Đá Chanh Tuyết

Chương 10: Cảm xúc tiêu cực




Vì ngày hôm qua, tôi về nhà khá muộn, nên quên khuấy chuyện kiểm tra điện thoại. Cũng may sáng hôm sau là chủ nhật, tôi có thể cho phép mình ngủ nướng một chút. Thật ra khái niệm ngủ nướng của tôi không giống mọi người, có chăng cũng chỉ là sáu giờ hơn.

Ánh sáng của buổi sớm như những đứa trẻ tinh nghịch đùa giỡn trước ô cửa sổ gỗ đã mục hơn nửa, tôi choàng mở mắt, chậm rãi mở điện thoại.

Tin nhắn từ messenger và app của BIDV hiện ra liên tục, mơ hồ nhấp vào hàng loạt những tin ấy, tôi mới biết thì ra còn có người nhớ đến sinh nhật tôi, không ai khác chính là Ngô Khánh Châu.

Có điều chị bé hơi thực dụng quá đà, không chỉ chúc tôi vào đúng 11:59 ngày hôm qua, mà còn chuyển tiền cho tôi làm quà sinh nhật. Cần chi tổng tài lạnh lùng khi tôi đã có một Chou Ngô cơ chứ!

Đúng thật là nhà tôi nghèo kiết xác nhưng vẫn rất ngại khi nhận một số tiền tương đối lớn như vậy. Nếu từ chối nhận số tiền này, Chou Ngô biết Chou Ngô buồn lắm đấy, còn nếu nhận tiền, tôi sẽ bứt rứt với chị bé từ ngày này qua tháng nọ.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định rủ chị bé đi ăn sinh nhật muộn cùng tôi. Chúng tôi xem phim, đi ăn buffet, tất nhiên bằng số tiền một triệu và còn lượn dạo quanh bờ hồ ngắm hoàng hôn.

- Châu định sẽ là người chúc Gạo đầu tiên, nhưng hôm đó đá bóng với bọn con gái mệt quá, Châu ngủ thiếp đi... Không là người chúc đầu tiên nhưng là người chúc cuối cùng. Vậy nên Gạo đừng giận Châu nha!

- Châu kì ghê, chẳng phải hôm nay đã đón sinh nhật cùng nhau rồi sao?

Chiều lộng gió, chúng tôi thong thả dạo bước trên con đường sỏi đá uốn lượn quanh bờ hồ. Bầu trời như nhuộm một màu vàng ruộm, ánh nắng nhàn nhã bay nhảy quanh mái tóc đen được thả ngang lưng của Châu.

Thật ra Châu là một cô gái đẹp. Vẻ đẹp ấy không phải cái nét xinh xắn, lôi cuốn, hợp gu nhiều đứa con trai như Oải Hương, cũng không phải dáng vẻ thanh thoát, vừa xen lẫn sự ngây ngô, vừa có nét trưởng thành trước tuổi, mang một màu sắc thanh xuân của những thiếu nữ mới lớn.

Châu đẹp theo kiểu khác, một người con gái đẹp trai chăng? Không phải đẹp ở vẻ bề ngoài, mà đẹp ở cách đối xử, bởi những điều lịch thiệp, những hành động tinh tế đến mức tôi còn không nhận ra.

Từ nhỏ, tôi đã được học cách sống độc lập, nên hầu như tôi luôn là người giúp đỡ người khác, kể cả những việc nhỏ nhất. Sự chăm sóc đặc biệt từ Chou Ngô khiến tôi có cảm giác khác biệt hoàn toàn. Bao giờ Châu cũng là người chủ động giúp tôi, lúc thì kéo ghế, lúc thì chuẩn bị sẵn khăn giấy, hay ngay lúc này đây, Châu chẳng do dự lấy tay che nắng cho tôi.



- Châu này, Châu có thích con gái không đấy?

Câu hỏi có vẻ quá đỗi bất ngờ, Chou Ngô trố mắt nhìn tôi, ánh nhìn ngạc nhiên mà có chút thẹn thùng.

- Haha Gạo nói đùa thôi, đừng đỏ mặt thế chứ!

Câu nói quả thật mang ý trêu chọc, tôi cười khúc khích, quên mất phải ngắm nhìn biểu cảm của Chou Ngô. Đến lúc ý thức được mình đùa hơi lố, tôi mới vội vàng quay sang xem chị bé như thế nào. Châu không cười, cũng không trách, càng không nói gì cả, chỉ là nhìn tôi thôi.

