp lực đè nén, vô hình chung cũng tạo ra lượng sát thương lớn với những kẻ bên trong “quả bóng”. Điều này cũng vô tình đánh cho hắn giảm đến 15% tổng thiệt hại, giúp hắn chữa trị những v·ết t·hương đang phải chịu lúc trước, đưa cơ thể về trạng thái hoàn hảo nhất.

Kĩ năng của Thương tuy biến thái vô cùng, nhưng cũng rất bị động. Khi dịch chuyển, hắn sẽ không biết được bản thân sẽ đi đến nơi nào, cũng không biết sau khi dịch chuyển có thể bắt kịp kẻ khác hay không. Nhưng nếu hắn dùng cách thuần túy nhất là trực tiếp đuổi theo thì ắt sẽ bị một tên chặn lại, dây dưa một hồi.

Ngay từ đầu, Thương chỉ nhìn thấy có một mình Phong quay lại ứng chiến thì đã phát giác ra điều gì đó kì lạ, chỉ là thật không ngờ, hai tên oắt con này lại nhanh chóng biết được điểm yếu của hắn nhanh đến thế. Hắn chỉ có thể vội vàng dịch chuyển về với bức tranh, rồi nhanh chóng thủ tiêu ả thuật sĩ kia.

Lần dịch chuyển thứ nhất, hắn vẫn còn đứng trong căn phòng cũ, cho đến lần thứ hai, thứ ba, hắn cũng mới chỉ đi xa hơn căn phòng chừng mười lăm mét. Nhưng Thương vẫn không hề chậm lại, mỗi lần dịch chuyển hắn đều trực tiếp xé đôi tờ 500.000 VNĐ để không phải trở về chỗ cũ.

Loay hoay suốt một phút, ước chừng đã dịch chuyển được hơn trăm lần, lượng ma khí trong người thương cũng vơi đi một phần. Nhưng lần này dịch chuyển, hắn lại trực tiếp chuyển ra bên ngoài nhà máy, nơi mà kết giới đã bao phủ hoàn toàn, cũng như áp chế đi phần lớn sức mạnh của hắn.

Thương nhìn đống bùa được dán quanh nhà máy, hắn tức giận dùng khả năng khống hỏa của mình đánh xuống một chưởng vào kết giới, âm thanh phát lên chấn động cả một vùng, các tòa nhà xung quanh bất ngờ rung nhẹ.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, thời gian hoạt động của ngạ quỷ chủ yếu là vào ban đêm. Chúng vốn dĩ không sợ ánh sáng, đơn giản chỉ vì nếu ngạ quỷ săn mồi vào buổi sáng, các kị sĩ sẽ nhanh chóng tìm ra và cơ hội bị đưa đi siêu thoát sẽ lên đến trên 90%. Hơn nữa, ánh sáng mặt trời cũng phần nào làm cho sức mạnh của chúng giảm xuống, trừ khi đã quá đói, chứ không chúng sẽ không đời nào săn mồi vào ban ngày cả.

Mà dưới động tĩnh của rung chấn, những căn phòng dần bật những ánh đèn sáng chói lên, cửa sổ mở tung ra. Dân cư nhanh chóng chồm dậy, mắt thấy một cái bóng cao chừng hai mét dưới sân nhà máy in tiền, sau lưng còn chi chít những cái xương gấp khúc, ngoe nguẩy như chân nhện khiến họ không chịu được tò mò, nhanh chóng mở điện thoại ra quay chụp. Một số người còn thẳng tay phát trực tiếp lên mạng xã hội.

Thương khi không phá được kết giới thì sắc mặt trầm xuống, đôi mắt rực lửa, lại giơ tay lên hòng đánh ra một chưởng nữa. Một chưởng này tựa hồ bao hàm rất nhiều ma khí của hắn, hư ảnh một bàn tay xương cứng ngắc giáng xuống ngay trước cửa nhà máy. Cát bụi chốc lát phủ kín sân, kết giới cũng nhiều hơn một khe nứt.

