- Mẹ nó, điên rồi hả?
Tôi đứng ngẩn ngơ từ bao giờ mà chẳng nhận ra sự có mặt của Huy Anh. Nó mặc một chiếc quần jeans rách đầu gối và áo khoác đen. Thấy mặt tôi nhợt nhạt như vừa hứng chịu bao nhiêu cơn gió lạnh, Huy Anh đưa tay sờ trán, hai con mắt tôi vẫn trân trân ngắm nhìn người con trai trước mặt, chẳng phản ứng lại trước hàng loạt câu hỏi dồn dập của nó.
- Ê này, ổn không vậy?
- Vũ An Mộc Miên, mày nói cho tao nghe coi nào.
- Hay là mày đánh tao đi, cho tỉnh người lại...
Tôi khẽ cười thành tiếng, thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp này của Huy Anh, tôi ước có thể chụp lại 100 tấm lưu giữ kỉ niệm, mốt đem ra làm bằng chứng uy hiếp.
- Tao ổn mà. - Tôi nhẹ nhàng đáp, giọng tôi mỏng như chiếc lá vàng mùa thu.
Huy Anh không nói gì nữa, nó kéo tay tôi ngồi lên con xe đạp thể thao, rồi cứ thế hai chúng tôi đi dưới những đợt gió rét buốt. Bình thường tôi sẽ giãy đành đạch không chịu ôm nó đâu, nhưng mà hôm nay bỗng thấy Huy Anh tựa ánh sáng le lói trong tầng hầm chứa đựng đầy tiêu cực và nỗi buồn của tôi. Vậy nên đôi tay nhỏ không tự chủ được, bám víu lấy góc áo khoác của nó, Huy Anh vẫn nắm chặt tay lái, không hề có ý định đẩy tôi ra.
- Mày có biết hôm nay là ngày gì không?
Tôi cố chấp hỏi tiếp, lần này Huy Anh không còn giữ thái độ lạnh nhạt như buổi sáng, giọng nói ngọt ngào hơn nhiều, cứ như vừa được ủ thêm đường vậy:
- Nhớ, sinh nhật của Vũ An Mộc Miên.
- Vậy sao buổi sáng mày kêu không biết?
Huy Anh không trả lời, nhịp thở có phần dồn nén của nó khiến tôi cũng chẳng dám hỏi nữa, nó nói lí nhí một câu không rõ đầu đuôi:
- Tại mày ngốc...
Tim tôi hẫng lại vài nhịp. Vì Huy Anh cứ hóa thành kẻ xa lạ mang theo sự dịu dàng mơ hồ bước vào cuộc đời tăm tối, tôi không kiểm chế được hành động suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi lại liên tưởng đến thứ tình yêu lãng mạn không nên có.
Huy Anh dừng chân trước một tòa nhà cao ốc, nó dắt tôi đến một căn chung cư trên tầng lầu cao nhất. Tôi quên mất nhà Huy Anh giàu như thế nào. Hôm nay ở nhà lầu, mai ở chung cư là chuyện thường tình. Vừa bước vào phòng, mùi hương của con trai cứ thoang thoảng trong không gian hẹp.
- Mày ở đây một mình à?
Vừa nói, tôi vừa gỡ đôi sandal quai ngang, nhưng lạ kỳ thay, tôi chẳng nghe thấy giọng nói quen thuộc đâu cả. Đèn điện còn chưa được bật lên, bỗng trong tận cõi lòng tôi dâng lên nỗi lo lắng không thể nguôi ngoai, gọi hoài hai từ “Huy Anh“.
Tôi rất sợ Huy Anh sẽ giống bố, bỏ rơi tôi sang thế giới bên kia, hay giống mẹ, quẳng gánh sầu muộn để con bé Mộc Miên bơ vơ lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương.
- Huy Anh... Huy Anh... Huy Anh...
- Tao đây.
Cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói chứa đựng vẻ bất cần của Trịnh Hữu Huy Anh. Bóng tối khiến tôi không thể định vị rõ Huy Anh đang ở đâu, nhưng tôi biết nó ở ngay bên cạnh tôi, rất gần, gần đến mức cảm giác lo âu vừa rồi bị áp chế bởi sự ngại ngùng.
Lưng tôi đã áp sát tường từ khi nào, ngón tay của Huy Anh chơi đùa lọn tóc bên tai làm tôi có cảm giác nhồn nhột. Tôi chẳng hình dung được tư thế của hai đứa lúc này là như thế nào, cơ mà vẫn tồn tại cảm giác không tự nhiên. Không ổn ở đây là bởi vì tôi cảm thấy ranh giới tình bạn của chúng tôi có dấu hiệu bị lung lay.
Là do Huy Anh hay do tôi? Tôi hoàn toàn chìm trong sự mông lung...
- Khó chịu lắm à?
Giọng nói khàn khàn của Huy Anh cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi. Thôi rồi, tuyệt đối không được để mọi chuyện đi xa, tôi dùng giọng điệu chua ngoa như thường ngày để trả lời:
- Tránh xa tao ra.
Nó không rời xa mà càng tiến lại gần. Tôi bắt đầu hô hấp không được bình thường, mắt đã nhắm chặt, tim đập liên hồi như thể đây là lần cuối cùng được sống.
“Tách”
Dù nhắm mắt, tôi vẫn thấy ánh sáng mờ mờ của bóng đèn chùm. Huy Anh cười nắc nẻ trước biểu cảm mặt đỏ như gấc của tôi.
- Thì ra mày cũng mê tao giống mấy bạn gái ngoài kia sao? Tiếc ghê, gu của tao không phải loại con gái nhạt nhẽo như mày đâu.
- Đừng có ảo tưởng nữa, tao bị lạnh nên mặt mới đỏ.
Tôi dùng tay xoa nhẹ hai bên má, mắt thì giả vờ quan sát nội thất của căn chung cư, còn miệng tích cực phủ nhận lời Huy Anh nói.
Căn phòng có vẻ chưa được dọn dẹp, có hơi chút bừa bộn, dáng ở của mấy thằng đực rựa sống một mình. Cơ mà phải công nhận một điều, Huy Anh sống sung sướng thật. Khi nào muốn gặp gia đình thì về nhà bán vàng mặt phố, khi nào không muốn thì hưởng thụ sự thoải mái một mình ở căn chung cư này.
Tôi vẫn mải mê ngắm nhìn mấy món đồ trong phòng khách, còn Huy Anh thì ở phòng bếp từ thuở nào.
- Mau lại đây.
Huy Anh vẫy tay gọi tôi lại như mẹ gọi trẻ, tôi cũng lon ton chạy đến chỗ bếp, nào là bột bánh, trứng gà, sữa, đủ loại gia vị. Đầu tôi một lần nữa hiện ra hàng loạt dấu chấm hỏi, Huy Anh chẳng thèm để ý, một tay bật video “cách làm bánh đơn giản cho người mới học”, tay còn lại pha bột.
- Ủa mày tính làm bánh cho tao á hả?
- Hỏi ngu.
Thằng này mỏ hỗn ghê gớm, nhưng bạn chân thành muốn chúc mừng sinh nhật, nên tôi cảm động rớt nước mắt luôn. Hai đứa hì hục làm đủ từng bước theo hướng dẫn.
Nói thì lại bảo điêu, tôi đã ngờ ngợ dáng vẻ làm bánh của Huy Anh ngay từ đầu rồi. Một đứa sướng từ trong trứng nước, một đứa còn không đủ tiền để mua nguyên liệu làm bánh, màn song kiếm hợp bích không thể thảm thương hơn. Nhưng ít ra tôi vẫn tràn đầy kinh nghiệm nấu ăn từ thuở nhỏ, nên chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ được vẽ hình con cún đã ra đời với giao diện cũng khá ưa nhìn, chưa đến nỗi ném qua cửa sổ.
- Biết vậy khỏi làm bánh, mệt như chó vậy.
