Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 65




Ngu Hạ hoàn toàn không ngờ Lý Duật lại có ý này. Cô nhìn thẳng vào người trước mặt một lúc, sau đó cố nén nụ cười trên môi: “Chúng ta chỉ mới ở bên nhau thôi mà đã khoe khoang như vậy rồi, không hay cho lắm nhỉ?”

Lý Duật bình tĩnh: “Không hay chỗ nào?”

“...”

Ngu Hạ nói không lại anh nên đành im lặng trong chốc lát, sau đó nhượng bộ một bước: “Trước mắt chúng ta chỉ có thể cho một nhóm nhỏ biết thôi.”

Về phần những người bạn cùng lớp khác mà họ không thân thiết, hoặc là không có quan hệ tốt thì cô cảm thấy không cần thiết phải nói cho bọn họ biết.

Lý Duật ngước mắt: “Em chắc chứ?”

Ngu Hạ gật đầu: “Chắc.”

“Được.” Lý Duật đồng ý với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc.

Ngu Hạ vừa nhướng mày vừa mở nhóm chat ra, đang định gõ chữ thì lại cảm thấy việc này có phần quá lộ liễu: “Hay là buổi tối hẵng nói nhé?”

Lý Duật nhìn vào vành tai đỏ bừng của Ngu Hạ, biết cô thật sự đang xấu hổ nên đã miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi.”

Họ sẽ nói với những người khác vào buổi tối. Nhưng Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt phải được ưu tiên so với mấy anh chàng kia.

Hơn nữa, Ngu Hạ cũng chẳng hề cảm thấy thẹn thùng trước mặt hai người nên cô đã kể cho bọn họ nghe chuyện cô với Lý Duật yêu nhau trước.

Sau khi thừa nhận, Ngu Hạ nhận được tin nhắn từ Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt.

Một Quả Chanh Nhỏ: [Quả nhiên].

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [Quả nhiên. Tớ biết ngay mà, ngày hôm nay cậu không quan tâm tới người ta, chắc chắn là vì đã thành đôi với Lý Duật rồi.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Phỏng vấn một chút đi. Ngày đầu tiên yêu nhau, các cậu đã làm gì thế? Về chuyện nắm tay thì hai người đã sớm làm rồi. Thế đã hôn chưa? Nói cho tớ biết đi, cảm giác hôn môi sẽ như thế nào nhỉ? Có phải nó thực sự giống như những gì người ta nói trong tiểu thuyết không?]

Nhìn thấy những câu này của Thẩm Nhạc Tranh, Ngu Hạ thật sự rất muốn lao đến nhà cô ấy để giật lấy điện thoại di động của đối phương, để Thẩm Nhạc Tranh không thể nói ra những lời khiến Ngu Hạ đỏ mặt tai hồng nữa.

Nhưng hiện giờ cô không thể nào xông tới đó được nên chỉ có thể giả chết mà thôi.

Dường như biết Ngu Hạ đang nghĩ gì nên Thẩm Nhạc Tranh lập tức @ cô trong nhóm chat: [Ngu Hạ, cậu đừng hòng trốn tránh. Nếu bây giờ cậu không chịu nói cho tớ biết thì lát nữa gặp nhau, cậu sẽ phải giáp mặt mà trả lời tớ đấy.]

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [Chuẩn không cần chỉnh luôn. Tớ cũng tò mò lắm. Nhưng tiếc là tớ không thể bắt kịp chuyến xe buýt tình yêu khi mới tốt nghiệp lần này rồi.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Nếu cậu muốn thì cậu có thể bắt kịp mà.]

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [Sao có thể được chứ?]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Cậu cứ tận dụng buổi tiệc tri ân giáo viên trong tối nay đi. Cậu hãy uống chút rượu rồi tìm một anh chàng đẹp trai để cưỡng hôn người ta. Chẳng phải mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương luôn sao?]

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [...]

Hạ Liễu Hạ Thiên: [... Hy Nguyệt, cậu đừng nghe theo kế sách đi vào lòng đất này của Tranh Tranh nhé.]

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [Đúng là tớ không định nghe theo đâu.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Chậc chậc, cách này thật sự rất hiệu quả đấy. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh chàng đẹp trai kia vẫn chưa có người yêu.]

Ngu Hạ bèn nói trúng tim đen: [Sao thế? Cậu định chinh phục lớp trưởng bằng cách này hả?]

Chỉ trong phút chốc, bên phía Thẩm Nhạc Tranh trở nên yên tĩnh.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ngu Hạ vừa nhướng mày vừa cố ý hỏi: [Cậu đừng hòng trốn tránh. Nếu không lát nữa tớ sẽ bảo Hy Nguyệt lên tiếng đấy nhé.]

Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã thoát khỏi bể khổ rồi: [Cậu hãy nhìn nickname trên mạng của tớ rồi hẵng nói câu này nhé. Tớ vừa mới thoát khỏi bể khổ đấy, cậu không thể bảo tớ vùi vào biển khổ một lần nữa được.]

Ngu Hạ nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: [Tớ xin lỗi.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Đúng vậy! Hy Nguyệt không có tình ý với lớp trưởng đâu, vả lại Giang Phồn cũng đâu có đẹp trai đâu.]

Hạ Liễu Hạ Thiên: [Hả? Tớ phải chụp ảnh màn hình câu này rồi gửi cho lớp trưởng mới được.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Dừng tay!]

Ngu Hạ không khỏi bật cười, sau đó giương mắt nhìn Thẩm Nhạc Tranh thu hồi câu nói Giang Phồn không đẹp trai kia.

Giang Phồn có vẻ ngoài nhã nhặn. Cậu ấy cũng chẳng phải là một anh chàng tuấn tú đến mức khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng nếu bảo Ngu Hạ chấm điểm cho Giang Phồn thì các đường nét trên khuôn mặt cậu ấy nhất định sẽ trên chín mươi điểm.

Sau khi hàn huyên với bọn họ một lúc, Ngu Hạ cùng với Lý Duật chuẩn bị ra ngoài để tham dự bữa tiệc tri ân thầy cô.

Địa điểm ăn tiệc là một nhà hàng khá nổi tiếng ở gần trường, mấy lớp học khác cũng tổ chức ở đây.

Khi Ngu Hạ biết tiệc tri ân thầy cô của lớp mình được tổ chức ở đâu, cô đã hỏi riêng Lý Duật rằng tiệc tri ân giáo viên của lớp anh dự kiến sẽ ​​diễn ra ở đâu thế.

Một điều khá may mắn chính là bữa tiệc tri ân thầy cô của lớp Lý Duật cũng tổ chức ở đó. Hai người họ có thể đến đó và trở về cùng nhau.

-

Trước khi ra ngoài, Ngu Hạ đã nói với Lý Duật về việc trở về phòng thay quần áo. Khi mở tủ quần áo ra, cô nhìn thấy vô số quần áo mà Ngu Thanh Quân đã từng mua cho cô trước đó. Trong lúc nhất thời, Ngu Hạ hơi rối rắm về việc cuối cùng mình nên mặc gì.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi hai người kia.

Thẩm Nhạc Tranh nhanh chóng trả lời tin nhắn, bảo là mặc váy đi.

Thích Hy Nguyệt cũng vậy.

Thế là Ngu Hạ không do dự nữa. Cô lấy hai chiếc váy từ trong tủ rồi hỏi ý kiến ​​người ở phòng bên cạnh: “Cái nào đẹp hơn nhỉ?”

Lý Duật nhìn hai chiếc váy trong tay cô: “Cái màu vàng nhạt?”

Ánh mắt Ngu Hạ sáng lên: “Để em mặc thử xem.”

Chiếc màu vàng nhạt là một chiếc váy có cổ kiểu búp bê. Trong lúc đi dạo phố cách đây không lâu, Ngu Thanh Quân đã mua nó cho cô vì nghĩ rằng nó rất hợp với Ngu Hạ.

Khi đến trường, Ngu Hạ cũng chẳng quan tâm đ ến việc ăn diện. Ngày nào cô cũng mặc đồng phục học sinh cả. Vì vậy, chiếc váy này đã được mua gần hai tháng nhưng Ngu Hạ mới chỉ lấy nó ra vào hôm mặc thử, sau đó lại cất vào tủ quần áo.

Ngu Hạ mang váy vào phòng tắm rồi mặc vào.

Trong phòng tắm không có gương soi toàn thân nên cô chỉ sửa sang phần cổ áo, sau đó mở cửa phòng tắm ra.

Lý Duật vẫn còn trong phòng, nghe thấy tiếng động thì lập tức giương mắt nhìn về phía cô.

Ngu Hạ có nước da rất trắng. Cô không phải là người có ngoại hình ngọt ngào mà có một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh vừa sáng ngời vừa long lanh, mắt ngọc răng sáng. Lúc đứng trong căn phòng ngập tràn ánh tà dương, trông cô rạng ngời đến mức lóa mắt.

“Anh thấy thế nào?” Ngu Hạ phát hiện ra ánh mắt của Lý Duật nên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Lý Duật ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt khẽ rung động: “Đẹp lắm.”

Ngu Hạ vui vẻ: “Vậy em sẽ mặc chiếc này.”

