Chương 14: Tái Đấu
Anh gắng gượng cắm ngược thanh đao xuống nền, khó khăn giữ vững cơ thể trước làn sương. Ánh chứng kiến một đòn hoàn chỉnh như này thì vội vàng thi pháp chữa trị cho anh. Tay còn lại vội đưa lên miệng cắn thật mạnh, dùng máu bản thân mở ra năm lá cờ màu đỏ phân biệt.
Huyết kì lần lượt được xếp đều đặn trên nền nhà, tạo thành một ấn chú. Ngay sau đó, cây bút của cô cùng được kéo dài hơn, những lợi lông tơ như có sức sống, điên cuồng đâm thẳng vào cái bóng mờ ảo trong màn sương kia.
Tốc độ của lông bút cực nhanh, uy lực vô song khó có thể tả. Mỗi một sợi lông giống như kim thương sắc nhọn, tốc độ xem ra cũng không hề thua kém khả năng xuất kiếm của Thương lúc nãy.
Ngay lúc nguy hiểm trùng trùng, cơn đau đầu lúc trước lại ập đến cơ thể Phong. Anh nhanh chóng rơi vào khoảng không gian vô tận lúc trước, cái hố đen nhỏ bé ban đầu giờ đã to hơn một quả bóng rổ.
“Cái quái?... Sao lại vào lúc này?”
Anh hoang mang, hòng muốn thoát ra khỏi không gian trong tiềm thức của bản thân, muốn quay trở lại trận chiến. Chắc rằng sẽ không ai có biết được chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể mình khi bản thân đã không chứng kiến đâu.
Mà tại thế giới thực lúc này, sương mù đã hoàn toàn tản ra hết, tầm nhìn về phía ngạ quỷ cũng dần được làm rõ. Ngạ quỷ sau khi chịu một chiêu toàn lực của Phong, thêm vào đó là một đòn liên hoàn kích từ Ánh, đến mức kết giới cũng bị phá bỏ mà hắn chỉ chịu một chút thương tổn nhỏ.
Thương nhẹ nhàng đưa bàn tay gai góc của mình lên, vuốt ve vùng vai phải, hai đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau, cảm nhận sự nhớp nháp của máu thị sau khi trúng một đòn tất sát.
Hắn bắt đầu ngửa cổ ra sau, gương mặt ông lão nhanh chóng biến đổi lại thành một nữ sinh trẻ trung xinh đẹp, nụ cười vô cùng thỏa mãn: “Đau... đau thật đấy... vui thật đấy...”
Nói rồi cơ thể hắn bất chợt biến mất, thoắt cái đã xuất hiện phía sau Ánh, giáng xuống một cái táp mạnh mẽ, vùng đất dưới chân hắn theo dư lực bị lún xuống một khoảng sâu.
Cũng may là trước đó cô kịp thời dùng phù chú bảo hộ, tạo ra một lớp kết giới bao quanh cơ thể, may mắn chống đỡ được đòn chí mạng từ Thương. Cô nhân lúc b·ị đ·ánh văng ra ngoài căn phòng đã ôm chặt lấy Phong, kéo cả hai cùng ra ngoài. Mà Phong lúc này cũng bị một tay đấy đánh tan bộ giáp trên người. Ánh nhân lúc rơi ra ngoài thì liền dùng phù chú không gian, cố gắng muốn dịch chuyển cả hai ra không gian khác.
Nhưng có vẻ như sức mạnh của Thương có thể áp chế cô hoàn toàn, phù chú dịch chuyển của cô giờ cũng chỉ có thể chạy trốn trong khu vực nhà máy. Lẽ nào họ chỉ có thể ngồi không chịu c·hết?
Thương nhìn theo hướng lao ra của hai người họ một lúc thì trở về nhân dạng, không hề đuổi theo mà về lại chiếc bàn như cũ, tiếp tục in tiền.
Mà Ánh tuy đã thoát ra ngoài cùng Phong nhưng vì cú táp lúc ấy đã để lại rất nhiều thương tổn cho cơ thể. Cô nhanh chóng ngồi xuống, vẽ lên một đường phù chú đặc biệt, đưa cả hai giấu lại bên trong
Cô thấy Phong đến giờ vẫn còn đang hôn mê thì hoảng hốt, vội vàng vẽ bùa trị thương, tia sáng trắng lần lượt được rót lên người anh, xây dựng lại một tầng cơ thể mới. Tiếng xương gãy bắt đầu nối lại, tạo thành âm thanh cót két đến rợn người, từng thớ thịt của Phong bắt đầu phình lên những vết rách trước đó bắt đầu khép lại, huyết dịch đang nhỏ xuống dần được đưa trở vào trong.
