Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cứu Thế Nhân: Khởi Nguyên Ánh Sáng

Chương 12: Võ Quán, Nam Thần Bí Ẩn.




Chương 12: Võ Quán, Nam Thần Bí Ẩn.

Hế Nô anh em, lại là ta đây, Nắm Sáng.

Suốt một tuần qua ae thế nào rồi? Còn sống hay đã ra đi? Người đã ra đi hay còn ở lại? Hê hê.

Hỏi thăm ae vậy thôi, rất xin lỗi anh em mấy qua không đăng chương nào, lý do thì anh em biết cả rồi, chắc anh em sôi trào huyết thống lắm nhệ. Hê hê. Vậy còn đợi gì nữa? Bắt đầu thôi!

Chúc anh em ăn ngon lành.

Nắm sáng☀️

——————————

Chất liệu trong việc đúc giáp v·ũ k·hí, chiến khải... trong thế giới hiện tại thường là các hợp kim, những hợp kim này lấy từ những kim loại cũ trong tự nhiên kết hợp với lớp da của một số loại quái vật tạo thành.

Phân biệt phẩm chất hợp kim cao xuống thấp là:

- No1: siêu cấp, hợp kim này được tổ hợp từ các vật liệu đến từ quái thú vương cấp, vô cùng khan hiếm. Có chứa nguyên năng cộng hưởng cùng người sử dụng.

- No2: có khả năng chịu được nhiệt lượng lớn, hợp kim này rất nhẹ và cứng rắn, thường được dùng để làm chiến khải, các loại v·ũ k·hí huỷ diệt như: súng điện từ, bom siêu năng...

- No3: được sử dụng nhiều để chế tạo ra các siêu người máy chiến đấu.

- No4: làm lớp vỏ của xe tank, máy bay tiêm kích, áo giáp và nhiều loại v·ũ k·hí khác...Đây là kim loại được sử dụng phổ biến và rộng rải nhất, hầu hết các loại v·ũ k·hí cho chiến giả hiện tại, đều sử dụng loại hợp kim này.

- No5: Được sử dụng để xây lớp phòng hộ cho căn cứ như tường thành hoặc làm nguyên liệu cho các tấm kiên. Hợp kim này có ưu điểm là phân tán công kích nhận phải ra mọi phân tử có trong nó. Từ đó giảm sát thương nhận phải lên một điểm.

- No6: là hợp kim nặng, cứng, vững chắc, được sử dụng làm các loại v·ũ k·hí lạnh dùng trong việc thực chiến, huấn luyện.

- No7: hợp kim nhẹ, cứng, làm các dụng cụ gia dụng như dao, kéo... vật liệu xây dựng hoặc lớp vỏ của các phương tiện giao thông trong phố như: xe bay...

- ........ vẫn còn.

———————————-



Đường từ nhà đến hội quán không quá xa nhưng việc đi bộ là rất mất thời gian.

Khoảng 30p thì Alex mới đến nơi, cậu vẫn một set đồ đen từ đầu xuống dưới, sau lưng còn vắt theo thanh kiếm của võ quán. Đối với thanh kiếm này, Alex nhận được sau khi cậu tham gia cuộc thi "Tinh anh Võ học" được Võ Quán tổ chức ba năm một lần. Alex không những vượt qua cuộc thi mà còn hiên ngang đứng nhất. Chính vì vậy, thanh kiếm sau lưng Alex chính là phần thưởng xứng đáng dành cho quán quân.

Thanh kiếm này thoạt nhìn rất đầy đặn và bá khí. Lưỡi kiếm dài nửa mét, cao 10cm và dày 1,7cm. Chất liệu của thanh kiếm là hợp kim No6, một vật liệu cấp cao. Thanh kiếm này có độ cứng và trọng lượng vừa phải, lưỡi kiếm lấp lánh những ánh vàng kim kết hợp với ký hiệu hình con rồng được khắc trên cán kiếm, càng khiến cho nó vô cùng bá khí trong mắt người khác.

...Đi thêm vài bước, trước mặt Alex đã là một cái cổng mang âm hưởng cổ đại “Võ Quán".

Lúc này xung quanh Alex đã xuất hiện rất nhiều các đồng học khác, họ cũng hướng về nơi ấy mà đi đến. Qua cánh cổng đầy trang trọng ấy, trước mắt Alex là những toà nhà cao ba tầng, màu gỗ xẩm bốc lên vẻ cố kính, chúng toả ra chung quanh một khí tức uy nghiêm, mang một cảm giác thâm sâu, bí ẩn.

