Chương 15: Trường Không Chiến Mã
Ngạ quỷ bị khiêu khích thì lại nổi điên, hắn dùng ma khí của mình phủ lấy toàn bộ căn phòng, vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn xuống.
“Thế thì g·iết thêm một tên nữa vậy.”
Thương hung dữ chỉ tay xuống mặt Phong, rồi đưa một ngón tay lắc nhẹ, tỏ vẻ xem thường.
Chỉ thấy Phong thủ thế, xem ra anh lại định dùng một chiêu Vô Cực Thần Ma Đế Vương Trảm thêm một lần nữa.
Tất nhiên là ngạ quỷ biết anh sẽ dùng lại chiêu cũ nên đã nhanh chóng t·ấn c·ông, không hề để lại cho anh chút cơ hội. Hắn vung tay ra hai bên, những thanh kiếm xương lần nữa xòe ra, chúng chụm lại về đằng trước rồi chen nhau đâm thẳng hướng đầu Phong.
“Để ta xem, máu của một kị sĩ trẻ có vị gì!”
Phong kiêu giọng đáp: “Thơm hơn người thường!”
Đương nhiên, anh cũng không hề ngồi im chịu trận, rất nhanh đã hoàn toàn nhìn ra hướng t·ấn c·ông của ngạ quỷ, đón lấy những đòn đánh bằng thanh đao với chiều dài cơ thể.
“Keng keng keng” Tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau rất chói tai. Từ trong bóng đêm vô định, nơi mà phương hướng cũng chỉ một khái niệm vẫn luôn vang lên tiếng giao tranh của người và quỷ.
Từ một không gian đen nghịt, chỉ có thể thoang thoảng nhìn thấy hai chấm nhỏ màu hồng rất mờ nhạt liên tục di chuyển, mỗi một lần lắc lư thì vang thêm một lần v·a c·hạm, đồng thời cũng chói lên vài tia lửa khi bộ giáp b·ị c·hém trúng.
Dường như sau cơn hôn mê, kị sĩ trẻ như được thức tỉnh thêm một năng lực nhìn trong bóng tối, tia lửa cùng hai chấm hồng kia hẳn là cặp mắt cùng bộ giáp Côn Bằng.
Đồng thời Côn Bằng có vẻ như cũng cứng cáp lên không ít. Nếu như là lúc trước thì có lẽ Phong đã nằm xuống cả trăm lần rồi, chứ không phải là chống đỡ được đến bây giờ.
Hai chấm đỏ lùi dần lùi dần cho đến khi dồn đến mép tường. Đột nhiên âm thanh v·a c·hạm lần này có vẻ như được nhân đôi, tần suất bộ giáp b·ị c·hém trúng cũng giảm dần,
Âm thanh v·a c·hạm càng nhiều, ánh sáng của bộ giáp càng được nâng lên, nhanh chóng bành trướng, căn phòng bắt đầu xuất hiện những đồ vật vốn có.
Đáng lí, Phong không thể nào có thể chống đỡ được đến bây giờ, dù cho có dùng ống ngắm đêm cũng không thể nhìn rõ ràng trong tình trạng này chứ đừng nói là giao chiến với Thương. Chỉ có thể hiểu là tất cả mọi việc này đều do cơn hôn mê kia của vị kị sĩ trẻ, có lẽ nhãn lực của anh đã được nâng lên một tầm cao mới, sớm đã không còn là đôi mắt của con người nữa, hoặc là anh có thể cảm nhận được toàn bộ căn phòng mà không cần dùng đến nhãn lực.
Không chỉ thanh đao dần sáng lên, mà thanh kiếm trên tay anh cũng dần phát ra tia sáng của nó. Đường kiếm màu đỏ lóe lên, đối lập với ánh sáng xanh từ thanh đao. Nếu nói thanh đao giống với sự yên bình của biển cả, nét dịu dàng của hoa đào thì thanh kiếm kia lại giống như lôi đình, điên cuồng dũng mãnh.
Đao kiếm tương hợp, tốc độ của Thương cũng chậm dần, không, phải nói là Phong đã nhanh hơn. Sức lực cũng tăng lên đáng kể, thanh kiếm nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tốc độ lại cực nhanh, vừa xuất chiêu là một đòn tứ liên kích oanh tạc vào đầu xương bên kia ngạ quỷ.
