Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Nguyệt Kị Sĩ

Chương 12: Ám Ảnh Khu Di Tích




Chương 12: Ám Ảnh Khu Di Tích

Một lần nữa, anh lại bị lôi vào trong cái đường hầm tối tăm ấy, mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ ảo. Những chiếc đuốc lần lượt được đốt lên làm bập bùng cả một hành lang dài đằng đẵng cho đến khi anh chạm mặt với cánh cổng.

“Ch... chậm đã...”

Ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào cặp đồng tử lung linh, Phong theo phản xạ đưa một tay lên che mắt, hòng muốn hạn chế số lượng lớn ánh sáng tiến vào.

“Đây là... Nhà Máy In Tiền?” Phong nghiêng đầu khó hiểu: “Cô đưa tôi đến đây làm gì?”

Chưa đợi Phong kịp thỏa mãn sự tò mò, Ánh liền lấy chiếc lục lạc bên hông đưa gần vào tai anh.

[Săn lùng ngạ quỷ giai đoạn bốn tại Nhà Máy In Tiền]

[Chủng tộc: Cái khổ thứ chín - Thương]

[Ước tính: đã ăn trên năm mươi người, có thể nhiều hơn và đã có cơ thể riêng biệt. Cần thận trọng đối phó]

Phong sau khi nghe xong thông báo từ lục lạc thị bật người ra sau. Trời đất quỷ thần ơi, giai đoạn ba đã bị hành cho gần c·hết rồi, giờ còn là giai đoạn bốn chắc nó luộc chín mất.

“Anh làm cái gì vậy?” Ánh bực bội nhìn về đằng sau: “Nhát như vậy mà cũng làm kị sĩ được! Tôi nhìn lầm anh rồi?”

Phong nhanh chóng phủi áo, lấy lại cho bản thân chút hình tượng. Dù thật sự rất kiêng dè con ngạ quỷ này nhưng việc bị một đứa con gái chê bai như vậy lại càng khó chịu hơn, anh ngập ngừng nói: “Nhát cái gì? Tôi hơi ngạc nhiên thôi, xem tôi một đao chém c·hết nó này!”

Nếu thật sự phải đấu với giai đoạn bốn, tuy không chắc chắn nhưng nếu dùng tuyệt kĩ Vô Cực Thần Ma Đế Vương Triều anh có lẽ cũng có thể đánh ra một chiêu hủy diệt. Nhưng chiêu này bị phản tác dụng quá, lỡ như nó chưa c·hết thì chẳng phải là mình c·hết hay sao? Nghĩ thôi cũng đã khiến anh phải rùng mình.

Sau khi cả hai nhận được nhiệm vụ thì điều đầu tiên mà Ánh hướng Dẫn Phong đó chính là việc sử dụng các nguyệt cụ của Sở Thần Lạc.

Đầu tiên chính là nhẫn không gian, đây chính là một loại vật phẩm có thể giải đáp mọi thắc mắc cho một kị sĩ, và đặc biệt hơn là nó có thể mở ra các con đường ẩn để đến những địa điểm khác nhau một cách nhanh nhất. Quả nhiên là chiếc nhẫn này không hề có một lão già và một đống dị hỏa nhỉ?

Tiếp theo chính là lục lạc máu, đây chính là chiếc lục lạc được làm từ máu của linh thú tại linh giới. Lục lạc có một tác dụng duy nhất chính là nhận biết ngạ quỷ đang ẩn dấu trong cơ thể con người. Tại đây Phong cũng được biết là mỗi khi bị ngạ quỷ kí sinh, chỉ có hai mươi mốt ngày sau mới có thể phát hiện nhờ lục lạc, còn lại thì đều không có gì khác biệt. Tuy nhiên, đối với những kị sĩ lành nghề thì sẽ có thể phát hiện ra ngạ quỷ trong vòng mười bốn ngày kể từ khi bị kí sinh.

Sau đó là mạnh bà điệp, là một loài bướm được nuôi từ rất lâu và rất tốn công sức để chăm sóc. Chúng chỉ có một chức năng duy nhất đó chính là ăn hết những kí ức của người bình thường để họ không phát hiện ra sự tồn tại của ngạ quỷ.

