Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 63




Hai người dắt tay nhau ra khỏi trường, đi đến cổng, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đã đứng cạnh xe chờ hai người.

Hôm nay hai vợ chồng cố ý đến đây đón hai người về nhà.

Không hiểu sao Ngu Hạ cũng muốn khóc.

Vốn dĩ cô là người sống tình cảm, vừa nãy trong phòng học cô vẫn cố chịu đựng, bây giờ nhìn thấy ba mẹ, cô thật sự không nhịn được nữa.

Ngu Thanh Quân liếc nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, giang hai tay ra nói: “Ôm mẹ một cái nào.”

Ngu Hạ buông tay Lý Duật ra, nhào vào lòng Ngu Thanh Quân.

Lý Duật và Nhậm Nham đứng bên cạnh nhìn, Nhậm Nham giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Lý Duật, thấp giọng nói: “Tiểu Duật, cố lên.”

Lý Duật sửng sốt, khẽ trả lời ông: “Cháu sẽ cố gắng ạ, chú Nhậm.”

Nhậm Nham mỉm cười, liếc mắt nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, hỏi anh: “Hay là chú Nhậm cũng ôm cháu một cái nhá?”

Lý Duật: “... Không cần đâu ạ, cảm ơn chú Nhậm.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hai người không nói gì một lúc, tình cảm dạt dào của hai người kia cũng đến hồi kết thúc.

Ngu Thanh Quân xoa đầu Ngu Hạ, an ủi cô: “Về nhà trước đã, ngày kia kỳ thi mới chính thức bắt đầu, vẫn còn mấy ngày nữa.”

Bốn người cùng về nhà.

Về đến nhà, dì Dương đã nấu xong bữa tối chờ bọn họ trở về.

Thấy Ngu Hạ và Lý Duật, dì Dương cũng không khỏi bùi ngùi nói: “Hai cháu vất vả rồi, mau đi ăn cơm đi.”

Nghe thấy mọi người nói vậy, không hiểu sao Ngu Hạ lại có cảm giác như bản thân đã thi xong.

Cô với Lý Duật liếc nhìn nhau, thì thầm với nhau.

Ngày hôm sau là ngày học sinh đến xem trường thi đại học.

Một ngày sau khi xem xong sẽ là ngày thi đại học.

Càng đến gần ngày thi đại học thì tâm trạng của Ngu Hạ lại càng bình tĩnh, cô không có cảm giác căng thẳng quá rõ ràng, trái lại còn thấy hơi phấn khích.

Biết được suy nghĩ này của cô, Lý Duật tỏ vẻ điều này chứng minh cô hoàn toàn chắc chắn về bản thân.

Nghe thấy vậy, Ngu Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy còn anh thì sao?”

Ngày mai chính là ngày thi đại học, hai người ngồi trong phòng không ôn tập gì mà chỉ nói chuyện với nhau.

Lý Duật: “Em cảm thấy thế nào?”

Ngu Hạ lắc đầu: “Em không biết.”

Cô suy nghĩ rồi hỏi anh: “Lý Duật, anh có chắc chắn có thể lấy được Trạng Nguyên không?”

Lý Duật ngước mắt lên: “Em được thầy Phùng phái đến đây để tìm hiểu tin tức đấy à?”

Ngu Hạ khẽ cười: “Đâu có đâu, em chỉ tò mò thôi.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, nhỏ giọng nói: “Anh nắm chắc được mấy phần thế?”

“...”

Lý Duật nâng đôi bờ mi, bình tĩnh nhìn cô: “Nếu anh lấy được Trạng Nguyên thì có phần thưởng gì không?”

“?”

Ngu Hạ sững sờ, không chắc chắn lắm về phần thưởng anh muốn: “Anh muốn cái gì thế?”

Lý Duật nhìn cô, không nói câu nào.

Ngu Hạ ngơ ngác mấy giây, mặt cô bắt đầu nóng lên. Cô hơi xấu hổ chớp mắt, ợm ờ nói: “Đến cuối tháng sáu mới có điểm thi.”

Bây giờ mới đầu tháng sáu, thời gian có hơi lâu.

“Hả?” Nghe thấy cô nói câu này, Lý Duật nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ lừ của cô, cố ý trêu cô: “Sau đấy thì sao nữa?”

Ngu Hạ: “...”

