Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 64




Khoảnh khắc chóp mũi chạm vào nhau, đôi môi kề sát, tay Lý Duật hơi run rẩy, Ngu Hạ cũng vậy, cơ thể cô cứng đờ khác thường, cánh tay buông thõng hai bên hông, hoàn toàn không biết phải làm sao mới ổn.

Lúc đầu thì thật sự như thế.

Nhưng dần dần, dường như anh nhận ra Ngu Hạ không phản kháng, đôi môi mỏng của Lý Duật khẽ nhúc nhích, khẽ m út môi Ngu Hạ.

Rồi sau đó, anh kéo theo cô.

Hơi thở của hai người giao nhau, hoà quyện trong không gian khép kín.

Đầu tháng sáu, trong phòng bật điều hoà nhưng Ngu Hạ vẫn cảm thấy hơi nóng, cô xấu hổ ngước mắt lên lại nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Lý Duật.

Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.

Hai người yên lặng một lúc, môi Ngu Hạ hơi mấp máy, duỗi tay kéo vạt áo Lý Duật: “Anh có muốn... Hôn thêm cái nữa không?”

Hình như cô có hơi thích hôn Lý Duật.

Nghe thấy yêu cầu của cô, Lý Duật khẽ cười nói: “Tuân lệnh.”

Lần đầu tiên hôn cô, anh không dám đi quá xa vì sợ cô sẽ không thích. Nhưng Ngu Hạ đã chủ động đề nghị thì không có lý nào Lý Duật lại không thỏa mãn cô.

Lần thứ hai hôn môi, Lý Duật không thầy dạy cũng hiểu li3m môi cô, m út lấy hương vị mật đào trên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu hơn nhiều so với nụ hôn đầu tiên.

Đến khi tách ra, hơi thở của cả hai người đều trở nên dồn dập.

Ngu Hạ đỏ mặt, tai cũng đỏ bừng, thậm chí cả cổ của cô cũng đỏ ửng. Lý Duật thì đỡ hơn cô một chút, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy tai anh cũng đỏ rực.

Ổn định lại hơi thở một lúc, Lý Duật cúi đầu, cọ lên gò má Ngu Hạ, giọng vừa trầm thấp vừa khàn khàn: “Ngu Hạ, em cố ý đấy à?”

“?”

Đầu óc Ngu Hạ còn đang trong trạng thái choáng váng, cô không hiểu ý của anh lắm: “Cái gì cơ?”

Lý Duật nâng đôi bờ mi, nhẹ nhàng ôm người nào đấy vào trong lòng: “Không được hôn nữa.”

Còn hôn nữa, anh sợ anh sẽ không khống chế được bản thân.

Lông mi Ngu Hạ rung rung giống như biết câu này của anh còn có ẩn ý khác.

Vành tai cô nóng ran, nghiêng đầu tựa vào ngực Lý Duật. Cách một lớp áo thun mỏng, cô nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của Lý Duật.

Giống như cô vậy.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hai người ôm nhau mặt đối mặt, lắng nghe nhịp tim lên xuống đáp lại nhau trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh.

Dường như thời gian đêm nay đã bị kéo dài vô tận.

...

Ngu Hạ không nhớ rõ cô quay trở về phòng ngủ vào lúc mấy giờ, khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đã là hơn mười một giờ sáng ngày hôm sau.

Nhìn thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, Ngu Hạ không thể tin nổi dụi mắt... Đã muộn thế này rồi sao?

Vậy mà cô lại ngủ đến giờ này?

Lúc đang chuẩn bị đứng dậy, Ngu Hạ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đấy, cô hơi xấu hổ li3m môi dưới, rồi sau đó giơ tay lên sờ s0ạng khóe môi.

Dường như trên môi cô vẫn còn loáng thoáng vương lại hơi thở của Lý Duật.

Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Ngu Hạ không khống chế được cuốn chăn lên lăn lộn trên giường.

Cô trốn trong chăn lặng lẽ nhếch môi, vui quá, thật sự rất vui. Cô tốt nghiệp rồi, có bạn trai nữa.

Sau khi vui vẻ một mình một lúc, Ngu Hạ tự bảo bản thân phải bình tĩnh lại, đừng làm như chưa thấy sự đời bao giờ.

