Chương 13: Từ Thợ Săn Hóa Con Mồi
Tầm nhìn của Ánh dần trở lại, thấy bản thân đang nằm trong lòng Phong cô liền vụt ra. Đôi mắt vẫn không giữ được nước mắt, hai hàng lệ đã không tự chủ, kéo theo gương mặt chảy dài xuống không ngừng.
“Này... cô không sao chứ?”
Ánh bấy giờ mới cảm thấy đầu ngón tay khá nhức, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đầu ngón tay sớm đã rướm máu từ bao giờ. Cô mới phát hiện, chàng trai trước mặt vậy mà lại cứu cô khỏi ảo giác, đưa cô từ cơn ác mộng trở về.
Cô vội lau qua những giọt nước mắt đang lã chã trên mặt, vội vàng trả lời cho qua: “Không sao!”
Thoát được cửa ải đầu tiên, hai người họ lần này lại đi sâu hơn vào trong, cố gắng tiếp cận gần hơn với con quỷ.
Quả không uổng công chuyến này, họ đã thật sự tìm đến hang ổ con ngạ quỷ. Trong một căn phòng nhỏ, một ông lão đang loay hoay dập xuống những khuôn tiền, tốc độ đánh máy cũng rất nhanh, trong phút chốc đã cho ra rất nhiều nịt tiền.
Mở cánh cửa ra, thứ đầu tiên mà Phong gặp phải đó chính là một mùi thối rất khó chịu, cái mùi giống như phần cá hộp sau khi đã để phí suốt cả năm trời vậy. Một cái mùi ôi thiu như đang muốn đấm mạnh vào mũi anh, cái cảm giác trào ngược từ dạ dày lại một lần nữa sôi sục.
Phong vội bịt miệng, cố gắng nuốt ngược lại mọi thứ trở vào trong, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Ma khí quá dày, anh mau chuẩn bị đi!”
Quả thực là như vậy, với cái mùi này thì có lẽ cũng chỉ có bộ giáp là chặn được. Nhưng dù sao anh cũng là một tân binh, thời gian duy trì cùng không nhiều. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ mà không may bộ giáp không kịp duy trì thì chẳng phải anh sẽ thành bữa tối cho con quỷ hay sao?
Anh vội kéo phần cổ áo lên quá miệng, gắng gượng chống đỡ trước thứ mùi kinh khủng này để có thể tập trung hơn vào trận chiến.
Tầm nhìn rõ dần, khói đen cũng tản ra, trước mắt họ là hình ảnh ông lão vẫn đang cặm cụi in tiền. Tốc độ tay của ông ta càng ngày càng nhanh. Các nịt tiền dần được dâng cao lên một cách rõ rệt, chỉ vài giây ngắn ngủi ông ta đã xây được một bức tường nhỏ bằng tiền.
Chỉ thấy Ánh thản nhiên bước tới gần ông già, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé và trắng nõn của mình xuống bàn, áp lên mu bàn tay sớm đã khô ráp của ông lão: “Ông ơi! Ông làm muộn vậy không bị mệt à?”
Lúc này đôi mắt ông lão như chứa cả nghìn viên đạn bên trong. Tia máu nổi lên, hai mắt trợn ngược trắng rã nhìn chằm chằm vào Ánh, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Rồi cô lấy bên hông ra chiếc lục lạc lắc nhẹ: “Ông nghe chút nhạc cho tỉnh táo rồi làm tiếp đi ạ!”
Tiếng lục lạc vang lên, đôi mắt trắng rã kia dần chuyển sang màu đỏ thẫm, răng nanh ông lão dần mọc dài ra, sau lưng như có một thứ gì đó muốn xé áo chui ra ngoài.
“Roẹtttt”
Tiếng xé áo vang cả căn phòng chật, từ sau lưng ông lão mọc thêm sáu khúc xương phân biệt, mỗi một khúc đều giống như lưỡi kiếm vô song, bất cứ lúc nào cũng có thể chém đôi hai người họ, ông lão này chính là ngạ quỷ. Giọng nói vừa trầm vừa khàn của ngạ quỷ vang lên, âm thanh tuy trầm thấp nhưng khi phát ra thì lại cực kì chói tai khiến Phong phải lùi lại vài bước.