Cô yên lặng một lúc lâu, khi đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lý Duật, cô không nhịn được cầm lấy quyển sách trên mặt bàn đánh anh, hung dữ nói: “Không có sau đấy gì hết.”

Giây tiếp theo, Lý Duật nắm chặt cổ tay của Ngu Hạ.

Anh khẽ cười, lấy quyển sách trong tay Ngu Hạ ra, ánh mắt chăm chú nhìn xuống cổ tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Ngu Hạ.”

Nhịp tim của Ngu Hạ đập dữ dội, lông mi rung lên: “Cái... Cái gì thế?”

Lý Duật nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, nói bằng giọng trầm thấp: “Anh chưa nghĩ ra phần thưởng Trạng Nguyên, anh có thể xin em thực hiện một nguyện vọng tốt nghiệp trước được không?”

“...”

Ngu Hạ đối diện với đôi mắt trong veo của anh, giống như đã biết nguyện vọng tốt nghiệp của anh là cái gì. Môi cô khẽ nhúc nhích, tại thời điểm này, cô không thể đưa ra được bất cứ lý do nào để từ chối Lý Duật: “Nguyện vọng của anh là gì thế?”

Lý Duật nhướng mày: “Em biết mà.”

Ngu Hạ khựng lại, cô muốn nói cô không biết.

Nhưng trong lòng hai người đã ngầm hiểu mà không cần nói ra, dường như lúc này cũng không còn có gì phải ngại ngùng. Cô liếc mắt nhìn anh, có qua có lại nói: “Anh muốn em thực hiện nguyện vọng tốt nghiệp của anh, vậy có phải em cũng có thể đòi anh phần thưởng tốt nghiệp của em không?”

Cô không thi được Trạng Nguyên, vậy chắc cô đòi anh phần thưởng tốt nghiệp cũng không quá đáng đâu nhỉ.

Lý Duật khẽ cười: “Đương nhiên rồi.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Em muốn phần thưởng tốt nghiệp nào nào?”

Ngu Hạ dừng lại một lúc, ánh mắt di chuyển, dừng lại trên người có gương mặt sáng sủa đẹp trai và đôi mắt trong veo trước mặt, úp mở nói: “Thi xong rồi em nói với anh sau.”

Lý Duật: “Được.”

Một đêm trước khi thi đại học, Ngu Hạ ngủ khá ngon giấc.

Lý Duật cũng thế.



Ngày hôm sau, kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra như dự kiến.

Bao nhiêu năm cố gắng học tập cực khổ sẽ được kiểm chứng trong hai ngày này. Mỗi thí sinh đều nắm vận mệnh của mình trong tay.

Ngu Hạ và Lý Duật không thi cùng phòng thi, thậm chí hai người còn không thi cùng một toà.

Lúc bước vào trường thi, thời gian vẫn còn sớm.

Lý Duật đưa Ngu Hạ đến dưới toà nhà dạy học được dùng làm phòng thi, nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn ôm anh một cái không?”

Ngu Hạ không chút do dự lao vào vòng tay anh, cảm nhận sức lực của anh: “Lý Duật, cố lên.”

Lý Duật duỗi tay ra xoa đầu cô, nói vào tai cô: “Cố lên, lúc thi đừng căng thẳng.”

Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Anh sẽ luôn ở bên em.”

Lông mi Ngu Hạ rung rung, nhẹ nhàng đáp lại anh.

Thời gian thi cử lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.

Đến bài thi tiếng Anh cuối cùng, Ngu Hạ ngồi trong phòng thi, tập trung nghiêm túc đọc kỹ từng bài một, viết đáp án chính xác của mình ra.

Làm bài thi xong, cô lại nghiêm túc kiểm tra lại hai lần, sau khi xác nhận không sai sót chỗ nào quan trọng, cô đặt bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi thời gian chậm rãi trôi qua.

Tháng sáu ở Bắc Kinh, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ánh nắng mặt trời vào buổi chiều lúc nào cũng gay gắt hơn, xuyên qua tầng mây chiếu từ ngoài vào khung cửa sổ.

Nhìn ánh mặt trời thiêu đốt, Ngu Hạ thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, đã hết giờ làm bài thi.

Đi ra khỏi phòng thi, Ngu Hạ đi ra hành lang xa lạ mà quen thuộc, lấy cặp sách được đặt ngoài cửa.