Khắp sân võ quán là một trang viên xanh ngát cỏ cây, những dòng suối róc rách tiếng nước chảy, những cánh hoa anh đào rơi đầy trên đất, những phiến đá cuội lừng lững xếp thành hình. Nơi đây trông có khác nào một khu nghỉ dưỡng cao cấp đâu?

Giữa sân võ quán có một cái hồ nước, trung tamạ mọc lên một bức tượng cây xanh to lớn được tạc tỉ mỉ từng chút một, nó như đang hiên ngang đứng đấy, lấy thân mình làm trung tâm của mọi ánh nhìn kính phụng. Phía dưới thân cây đang ngồi một bóng ảnh nam tử "Trần" không chỉ có ngài ở đây mà dưới hồ nước trong xanh, một con rồng vàng tạc bằng đá, kinh diễm, thân xác hùng vĩ, những cái râu dài như đang đong đưa trong không gian, đôi mắt nó uy nghiêm, dù chỉ làm bằng đá nhưng lại mang cho người khác một cảm giác áp bách ngột ngạt.

Lúc này trong khuôn viên, trên các sàn gỗ, hanh lang, hay bên bệ đá...rất rất nhiều các học viên mang đồng phục luyện võ tiêu chuẩn, thắt các đai lưng biểu hiện cấp bậc võ đồ. Một bộ phận tụ thành các nhóm trò chuyện, một bộ phận khác sớm đã vào phòng tu luyện làm nóng người.

Alex cũng chẳng mấy để ý, cậu bước chân mình đi trên những tấm đá phẳng, một hơi tiến về nơi điểm danh của Võ Quán. Lúc này trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ, chính là nơi mà Alex muốn đến để điểm danh. Một cô gái trong bộ trang phục màu trắng ngà, khoác bên ngoài một chiếc áo xanh lam, hoạ tiết sắc sảo. Khuôn mặt nàng mĩ miều, xinh đẹp, trên đôi mắt đeo một cái kính cận.

Tên của nàng là Kiều Vi, nàng đang không ngừng bấm số để điểm danh cho các võ đồ đang xếp hàng dài phía trước, trong đó có cả Alex.

Vài người bước ra khỏi hàng sau khi điểm danh xong, lúc này trước mặt Kiều Vi, một thân hình hoàn hảo, cơ người săn chắc, mái tóc xoan đen rủ xuống che nửa gương mặt, và một set đồ đen quen thuộc. Còn có thể là ai khác ngoài Alex, nam thần bí ẩn nhất Võ Quán, người đàn ông mà nàng ngày nhớ đêm mong. Anh ta không xuất sắc trên phương diện võ thuật, kiếm thuật, mà trên phương diện lý luận cũng vô cùng kiệt suất.

Chỉ đáng tiếc... Nghỉ đến đây, Kiều Vi không khỏi buồn thay trong lòng.

Không hiểu vì sao nhưng mái tóc Alex càng làm cho cậu trở nên bí ẩn và quyến rủ hơn trong mắt các nữ học viên ở đây, che nửa mặt thì đã sao?

Ngươi không nhìn thấy, cái mũi của hắn vô cùng thanh tú, bờ môi mỏng, cái cằm chữ V đầy góc cạnh, nước da trắng sáng cùng với mái tóc đen huyền bí. Đến cả cái khí thế nguy hiểm bốc lên ngùn ngụt của Alex, cũng thật quyến rủ làm sao. Alex không biết từ bao giờ đã trở thành cổ máy hút fan của võ quán đặc biệt là các nữ sinh. Đồng thời, cậu cũng là tiêu điểm chỉ trích, ganh ghét của đám nam sinh. Cứ hễ một tên nam sinh nào đứng cạnh Alex bị chính cái hào quang đen ngầu của cậu lấn át. Học viên nữ yêu thích Alex tới đâu thì bọn nam sinh chính là ganh ghét đến đấy, nhưng cũng không dám động vào cậu, một học viên tinh anh.

“Số của tôi là...” Alex vừa mở miệng nói, nhưng chưa nói xong thì Kiều Vi đã chen ngang cất lời.

“Tôi nhớ số của anh, Alex: mười một con số một” Kiều Vi cất giọng cắt ngang lời của Alex. Nàng đã ngắm đi ngắm lại con số này không biết bao nhiêu lần. Mười một số một...thật đặc biệt ah.



