Chương 11: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Nhìn thấy đám người vậy xung quanh mình, anh rất muốn chửi bọn họ một trận nhưng mà nếu nói ra thì sẽ lộ thân phận, sẽ bị coi là tên biến thái thích mặc đồ con gái. Đáng ghét, chẳng lẽ chỉ có thể nhịn thôi sao.
Hàng loạt những tiếng bàn tán về gương mặt của anh, có người khen xinh xắn, có người khen nét đẹp lực lưỡng, cũng có người nói anh phi giới tính. Đám đông càng ngày càng vây quanh anh nhiều hơn, người trong Phân bộ phút chốc dồn về một góc.
Xôn xao được một lúc thì một giọng nói cứng ngắc vang lên từ trung tâm Phân bộ làm cho đám người nhanh chóng tản ra: “Các người tụm năm tụm ba như vậy có giống với một kị sĩ hay không?”
Đây là một người đàn ông với thể hình cao lớn, chiều cao độ chừng một mét tám lăm, hai vai rộng và cường tráng. Người này mặc một bộ vest màu trắng, sau lưng còn được khoác thêm chiếc áo choàng mềm mại. Mày kiếm mắt sáng, nét mặt cực kì tuấn lãng.
Trên ngực trái anh ta đeo một huy hiệu màu vàng có khắc hình của một ngôi sao. Điều này thể hiện rõ ràng anh ta chính là người có quyền lực cao nhất ở đây, là một Phân bộ chủ thực thụ.
Anh ta bước lên trên rồi xoay người dùng lực dẫm thật mạnh xuống sàn, xung lực từ đó lan ra khắp nơi đẩy đám đông lùi lại vài bước. Tất nhiên Phong cũng giống như họ, bị xung lực đẩy lùi, cảm giác áp bức đè nén lên toàn bộ cơ thể.
Tâm trí anh nhanh chóng trở nên mơ hồ, cảm giác thế giới xung quanh như chậm lại trông thấy, đại não anh như muốn nổ tung trước luồng xung lực này.
“Thật mạnh!” Anh vội nhìn về phía Dương thì thấy anh ta dường như không hề có cảm giác áp bức kia. Thậm chí khi so với những kị sĩ hay thuật sĩ còn lại, cũng chỉ có anh là đứng vững hơn cả.
Người đàn ông kia lại nói tiếp: “Sắp đến ngày quỷ môn quan mở ra mà các anh các chị vẫn còn nhởn nhơ được như vậy! Lẽ nào đã quên mất sự kiện năm đó rồi?”
Ngay lập tức, đám người liền xìu mặt xuống, không dám ngẩng lên dù chỉ một tấc.
“Còn đứng ra đấy làm gì? Hôm nay tiến hành kiểm tra năng lực, còn không mau xếp hàng!”
Vừa dứt câu, đám người lao nhao lúc trước liền nhanh thoăn thoắt xếp lại thành hai hàng dọc phân biệt, Phong cũng vô thức được xếp vào hàng cùng đám người kia.
Quả thực, hiện nay số lượng kị sĩ đạt tiêu chuẩn càng ngày càng nhiều. Điều này đúng là rất có lợi đối với Sở Lạc Thần, nhưng với số lượng kị sĩ tăng bất chợt như thế vẫn là có chút bất an. Không biết sẽ là phúc hay họa!
Ánh mắt người đàn ông chuyển hướng về phía Phong và một vài người khác. Nhìn thấy các kị sĩ tiến hành kiểm tra sớm đã là thoi quen của anh, sớm cũng đã quen với việc này rồi. Dù sao, đối với những kị sĩ mới, thái độ của anh cũng ôn hòa, ấm áp hơn.
“Anh, anh, và chị. Tiến lên một bước!”
Người đàn ông chỉ tay về phía Phong và một vài người khác và ra hiệu. Phong trong vô thức cũng với những người kia bước lên một bước.
Rồi anh ta rút ra một thanh kiếm nhỏ, ánh sáng màu trắng từ thanh kiếm tỏa ra, phóng thẳng lên trời. Anh gọi đến người đầu tiên.