Khi đi đến tầng hai, cô gặp được Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt, ba người nhìn nhau cười: “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.”

Ngu Hạ gật đầu.

Ba người nắm tay nhau đi ra ngoài, đi xuống tầng một, cách đấy không xa đã có người đang đứng đó chờ Ngu Hạ, thân hình anh cao ráo, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh khiến anh trông càng rắn rỏi tuấn tú hơn.

Nhìn thấy Lý Duật, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt trêu ghẹo: “Lý Duật, cậu không thể cho bọn tôi thêm thời gian nói chuyện hả?”

Lý Duật mỉm cười: “Ba người cứ thoải mái nói chuyện đi.”

Anh cầm lấy cặp sách của Ngu Hạ một cách rất tự nhiên, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là một người cầm cặp sách thôi.”

Thích Hy Nguyệt ồ lên: “Thật hay giả thế?”

Cô ấy nhìn hai người cực kỳ đẹp đôi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ đã thi xong rồi, hai người có kế hoạch gì không?”

Lý Duật đang định nói thì Ngu Hạ đã kịp thời chen vào: “Không nói cho cậu biết đâu.”

“...”

Thích Hy Nguyệt mắng cô một câu: “Cậu như này không được ổn lắm đâu nhỉ? Dù gì tớ cũng là fan đầu tiên của CP Ngu Lý không hợp nhau của hai cậu đấy, tớ không được phép biết đời sống tình cảm của chính chủ sao?”

Ngu Hạ nghẹn họng, cô còn chưa nghĩ ra nên cãi lại cô ấy như thế nào, Lý Duật đã nói trước: “Ngu Lý không hợp nhau là cái gì thế?”

Ba người lập tức yên lặng như gà.

Ba người các cô trêu chọc nhau trong nhóm là một chuyện, nhưng bị một người trong cuộc khác biết lại là một chuyện khác.

Lý Duật nhìn ba người im lặng: “Tôi với Ngu Hạ à?”

Thẩm Nhạc Tranh à một tiếng, giả ngu nói: “Tôi nhìn thấy ba mẹ tôi rồi, tôi đi trước đây, đêm mai gặp nha.”

Thích Hy Nguyệt: “Tôi cũng thế, đêm mai gặp ha, đêm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tiệc tri ân thầy cô và tiệc chia tay của mấy lớp đều được sắp xếp vào buổi tối sau ngày thi đại học.

Vốn dĩ có người muốn làm luôn vào tối hôm nay. Nhưng mọi người vừa mới thi xong, đang rất mệt nên tạm thời không muốn làm gì hết. Bởi vậy, bữa tiệc được hoãn lại một ngày.

Nhìn hai người chạy trốn còn nhanh hơn lúc đi thi thể dục, Ngu Hạ cạn lời đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lý Duật, cô rùng mình, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Ba mẹ em…”

Còn chưa nói dứt lời, Ngu Hạ sững sờ, nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài cổng trường, ngạc nhiên nói: “Lý Duật, ba với ông ngoại bà ngoại của anh đều đến hết kìa.”

Lý Duật ngước mắt lên, nhìn thấy người tối hôm qua còn đang giải quyết công việc ở Châu Phi, lúc này lại đang đứng trước mặt mình.

Ban đầu Lý Cảnh Sơn có cố ý dành ra hai ngày rảnh rỗi, chuẩn bị bay đến Bắc Kinh cùng tham gia thi đại học với Lý Duật.

Nhưng bên Châu Phi lại đột nhiên xảy ra chút chuyện, ông ấy phải đích thân đến tận nơi để giải quyết. Chờ đến khi ông ấy khẩn trương xử lý xong công việc quay trở về thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Sau khi Lý Cảnh Sơn đến, cả gia đình cùng nhau ăn tối.

Ăn cơm xong, Ngu Hạ về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Lý Duật và Lý Cảnh Sơn đưa ông ngoại bà ngoại của anh về nhà rồi mới sang đây.

Ông bà lớn tuổi, không quen ở chỗ lạ.

Khi quay trở về, bên trong xe rất yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Lý Cảnh Sơn nghiêng đầu nhìn người đang yên lặng ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Con thi có suôn sẻ không?”

Ông ấy không hỏi anh thi có tốt không.

Lý Duật: “Suôn sẻ ạ.”