Cuối cùng chính là hồng hỏa và nước cam lộ. Đây là hai vật phẩm dùng để thanh tẩy ma khí từ lũ quỷ. Hồng hỏa dùng để thanh tẩy trực tiếp lên cơ thể ngạ quỷ, có thể đốt cháy hoàn toàn bọn chúng. Còn nước cam lộ thì đa số sẽ được sử dụng trực tiếp lên người bị kí sinh. Nếu chưa quá mười bốn ngày thì nước cam lộ hoàn toàn có thể thanh tẩy họ, và ngược lại quá mười bốn ngày thì chỉ có thể g·iết c·hết người bị kí sinh.

Nước cam lộ cũng được sử dụng cho kị sĩ, nếu như v·ết t·hương của kị sĩ là do quỷ để lại thì cũng có thể vận dùng nước cam lộ để làm lành v·ết t·hương cũng như thanh tẩy v·ũ k·hí sau mỗi trận chiến. Hèn gì cứ sau mỗi trận chiến anh đều cảm thấy mệt mỏi hơn trước, hóa ra là bị nhiễm ma khí.



Lúc này Phong chợt nhớ lại, cánh tay phải của anh vốn là của người đàn ông kia, vậy thì quả thật là quá may mắn rồi! Nhưng mà, theo như những gì Dương và Ánh nói thì kị sĩ chỉ có thể truyền lại qua các đời và các gia tộc, vậy không lẽ bố mẹ anh cũng là kị sĩ? Nếu thế thì sao anh lại không được chỉ dạy từ bé như những người khác? Hay là nói, sau khi nối lại cánh tay thì anh đã sinh ra sự đột biến gen?

Tìm kiếm được một lúc thì hai người họ đã để ý đến một bức tranh treo tường. Bức tranh này nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng với góc nhìn của Ánh thì đây lại chính là nơi tích tụ ma khí nhiều nhất. Đặc biệt hơn là, tại bức tranh này Phong lại ngửi thấy một bui thối cùng cực.

“Anh cũng nhìn ra sao?”

“Tôi cứ cảm thấy bức tranh này có gì đó rất kì lạ.”

Anh đưa cây bút lại gần bức tranh, đầu bút nhanh chong bị ma khí xâm nhập, hóa thành một màu đen đặc trưng.

“Là ma khí!”

“Ma khí?” Phong thắc mắc: “Sao tôi không thấy!”

Ánh rút nhẹ cây bút lại, tay trái theo đà bấu mạnh vào eo Phong khiến anh vẹo người lùi lại vì đau đớn.

“A... a... a... Đau ơ!”

“Anh mà thấy được thì làm thuật sĩ luôn đi!” Cô gằn giọng nói: “Với cặp mắt lang của đám kị sĩ các anh mà có thể mắt thường nhìn thấy ma khí thì tôi gọi anh bằng bố.”

“C·hết tiệt, tôi không biết. Nhẹ nhàng chút không được à? Con gái thùy mị nết na thế đấy!!!”

Chưa kịp đợi anh than thở, cô đã bấu anh thêm một cái nữa thật đau điếng.

“Ay đau đau đau...”

Đang lúc hai người còn chú ý vào bức tranh thì một tiếng nói khàn khàn vang lên từ phía sau.

“Này! Ai cho cô cậu vào đây thế, chỗ này khi chưa được cho phép thì không được vào nghe chưa!”

Người vừa nói là một gã đàn ông trung niên, dáng người hơi thấp, chiếc bụng bia phình ra khiến tổng thể ông ta giống như một thùng nước di động. Vừa chạy đến chỗ hai người họ thì thùng nước ấy lại tiếp lời:

“Ai cho cô cậu vào khu vực này hả? Đi ra ngay, hôm nay không được tham quan, tuần sau hãy quay lại.”

Quả thật, lần này họ đã tính sai một bước, hôm nay là chủ nhật, là ngày mà khu di tích này đóng cửa nên rất khó để điều tra, cộng với việc bảo vệ ở đây rất nghiêm khắc nên cũng rất khó để tiếp cận. Có lẽ phải đợi đến đêm khuya rồi.

“A... cháu xin lỗi ạ, cháu quên mất. Bọn cháu sẽ ra ngay.”



Phong vội kéo tay Ánh chạy ra ngoài cổng. Anh sở dĩ vội vàng như vậy cũng là vì để ý đến sắc mặt của cô lúc ấy. Trong thời khắc bảo vệ tiên lại gần, cô đã siết chặt cây bút sau lưng, trạng thái giống như lúc nào cũng có thể thi triển pháp thuật lên người ông bảo vệ. Nếu lúc đấy anh không kéo cô đi thì thật sự không biết ông bảo vệ đó sẽ ra sao nữa. Dù sao cô cũng là cấp trên của anh nên hẳn là mạnh hơn anh rất nhiều.