“Ta đói... Ta muốn ăn các ngươi...”
Đang trong cơn khó chịu thì Phong lại cảm nhận được một cơn rung nhẹ dưới tay trái.
[Phong, hãy cẩn thận. Tên này có khả năng chui vào các đồng tiền để lẩn tránh và t·ấn c·ông.]
Một dòng chữ chui ra từ trong chiếc nhẫn, cuối cùng thì xuất hiện ngay trước mắt Phong. Anh cũng nhìn lại nhẫn không gian lần nữa rồi tấm tắc: “Đúng là bách khoa toàn thư!”
Chưa đợi anh kịp cảm thán, con quỷ đã bắt đầu đợt t·ấn c·ông đầu tiên. Hắn vụt lên một cái, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ánh, xoay một vòng trên không trung rồi tung ra một cước khiến cô văng ra sau.
Không để cho cô kịp phản ứng, ngạ quỷ vận kiếm cốt sau lưng, dùng những cái gai trên đầu kiếm bám vào chiếc sơ mi trắng của cô và kéo ngược lại, tay phải mở ra đánh ra một quyền vào bệ sườn phải làm Ánh phải chịu đau đớn rồi đổ gục.
“Ư... ư...”
Ánh bị t·ấn c·ông bất ngờ nên chỉ có thể nằm co ro một chỗ, rên rỉ chịu đựng cơn đau xác thịt. Phần vai áo phải bị rách ra một mảng lớn, để lộ làn da trắng hồng của bản thân trước màn đềm u tối.
“Ê này. Cô ổn chứ?” Phong vội chạy xuống đỡ cô lên, nếu là bình thường, anh đã đang trong trạng thái chiến đâu rồi, nhưng đối với con quỷ này. Thậm chí hình dáng của nó anh còn chưa thể thấy rõ, mọi chuyển động đều giống như vượt ra khỏi mọi quy luật của tự nhiên, rất khó bắt kịp.
Ngạ quỷ giống như một bóng ma vô hình, hắn bất ngờ lướt qua Phong. Chân vẫn không quên tặng cho anh một cước thật mạnh vào dưới vùng chấn thủy.
Anh cũng giống với Ánh, bị một đòn của ngạ quỷ đánh cho văng ra sau, hai tay ôm chặt lấy bụng, thở dốc: “Đờ mờ. Đau... đau vãi!”
Nhưng là một đấng nam nhi, anh luôn tự đặt cho mình một nguyên tắc là phải bảo vệ phái nữ. Bằng ý chí của mình, anh lại tiếp tục đứng lên, rút ra thanh đao của mình và chặn phía trước Ánh.
Ngạ quỷ này thuộc cái khổ thứ chín - Thương. Hắn là biểu thị củ những nỗi khổ về tình yêu, nợ tình, thất tình, hận, thù. Vì thế mà khi thấy Phong đứng trước Ánh, bảo vệ cô thì hắn lại càng thêm khó chịu, ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Bấy giờ Phong mới hít vào một hơi thật sâu, thả lỏng tâm trí, muốn đọc được chuyển đông của Thương. Chỉ cảm nhận thấy có một bóng đen lúc ẩn lúc hiện xuyên qua những tờ tiền giấy bay tung tóe. Đến cả hình dáng thật anh cũng không thể nhìn ra, càng đừng nói đến việc chém được hắn. Giờ đây, anh chỉ việc chống đỡ trước những đòn t·ấn c·ông như vũ bào của hắn thì cũng được xem như mạnh mẽ lắm rồi.
Một luồng sáng thuần khiết màu hồng nhạt dần sáng lên sau lưng Phong. Ngọn sáng nhỏ nhanh chóng đã lấp đầy toàn bộ căn phòng, cơn đau dưới vùng ngực của anh lúc trước cũng dịu dần, đôi lúc còn cảm thấy rất thoải mái.
Ánh cũng dần dần đứng dậy, cô tập tễnh bước lên trên, tay phải cầm bút lông, tay trái đưa xuống bệ sườn phải ôm chặt. Nhìn tình hình này, xem ra đòn đánh vừa rồi của con quỷ đã khiến cô tổn thất rất lớn, dường như phần xương sườn phải đã bị gãy đi vài chiếc.