Trở lại bên trong tiềm thức, Phong sau khi chạm vào hố đen kia thì liền cảm thấy thoải mái vô cùng, thứ cảm giác giống như hư vô, cơ thể cứ như đang lơ lửng giữa vũ trụ vô tận, không có hình thể, không có sức nặng, cảm nhận thứ sức mạnh giống như nắm cả thiên hà trong tay.
Từ trong khóe mắt anh đột nhiên truyền đến một cơn tê dại, tròng mắt sáng lên mang theo ánh điện chớp nhoáng, dần chuyển từ màu đen sang màu hồng nhạt, cùng vớt tia lửa điện bên trong làm đồng tử lóe lên như hai hòn trăng máu.
Từ trong đồng tử mơ hồ ẩn hiện đường ấn kí hình tròn, xung quanh nhô ra ba đường vân nhỏ giống như móc câu. Ấn kí theo con ngươi xoay tít, tốc độ càng ngày càng nhanh, tựa hồ không gì có thể cản được.
Thứ năng lượng từ hố đen dần chui ra dung nhập vào nhãn cầu anh, trong tiềm thức anh như cảm thấy hố đen to hơn một chút, thể xác cơ hồ cũng bành trướng không ít.
Trong cơn mơ hồ anh liền cảm thấy bản thân giống như đang rơi xuống đáy biển, xung quanh cơ thể ướt đẫm như chuột lột, thân xác trong tiềm thức cũng dần tan biến, đưa cơ thể về với thực tại.
Tầm nhìn dần hiện lên, chỉ cảm thấy trước mắt mình có một lượng lớn thủy dịch đè bên trên làm cho tầm mắt anh cứ mờ ảo.
Mình khóc ư? Sao lại khóc được chứ? Đúng là điên mà.
Anh theo tự nhiên vuốt tay qua cặp mắt còn đang ướt đẫm của bản thân, ngơ ngác nhìn về Ánh đang ngồi bên cạnh. Nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của cô anh cũng đoán ra được phần nào.
“Sao thế? Đau lòng cho cấp dưới à?” Anh vừa dụi mắt vừa trêu chọc: “Không ngờ cô cũng biết quan tâm người khác đấy!”
Ánh bị trêu thì xấu hổ lắm, cô luống cuống xoay người đi, lắp bắp phản biện: “Ai... ai thèm quan tâm anh chứ! Đây... đây... đây là vì bữa cơm trưa nay!...”
“Hớ. Quan tâm người ta thì nói đi! Bày đặt vì bữa cơm...” Phong nhướn người về phía Ánh, vẻ mặt câng câng, rất đáng ghét.
“Đau đau đau...” Ánh thuận tay vươn ra bấu mạnh vào bệ sườn trái anh.
“Còn biết đau? Ban nãy nguy hiểm như vây sao anh không thấy đau?”
Phong chợt bừng tỉnh, quả thật anh đã rơi vào trong tiềm thức, thế giới bên ngoài thật sự xảy ra chuyện gì đúng là chỉ có thánh mới biết được. Anh vội chỉnh tề lại quần áo, tay lăm lăm thanh đao chực chờ chống lại Thương.
Anh theo bản năng kéo Ánh về phía sau, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tấm khiên của cô.
“C·hết thật, sao cô không nhắc tôi chứ? Giờ cái tên Thương đó đâu rồi?
Cô thấy anh như vậy thì không khỏi xúc động, nhưng vẫn cố giấu đi cái cảm xúc khi ấy, tỏ vẻ hung dữ đẩy anh ra: “Anh điên hả, hắn mà còn ở đây thì tôi làm gì kịp chữa cho anh!”
“Hớ...” Anh vội quay lại.
“Hớ cái gì mà hớ. Còn không mau giúp tôi đắp thuốc, đau c·hết được!”
Phong không hiểu vì sao cô lại nổi giận, nhưng dù sau người ta cũng cứu anh một mạng, đắp hộ miếng thuốc chắc không sao đâu nhỉ?