“Anh làm cái gì vậy? Chỉ cần cho ông ta ngủ là được rồi mà!” Ánh nói nhỏ.

Phong bấy giờ mới thở phào một hơi, thì ra cô chỉ muốn làm ông bảo vệ hôn mê mà thôi. Nhưng dù thế nào cũng không thể làm thế được, anh nói: “Con lạy mẹ, mẹ làm người ta ngủ thì sẽ kéo thêm bảo vệ khác đến nữa, rồi lại người nữa, xong là cả huyện này biết à? Tỉnh táo chút đi...”

“Được rồi, tối nay tôi với cô sẽ làm việc tiếp. Bây giờ đi ăn đã nhé!”

Ánh bị Phong dắt đi thì tức tối lắm, bĩu môi hậm hực: “Anh bao!!!”

“Rồi rồi, duyệt luôn.”

Mà đêm buông xuống, từ khoảng cách chừng hai cây số tính từ Nhà Máy In Tiền có hai dáng người nhỏ nhắn liên tục thấp thỏm, lúc ẩn lúc hiện. Lúc này cũng đã gần mười giờ đêm, vậy mà khu thị trấn vẫn còn sáng rực những ánh đèn, tiếng trống nghi thức cũng bắt đầu vang lên, báo hiệu cho một kì Trung thu náo nhiệt.

“Đến rồi. Giờ này con quỷ chắc cũng đã quay trở lại. Anh mau giúp tôi dán những lá bùa này.”

Phong và Ánh lại một lần nữa lèn vào Nhà Máy In Tiền, đem những lá bùa với các họa tiết màu đỏ kì lạ lần lượt dán vào năm điểm riêng biệt. Tạo thành hình dáng giống như một ngôi sao.

Chỉ thấy Ánh dùng bút lông vẽ lên không trung một tấm bùa rồi phất tay. Tấm bùa ngay lập tức được yểm vào bên trong làm những lá bùa được dán lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Rồi cô bước ra sân chính, đứng đối diện với nhà máy. Do con quỷ đang ẩn náu bên trong bức tranh, mà bức tranh lại được làm đa số là từ gỗ cùng với chủng tộc của ngạ quỷ là thương khổ nên mang hỏa mệnh.

“Kim sinh Hỏa, phong. Hỏa sinh Mộc, phong. Thủy khắc Hỏa, khai.”

Ngay lập tức các điểm dán bùa trong phút chốc sáng lên rồi lại vụt tắt. Cảm nhận thấy bản thân lập kết giới vẫn chưa đủ, cô lại vẽ lên không trung các kí tự đặc biệt.

“Lâm, Binh, Đấu, Tại. Khai!!!”

Lần lượt tứ tự được cô viết lên không trung, cuối cùng là cái phẩy tay khiến từ tự chân ngôn dung nhập vào trong nhà máy.

“Vào đi!!!”

Phong nhìn một màn thể hiện của cô thì có chút khó hiểu, dù sao từ đầu đến giờ ngoài việc cách kí tự cô viết lên không trung đểu được hiện rõ ra và những lá bùa phát sáng rồi biến mất thì anh chẳng cảm nhận được cái gì cả. Chẳng lẽ những thứ này thật sự có ích?



“Này, cô mới làm cái gì vậy? Có tác dụng không?”

“Nói nhiều quá! Vào đi!!!”

Phong có hơi ngạc nhiên, anh cảm giác như người trước mặt này là một người khác chứ không phải là Ánh. Cảm giác cô cí chút nghiêm túc hơn thường ngày, nếu để mà nói đến sự khác biệt bên ngoài thì hẳn là đang đeo kính đi. Chẳng lẽ cô nàng này cứ đeo kính là nhân cách mới nổi lên?

Anh sùy nhẹ một cái. Cái hai nhân cách kiểu này ai mà tin chứ!

Lần này tiến vào nhà máy, không khí xung quanh cũng trở nên u ám hơn ban ngày rất nhiều. Một mùi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi Phong làm anh không khỏi nhăn mặt.