Tứ liên kích là cách gọi chung của một số người dùng kiếm, kĩ thuật này chính là sử dụng tốc độ cực nhanh của kiếm kèm theo các kĩ thuật cấp cao, từ đó luồn lách giống như nước, chém xuống bốn nhát chém liên tục để bù trừ cho sức mạnh của nó.
Anh nhanh chóng vung ra bốn đường kiếm, thanh kiếm uốn lượn như sương mù, nhất thời buộc chặt những khúc xương. Tay phải thuận thế chém một đao ngược lên trên, tạo thành một rãnh sâu trải dài từ dưới sàn nhà.
Cái rãnh sâu chừng nửa mét, dài khoảng tám mét, nhát chém bất ngờ đã đánh trúng phần vai đang b·ị t·hương lúc đầu của ngạ quỷ. Phong hít lấy một hơi thật sâu, vội vàng đón lấy những ngụm khí do mất sức.
Một đòn này có vẻ đã tiêu hao kha khá thể lực của vị kị sĩ, anh đã không tự chủ được bản thân, một khối cơ thể bất ngờ quỳ rạp xuống, tay phải cắm đao xuống sàn, chống đỡ cơ thể mệt mỏi.
Thương b·ị c·hém thì ngạc nhiên vô cùng, dù sao kẻ trước mắt hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ. Ban đầu không nói đến sự kết hợp hoàn hảo kia, vậy mà kị sĩ trẻ lúc này lại không cần kết hợp tuyệt kĩ mà vẫn đả thương được hắn.
Phong đánh ra một đòn này phải nói chính xác hơn là quá đột ngột. Ai mà có thể ngờ được chỉ với một thanh kiếm mà lại có thể đả thương được ngạ quỷ giai đoạn năm chứ! Một chiêu chém ngược từ dưới lên đúng là quá bất ngờ khiến Thương không thể không trúng đòn.
Thương chợt sững lại, đưa tay lên xoa v·ết t·hương, trong đầu chợt xuất hiện vô số câu hỏi, hình dạng của hắn lại một lần nữa biết đổi thành một đứa trẻ, một gã trung niên và... Thư.
“Tên này sao lại tiến bộ được như vậy chứ?” Thương thầm nghĩ: “Nếu kéo dài hơn ta sẽ c·hết mất!”
Nhưng đáp lại suy nghĩ của hắn cũng chỉ có câu nói lạnh ngắt của kị sĩ trẻ: “Để tao nói cho mày biết câu nói của Phật Hoàng Trần Nhân Tông.” Anh gằn giọng xuống thật mạnh: “Tha thứ cho Mông Cổ là việc của Phật Tổ, Tiễn Mông Cổ đi gặp tiên tổ là của trẫm.”
“Và tao cũng thế!”
Dứt lời, anh khẽ huýt lên một tiếng, lúc này trong đầu anh chợt xuất hiện bốn chữ “Trường Không Chiến Mã”. Chiến mã bất chợt chui lên từ dưới bóng Dạ Nguyệt kị sĩ, hình dáng của nó giống như được bao phủ một lớp chiến giáp trắng bạc, lấp lánh tráng lệ trong màn đêm, trên đầu còn được trang bị thêm chiếc sừng giống như một thanh kiếm, cái đuôi sắc lẻm và to bạt như đại đao.
Trường Không Chiến Mã dùng chi trước đá vào khớp nối vai của Giáp Côn Bằng, đẩy cơ thể anh lên không trung, cuối cùng vững tọa trên yên ngựa.
Chiến mã của kị sĩ chỉ khi kị sĩ đã hoàn toàn hiểu được bản chất luồng sức mạnh của mình mới có thể triệu hồi, mà Phong giống như một thiên tài đặc biệt, tuy võ công mới chỉ dừng ở mức học trò nhưng việc tìm hiểu và vận dụng sức mạnh lại có sự khác biệt. Anh cùng Trường Không Chiến Mã giống như có sợi dây liên kết, không nói không rằng phóng thẳng về phía Thương.
Mà Thương cũng không phụ sự hiếu chiến của Phong, hắn cũng đáp lại bằng cách xuất thêm một chiêu mới, sức mạnh và tốc độ cùng nhanh hơn trước.
Chỉ thất Thương hạ xuống mặt đất. Từ trong bóng đêm, hắn thẳng tay móc xuống sàn nhà đen nghịt, lôi ra một đàn ngạ quỷ khác, muốn dùng số lượng để tiêu hao sức lực Phong.