Lý Cảnh Sơn ừ một tiếng: “Suôn sẻ thì tốt rồi.” Ông ấy dừng lại một hồi rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Lý Duật biết ông ấy đang xin lỗi vì chuyện gì, anh lắc đầu thản nhiên nói: “Hôm nay ba có thể vội vàng về đây, như vậy là đã đủ rồi.”

Anh biết Lý Cảnh Sơn bận rộn đến mức nào, anh cũng biết vì để trở về càng sớm càng tốt mà chắc chắn mấy ngày nay ông ấy đã không ngủ.

Trước giờ hai ba con chưa bao giờ quen với mấy cảnh sến sẩm.

Nghe thấy Lý Duật nói như vậy, Lý Cảnh Sơn im lặng một lúc, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ: “Con định bao giờ sẽ về nhà?”

Lý Duật khựng lại, suy nghĩ rồi nói: “Bọn con còn có một chuyến đi tốt nghiệp nữa.”

Dù anh có định về nhà thì cũng phải là sau chuyến đi tốt nghiệp này.

Lý Cảnh Sơn nhướng mày: “Con đi với Ngu Hạ à?”

“Còn có các bạn cùng lớp khác nữa.” Lý Duật nói.

Lý Cảnh Sơn ừ một tiếng: “Đã quyết định được sẽ đi đâu chưa?” Ông ấy hỏi: “Ba nghe Ngu Thanh Quân nói Ngu Hạ thích biển, con có muốn dẫn con bé đến Hawaii chơi một thời gian không?”

“?”

Nghe thấy mấy chữ Hawaii, Lý Duật hơi cạn lời: “Chỗ đấy quá xa.”

Lý Cảnh Sơn: “Xa đến mức nào?”

Lý Duật giải thích: “Đến đấy phải ngồi máy bay rất lâu, có lẽ cô ấy sẽ không quen.”

“Sao lại không quen?” Lý Cảnh Sơn không nghĩ gì nhiều: “Để ba bảo chú Lâm đi xin đường bay, mấy đứa đi bằng máy bay riêng đi, ngủ trên máy bay một đêm là đến nơi rồi.”

“...”

Lý Duật biết Lý Cảnh Sơn có ý tốt, chỉ là chuyến đi tốt nghiệp của anh với Ngu Hạ thật sự không muốn đến một nơi xa lạ như Hawaii.

Anh suy tư trong một chốc rồi uyển chuyển từ chối: “Không được đâu ạ, còn có các bạn cùng lớp đi cùng nữa, như vậy không được tiện lắm.”

Giống như biết trước Lý Cảnh Sơn muốn nói gì, Lý Duật nhắc nhở: “Các bạn cùng lớp khác còn phải xin thị thực, bọn con định sẽ đi chơi trong nước thôi.”

Lý Cảnh Sơn bị Lý Duật thuyết phục, khẽ gật đầu nói: “Được, con có cần cái gì thì cứ nói với chú Lâm, chú ấy sẽ làm cho con.”

Lý Duật: “Con biết rồi.”

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Lý Duật nhớ ra hỏi: “Đêm nay ba về luôn ạ?”

Lý Cảnh Sơn giơ tay lên xoa đôi mày mệt mỏi, nặng nề trả lời: “Ba vẫn còn chút việc phải giải quyết.”

Lý Duật không nói thêm câu nào nữa.

Cho đến khi tài xế đưa Lý Duật đến cửa nhà họ Ngu, hai ba con xuống xe.

Lý Cảnh Sơn nói một tiếng với hai vợ chồng Ngu Thanh Quân rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Lý Duật gọi ông ấy: “Ba.”

Lý Cảnh Sơn dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”

Lý Duật cụp mắt xuống, những ngón tay nắm lại ở hai bên hông, thản nhiên nói: “Ba nhớ chú ý sức khoẻ.”

Lý Cảnh Sơn sững sờ, bỗng ông ấy bật cười: “Ba biết rồi, con lên tầng nghỉ ngơi đi.”

Lý Duật gật đầu.



Nhìn chiếc xe ô tô màu đen lao vào màn đêm, Lý Duật đứng tại chỗ mấy phút, chào Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham rồi sau đó mới trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi nghỉ.