“Anh cầm cự giúp tôi nửa tiếng!” Cô khó nhọc nói thầm vào tai anh rồi mất đà ngồi phịch xuống đất. Bút lông được đưa lên, lần này là toàn bộ cửu tự chân ngôn, cô muốn được phát huy toàn bộ sức mạnh của kết giới.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy, sức mạnh của kết giới tỏa ra là quá lớn, rất có thể sẽ bại lộ trước người dân xung quanh.
“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành. Cửu tự chân ngôn, toàn khai!”
Trong cơn đau nhức do ngạ quỷ để lại, anh chợt cảm nhận được một hơi ấm truyền ngang cơ thể, các đường khí lưu thâm nhập qua mỗi lớp da tiến vào nội thể. Các cơ bắp bắt đầu kêu gào, phát triển, anh cảm thấy bản thân như được tăng phúc thêm bàng một luồng sức mạnh đáng kể. Sức mạnh có thể bóp nát vạn vật.
Nhìn qua thứ ánh sáng đang rót lên người Phong, một cảm giác áp bức vô hình lan tỏa ra xung quanh, làm căn phòng chấn động. Duy chỉ có người trong trận chiến mới hiểu. Sức mạnh này vẫn không bằng một góc nhỏ của ngạ quỷ kia.
Mặc dù được tăng phúc chiến đấu, đặc biệt là do sức mạnh của Binh tự quyết, ý chí của anh đã tăng lên một tầm cao mới, nỗi sợ cùng sự kinh tởm về mùi con quỷ đã thật sự biến mất khỏi cơ thể anh.
Nhưng ánh sáng này vẫn không thể chiến thắng màn đêm kia. Đám khói đen nhanh chóng chiếm lại ưu thế, nuốt chìm cả hai người. Trên bức tường bên cạnh, bất thình lình xuất hiện những dấu chân máu man rợ. Mỗi một bước chân đều như được định sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm nát đầu anh.
Ánh vẫn tiếp tục vẽ bùa: “Hồng Hạc nghe lệnh ta. Phúc Báo Âu Lạc!”
Từ những tấm bùa của Ánh, một con hạc dần dần thành hình. Hồng Hạc thoát tục bay lên, khí tức tiên thần cao quý đẩy lùi tà đạo, lúc này tốc độ của Thương mới chậm lại một chút.
“Tôi thấy nó rồi!” Phong từ góc trái căn phòng xông thẳng đến ngạ quỷ đang đứng giữa phòng, cây đao trên tay xoay tít, tốc độ cực nhanh, xé rách không khí tạo nên những âm thành “xèn xẹt” trước khí chém đến ngạ quỷ.
“Keng”
Một trong những thanh kiếm cốt của hắn đã kịp thời chém xuống, v·a c·hạm kinh hoàng đẩy thanh đao lệch sang mé trái, chỉ kịp thời xé được một lớp vải của hắn. Ngay sau đó, hai thanh kiếm khác vuốt mạnh từ dưới đất lên, lực ma sát cực mạnh tạo ra hai hàng tia lửa kéo dài trên mặt đất, nhằm hướng đầu Phong bổ tới.
Phong vội xoay hay vòng trên không trung, dùng sống đao làm tiêu lực song kiếm, tốc độ nhanh chóng lùi về sau ba bước.
Ngạ quỷ vẫn không để cho anh nghỉ ngơi, hắn cũng bay thẳng sang phần trên bên phải, bốn thanh kiếm nhanh như chớp bổ thẳng vào Phong. Tốc độ kiếm cốt rất nhanh, mỗi một giây hắn đã tạo ra tám tàn ảnh. Điều này thể hiện rằng trong một giây có tới mười sáu nhát chém được đánh xuống. Không nói đến cũng không dám nghĩ Phong sẽ thành cái dạng gì sau chiêu đấy.
“Không...” Ánh hét lớn, tiếng hét của cô như xuyên thấu tận trời cao, bất lực trong vô vọng, cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu nhỏ, tiếp tục vẽ bùa: “Phá Xích!”