Nói rồi Kiều Vi lấy tay bấm bấm số trên bảng điện tử, Alex cũng không có nói gì thêm.

Tích tích tích, những âm thanh số không ngừng vang lên.

Click...màn hình sau đó liền hiển thị.

Nhưng quái lạ thay, trên màn hình lúc này chẳng có một thông tin người dùng nào cả, một màu trắng bao phủ.

Kiều Vi thấy vậy thì liền nghi hoặc, cô vội xem lại số ID mình vừa gõ vào thanh tìm kiếm, nhưng nó chẳng sai, chẳng thừa một số, ấy vậy mà lại không có thông tin nào hiện ra. Chưa bỏ cuộc, cô lại vội xoá đi gõ lại nhưng rồi kết quả vẫn chẳng hề khác so với lần đầu.

Hàng chân mày của Kiều Vi khẽ nhíu lại, rõ ràng là hai ngày trước, cũng là tại nơi này, cô còn điểm danh cho Alex kia mà?

Thấy nét mặt có phần biến đổi của Kiều Vi, Alex liền nhận ra có gì đấy không đúng, miệng khẽ mở ra, một giọng hỏi nhẹ nhàng: "Có chuyện gì sao?”

Kiều Vi nghe vậy liền xoay cái bảng điện tử lại cho Alex xem, rồi nói: "không tìm thấy ID người dùng, anh đổi số rồi ư?"

Nghe vậy, Alex liền thoáng giật mình.

“Sao có thể? Từ trước đến giờ tôi vẫn dùng số này, phiền cô kiểm tra lại lần nữa được không?" giọng điệu Alex có phần vội vả, trong lòng dâng lên một cổ bất an.

“Anh xem, không sai một số, tôi đã phải kiểm tra rất kĩ. Thật xin lỗi, tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra" Kiều Vi nói.

“Sao lại như vậy? Tôi sẽ đi tìm sư phụ Giang" Alex vội vã nói rồi xoay người bước đi.

Đôi chân cậu chạy rất nhanh.

Alex thật sự lo lắng rồi, ID không tồn tại chỉ biểu thị cho hai điều, một là ID đó thật sự không tồn tại, hai là cậu đã bị xoá khỏi danh sách học viên. Không thể nào máy móc của Võ Quán có vấn đề, nhưng cậu vẫn hy vọng là do sự cố nào đó.

Nơi dạy học của sự phụ Giang nằm trên tầng ba của toà nhà trung tâm. Lúc này hẳn cô ấy vẫn đang ở đấy dạy học. Đôi chân của Alex dẫm mạnh trên sàn gỗ, tạo thành những thanh âm lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhưng Alex nào có quan tâm những thứ ấy, tâm trí cậu chỉ hướng về một nơi mà chạy như mất trí, mọi thứ xung quanh hoàn toàn bỏ mặc.

Rẹt...rầm! Cánh cửa gỗ bị kéo ầm ra. Bên trong phòng là hơn trăm học viên đang luyện tập điên cuồng. Tiếng động lớn như vậy, rất nhanh liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, tất cả mọi động tác đều bị trì hoãn mà thay vào đó là sự chú ý đổ dồn lên kẻ vừa đến.

Alex lúc này cũng chẳng thèm quan tâm đến những đôi mắt ấy, đôi chân cậu bước nhanh vào trong, đến trước một người phụ nữ có gương mặt hòa nhã, nước da trắng hồng. Nàng mang người một bộ đồ bó sát cơ thể, tôn lên dáng vóc thượng hạng làm cho không ít nam sinh say đắm. Mắt thấy Alex đến, gương mặt nàng vẫn lạnh nhạt không chút thay đổi, giống như nàng sớm đã sớm dự đoán ra tình huống này.

“Sư phụ, thật xin lỗi vì những hành vi thất lễ. Nhưng em có thể hỏi cô không? Vì sao ID của em lại không còn tồn tại?" Những hành vi của Alex thật sự có phần vô lễ, nhưng giọng điệu, tâm tính của cậu sớm đã không kìm được nữa. Đối với Alex, việc không được học tập ở võ quán chính là cực hình, vì cậu thật sự coi nơi đây là nhà, coi sư phụ Giang là người thân của mình.