Đi đến cửa phòng, Lý Duật chú ý thấy tờ giấy vẫn luôn dán trên cửa phòng đã bị người khác xé xuống. Anh nhìn chằm chằm cửa phòng sạch sẽ như mới thấy không được quen lắm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Duật nhìn sang cửa phòng đang đóng chặt bên cạnh. Anh không thấy đèn trong phòng còn sáng hay không qua khe cửa nên đã gửi tin nhắn đến điện thoại của Ngu Hạ, hỏi có phải cô đã ngủ rồi không.

Gửi tin nhắn xong, Lý Duật đợi hai phút, không chờ được tin nhắn trả lời, anh lại nói thêm một câu với cô: “Anh đi tắm trước đây.”

Phòng bên cạnh, lúc Lý Duật gửi tin nhắn đến, Ngu Hạ thật sự đang ngủ.

Sau khi ăn tối xong về phòng tắm rửa, ban đầu Ngu Hạ định chờ Lý Duật trở về từ nhà ông bà ngoại anh rồi mới đi ngủ, nhưng sau khi nằm lên giường, tinh thần được thả lỏng, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.

Đến khi cô tỉnh dậy đã là hơn mười một giờ tối.

Ngu Hạ cầm điện thoại bên cạnh gối lên xem, WeChat có tin nhắn do Lý Duật gửi đến từ một tiếng trước. Cô sửng sốt, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường.

Bật đèn phòng lên, Ngu Hạ dụi đôi mắt còn đang díu lại, suy nghĩ chưa đầy ba giây, cô gửi lại tin nhắn cho Lý Duật: “Em ngủ rồi.”

Cô vừa gửi tin nhắn đi, Lý Duật lập tức trả lời: “Em có muốn ngủ tiếp không?”

Ngu Hạ trợn tròn mắt: “Anh vẫn chưa ngủ à?”

Lý Duật ăn ngay nói thật: “Anh có cảm giác nửa đêm em sẽ tỉnh giấc.”

Nhìn thấy những lời này của anh, Ngu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, ngay sau đó bò dậy khỏi giường

Trước khi đi ra khỏi cửa phòng, cô đến phòng tắm. Mái tóc rối do vừa ngủ dậy, Ngu Hạ cầm lấy lược chải lại tóc, ánh mắt nhìn lướt qua thỏi son bóng màu hồng nhạt được đặt trên bồn rửa mặt, thỏi son này là do Thẩm Nhạc Tranh tặng cho cô vào sinh nhật mười tám tuổi, cô giãy giụa mấy giây rồi cầm lấy mở nắp ra, sau đó soi gương, thoa đều son bóng lên môi khiến đôi môi trông ẩm ướt và mềm mại.

Làm xong tất cả mọi thứ, Ngu Hạ đè nén trái tim đang đập thình thịch loạn xạ của mình lại, đi ra khỏi phòng tắm, ra khỏi phòng, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh.

Người trong phòng còn chưa kịp nói gi, Ngu Hạ đã đẩy cửa ra đi vào.

Nghe thấy tiếng động, Lý Duật ngồi bên cạnh bàn học quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.

Hai người nhìn vào mắt đối phương.

Ngu Hạ cầm nắm cửa trong tay, ánh mắt lóe lên: “... Anh vừa mới tắm xong à?”

Cô ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trong phòng.

Lý Duật mặc một cái quần đùi bình thường với áo thun màu trắng mờ, thân hình anh mảnh khảnh, lặng lẽ ngước nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời cô: “Em không ngủ à?”

Ngu Hạ lắc đầu: “Tạm thời em chưa ngủ.”

Lý Duật cong môi, đang định cất bước đi đến gần cô, Ngu Hạ lại nói trước: “Anh chờ chút đã.”

Lý Duật dừng lại.

Giây tiếp theo, Ngu Hạ tắt đèn trong phòng đi.

Căn phòng sáng ngời chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng sáng tỏ chiếu vào phòng qua ô cửa sổ.

Lý Duật không hiểu ý định của Ngu Hạ lắm, anh đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào cô, giọng nói hơi trầm thấp: “Sao em lại tắt đèn đi thế?”

“... Anh đừng hỏi nữa.” Ngu Hạ không thừa nhận, cô lỡ tay tắt đèn vì thấy căng thẳng.

Cũng đã tắt đèn rồi, cô không muốn bật đèn lên nữa.

Cô hít thật sâu, từ từ chậm rãi đi về phía Lý Duật.

Trong không gian tối om, nhận thức được khuếch đại.