Lần này hắn lại tung thêm một chưởng còn mạnh hơn trước, chưởng này cơ hồ chiếm đến phân nửa ma khí trong người. Hàng vạn bàn tay phụ nữ trắng mịn mọc lên từ dưới đất, mỗi bàn tay như mỗi con đỉa hút máu, chúng bám lên kết giới rồi tiến hành ăn mòn. Thương cũng từ hình dạng của Thư biến đổi một lần nữa, lần này hắn chính là Phong.

“Ầm ầm ầm”

Ba t·iếng n·ổ lớn kéo dài từ trên trời rơi xuống đỉnh kết giới, ba lớp kết giới quanh nhà máy phút chốc nổ tung. Lớp kết giới võ ra thành ngàn mảnh, tỏa sáng lấp lánh như những vì sao xa.



Quay trở vào bên trong nhà máy, Phong bấy giờ cũng vừa kịp phóng ngựa đến chỗ Ánh, phần mũ giáp lúc này đã vỡ hoàn toàn, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn và mái tóc dài quá mắt, rũ rượi, ướt đẫm như vừa ngâm nước. Phần đuôi tóc thậm chí còn kết dính lại, tóc bết như hai tuần chưa tắm, chúng bị máu bám vào, khô cứng như nhựa.

Nhìn thấy dáng vẻ cưỡi ngựa của anh khiến cô không khỏi bất ngờ. Một kị sĩ mới đỗ không lâu, cho dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể nào chỉ với vài ngày ngắn ngủi mà triệu hồi được cả chiến mã. Đến cả một thần đồng của nhà Huyền Vũ như Dương cũng chưa thể triệu hồi ngựa chiến. Tên này mới làm kị sĩ bao lâu chứ? Thậm chí kĩ thuật dùng kiếm lại còn rất kém, từ đầu đến giờ mới chỉ thấy hắn chém ra vào đường cơ bản, còn lại thì là đánh bừa.

Dù nói kĩ thuật của kị sĩ không có đồng nhất động tác và chiêu thức. Nhưng khi nhìn vào vẫn có thể biết được ai là kị sĩ. Bởi vì kẻ thù của kị sĩ không phải là con người, cho nên các Dạ Nguyệt kị sĩ vốn có không học đứng tấn, mà trực tiếp học những đòn tất sát đối với ngạ quỷ. Điểm yếu của ngạ quỷ thường là những nơi mềm yếu nhất trên cơ thể, nhưng không phải con quỷ nào cũng giống nhau, nên các bài võ cổ truyền thẳng thắn mà nói đều không hề có tác dụng với chúng.

Ánh trố mắt ngước lên trên, thấy gương mặt anh bê bết máu thì một luồng cảm xúc không tên trào ngược l·ên đ·ỉnh đầu, tròng mắt lộ rõ vẻ đau thương, cô vẫn lạnh lùng hỏi.

“Còn sống không?”

“C·hết rồi!” Phong đáp: “Bây giờ tôi cần làm gì?”

Ánh lạnh tay chỉ vào bức tranh, nói:

“Anh vào trong đấy và xử lí bản thể của hắn!” Cô khẩn trương: “Nhanh lên, kết giới bị phá rồi, nó đã khôi phục toàn bộ sức mạnh. Không nhanh là tôi c·hết đấy!”

Phong tra thanh đao lại trong vỏ, nghiêng đầu khó hiểu.

“Tôi không vào được.” Ánh giải thích: “Cần phải có một Dạ Nguyệt thuật sĩ giữ cửa. Nếu không phải gặp bất lợi như thế, tôi cũng không gọi cho anh đâu.”

Anh trố mắt, như được gãi khỏi chỗ ngứa, mỉm cười: “Yes, Madam!”

Phong phi ngựa lại gần bức tranh, chuẩn bị lấy đà lao vào trong.

“Chờ chút...” Ánh gọi lại, hai má ửng hồng: “Cảm ơn!...”

Anh ngoái lại, dùng hai ngón tay đặt dưới đuôi chân mày, vẩy nhẹ: “Sếp nhớ tăng lương cho em nhé!” Rồi trực tiếp xông thẳng vào trong.

Ánh đương nhiên biết bản thân sẽ không thể nào đấu lại con ngạ quỷ này, nay kết giới đã bị phá, cô cũng phát ra tín hiệu, cầu sự cứu trợ tại Sở Lạc Thần trên bầu trời huyện Mai Châu.