Nhưng cô vừa mới đè khóe môi đang nhếch lên xuống, khi đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn thấy bản thân tràn đầy năng lượng trong gương, cô lại không nhịn được bật cười.

Thôi vậy.

Ngu Hạ nghĩ có khi Lý Duật còn vui vẻ hơn cả cô.

Rửa mặt xong, Ngu Hạ gửi một tin nhắn hỏi Lý Duật đã dậy chưa trước.

Gửi tin nhắn xong, cô mở cửa định đi xuống tầng.

Cô vừa mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh cũng bị người khác mở ra.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Ngu Hạ thoáng né tránh ánh mắt anh, nhưng lại nhanh chóng nhìn thẳng về phía anh: “... Bây giờ anh mới dậy à?”

Cô thấy hơi bất ngờ.

Lý Duật rũ mắt, chú ý đến hai bên gò má đỏ bừng của cô, chẳng mấy khi buổi sáng anh không trêu chọc cô: “Ừ.”

Thật ra Lý Duật đã dậy từ sớm, đồng hồ sinh học của anh vẫn còn đấy, không phải cứ muốn điều chỉnh là điều chỉnh ngay được. Nhưng phòng của Ngu Hạ vẫn mãi chẳng có tiếng động gì, vậy nên anh cũng không xuống tầng.

Thi xong rồi, mấy người dì Dương cũng biết hai đứa nhỏ vất vả nên cũng sẽ không lên tầng gọi hai người họ dậy.

Ngu Hạ ồ một tiếng, rời mắt khỏi người anh: “Vậy xuống tầng ăn cơm nhé?”

Lý Duật gật đầu.

Giờ hai người dậy vừa đúng giờ ăn trưa, dì Dương đã chuẩn bị xong thức ăn, chỉ chờ hai người dậy là sẽ bắt đầu nấu.

Đợi hơn mười phút, hai người đã có bữa trưa như ý muốn.

Ăn trưa xong, ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang.

Ngu Hạ và Lý Duật ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bật TV lên. Bỗng nhiên không cần phải học bài, cũng không cần phải làm bài tập mà chỉ cần ngồi đấy nên có hơi không thích ứng.

Hai người yên lặng không ai nói chuyện với ai.

Dì Dương bận rộn trong phòng bếp xong, đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy hai đứa trẻ đang im lặng, cảm thấy hai người có chỗ nào đấy kỳ lạ.

Nhưng dì Dương trước giờ không phải một người hay tọc mạch, trong lòng bà ấy chỉ nghĩ có lẽ hai người vừa thi xong nên không quen lắm, lại bận rộn làm việc khác.

Dì Dương vừa rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Ngu Hạ và Lý Duật.

Khoảng cách giữa hai người ngồi trên sô pha không xa cũng không gần, Ngu Hạ rũ mắt nhìn xuống, khoảng cách có lẽ vừa đủ cho một người ngồi ở giữa hai người.

Cô đang suy nghĩ lung tung thì bỗng nhiên Lý Duật nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thẳng thắn vô tư: “Em đang nghĩ gì thế?”

“...”

Ngu Hạ liếc nhìn anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Lý Duật: “Em không quen à?”

“Cái gì cơ?” Ngu Hạ sửng sốt, khi đối diện với gương mặt đẹp quá thể trước mặt, cô nhận ra: “Em đâu có.”

Lý Duật nhướng mày, khẽ ra hiệu: “Nếu không phải thì em ngồi xa thế làm gì?”

Ngu Hạ hơi khựng lại, nhớ ra vừa nãy Lý Duật đến ngồi xuống ghế sô pha trước rồi cô mới ngồi xuống.

Ngu Hạ im lặng mấy giây rồi lại kiêu ngạo: “Em ngồi xa thì anh không thể ngồi gần lại được à?”

Nghe thấy vậy, Lý Duật cong môi: “Được chứ.”

Anh đứng dậy, đi đến gần chỗ của Ngu Hạ, cho đến khi cánh tay hai người chạm vào nhau, anh mới nói thêm: “Nhưng anh có cảm giác hình như em không muốn để dì Dương biết chuyện chúng ta đang hẹn hò.”

