Chương 13: Cái Đêm Định Mệnh Ấy
Reng...reng.... reng....tiếng chuông báo trường vang lên liên hồi.
Vào lớp thôi!
Tại một ngôi trường cấp 3 hạng ưu (3 sao) nơi đây chỉ dành cho con cháu của các tầng lớp thượng lưu trong căn cứ. Tất cả đều là con nhà có tiền, và chỉ một số ít dành cho các học sinh xuất sắc giống như Alex.
Bấy giờ, Alex đang ngồi trên chiếc bàn học hiện đại, nếu không nhờ có hồ sơ học tập giàu thành tích thì cậu đã không thể ngồi ở đây. Tại một chỗ ngồi siêu đẹp có thể nhìn ra cửa sổ, nơi hàng cây đào dưới sân đang thả rơi những cánh hồng rực rỡ.
Mỗi lần tâm tình không vui vì chuyện gì đó, Alex chỉ cần ngồi trên chiếc ghế, thả hồn mình theo những cánh hoa... cảm giác thật nhẹ lòng! Cơn gió man mác cứ ùa vào cửa lớp, mang một cánh hoa đào vào trong, rơi trên chiếc bàn học của cậu.
Rầm rầm...những tiếng bước chân chạy mạnh trên dãy hành lang.
“Mau vào chỗ, mau vào chỗ... hoàng thượng đến.”
Lúc này từ ngoài cửa lớp chạy vào là một đám nam sinh, chân tay luống cuống, vừa thả mình vào chỗ ngồi vừa lớn tiếng thông báo.
Reng reng reng....tiếng chuông vào lớp cũng đồng thời vang lên.
Theo tiếng chuông vừa dứt, từ ngoài cánh cửa bước vào một nam tử, thân người cao 1m9, nước da vàng với mái tóc đen xoả ngang vai. Người đàn ông này mặc bên trong áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt, chiếc quần dài màu xám, làm bằng vải trơn, bên ngoài khoác chiếc áo dài kiểu Âu Mĩ.
Gương mặt người này tuyệt đến mức như được hoạ sĩ vẽ ra. Cái gương mặt này đối với phái nữ, chính là quá nhiều sát thương. Các thiếu nữ nơi đây ngay khi nhìn thấy ông thầy liền bấn loạn cả lên. Đẹp trai quá! từng tiếng cảm thán trong lòng cất lên, con tim họ đập loạn liên hồi, gương mặt không khỏi trở nên ửng hồng.
Ngay khi ông thầy vừa bước vào, cả lớp đồng loạt đứng lên, im phăng phăng không một tiếng động.
Người đàn ông tiến đến bục giảng, nhìn ngó cả lớp một hồi rồi cũng khẽ gật gật cái đầu, ngón tay trỏ phẩy xuống ra hiệu lớp ngồi.
Ngay khi vừa ổn định, người đàn ông đã liền cất giọng nói: "Trước tiên xin chào cả lớp, xin tự giới thiệu, tên của tôi là Thời Yến, tôi sẽ là chủ nhiệm mới của các em trong học kỳ này. Tôi biết các em học 10A1, là lớp tinh anh chọn lọc của trường....nhưng mà!! Tôi muốn thông báo với các em một tin như sau, không nói chi ngoài kia xa xôi, chỉ ngay tại khối 10 của trường ta, có không ít ánh mắt ham muốn, thèm thuồng những chỗ ngồi của các em. Vào được lớp tinh anh thì đã sao? Nó chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không giữ được thì sớm muộn cũng mất. Vậy nên, với học kỳ tôi chủ nhiệm, tôi không cho phép bất kỳ một học viên nào dưới quyền của mình bị đào thải khỏi lớp. Rõ chưa!" giọng nói vô cùng lạnh lùng mà điềm tĩnh.
“Rõ!” Cả lớp đồng thanh đáp, cứ mỗi 3 tháng nhà trường sẽ tổ chức một cuộc sát hạch, thân là học viên lớp tinh anh nếu không vượt qua chỉ tiêu thì sẽ bị đào thải khỏi lớp, nhường chổ cho những học viên khác. Đây là một cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt trong trường, ai cũng phải không ngừng cố gắng nếu không muốn bị đào thải.
“Tôi muốn xem một chút ban cán sự cũ" Vị giáo viên lên tiếng nói.