Cô nhìn đồng hồ rồi hỏi Lý Duật: “Em còn thời gian để chỉnh lại mái tóc của mình không?”

Lý Duật: “Còn, không gấp.”

Vì không có ai thúc giục nên Ngu Hạ chậm rãi uốn xoăn mái tóc dài mà cô chưa bao giờ chăm sóc.

Uốn xong, cô nhìn về phía Lý Duật: “Em cảm thấy mình cần phải cắt tóc rồi.”

Hôm qua họ đã thi xong, còn hôm nay thì không ra ngoài suốt cả ngày.

Lý Duật cười: “Được. Ngày mai anh sẽ đi cùng em.”

Ngu Hạ gật đầu với vẻ mặt tươi tắn: “Được.”

Hai người sửa soạn xong xuôi, sau đó không nhờ chú Trần đưa đón.

Bởi Ngu Hạ rất muốn trải nghiệm cảm giác đi xe buýt cùng với Lý Duật một lần nữa.

Làn gió đầu tháng sáu trong lúc hoàng hôn cực kỳ dễ chịu. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, những tầng mây cũng được nhuộm sắc.

Ngu Hạ và Lý Duật lên xe buýt rồi tự giác đi về phía sau xe.

Khi bước đến một chỗ trống rồi dừng lại, Ngu Hạ bèn ngước lên nhìn người trước mặt mình: “... Lý Duật.”

Lý Duật cúi đầu: “Sao vậy?”

Ngu Hạ lặng lẽ ra hiệu, tò mò hỏi dò: “Gần đây anh có đo chiều cao của mình không?”

Lần cuối cùng họ được đo chiều cao là tại thời điểm diễn ra cuộc thi thể thao, tính ra thì đã gần một năm rồi.

Lý Duật: “Không có.”

Ngu Hạ chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn anh với đôi mắt sáng bừng: “Em cảm thấy anh lại cao thêm nữa rồi.”

Nhưng Lý Duật lại chẳng có cảm giác rõ ràng nào cả: “Sau này anh sẽ đo thử xem.”

Tài xế xe buýt đột nhiên phanh gấp.

Ngu Hạ bất ngờ, không kịp chuẩn bị nên đã lao vào lồ ng ngực của Lý Duật. Nếu là trước đây thì vào thời điểm này, chắc chắn cô sẽ di chuyển ra xa để nới rộng khoảng cách giữa hai người họ. Nhưng lần này, cô lại đánh bạo chạm vào anh.

Cách nhau lớp áo mỏng manh, Ngu Hạ ngước lên khỏi lồ ng ngực của Lý Duật, sau đó dùng tay kia chọc vào cánh tay anh.

Lý Duật cảm nhận được điều gì đó nên khẽ nheo mắt nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng: Anh đang hỏi cô muốn làm gì.

Ngu Hạ kiễng chân lên, ghé vào tai anh rồi nói: “Tim anh đập nhanh quá.”

“…” Lý Duật nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của Ngu Hạ, yết hầu lăn lộn: “Em đừng lộn xộn.”

Nhưng Ngu Hạ lại tiếp tục lộn xộn, đợi đến khi tim anh đập nhanh hơn thì…

Ngu Hạ nhướng mày: “Nếu em vẫn cứ…”

Cô còn chưa kịp nói nốt vế sau thì Lý Duật đã bất ngờ cúi đầu hôn cô, sau đó rời đi: “Chúng ta đang ở trên xe buýt, đừng tạo ảnh hưởng không tốt.”

Trong nháy mắt, Ngu Hạ im phăng phắc.

Cô không những im lặng mà còn lẳng lặng rời khỏi lồ ng ngực của Lý Duật rồi đứng cách xa một chút.

Lý Duật thấy vậy thì lông mày hơi nhướng lên: “Em đứng xa như vậy làm gì?”

Ngu Hạ nghiêm túc nắm lấy tay vịn rồi nói với Lý Duật: “Ảnh hưởng không tốt.”

Hơn nữa, cô còn sực nhớ ra: Những cặp đôi thể hiện tình cảm ân ái ở nơi công cộng rất dễ gặp quả báo. Để tránh xảy ra loại chuyện như vậy, Ngu Hạ cảm thấy bản thân cần phải kiềm chế hơn một chút, không thể dính lấy Lý Duật rồi cư xử sến sẩm ở nơi này được.

Nghe lý do của cô, Lý Duật dở khóc dở cười: “Không khoa trương như vậy đâu.”

Anh gọi cô: “Em lại đây một chút đi.”

Ngu Hạ lắc đầu: “Không được.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lý Duật: “Anh sợ em bị ngã. Lại gần anh một chút đi, nếu tài xế phanh gấp thì anh sẽ đỡ em.”