Lý Duật có thể cảm nhận được Ngu Hạ đang đến gần, trong lòng anh thầm đếm xem còn mấy bước nữa là cô sẽ đi đến trước mặt anh.

Giây tiếp theo, Ngu Hạ thật sự đã đứng yên trước mặt anh: “Lý Duật.”

Giọng nói của cô run rẩy, gọi tên anh.

Yết hầu của Lý Duật di chuyển, thấp giọng đáp lại cô: “Anh đây ”

Ngu Hạ phớt lờ nhịp tim đập như trống của mình, lắp bắp nói: “Em đến tìm anh để đòi phần thưởng tốt nghiệp.”

Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ Lý Duật nhìn thấy cô, nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Anh đã đoán ra rồi.”

“...”

Trong căn phòng im lặng mất giây

Vào lúc Ngu Hạ đang không biết nên nói như thế nào, Lý Duật hướng dẫn từng bước: “Em muốn phần thưởng gì đây?”

Ngu Hạ ngước mắt lên, lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt đen sáng của anh.

Trái tim cô đập loạn nhịp, lời đã đến bên miệng nhưng không biết nên nói thành lời như thế nào. Phải nói thẳng phần thưởng tốt nghiệp cô muốn là muốn một người bạn trai à? Hay là nên uyển chuyển đi đôi chút?

Nhưng bây giờ đã tốt nghiệp rồi, hình như cô cũng không cần nhất thiết phải uyển chuyển làm gì.

Ngu Hạ còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên nói như thế nào cho phù hợp, bỗng nhiên Lý Duật nói: “Nếu em vẫn chưa nghĩ ra, vậy anh có thể nói điều ước tốt nghiệp của anh trước được không?”

Ngu Hạ: “Hả?”

Cô ngơ ngác, biết rõ còn cố hỏi anh: “Là cái gì thế?”

Lý Duật khẽ cười nhìn chằm chằm vào nàng, bước đến gần cô. Rồi sau đó, anh khom lưng, thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ: “Điều ước tốt nghiệp của anh là…”

Anh nhìn chằm chằm Ngu Hạ, nói từng câu từng chữ với cô: “Anh muốn làm bạn trai của Ngu Hạ, có được không?”

Hơi thở của Ngu Hạ hơi khựng lại, cô không ngờ anh sẽ nói câu này ra trước cô: “Anh...”

“Anh cái gì?” Lý Duật ngắt lời cô: “Em còn chưa trả lời anh đâu, có được không?”

Trái tim Ngu Hạ hẫng mất một nhịp, khi hơi thở của Lý Duật càng lúc càng đến gần mặt cô, cô căng thẳng nói: “Được mà được mà!”

Đương nhiên là được rồi.

Nghe thấy cô trả lời, Lý Duật không nhịn được bật cười thành tiếng: “Được, anh đã biết rồi. Em nói được một lần thôi là được, anh có nghe thấy rồi.”

“...” Ngu Hạ bối rối, sâu sắc cảm thấy anh đang trêu chọc cô.

Bỗng dưng, Lý Duật giơ tay ra bóp chóp mũi cô, trong giọng nói ẩn chứa tiếng cười: “Anh đã nói điều ước của anh rồi, em đã nghĩ xong phần thưởng tốt nghiệp của em chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Ngu Hạ hơi ấm ức: “Anh đã nói mất phần thưởng tốt nghiệp em muốn rồi.”

Lý Duật nhướng mày, anh cũng không hề thấy bất ngờ.

Anh đè nén ý cười đang hiện lên trong ánh mắt, cơ thể tiến đến gần cô, chạm vào chóp mũi cô: “Vậy… Em có muốn đổi một phần thưởng tốt nghiệp khác không?”

Lông mi của Ngu Hạ rung rinh, cô li3m môi dưới theo bản năng: “Đổi... Đổi thành cái gì?”

Chú ý đến động tác của cô, Lý Duật cười, nói bằng giọng điệu trầm thấp: “Đổi thành cái này.”

Trong đêm đen, đôi bàn tay anh nâng khuôn mặt của thiếu nữ mười tám tuổi lên, thành kính hôn lên đôi môi cô.

Khoảnh khắc ấy, nhịp tim của thiếu nam thiếu nữ đã nhanh đến đỉnh điểm, dư âm rung động suốt tuổi thanh xuân của họ.