Tình cảnh bên ngoài bây giờ không khác gì một bãi hoang tàn, tuy nhà máy vẫn không gặp ảnh hưởng gì vì đã được kết giới bảo vệ. Nhưng sân ngoài thì không như thế, những viên gạch lát thị nhau lộn ngược, các gốc cây chen chúc nhau bật ngửa cả gốc lẫn rễ. Dân cư không giấu được tò mò, tranh nhau xuống nhà máy in tiền hóng hớt.



Bảo vệ lúc chiều sớm đã thay ca, thay vào đó là một người trung niên cao khoảng một mét tám, làn da căng mịn như mới hai mươi, cặp mắt sắc lẻm chạy ra ngăn mọi người.

Rồi ông chú lại rón rén bước vào trong đám bụi, bật chiếc đèn pin nhìn ngó xung quanh.

Khi đất cát tản ra, hình ảnh của Phong lại xuất hiện trước mắt rất nhiều người. Kẻ này chính là ngạ quỷ, Thương.

Hắn nhanh như chớp v·út lại gần bác bảo vệ, bàn tay sắc bén như dao bầu xiên thẳng vào tim bác ấy. Há mồm hút trọn toàn bộ sinh khí, bác bảo vệ theo đó trở thành cái xác khô. Tốc độ của hắn quá nhanh, bảo vệ không kịp thốt lên một tiếng la hét mà cả cơ thể đã khô quắm, chỉ còn lại da bọc xương.

Mà ở ngoài đám đông cũng sợ hãi chạy tán loạn, từng lớp người chạy đè lên nhau, tình cảnh không khác gì t·hảm h·ọa thế giới trong các bộ phim viễn tưởng. Mà thực chất, việc ngạ quỷ xuất hiện cũng không khác các bộ phim Horror là mấy.

Có một số kẻ không s·ợ c·hết, vẫn cố chấp đưa điện thoại lên hòng quay trực tiếp cảnh này lên mạng xã hội, hòng muốn thu về cả triệu lượt tương tác, từ đó th về lợi nhuận. Những dòng bình luận chỉ thấy càng ngày càng tăng lên.

“Đóng phim gì vây?”

“Đóng như thật ấy nhề!”

“Rồi thằng cameraman có bất tử không?”

“Tôi thấy nó không giống cắt ghép lắm, nhìn như thật vậy!”

“Thui đi pa, giờ kĩ xảo đỉnh lém, ngồi yên mà xem.”

Chợt máy quay rơi thẳng xuống đất, dòng máu trào ra từ mặt sau màn hình, bên trên rơi xuống trước máy quay một cái đầu, hai mắt vẫn còn trợn ngược.

“Mẹ nó, sao bảo cameraman bất tử cơ mà?”

“Cameraman này pha ke rồi!”

“Dậy múa nữa đi, sao không múa nữa?”

“Đù, kĩ xảo đỉnh nha!”

Đám người trên mạng vốn không hề biết, cảnh trước mặt vốn không phải là một bộ phim được quay dưới góc nhìn của người thứ nhất hay gì. Hơn nữa còn là quay trực tiếp, dù có là kĩ xảo vượt bậc cũng không thể nào hoàn hảo đến vậy, nếu không qua nhiều khâu chỉnh sửa.

“Phong” lại nhìn ra máy quay, hắn biết bản thân giờ đã bại lộ, chỉ còn cách lao trở lại vào trong nhà máy, nhanh chóng xử lí “hai con chuột” kia và rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nên liền trực tiếp phá nát chiếc điện thoại. Và nếu chậm trễ, hắn sẽ phải đối đầu với rất nhiều kị sĩ một lúc, lúc đó dù có là giai đoạn năm thì cũng sớm ngày đi “bán muối”.



Mà dường như không ai để ý đến một dáng người nhỏ bé phía ngoài đường quốc lộ. Cô đã chứng kiến toàn bộ cảnh tàn sát của ngạ quỷ. “Phong” đã s·át h·ại hai mươi sáu người bất phân già trẻ gái trai, trong đó có một người là phụ huynh thiếu nữ, bác bảo vệ.