“...”

Ngu Hạ rất hiếm khi đi xe buýt nên cô chẳng biết làm thế nào để đứng vững trên xe.

Vì vậy, sau khi nghe Lý Duật nói thế, cô chỉ xoắn xuýt chưa đầy ba giây thì đã tiến lại gần anh hơn một cách thỏa hiệp.

Cũng may là tài xế không hề phanh gấp.

Đến lúc xuống xe, Ngu Hạ cũng chẳng hề bị ngã.

Sau khi xuống xe buýt, cả hai người đi đến nhà hàng.

Lúc họ đến trước cửa thì đã có rất nhiều bạn bè đến nơi rồi. Có người còn đang tán gẫu ở sảnh lớn.

Ngu Hạ nói với Lý Duật một tiếng rồi đi đến phòng VIP của lớp mình.

Cô vừa mở cửa bước vào thì tất cả bạn bè trong phòng VIP đã đồng loạt quay lại nhìn cô: “Wow, Ngu Hạ đến rồi này.”

Có người nhìn về phía sau cô rồi hỏi: “Lý Duật không tới hả?”

“?”

Ngu Hạ khó hiểu: “Bây giờ anh ấy đâu còn ở trong lớp chúng ta nữa đâu.”

Thế thì làm sao Lý Duật có thể đến bữa tiệc tri ân thầy cô của lớp bọn họ được?

“Không phải lớp chúng ta mà là còn hơn cả thế nữa cơ.” Hướng San nháy mắt với cô rồi trêu chọc: “Chẳng phải hôm nay Lý Duật đã đưa cậu đến tận cửa rồi mới tới chỗ của lớp cậu ấy sao?”

“Đúng đấy.”

“...”

Nghe các bạn cùng lớp trêu ghẹo, Ngu Hạ bèn âm thầm cảm thấy may mắn vì cô vẫn chưa công khai mối quan hệ của mình và Lý Duật với mọi người, nếu không thì cô sẽ không chịu nổi mất.

Lúc này, ít nhất thì cô vẫn còn có thể giả ngốc: “Cái gì cơ?”

Ngu Hạ nhìn Thẩm Nhạc Tranh bằng ánh mắt cầu cứu.

Thẩm Nhạc Tranh vội vàng kêu lên: “Đừng trêu Hạ Hạ của chúng ta nữa. Nếu không thì sau khi tốt nghiệp, cậu ấy sẽ tìm các cậu để tính sổ đấy.”

Ngu Hạ ở bên cạnh bèn gật đầu.

Mọi người rộn ràng một lúc. Ngu Hạ phát hiện có rất nhiều học sinh đang trang điểm, thậm chí có người còn làm tóc nữa. Ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ. Những người đang ngồi trong phòng VIP là những đóa hoa đang đua nhau khoe sắc, cảnh đẹp ý vui.

Bọn họ trò chuyện được một lát thì Trương Minh Tuyết và một số giáo viên khác đi tới.

Vì đã thi xong nên các thầy cô cũng không còn làm bộ làm tịch nữa.

Do đó, mọi người chỉ câu nệ được ba giây, sau đó lập tức cười đùa với nhóm Trương Minh Tuyết.

Bữa tiệc này vừa nhộn nhịp vừa buồn bã.

Bởi sau này, việc tập trung đông đủ toàn bộ mọi người như thế này hoàn toàn là chuyện không khả thi cho lắm.

Ngu Hạ cảm thấy hơi phiền muộn khi nhìn những người bạn cùng lớp đang đỏ mặt sau khi uống rượu, và cũng đỏ mắt nữa.

Rõ ràng đây là một chuyện vui vẻ nhưng lại buồn rầu không sao tả xiết.

Lúc sắp ăn xong, Ngu Hạ nhận được tin nhắn của Lý Duật, hỏi cô có muốn anh qua đó không.

Ngu Hạ bèn trả lời: [Nếu như anh muốn tới đây để trò chuyện với nhóm cô Trương thì có thể tới.]

L: [Được, anh sẽ qua ngay.]

Hạ Liễu Hạ Thiên: [Ừm.]

Chỉ trong chốc lát, cửa phòng VIP bị ai đó gõ vang.

Thấy Lý Duật xuất hiện, các học sinh trong phòng VIP càng náo nhiệt dữ dội hơn nữa.

“Lý Duật, cậu tới tìm Ngu Hạ hả? Hay là tới tìm tất cả bọn tôi luôn?”

“Cậu hỏi cái gì thế hả? Tất nhiên là Lý Duật tới tìm Ngu Hạ rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta nào có thể diện lớn đến mức khiến Lý Duật tới đây tìm chúng ta chứ?”

“...”