Vừa nãy lúc ăn cơm, vốn dĩ Lý Duật định gắp thức ăn cho Ngu Hạ nhưng lại bị cô né tránh.

Ngu Hạ không ngờ anh lại quan sát cẩn thận như vậy, cô thoáng nghẹn lời, nhỏ giọng nói: “Tốt nhất nên giấu một thời gian đã.”

Lý Duật ngước mắt lên: “Vì sao?”

Anh cứ tưởng chuyện bọn họ tốt nghiệp rồi hẹn hò không cần phải giấu bất cứ ai.

Ngu Hạ: “Lỡ như chúng ta...”

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên Lý Duật giơ ngón tay lên, đặt lên đôi môi đang hé mở của cô.

Ngu Hạ dừng lại, dùng ánh mắt để hỏi anh muốn làm gì.

Lý Duật cụp mắt xuống, ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em đừng có nói mấy câu khiến người ta mất hứng thế. Không có lỡ như đâu.”

Giữa hai người họ sẽ không có cái gọi là lỡ như kia.

Ngu Hạ giật mình, nhẹ nhàng chớp mắt: “Ồ.”

Lông mi cô cụp xuống, nhìn ngón tay thon dài của Lý Duật vẫn còn đang đặt trên môi mình, đôi môi khẽ nhúc nhích.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy yết hầu của Lý Duật di chuyển, ánh mắt anh cũng trở nên sâu thẳm: “Em muốn làm gì?”

Lý Duật hỏi cô.

Ngu Hạ vô tội lắc đầu, lùi ra sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Em không cẩn thận thôi.”

Lý Duật không hề tin.

Chẳng qua lúc này hai người đang ở trong phòng khách, dì Dương có thể đi vào đây bất cứ lúc nào, anh cũng không dám mạo hiểm.

“Được.” Nhắc đến chuyện này, Lý Duật gật đầu, lặp lại câu nói của cô: “Anh không cẩn thận thôi.”

Anh thu tay lại, cầm cốc nước trên bàn trà lên, uống một ngụm nước rồi hỏi cô: “Em có muốn lên tầng ngủ trưa không?”

“?”

Ngu Hạ không nghe ra được ẩn ý trong câu nói của Lý Duật: “Hơn mười một giờ chúng ta mới dậy đấy.”

Bây giờ hai người họ mới dậy chưa được một tiếng, ngủ trưa cái gì mà ngủ trưa? Cô có phải lợn đâu.

Lý Duật: “...”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Anh yên lặng.

Bỗng nhiên Ngu Hạ vô thức nhận ra gì đấy, tai cô lập tức đỏ bừng: “Sao anh lại...”

Cô không nói hết câu nhưng Lý Duật cũng hiểu.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Lý Duật không trực tiếp trả lời cô mà chỉ hỏi: “Em có muốn về phòng không?”

Ngu Hạ không chút do dự nói: “Có.”

...

Sau khi trở về phòng, thật ra Ngu Hạ và Lý Duật cũng không làm gì.

Hai người họ chỉ là những học sinh mới tốt nghiệp cấp 3, có tà tâm không có gan tặc. Hơn nữa chỉ vừa mới bắt đầu hẹn hò, mặc dù hai người đều đã hiểu tận gốc rễ đối phương nhưng vẫn thầm ám chỉ bản thân phải tiến hành từng bước một, không được dọa sợ đối phương.

Ngu Hạ ở trong phòng Lý Duật, mới đầu hai người chơi game với nhau, lúc sau cô thật sự ngủ quên trong phòng Lý Duật.

Khi cô thức dậy đã là chạng vạng.

Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn do bạn cùng lớp gửi đến, hỏi hai người bọn họ đã bắt đầu đến nhà hàng chưa.

Buổi tối có tiệc tri ân thầy cô.

Ngoại trừ tin nhắn của lớp ra thì Ngu Hạ còn nhìn thấy tin nhắn trong nhóm nhỏ cả mấy người bọn họ, nói sau buổi tiệc tri ân thầy cô, mọi người định đi chơi thêm một lúc.