Thiếu niên được anh ta gọi lên đứng dưới bức tượng, lo lắng nhìn về phía cột sáng.
“Đi vào trong cột sáng này, anh sẽ biết được bản thân có đạt hay không!”
Trong đầu truyền đến một phen kinh ngạc, Phong trợn tròn mắt nhìn về phía cột sáng. Dù sao, muốn tạo ra được cột sáng này cũng rất mất sức, ít nhất là đối với anh. Nhưng người đàn ông kia lại có thể tiện tay tạo ra một cột sáng lớn như vậy! Vậy cũng mạnh quá rồi.
Từ một người không mấy khi để ý đến kiểm tra như Phong khi thấy cảnh này thì không khỏi sinh ra lực hấp dẫn. Thật muốn biết bản thân có đạt hay không quá.
Luồng sáng trắng từ trên trời rót thẳng xuống cơ thể thiếu niên, tạo thành một vòng sáng nhốt thiếu niên kia ở bên trong.
Ánh sáng nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể thiếu niên, khiến cơ thể anh ta khẽ run lên, từ trong cơ thể như có một thứ gì đó muốn trào ra ngoài.
Quả cầu ánh sáng dần thu nhỏ lại, cuối cùng hội tụ ở trước ngược thiếu niên rồi vỡ ra thành lông vũ màu đen.
Người đàn ông thấy thế thì lắc đầu thất vọng: “Không đạt! Xuống đi.” Anh ta lại quay xuống bên dưới: “Người tiếp theo!”
Cũng một màn như vậy xảy ra, những thiếu niên tiếp theo đều tạo ra từng chiếc lông vũ màu đen và kết quả được phán là không đạt.
Cuối cùng cũng đã đến lượt Phong, không cần đợi đến lượt gọi anh đã đứng dưới cột sáng, sẵn dàng tiếp nhận kiểm tra.
Ánh sáng phía trên rọi thẳng xuống cơ thể, mỗi một tia sáng đều ồ ạt rót vào cơ thể Phong. Cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được đó chính là sự ấm áp kì lạ, chẳng trách những thiếu niên kia lại run nhẹ. Cảm giác này thật là thoải mái quá!
Khí tức ấm áp tiến nhập sâu vào trong cơ thể Phong, anh cảm thấy máu huyết trong cơ thể sôi sục. Từ tận sâu bên trong cơ thể giống như đang nghiền nát một vật gì đó, cảm giác ấm áp khắp cơ thể dần tụ lại một điểm trước ngực trái.
Mắt người đàn ông chợt sáng lên một chút, tuy rằng đã nhiều lần nhìn thấy việc kị sĩ đạt yêu cầu nhưng khi thấy hàng loạt người không đạt thì không khỏi chán nản, mà khi Phong phát sinh biến hóa lớn hơn khiến anh ta vui mừng hơn hẳn.
Đúng là không phụ sự kì vọng của Phân bộ trưởng, quả cầu ánh sáng của Phong lập tức vỡ ra thành những chiếc lông vũ màu trắng. Điều này thể hiện rõ ràng năng lực của anh. Đạt.
“Cuối cùng cũng có người đạt rồi. Mau triệu hồi bộ giáp của anh đi!” Người đàn ông hớn hở nói.
Nhưng Phong trả lời một câu khiến anh ta nhanh chóng từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm.
“Tôi... tôi mất v·ũ k·hí rồi!”
“Hả?” Người đàn ông giật mình: “Chị đã làm cái quái gì vậy?”
“Tôi... tôi cũng không biết! Với lại, tôi là con trai!!!” Phong đáp.
Đám người xung quanh nghe vậy liền ồ lên, nghĩ anh là một tên biến thái hoặc một người thuộc L·GBT liền nhẹ nhàng than thở.
“Tôi cũng đến thần kinh mất!” Người đàn ông ném xuống cho Phong một cây gậy ngắn màu trắng. Đây hoàn toàn là một cây gậy và không hề có bất kì sự biến hóa nào cả mà chỉ đơn giản là mang một sắc trắng bình thường.
Lúc Phong chạm vào cây gậy, từ trong cơ thể truyền đến một cảm giác thân thuộc thoang thoảng lướt qua, giống như đã quen biết cây gậy này từ rất lâu rồi.