“Hớ, thế đắp ở đâu?”
“Đắp ở...” Ánh như nghĩ ra điều gì đó, hai gò má chợt hửng lên chút bình minh, hồng hào như những quả đào mới chín. “A... biến thái!”
Cô bất ngờ vung xuống một cái tát vào giữa khuôn trăng tuấn lãng của anh.
Ngơ ngác cùng khó hiểu, thật sự thì Phong vẫn không hiểu sao bản thân lại b·ị đ·ánh, anh bực dọc đứng dậy: “Không nói thì thôi! Cần gì phải đánh người ta như thế! Cô chơi phải đá à?”
Quả thực thì v·ết t·hương của Ánh đúng là rất nặng, nhưng vị trí mà nó phải chịu tổn thương thì lại rất n·hạy c·ảm. Để một gã đàn ông sờ mó như vậy thì đúng là không phải. Cô ôm hai tay trước ngực, ánh mắt dao găm ghim thẳng vào Phong.
“Cút.”
Phong liếc nhẹ Ánh một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Con gái thật khó hiểu.” anh khẽ lắc đầu, gương mặt tỏ rõ sự chán nản.
“Hớ, tùy cô. Mà công nhận là giai đoạn bốn đúng là khó nhằn.”
Đột nhiên chiếc nhận bên tay trái rung lên giữ dội, tiếp đến là một hàng chữ dài chạy lên trước mặt anh.
[Phong, hãy cẩn thân. Ngạ quỷ này có tên là Thương, có luồng sức mạnh tương đồng với một trong chín Cửu Chuyển Khổ Tinh cũng có tên là Thương. Cửu Chuyển Khổ Tinh có sức mạnh chỉ dưới Hồ Tinh, mà trên người của Thương lại ẩn chứa thứ sức mạnh tương đồng với Cửu khổ, năng lực tiến hóa e là đã đến giai đoạn năm. Cần cẩn thận tìm điểm yếu để đối phó. Kiến nghị kị sĩ nên đến nơi có ma khí thưa thớt nhất để dò tìm điểm yếu.]
Phong đọc xong dòng chữ thì tức tối không chịu được, tiện tay đánh mạnh xuống một quyền dưới đất.
“Thằng cha mày, sao không nói từ đầu? Biết bố suýt c·hết không?”
“...”
Thấy chiếc nhẫn không có động tĩnh anh đành cau có phẩy tay.
“Rồi, mày nhất. Coi như tao thua!” Phong quay người lại, muốn nhắc nhở với ánh, hòng bàn thêm kế hoạch tác chiến với Thương: “Mà này, cô...”
“Ê, đừng c·hết nhá. Này, sếp... sếp...”
Anh vội kiểm tra lại cơ thể cô một lượt, cho tới khi ấn tay xuống vùng lườn thì mềm đi rõ rệt.
“Bảo sao không cho chữa, nhìn trông như nát hết xương thế này còn ngại. Ngại cái con khỉ!”
Tuy nhiên, anh cũng không làm liều mà gỡ áo cô ra, chỉ kéo chiếc áo lại sát người cho chắc chắn, sau đó thì đổ nước cam lộ lên trên.
Chỉ thấy nét mặt Ánh trở nên cau có, xem ra việc chữa trị thế này vô cùng đau đớn. Nước cam lộ khi được tưới lên v·ết t·hương, ma khí màu đen bốc ra nghi ngút, mùi thối ban đầu lại một lần nữa xộc vào mũi Phong.
Anh lại lần nữa ấn nhẹ vào v·ết t·hương, dường như v·ết t·hương trong cơ thể không thể nào chỉ tưới bên ngoài là có thể lành lại được. Nếu như chỉ có thể chữa ngoại thương thì Ánh xem như nguy to.
“Nước cam lộ có uống được không nhỉ?” Phong đưa bình nước lên lắc lắc: “Kệ đi, thử đã.”
Anh vôi hớp lấy một hơi đầy, mạnh dạn đưa nước cam lộ xuống dạ dày. Nhăn mặt cố gắng cảm nhận sự biến hóa bên trong.