- Xin lỗi Châu, Gạo đùa chẳng hài hước gì hết.

- Không sao, Châu thích Gạo cười đùa như vậy.

Châu cũng cười theo tôi, nhưng mà cứ cười ngẩn ngơ trông khờ khạo lắm cơ. Tôi lay lay Châu vài cái, tỏ ý phải về nhà thôi, muộn quá rồi! Châu cũng gật đầu đi ngay. Tôi lần nữa được đón một ngày tràn đầy ý nghĩa.

Đến tuần sau, tôi gặp khá nhiều khó khăn trong việc tập đá bóng với lớp. Vừa từ chỗ làm thêm về, tôi liền tức tốc chạy đến sân bóng.

Có lẽ đối với đám bạn vô lo vô nghĩ thì đây là một cơ hội tuyệt vời để lớp 12 Lý hàn gắn sau những ngày tháng cãi vã, chia bè, chia phái trong hai năm học qua, nhưng tôi lại không thấy vậy. Tôi không muốn dành thời gian vào các hoạt động chung, cũng không muốn nghe những lời nhận xét tiêu cực từ đám bạn chẳng biết tí gì về bản thân tôi.

- Này Mộc Miên, không muốn tập thì nói đại đi, chứ đi muộn kiểu này còn tập làm gì nữa.

Giọng nói oang oang mang đầy vẻ tránh móc của cô bạn Lan Trần khiến đầu óc tôi hơi choáng váng. Việc tập đá bóng đã ảnh hưởng khá nhiều đến thời gian làm thêm của tôi, vả lại tôi cũng không có phương tiện đi lại riêng.



Ngay lúc này, mọi người trong sân đều ái ngại nhìn con bé đang thở hồng hộc trước mặt, không ai khác ngoài tôi. Vuốt nhẹ đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, tôi khẽ đáp:

- Xin lỗi mọi người, lần sau tao sẽ rút kinh nghiệm. Tao... - Tôi chưa kịp nói xong đã bị lời của Lan Trần chen ngang:

- Lần sau gì nữa. Mấy hôm trước thì xin nghỉ không đi tập, hôm kêu bận, hôm lại đến muộn. Bố mẹ mày không dạy cho mày về ý thức à?

Nghe những lời mắng chửi thì dù có đúng, người bị mắng cũng không bao giờ có thể vui vẻ đón nhận, tôi cũng vậy. Khuôn mặt bị ửng đỏ vì ở ngoài trời nắng lâu, cộng thêm chạy hớt hải giữa tiệm cà phê và sân bóng, khiến tôi mệt lả người, giọng nói thều thào, có chút khó nghe:

- Tao xin lỗi, nhưng mà lớp mình tập luyện tần số dày đặc quá, tao chịu không nổi. Tao không thể sắp xếp học và làm thêm vào buổi chiều, với lại một tuần đi tập đến hết 6 ngày, tao cũng không có nhiều tiền chi trả cho việc thuê sân nữa.

- Chẳng lẽ mày nghèo đến mức không có đủ một trăm ngàn một tuần để xài cơ à? Đừng có tỏ vẻ đáng thương vậy chứ...

Câu nói vô tư trong cơn bực tức của Lan Trần đi hơi xa. Chưa bàn đến vẻ mặt của tôi, mọi người xung quanh đều bày ra biểu cảm vừa ngạc nhiên, lại vừa sượng sùng. Một bên Phạm Như đến cản cuộc cãi vã, một bên Chou Ngô đến bên cạnh tôi, hỏi han đủ đường.

Tôi quên kể bọn con trai đều có ở đây, chúng nó ngồi xem kịch hay ở chỗ dành cho khán giả, tôi còn nghe tiếng cười khinh miệt, đầy vẻ trêu ngươi của bọn nó, đặc biệt là Thế Khang và Tuấn Khải:

- Bọn con gái cãi nhau trông hài thật sự.

- Mộc Miên bị làm sao ấy?

- Không nói được lời nào tốt thì ngậm cái miệng lại.

Giọng nói khàn khàn của cái thằng có gương mặt vừa điển trai vừa ngổ ngáo nhất, mang hơi hướng phẫn nộ vang lên, làm mấy đứa còn lại không dám hó hé thêm điều gì nữa. Tôi cũng không kịp quan sát biểu cảm của Huy Anh, ngày hôm đó đối với tôi thật sự rất tệ.