Cô hất tay, tấm bùa lập tức được mở rộng phạm vi, nhanh chóng bao phủ phạm vi mười lăm mét. Những sợi xích từ dưới nền đấy bất chợt nhô lên, tốc độ có vài phần đuổi kịp với khả năng xuất chiêu của ngạ quỷ, trói chặt lấy tay hắn, giữ hắn lơ lửng giữa không trung.
Khói bụi tản ra, tầm nhìn về phía Phong cũng dần làm rõ. Chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh, tay phải chống đao xuống đất, tay trái nặng nề đưa tấm khiên to lớn lấp đầy mọi khoảng trống trên cơ thể. Tấm khiên sau một trận công kích vừa rồi e là đã không còn dùng được nữa, những vết nứt, mảnh khiên vỡ liên tục rơi xuống cho đến khi tan nát hoàn toàn.
“Hét thảm thế sếp. Yên tâm, tôi không c·hết được!”
Nhìn vẻ mặt anh lúc này cũng không khỏi đoán ra tình trạng cơ thể bây giờ. Khuôn mặt tuấn lãng ngày nào nay đã bị một màu đỏ nhuộm lên, quần áo cúng vì xung lực vừa rồi mà xẻ năm xẻ bảy. Thanh đao chuyên để chém quỷ giờ đây cũng được quét lên một lớp máu người. Không nói cũng có thể biết, sức mạnh của Thương là vô cùng lớn, nếu không có tăng phúc từ Ánh, không biết anh đã bị g·iết đến bao nhiêu lần rồi!
Phong đưa tay vào trong lồng ngực, lấy ra một bình cam lộ và tu xuống một hơi dài.
“Nào! Tiếp tục trận đấu với tao nào, Thương.” Anh đứng dậy một cách khó khăn, thanh đao cũng được cắm xuống nền, chắp tay triệu hồi.
“Bắc Đẩu Thất Tinh. Côn Bằng!” Bộ giáp nhanh chóng rót xuống người anh, một cảm giác dễ chịu lan truyền khắp cơ thể, từng thớ thịt như nghe theo lời kêu gọi mà nhảy nhót vui vẻ, khắp người tỏa ra một làn khí nóng rực, phóng thích mọi mệt mỏi trong người.
Giọng nói của ngạ quỷ vang lên rất chói tai: “Đám kị sĩ các ngươi đừng có mà cản đường ta!”
Rồi Thương gồng người, vung mạnh một cái, Phá Xích trong chớp mắt tan ra thành từng mảnh. Lần này hắn không dùng ưu thế của bản thân nữa, chậm rãi bước xuống nền, thẳng tay rút một khúc xương từ đằng sau làm kiếm.
Có ưu thế nhưng không dùng, bây giờ hắn làm vậy chẳng phải là muốn nói “Giết ngươi, ta không cần dùng hết sức.” sao? Bị xem thường như thế thì ai mà có thể nhịn được chứ.
Phong nhanh chóng bị cơn giận cắn nuốt, tay siết chặt thanh đao, sức mạnh truyền vào thanh đao làm nó sáng lên một màu lam huyền bí. Anh nhanh chong đưa đao vào thế, tầm nhìn dần chuyển sang màu đỏ, cổ họng nóng bỏng thét lớn: “Đừng xem thường tao!!!”
Một chiêu “Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều” được xuất ra. Tốc độ như thủy triều đổ ập vào phía Thương, kết giới trong căn phòng theo xung lực bị làm thủng ra một cái lỗ to, thế giới bên ngoài bất ngờ rung nhẹ. Lực rung phát ra từ nhà máy tuy không lớn nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, cơn rung nhẹ nhẹ kéo sát mặt đường giống như sự chuyển động của một chiếc xe lu.
Phải biết rằng, hiện tại trong nhà máy đã được bao phủ bởi bốn lớp kết giới chắc chắn, mọi động thái bên trong nhà máy hẳn là sẽ không gây bất thường đối với bên ngoài mới phải. Nhưng là, chiêu “Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều” này của anh lại quá kinh khủng, đến cả thế giới bên ngoài cũng bị ảnh hưởng thì hiển nhiên kết giới bên trong sẽ càng hư hại hơn rồi.