Thiếu nữ trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ có họa tiết gấu bông, bộ đồ màu hồng giờ đã dính đầy máu của những người xung quanh, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời nay đã nên vô hồn, sững lại. Thiếu nữ này chính là Thư, người mà đã được Phong tỏ tình trước khi mất đi kí ức. Cô vẫn chưa thể tin được, chỉ một đêm thôi, cô đã trở thành đứa trẻ mồ côi cha.

Vốn dĩ từ ngày đầu “nhận lớp” Thư đã có chút ấn tượng với anh bạn chuyển trường này. Cái tên Phong cũng làm thiếu nữ cảm thấy thân thiết, gần gũi. Nhưng chỉ mới hơn một tuần sau, cô lại bị biến thành trẻ mồ côi nhờ sự “giúp đỡ” của “Phong”. Người bố mới sáng sớm còn ân cần chuẩn bị bữa sáng, người đã tranh giành mẹ với cô, người mới chỉ cười nói với cô tối nay lại bị hóa thành cái xác trong chớp mắt. Thậm chí đến cả hai mắt vẫn không thể bình thản khép xuống mà trơ tráo nhìn ngược lên trời.

Cơn sốc quá lớn khiến Thư ngất luôn tại chỗ, trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc zippo màu vàng đang bị từng đường ma khí xâm nhập.

Dòng người đổ rạp, t·hi t·hể của hai mươi sáu chồng chất lên nhau, những cái đầu, cái tay văng ra tứ phía, mỗi người một nẻo, mặt đất nhuộm đỏ màu máu.

Trở về với trận chiến, Ánh đã hoàn thành việc thiết lập nên một sợi dây liên kết với “cánh cổng” để nó không thể đóng lại trước khi Phong trở ra.

Mà “Phong” bây giờ lại gặp mặt Ánh đang đứng trước bức tranh “chân thân” của mình. Hắn mất hết bình tĩnh, gào thét xông lên.

Ánh sớm đã dự trù được tình huống này nên đã nhanh chóng tạo ra đến hơn hai mươi tầng kết giới quanh bức tranh. Mực bút và bùa cũng đã gần hết, cô chỉ đành đối đầu trực tiếp với Thương giống như các Dạ Nguyệt kị sĩ.

Cô giơ bút, vé lên không trung một vòng tròn, bên trong là chi chít những kí hiệu khó hiểu của bùa chú.

Cây bút được đâm xuyên qua vòng tròn và hóa thành một cây thương dài chừng hai mét. Ngọn thương tròn và nhọn như phần bút lông đã được ngấm mực, phần lông phình ra to lớn, chỉ chực chờ kẻ địch lao đến để bổ xuống.

Đối diện với Thương, ba, thậm chí đến bốn kị sĩ còn phải thấy khó khăn khi chống đỡ lại thứ sức mạnh khổng lồ ấy. Vậy mà đối mặt với hắn lại chỉ là một cô bé thuật sĩ yếu ớt.

Thương bước tới trước mặt Ánh, hắn gầm lên bằng cái giọng vừa khô vừa chói.

“Không muốn c·hết thì tránh ra!”

Ánh không đáp lại lời của hắn, hai tay cầm chặt cây thương, sẵn sàng bước vào trận chiến trước mắt.

“Ta cũng tự hỏi? Ngươi biến thành người khác như vậy không mệt sao?”

“Còn nữa, nếu bây giờ ngươi c·hết thì sẽ biến thành cái dạng gì, hay cứ tan biến cùng với hình dáng giả tạo kia?”

Ngạ quỷ biết hắn không còn nhiều thời gian, hẳn là tên kị sĩ kia đã vào trong bức tranh rồi, nếu không nhanh thì có thể hắn sẽ thật sự c·hết.

“Cút!” Thương thét lớn một hồi, sóng âm tạt thẳng vào người Ánh, âm lực đổ dồn vào bức tường phía sau, bờ tường bị lủng vào trong một cái lỗ to. Duy chỉ có khoảng trống bên trong bức tranh là nguyên vẹn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.