“Cái này...”
Người đàn ông giải thích: “Anh mau dùng nó để triệu hồi bộ giáp, thời gian xuất hiện nó cũng rất ngắn, cần phải tranh thủ.”
Phong gật đầu nhận lấy cây gậy và tiến hành triệu hồi, bộ giáp trong phút chốc phủ lấy toàn bộ cơ thể anh. Chiến giáp lần này đã sắc nét hơn trước rất nhiều, ánh sáng mà nó tỏa ra cũng huyền ảo hơn vài phần.
Trưởng Phân bộ ngạc nhiên cùng hoảng sợ. Chuyện mà một tân binh lại có thể triệu hồi ra bộ giáp sáng như thế đúng là trước nay chưa từng thấy. Phải biết là khi trở thành kị sĩ, bộ giáp lúc nào cũng mang một màu đen u tối. Chỉ có trải qua chiến đấu với ngạ quỷ mới có thể có thứ ánh sáng kia, không lẽ người này là ngoại lệ.
Người đàn ông lại hỏi: “Anh có được bộ giáp bao lâu rồi?”
“Mới... một tháng. Sao thế ạ?”
Người kia mới thở phào ra một chút, thì ra trước mắt anh ta mới chỉ là một thiên tài chứ không phải là một tên quái thai cần phải nghiên cứu. Nhưng thủ hộ thú của Phong vẫn rất là lạ so với những kị sĩ khác, dù sao thế giới này cũng có rất nhiều sự khác biệt, một chút ngoại lệ chắc cũng không sao.
Trầm ngâm một lúc thì trưởng Phân bộ nói với Phong: “Bây giờ mới chỉ có anh là đạt, cũng tức là nói anh đã trở thành một kị sĩ. Lát nữa hãy đến kho v·ũ k·hí chọn ra món thích hợp và tạo một chiếc huy hiệu cho riêng mình.” Rồi anh ta quay xuống đám người bên dưới: Những thí sinh hôm nay mau chóng rời đi, còn lại những người khác thì hãy tập trung dưới Tượng thần bắt đầu buổi họp.”
Ra khỏi điện chính, người đứng chờ Phong không ai khác lại chính là Ánh, người đã mặc cho anh chiếc crop top.
“Ơ... cô... cô...”
Ánh chống nạnh: “Cô cái gì mà cô! Từ nay anh là cấp dưới của tôi, phải nghe lệnh tôi!”
“Hả?” Phong giật mình, làm cấp dưới cô ta chẳng phải là quá phiền phức hay sao? Còn chưa tính đến người phụ nữ châu Âu kia nữa.
Cô thẳng thừng nhéo lấy tai anh lôi đi thật mạnh.
“Hả cái gì? Theo tôi đến kho v·ũ k·hí! Để chị đây chọn cho cưng một món đồ thật xinh nha.”
“Ơ ơ...”
Bằng một cách thần kì nào đó, mà cơ thể Phong lại không nghe theo khống chế, bị Ánh lôi đi thật nhanh đến kho v·ũ k·hí. Anh cũng không hiểu tại sao, nhưng khi bị Ánh lôi đi thì lại không có cảm giác chống cự, từ trong vô thức nảy sinh ra cái cảm giác sợ hãi vô cùng.
Kho v·ũ k·hí của Sở Thần Lạc vô cùng rộng lớn, bên trong có chứa tới hàng ngàn loại v·ũ k·hí khác nhau. Từ cổng chính bước vào, trước mắt Phong là bức tượng của một con hắc long một sừng, hai bên xung quanh là hai dàn v·ũ k·hí dài đằng đẵng và đa dạng.
“Thật tuyệt” Phong cảm thán ngắm nhìn hai hàng v·ũ k·hí trước mắt, trên miệng không giấu nổi nụ cười, tấm tắc khen ngợi.