Ngu Hạ nhấn vào đọc, mấy người còn lại đều trả lời không thành vấn đề, trong nhóm chỉ còn lại cô với Lý Duật là chưa nói gì.

Vương Tân Giác @ hai người trong nhóm, hỏi sao cả buổi trưa không thấy hai người đâu.

Bên dưới Thẩm Nhạc Tranh trả lời: “Tốt nghiệp rồi đấy, cậu không thể cho hai người họ chút thời gian à?”

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: “Đúng đấy đúng đấy! Đừng có quấy rầy Hạ Hạ và Lý Duật của bọn tôi.”

Vương Tân Giác: “Có ý gì thế?”

Thường Tại: “? Cái này mà cậu cũng không hiểu hả?”

Giang Phồn: “Cái gì cơ?”

...

Thấy mọi người sắp sửa khiến mọi chuyện đi quá xa, Ngu Hạ vội vàng trả lời trong nhóm: “Được thôi, tôi thấy không có vấn đề gì hết.”

Nhìn thấy tin nhắn của cô, Vương Tân Giác vui mừng: “Còn Lý Duật thì sao?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Ngu Hạ đã bảo không có vấn đề gì rồi thì Lý Duật còn có thể có vấn đề gì nữa.”

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: “Đúng thế.”

Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, Ngu Hạ trợn mắt, nhấn mở nhóm nhỏ của ba người, cảnh cáo hai người: “Hai cậu đừng có nói mấy cái đấy trong nhóm kia nữa! Tớ xấu hổ đấy.”

Thật ra cô không có ý định muốn giấu mấy người Vương Tân Giác, chỉ là cô thấy hơi xấu hổ.

Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt rất dễ nói chuyện, tin nhắn của hai người được gửi đến cùng một lúc: “Mua bánh kem cho tớ thì tớ sẽ im miệng.”

“Tớ muốn uống trà sữa.”

Ngu Hạ cạn lời: “Tớ biết rồi, lúc nữa sẽ mang đến cho các cậu.”

Một Quả Chanh Nhỏ: “He he he~ Cậu bơ tớ cả ngày lận, như này là chưa có đủ đâu, để tớ hóng hơt chút đã, tình hình của cậu với Lý Duật bây giờ thế nào rồi.”

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: “Chắc chắn là đang hẹn hò rồi, hai người bọn họ ở trường học biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng à? Tớ không tin thi xong rồi mà Lý Duật vẫn còn nhịn được đấy.”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu đừng có nói thế, nhỡ đâu người không nhịn được là Hạ Hạ thì sao.”

Ngu Hạ: “...”

Cô sờ vành tai đang nóng ran của mình, đe doạ hai người trong nhóm: “Nếu hai cậu còn muốn bánh kem với trà sữa thì bây giờ lập tức dừng cuộc nói chuyện của hai cậu lại.”

Thẩm Nhạc Tranh không hề sợ cô: “Muốn tớ dừng lại cũng được thôi, ít nhất cậu phải nói cho bọn tớ biết tình hình thực tế chứ.”

Thích Hy Nguyệt hùa theo: “Đúng rồi đấy, chẳng lẽ bọn tớ không được người đầu tiên biết cậu hẹn hò à?”

Ngu Hạ suy nghĩ, thật ra hai người nói cũng có lý.

Cô nghĩ một lúc rồi gọi người ngồi bên cạnh: “Lý Duật.”

Lý Duật quay đầu lại, gương mặt trong sáng đập vào mắt cô.

Đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt anh, trong lòng Ngu Hạ không khỏi cảm khái... Lý Duật trông thật sự quá đẹp.

Chú ý thấy biểu cảm sững sờ của cô, Lý Duật nhướng mày: “Em sao thế?”

Ngu Hạ mất tự nhiên mím môi, ánh mắt đảo quanh: “Em muốn nói chuyện chúng ta đang hẹn hò với hai người Thẩm Nhạc Tranh.”

Lý Duật: “Chỉ nói với hai người Thẩm Nhạc Tranh thôi à?”

Ngu Hạ: “... Anh có ý gì?”

Lý Duật hơi nhíu mày như thể không hiểu: “Không thể nói với tất cả mọi người hả?”

“…”