Thế nhưng trái ngược với những mong chờ của Alex, sư phụ Giang lại chỉ lạnh nhạt trả lời: “Vì từ giờ trở đi, cậu đã không còn là học viên của Võ Quán, rất tiếc phải nói, câu đã bị võ quán sa thải" Thực là một câu nói lạnh lẽo, nó lạnh đến mức khiến Alex cảm thấy lòng mình như đang c·hết lặng.

Chưa bao giờ cậu thấy sư phụ Giang nói những lời lạnh nhạt với mình như vậy. Gương mặt lạnh lùng như không quen biết này, có hàm nghĩa gì chứ?

Như có một nỗi đau đớn dâng lên trong lòng, tâm tình Alex vốn đã không tốt, bây giờ lại thêm sự việc này, khiến câu gần như không kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa, cậu gào thét lên:

“Vì cái gì chứ? Tại sao lại bị sa thải tôi? Sư phụ Giang... người nhất định phải cho em một lời giải thích” thân thể Alex giống như hoang thú sắp phát điện cuống cả lên, đôi bàn tay vung lên như muốn phá tan mọi thứ.

Lập tức, cái bàn tay có gân guốc của Alex bị cầm chặt, kéo tới, lực kéo mạnh khiến Alex chưa kịp phản ứng thị bị ăn ngay một dáng vào bụng "ầm". Cứ đấm này khiến cậu quỵ xuống ôm bụng đau điếng. Người vừa tung ra một chiêu vừa rồi hiển nhiên là sư phụ Giang.

“Giải thích? Cậu thật sự còn không hiểu hay sao? Ta đã bảo vệ câu suốt mười năm qua, luôn kiên định rằng cậu sẽ trở thành một người tài giỏi. Nhưng rồi sao? Hóa ra thứ ta nuôi dưỡng, chăm sóc suốt mười mấy năm qua chẳng qua chỉ là một gốc cây c·hết? Ta tự hỏi mình đang mong chờ điều gì? Ta cũng có quyền được thất vọng chứ, cũng có quyền được trút giận chứ?” Giọng sự phụ Giang như muốn lạc đi, một sự thất vọng không thể che dấu. Những lời nói ấy khiến lòng Alex đau như rỉ máu, nhưng thất vọng nhất vẫn là bản thân cậu, tuyệt vọng nhất vẫn là bản thân cậu.

Lúc này, Alex chỉ muốn quỳ xuống mà cầu xin sự xót thương từ sư phụ Giang, cầu xin người tha thứ cho bản thân cậu. Alex chỉ hận bản thân vì sao quá yếu đuối? Vì sao lại là cấp F? Dù là C, D hay E cũng được, nhưng vì sao lại là cấp F chứ? Nó đã trực tiếp đạp đổ mọi hy vọng trở mình, phụ bạc mọi công lao dạy dỗ và nuôi nâng của gia đình và sư phụ. Hơn ai hết, bản thân Alex cảm thấy mình đang mang đầy những tội lỗi.

"Con xin lỗi" Lúc này Alex chẳng còn sức lực để nói chuyện, cậu cúi gằm xuống, lê những bước chân nặng nề ra khỏi Võ Quán, trong ánh nhìn phức tạp của những người ở đây.

Ở một góc hành lang, một con mắt vui sướng nhìn đến Alex, cái miệng cứ ke ke cười. Một nam sinh khuôn mặt điển trai đang nhoẻn miệng cười vui sướng, thanh niên này chính là người bị Alex tẩn cho ra bã trong cuộc thi đối khang lần trước. Đối phương trước khi lên sàn còn mồm to thách thức, buông lời sỉ nhục Alex nhưng sau đó thì...không... không có sau đó nữa. Nổi nhục hôm đó khiến cho kẻ này không thể quên nổi, nó hằn sâu trong tâm can hắn ta. Chính vì vậy, hôm nay khi chứng kiến Alex lâm vào tình cảnh như vậy, thật khiến hắn hả dạ hả lòng.

.....

Lúc này tại văn phòng riêng của mình, sự phụ Giang vẫn đứng đấy, đôi mắt đầy bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Alex đang dần rời xa.

——————

Xong! Ae ạ, chương này ta viết hôm qua cơ, nhưng mà giờ mới đăng được.

Hôm qua, lúc ta tắm xong, đôi chân thoan thoái bước vội ra ngoài liền bị một ngọn gió thổi qua khiến đầu ta choáng váng.

Đisss Trúng gió rồi! :))

Nhớ cmt và thả tim cho ta nhé.

Cảm ơn anh em đã đọc truyện của ta! Rất cảm ơn anh em.

Nắm Sáng!