Rồi ánh mắt anh rơi xuống một món binh khí ngay trên chiếc sừng của con hắc long. Đây là một thanh đao có chiều dài ngang với cơ thể anh, phía trước phần chuôi có một miếng chắn tay hình bán nguyệt. Toàn thân thanh đao được phủ một màu lam kim lấp lánh, trên lưỡi đao cũng đồng dạng như thanh đao cũ của anh, có gắn bảy viên ngọc nhỏ theo hình sao bắc đẩu. Cuối chuôi đao có quấn một sợi xích màu vàng kim xen lẫn chút sắc hồng, đầu dây xích là cái đầu nhỏ có hình dáng giống với con hắc long.
Cảm giác linh hồn của Phong như bị hút vào món v·ũ k·hí kia. Anh trong vô thức cảm nhận được đại não mình truyền lên một cơn đau nhức. Trong chớp mắt cả linh hồn như rơi vào trong không gian riêng của tâm thức.
“Cái gì đây? Mình đang ở đâu? Cái hố đen này là... gì?”
Anh tự hỏi bản thân, cũng muốn hỏi về hố đen trước mắt. Xung quanh anh bây giờ là một không gian bao la, bị bao phủ bởi vô số hằng tinh, trải dài thành một thiên hà rộng lớn.
Mà hố đen trước mặt Phong vậy mà lại vô cùng nhỏ bé, nhìn qua cũng chỉ to hơn cái nắm tay, hố đen vẫn không ngừng hút những vật chất xung quanh nó để phát triển.
Anh tò mò tiến lại gần với hố đen, tò mò không biết cái thứ này thực chất là gì. Dẫu biết, theo thuyết không thời gian của Einstein, khi ở trong hố đen ta sẽ không còn nhận thức gì về thời không nữa, trở thành hư vô. Nhưng cái này đã có ai thử nghiệm đâu nhỉ? Thế thì tội gì mà không thử! Khoan đã, lỡ biến mất thật thì sao?
Vào lúc vừa chạm vào hố đen thì toàn bộ cơ thể Phong như bị phản chấn, cơ thể nhanh chóng b·ị đ·ánh bật ra xa rồi từ từ bị phân rã thành từng mảnh nhỏ. Lúc này, anh mới lờ mờ cảm nhận được thứ ánh sáng yếu ớt trước mặt.
“Đây là... đâu?”
Một giọng nói trong trẻo cùng quen thuộc của Ánh lại vang lên bên tai anh: “Anh lại bị ngất rồi! Thật không hiểu, anh yếu như vậy mà có thể trở thành kị sĩ được, đúng là kì lạ mà.”
Phong nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, chớp mắt liền bắt được tần số cô ta: “Mặc kệ tôi... Đưa tôi về kho v·ũ k·hí!”
“Về gì nữa, anh ngủ ba ngày rồi, kho v·ũ k·hí đâu có cho anh nướng như vậy! Tôi chọn cho anh rồi!”
“Hả?” Phong ngẩn người, miệng mở to ngạc nhiên: “Chọn cho tôi? Cô biết tôi muốn chọn gì à?”
“Còn phải nói, tôi chọn cho anh thanh đao giống với chiếc cũ nhất nè, tôi cũng giúp anh khắc chòm sao lên rồi, đây là thanh đao rất tốt đó!”
Nói rồi Ánh lấy thanh đao ra, nếu so về hình dáng thì nó đều mang nét tương đồng rất lớn giống với thanh đao trước kia. Chỉ khác là màu sắc có phần sặc sỡ hơn và sát khí cũng tỏa ra ít hơn. Mặc dù cảm giác thanh đao này không tốt như chiếc sừng hắc long kia nhưng ít ra cũng tốt hơn chiếc cũ. Phong chầm chậm nhận lấy thanh đao rồi lắc đầu.
“Trông trông, cảm giác này đúng là chẳng vừa tay chút nào!”
Ánh khó chịu, bĩu môi chỉ thẳng tay vào trán Phong: “Này nhá, tôi lấy v·ũ k·hí cho anh là tốt lắm rồi, đừng có ở đó mà đòi hỏi.”
Rồi cô kéo tay anh thật mạnh, lôi anh ra ngoài cửa: “Đi thôi, có nhiệm vụ rồi. Chúng ta đi làm thôi!”
“Ê khoan. Từ từ...”