Tôi có ngàn cái tay cũng không cản được quả miệng hỗn hào của bạn Trịnh Hữu Huy Anh. Lúc chúng tôi làm xong thì chỉ còn tầm 15 phút nữa là đến 12 giờ đêm. Huy Anh kéo xồng xộc tôi lên tầng thượng của tòa cao ốc.
Quả là căn chung cư cao nhất, tôi có thể chiêm ngưỡng rõ vẻ đẹp về đêm của thành phố. Dáng núi nhấp nhô đầy vẻ kiêu hãnh của núi Đại Bình hiện ra nổi bật bên cạnh hàng trăm, hàng nghìn ánh đèn lấp ló màu vàng của những căn nhà dưới chân núi.
Tôi nhắm mắt ước nguyện trong vài giây. Khoảnh khắc ấy, tôi đã ước mình sẽ sớm được trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
- Happy birthday to Vũ An Mộc Miên.
Huy Anh từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi tôi, kể cả phút giây tôi nhắm mắt chắp tay cầu nguyện, tôi có thể cảm nhận rõ rệt ánh mắt kỳ lạ đó. Nó hơi cười mỉm, cái nụ cười dịu dàng, ba phần cưng chiều, bảy phần như ba làm sao thoát khỏi con mắt tinh như cú của tôi.
- Trịnh Hữu Huy Anh, nói thật đi, mày thích tao phải không?
- Vãi cả thích, bị ảo hả con ngốc này?
Ừ tôi ảo. Chắc không có ai thích người ta mà mắng chửi xối xả crush như vậy đâu. Có chăng là do vẻ đẹp trai của nó làm tôi lâu lâu hoang tưởng một chút.
- Hắt xì hơi. Ôi trời ơi, lạnh quá!
Lúc này đã nửa đêm, chúng tôi lại đứng trên tầng thượng, không tránh được những đợt gió đua nhau phả mạnh vào người hai đứa.
- Học giỏi mà ngốc ghê, không biết lấy áo dày mà mặc vô hả?
Miệng thì mắng tôi như mắng con, nhưng tay vẫn thuần thục khoác chiếc áo gần một triệu lên người tôi. Đúng là Trịnh Hữu Huy Anh!
Tưởng ga lăng thế nào, vài phút sau, nó nằng nặc đòi tôi trả lại áo khoác vì không thể chống chịu trước cơn lạnh buổi đêm, với đúng chiếc áo thun oversize.
Sau khi chúng tôi ăn sạch sành sanh chiếc bánh kem thì nó đưa tôi về nhà. Thật ra ở lại nhà của Huy Anh cũng được, nhưng mà dù sao chúng tôi vẫn là nam nữ cách biệt.
- Tạm biệt, mốt gặp lại bạn thân yêu nha!
Tôi vẫy tay cười tít mắt chào tạm biệt Huy Anh. Vừa trở về nhà, tôi đã ngửi thấy mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Mẹ tôi lại thế rồi...
Nhanh chân bước về phòng, tôi khẽ bỏ chiếc áo khoác của Huy Anh xuống. Hôm nay là một trong những ngày tuyệt vời nhất tôi từng được trải nghiệm qua.
Bỗng nhớ đến cái gì đó, tôi lục chiếc cặp màu đen để lấy điện thoại. Tiếng đồ rơi khiến không gian tĩnh lặng bị xé toạc một đường. Tôi ngó nghiêng sợ rằng mẹ sẽ bị ảnh hưởng, cũng may là không.
Thứ đồ bị rơi dưới đất là một hộp đồ trang sức màu đen tuyền. Tôi vừa mới mở ra đã bị hớp hồn bởi chiếc lắc chân bạc trắng, đơn giản nhưng thanh thoát, điểm nhấn là những viên đá nhỏ như chuông reo trong gió.
Món đồ này ở trong cặp tôi, chắc chắn là được bỏ vào ban sáng, mà người có thể bỏ chiếc lắc chân quý giá vào cặp, khiến tôi không một chút nghi ngờ thì chỉ có một người duy nhất mà thôi...