Mặc dù vậy, nhưng căn phòng quả thực quá nhỏ để cho hắn có thể triệu hồi, trong nháy mắt cũng chỉ kéo lên thêm tám ngạ quỷ. Mà Phong thì lại không hề để ý đám lâu la, anh cho Trường Không Chiến Mã chồm lên, dùng chi trước đã thủng đầu hai con. Máu đen cùng ma khí theo lỗ thủng thoát ra ngoài, hai khối cơ thể theo đó bị tan chảy.
Trường Không Chiến Mã mới chỉ vừa rút chân ra thì lại có thêm bốn con xộc vào đánh úp từ đằng sau. Phong ngồi trên yên, điều khiển ngựa xoay nghiêng ra một chút, tay phải vung đao theo đường vòng cung, lướt qua đầu ba con quỷ.
Đường đao quá nhanh, trong bóng tối cũng chỉ thấy lóe lên một vầng trăng khuyết màu xanh, ba cái đầu bị cắt một đường ngọt lịm. Nhát chém lướt qua như không có lực cản, một đường đao cứ như đang chém vào miềng đậu phụ, ma khí bám chặt vào lưỡi đao không rời, ba khối cơ thể vì xung lực mà vỡ tan ngay lúc đấy.
Tay phải chém ba con ngạ quỷ, tay trái anh sớm đã vào thế, chỉ chực chở con quỷ thứ tư lúc đánh úp rơi vào tầm ngắm. Thanh kiếm trong nháy mắt đâm nát đầu con quỷ, đường tay anh kéo thẳng một góc 90 độ, chia con quỷ ra làm hai.
Thương nhìn vậy thì tỏ rõ kinh ngạc, phải biết đám lâu la này đều thuộc giai đoạn hai, vậy mà Phong lại có thể thẳng tay chém g·iết mà giống như không có bất kì khó khăn nào cả, hơn nữa còn rất nhanh và rất nhẹ nhàng.
Hắn khẽ liếc nhìn kị sĩ trẻ, tay phải giơ lên, dùng hai ngón tay hất nhẹ. Từ trong bóng tối lại mọc thêm vô vàn những bàn tay trắng xóa bám chặt lấy chân ngựa và vươn lên hòng buộc chặt Phong. Hai tia sáng từ trong mắt hắn phóng ra, hướng đi nhắm thẳng vào giữa đỉnh đầu kị sĩ trẻ.
Phong tuy đã kịp nhìn ra chiêu này của Thương nhưng tốc độ phản xạ thì có vẻ như còn khá chậm, cộng thêm việc hai chân giờ đã mất sức, chỉ có thể lấy ngựa làm chân khiến cho khả năng phản xạ giảm đi đáng kể. Dù thế nhưng thần linh vẫn còn mỉm cười với anh, dù phản ứng không kịp nhưng kị sĩ trẻ vẫn có thể tránh được đòn chí mạng, phần mũ giáp lúc này cũng được điểm thêm một vết nứt.
“Ầm ầm ầm”
Xung lực từ đòn đánh của Thương tạo ra một cơn rung chấn rền vang, oanh tạc lên khối giáp côn bằng là vị kị sĩ bất chợt rơi khỏi yên ngựa. Và tất nhiên Thương sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn lại dùng kiếm cốt đâm thẳng vào anh khi vừa rơi xuống.
Tưởng rằng mọi thứ đến đây là chấm hết, Phong nhắm tịt mắt, sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết đến với mình. Trong lúc cận kề c·ái c·hết, trong mắt anh đột nhiên hiện lên những người thân yêu, nhớ về cảnh mẹ nấu cơm, hình ảnh khi bô tỉa cây, bóng dáng ôn bài của Thư hay thằng bạn thân lúc nào cũng sẵn lòng ngồi xàm ngôn với anh sau những buổi học.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tâm trí anh chợt trống rỗng, cảm giác thời gian xung quanh như dừng lại. Trái với sự căng thẳng lúc trước thì giờ đây anh lại bình tĩnh vô cùng, trong lòng như được gột rửa toàn bộ tạp niệm. Cả khối kí ức như được khởi động lại, bất tri bất giác, hồn nhiên như một đứa trẻ.
“Kengggg”
Trong lúc hồi tưởng về quá khứ, cảm nhận về những gì mà bản thân cảm thấy hạnh phúc nhất, cũng như đau buồn nhất thì một âm thanh kim loại đã đánh thức anh dậy. Phong mở mắt, nhìn thấy trước mặt mình là một dáng hình cao lớn, là Trường Không Chiến Mã đã đỡ một chiêu tử cho anh, nhặt mạng anh về từ tay thần c·hết.