Tuy rằng trong nhà máy đèn điện lúc nào cũng được bật nhưng chẳng hiểu sao lần này vào trong lại cứ cảm thấy hắc ám hơn rất nhiều. Bức tranh nhiễm ma khí trên tường cũng bắt đầu chuyển động theo hình xoắn ốc, giống như rơi vào trong một huyễn cảnh.

Tầm nhìn của cả hai người dần mờ nhạt, những kiến trúc xung quanh dần méo mó, làm thành một không gian bốn chiều vô cùng vô tận, giống như một đại mê cung không thể thoát ra.

Cảm nhận được có gì đó không đúng, Phong liền rút cây kim đã chuẩn bị từ trước đâm thẳng vào đầu ngón tay. Ngay lập tức, sự méo mó kia liền nhanh chóng biến mất, tầm nhìn cũng dần quay trở lại.

Vừa mở mắt thì một cái đầu nhầy nhụa giống như chui ra từ thùng dầu đang dí sát vào mặt anh: “A...”

Anh theo phản xạ đánh xuống một quyền vào giữa cái đầu làm nó văng ra xa. Tay vừa đánh cũng rất tự nhiên vẩy mạnh và lau lên quần áo.

“Mẹ ơi, tởm vãi...”

Rồi lại nhìn về phía Ánh, thấy cô cũng trong tình trạng giống như mình thì nhanh chóng đẩy cô ra, tiện chân cũng tung ra một cước đá văng đầu lâu nhầy nhụa.

“Sếp ơi, tỉnh đi!” Phong vừa lắc vừa vỗ nhẹ lên má Ánh: “Dậy đi, c·háy n·hà rồi!”

Dường như mọi lời nói của anh đều không hề có tác dụng giúp cô tỉnh lại, mà ngược lại còn gây thêm rắc rối trong cái thế giới ảo của cô.

Trong tâm thức Ánh lúc này là hình ảnh của một cặp vợ chồng trẻ đang vì một chút chuyện nhỏ mà gây ra tranh cãi. Rồi đột nhiên người chồng bị một làn hắc khí bao phủ, đôi mắt cũng đỏ lên như hai hàng trăng máu. Từ dưới đất liên tục mọc lên những cánh tay màu đen quấn quanh cơ thể.

Mãi cho đến khi chúng siết chặt lấy cơ thể người chồng thì cũng là lúc anh ta hoàn thành hắc hóa. Cầm cây bút trong tay, vẽ ra một đường bùa chú dài ngoằng, quấn lấy cơ thể người vợ, siết chặt cho tới khi người vợ vỡ thành từng mảnh.

Ánh lúc này nhìn lại cơ thể mình thì thấy bản thân nhỏ bé đi rất nhiều, khung cảnh trước mắt hẳn là của từ mười năm trước. Mà cặp vợ chồng kia hiển nhiên chính là cha mẹ cô.

Mắt thấy mẹ sắp bị bố sát hai, cô cũng không thế kiềm chế được nữa mà hét lên: “Đừng bố ơi!”

Nhưng mọi thứ với cô lúc này đã quá muộn, máu huyết từ người mẹ theo quán tính phun ra khắp nơi. Người bố thì lại không hề cảm thấy áy náy mà ngược lại còn vuốt ve những kia máu kia và liếm chúng, tận hưởng hương vị của máu thịt.

Mê mẩn được một lúc thì người bố lại quay về phía cô, anh ta cũng bắt đầu hung dữ vẽ ra những tấm bùa trên không trung và đẩy nó về phía cô, hành động tương đồng với lúc hạ sát người mẹ.

Mà Phong ở bên ngoài lại không có cách nào làm cho Ánh tỉnh lại, anh đã dùng đủ mọi cách, hét to, bẹo, bấu, lắc hay thậm chí là dáng xuống vài cái tát nhẹ lên gương mặt kiều diễm. Loay hoay mãi mà cô vẫn chưa tỉnh, anh liền làm liều một phen, lấy chiếc kim ban nãy, cẩn thận dùng nước cam lộ thanh tẩy qua một lượt rồi châm thẳng vào tay cô.

Trong tâm thức Ánh bấy giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngay tại thời điểm bùa chú chỉ còn cách chưa đầy hai phân nữa thì không gian xung quanh cô chợt méo mó. Thời không giống như những mảnh kính, đồng loạt xuất hiện vết nứt và cuối cùng là vỡ ra từng mảnh nhỏ.