Năm phút, mười phút, bốn mươi phút, hai tiếng trôi qua, vậy mà một chút biến hóa trong cơ thể cũng không có, ngược lại nước cam lộ lại giống như coffee, khiến cơ thể nhanh chóng tỉnh táo.
“Xem ra không sao!” Phong vội cạy miệng Ánh ra, hấp tấp rót từng ngụm xuống cho Ánh. Nhưng do miệng cô quá nhỏ, rót xuống như vậy phần lớn nước đều bị anh đổ ra ngoài.
Không lẽ phải làm giống trong phim sao?
Anh chần chừ một lúc rồi mới quyết định làm theo, dù sao người anh yêu thương cũng không phải Ánh, mà là Thư, một người bình thường. Nhưng dù sao thì cứu người cũng quan trọng, một nụ hôn thôi mà, các diễn viên đều hôn nhiều người chứ có sao đâu!
Anh hớp lấy một hơi thật sâu, từ từ thả xuống từng ngụm vào trong khoang miệng Ánh. Cái cảm giác mềm mại này khác hẳn với Thư, nó không phải cái vị ngọt ngào êm ái kia mà giống như anh đang thưởng thức món dừa dầm mát lạnh trên bãi biển xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Xong việc, anh lại cạy miệng cô ra lần nữa, thấy nước cam lộ vẫn còn lênh láng trong khoang miệng thì tức không tả nổi.
“Nuốt đi bà nội, c·hết hết cả lũ bây giờ!”
Phong hết cách, chỉ đành đẩy đầu Ánh lên cao hơn một chút, dùng ngón tay đẩy phần cuống lưỡi của cô xuống, lúc này nước cam lộ mới thật sự trôi xuống. Nước vừa trôi hết anh liền rụt tay lại thật nhanh chóng, theo tự nhiên lau lên chiếc áo đã nhiễm đầy máu của mình.
“Kinh vãi...” Sắp xếp xong chỗ ẩn nấp cho Ánh, anh lại xoay người đi về phía căn phòng chật hẹp kia.
Mặc dù biết phần thắng không cao nhưng Phong vẫn cần phải chiến đấu với Thương. Bây giờ hai người họ đã không thể ra ngoài, từ giờ cho đến khi trời sáng thì vẫn còn hơn năm giờ nữa. Trước sau gì cúng phải đánh, chi bằng bản thân t·ấn c·ông trước.
Hơn hết là, sau khi hấp thụ cái thứ sức mạnh từ hố đen kia, anh giống như được nâng lên một tầng cao mới, cho dù có phải tử chiến thì cúng có thể kéo Thương đồng quy vu tận. Trên đường đi anh cũng tiện tay nhặt thêm một thanh kiếm trưng bày bên cạnh.
Căn phòng lúc nào cũng tối đen như vậy, cho đến khi anh bước vào thì đèn điện lại sáng lên. Trước mắt anh giờ lại là hình ảnh của một thiếu nữ chừng hai mốt, hai hai tuổi, cặp mắt đỏ ngàu chằm chằm nhìn vào anh.
Anh cũng không hề khách khí, rút ra thanh đao được đeo sau lưng, tay trái đặt nhẹ thanh kiếm xuống, đưa ra chiếc lục lạc trước mắt cô gái.
“Cậu thấy tớ có đẹp trai không?” Tiếng lục lạc vang lên làm ngạ quỷ không giữ nổi được hình dáng, nhanh chóng nhô ra tám cái xương như lúc ban đầu.
“Tớ biết là tớ đẹp trai mà. Cậu không phải kích động thế đâu.”
Bấy giờ, con quỷ mới thực sự nổi giận. Hắn nhảy phốc một cái, chiếc bàn làm việc chớp mắt xé ra thành từng mảnh, giọng nói khàn khàn của nó vang lên.
“Dạ Nguyệt kị sĩ, ngươi còn làm phiền ta nữa ta sẽ g·iết ngươi.”
Phong lại càng được đà, vẻ mặt càng kênh kiệu hơn nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu nổi sát khí bên trong.
“Hớ, chưa gì cậu đã vội rồi. Tớ xin giới thiệu, tớ là Phong, hay cậu gọi tớ là... Côn Bằng.”
Bộ giáp Côn Bằng lại một lần nữa được rót lên người anh. Ánh sáng từ bộ giáp lại một lần nữa được thắp sáng.
“Thương. Tái đấu nào!”