“Cái...” Phong vô thức thốt lên.
Chỉ thấy Trường Không Chiến Mã đáp lại anh bằng một tiếng hí kéo dài, xem ra nó đang rất đau đớn khi b·ị đ·âm xuống.
“Tao hiểu rồi, cộng sự!” Phong cười nói: “Mày biết Đức Phật khi đản-sanh đã nói gì không?”
Ngạ quỷ hơi ngơ ngác, bằng một thế lực nào đó mà hắn lại dừng đòn liên kích ban nãy lại, im lặng nghe Phong nói.
Lúc chuẩn bị nói thêm thì anh chợt dừng lại một nhịp, chiếc airpod trên tai vang lên giọng nói quen thuộc khiến kị sĩ trẻ nhất thời cười phá lên một cách ghê rợn. Tiếng cười vang vọng cả căn phòng, lúc xa lúc gần, lúc trái lúc phải, lúc thì phấn khích, lúc thì âm binh sa đọa, giống như bịnh đoàn âm giới đang tràn vào trong căn phòng nhỏ. Tiếng cười này của vị kị sĩ nếu đem so với đám ngạ quỷ có khi lại còn mang đôi nét tương đồng bởi sự quỷ dị.
“Phật nói:...” Phong gằn giọng:
“Thiên thượng thiên hạ,
Duy ngã độc tôn.
Nhất thiết thế gian,
Sanh lão bệnh tử!”
Thương khẽ nghiêng đầu: “Cho nên...”
“Cho nên...” Phong khẽ nói: “Mày sẽ c·hết!”
“Hả?”
Kị sĩ trẻ vớ bừa lấy vài món đồ dưới đất ném thẳng vào trước mặt Thương. Dùng lực tay bật thẳng lên yên ngựa, đao kiếm tụ lại một chỗ.
Nhân lúc đồ đạc che khuất tầm nhìn ngạ quỷ, anh lại dùng tuyệt kí Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều lần nữa, nhưng lần này lại là một chiêu Song Trảm. Tuyệt kĩ được tăng lên gấp đôi, kèm theo đó là thiệt hại về bản thân anh đã không còn là hao tổn thể lực nữa mà là ảnh hưởng trực tiếp đến nội tạng bên trong.
Nội tạng cảm giác giống như sắp bị áp lực nghiền nát, dạ dày trào ngược, ngay cuống họng anh chợt nghe thoang thoảng chút vị chua của dịch dạ dày. Tốc độ bơm máy của tim cũng nhanh bất thường, từng tế bào hồng cầu vận chuyển với tốc độ chóng mặt, áp lực đè nén, thất khiếu chảy máu, thậm chí đến cả lỗ chân lông cũng gỉ ra vài giọt hồng đào.
Thương cười nhẹ: “Một chiêu nhưng dùng hai lần sao?”
Hắn vung ra kiếm cốt, cuộn bản thân tròn lại như quả bóng, che chắn toàn bộ cơ thể hắn vào bên trong, như thế thì cho dù có là thủy triều thì cũng không thể nào gây ra tổn hại cho hắn được.
Sóng thần qua đi, đối với một trận chiến thì một chiêu đúng là không thể dùng hai lần được, sự bình yên của Thương chính là một trong những ví dụ. Hắn nếu đã biết được tuyệt kĩ kia thì hẳn phải có cách đối phó rồi, chưa kể vị kị sĩ trẻ lại đánh trực diện như vậy chứ không phải là đánh lén.
Tuy nhiên, Phong vốn không muốn dùng Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều để dành chiến thắng, anh biết kiểu gì Thương cũng sẽ có sự chuẩn bị, hơn nữa dùng một lần đã mệt lắm rồi chứ chưa nói dùng hai lần một lúc dẫn đến nội tạng bị ảnh hưởng, thất khiếu chảy máu.
Vốn anh sử dụng tuyệt kĩ này vì đây là tuyệt kĩ duy nhất có thể gây sát thương diện rộng, nếu là Song Trảm thì hiệu quả sẽ tăng gấp đôi, nề nhà, đất đá cũng theo s·óng t·hần, bị cuốn lên, che chắn toàn bộ tầm nhìn ngạ quỷ. Từ đó mới có thể rời đi được.