Lập tức những gương mặt nghiêm túc đứng lên, tổ trưởng, tổ phó, lớp phó học tập, lớp phó lao động...và tất cả mọi người lần lượt đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Cuối cùng là lớp trưởng, Alex lúc này mới đứng dậy.
Không sai Alex chính là vị lớp trưởng ưu tú kia, nếu như trước đây, đám đồng học này vì kính sợ thực lực của cậu, ai ai cũng ra sức nịnh bợ thì giờ đây kẻ nào cũng trưng ra cái vẻ mặt khinh miệt mà nhìn lấy cậu.
Alex chỉ đứng đấy không làm gì nhưng cũng đã nhận về không ít ánh mắt cay nghiệt.
Vị giáo viên này vô cùng tinh ý, anh ta nhìn thoáng qua sự tình, liền nhận ra vấn đề. Mặt khác anh ta cũng đã đọc qua hồ sơ của tất cả các học viên, hiển nhiên biết, những cái ánh nhìn kia là như thế nào? Thiên phú thấp làm lớp trưởng? Nếu là lúc trước thì không sao nhưng bây giờ chắc chắn sẽ có chuyện yên ổn như thế.
Rất nhanh, như thoả ý nguyện của lũ người này, một cánh tay liền đưa lên, kèm theo một câu nói "Thưa thầy! Em có ý kiến".
“Mời" Vị giáo viên này sớm đã dự đoán được sự việc tiếp theo, giọng điệu hết sức bình thản tiếp lời.
“Thưa thầy, bạn học Alex trước đây là học sinh tinh anh của căn cứ Hương Ba, nhưng em nhận thấy, với thiên phú của bạn ấy hiện tại không còn khả năng lãnh đạo lớp chúng ta. Cho nên em yêu cầu, đổi lớp trưởng!" Nữ sinh này khảng khái nói.
Lời của nữ sinh này nói ra, rất nhanh liền được sự ủng hộ của tất cả mọi người. Giống như là đang nói lên tiếng lòng của họ vậy:
“ Đúng vậy thầy! Em cũng có suy nghĩ như vậy “
“ Đúng vậy “
“ Em cũng vậy “
“ Đổi lớp trưởng đi “
“ Đổi đi “
Phần lớn đều có suy nghĩ phải đổi lớp trưởng, chỉ có vài người vẫn giữ im lặng không nói lời nào. Bọn họ có người làm biếng, có người vốn không quan tâm, có người muốn ủng hộ Alex nhưng ngại đối đầu với đám đông. Kết quả là những người đó, không đồng ý, cũng chẳng phản đối.
“Trật tự" Vị thầy giáo lên tiếng nói.
“ Tôi chính là muốn tạm thời giữ nguyên toàn bộ ban cán sự, bất quá nếu các em muốn đổi? Cũng được thôi, nhưng không phải bây giờ, ba tháng sau sát hạch lần một, đến lúc ấy người nào đánh bại được lớp trưởng thì cái chức lớp trưởng ấy liền chuyển giao lại cho người ấy, ai phản đối dơ tay"
Mặc dù còn nhiều thắc mắc thế nhưng cả lớp vẫn là im lặng, biểu thị cho sự đồng ý. Bọn chúng không tin lấy thiên phú của bản thân hiện tại lại không đánh bại được một phế năng cấp F.
Thấy lớp im lặng hồi lâu, vị thầy giáo lại nói tiếp:” Tất cả các em đều ngồi xuống đi. Nếu không có gì nữa, vậy chúng ta sẽ vào bài đâu tiên: ‘Nguyên linh năng và cách tu luyện Nguyên Linh Năng ‘ “
Thầy giáo vừa nói vừa xoay người, anh đi tới cái màn hình điện tử phía sau bấm bấm.
Lập tức....
Soẹt soẹt..rèm cửa tự động kéo lại che hết toàn bộ ánh sáng chiếu vào trong. Lúc này ở phía bục giảng xuất hiện một cái màn chiếu không gian tự động, vị thấy giáo lấy ra một cái mắt kiếng đeo vào, những học viên khác cũng làm y chang như vậy, từ trong hộp bàn lấy ra mắt kiếng vạn vật du hành đeo vào trên mắt.
Thiết bị kết nối, ngay lập tức...tinh tinh...cả lớp liền như bay ra khỏi phòng đến một thế giới mới. Xung quanh họ là một khoảng không gian trống rỗng.
“Nguyên linh năng là gì? Từ khi hắc ám thời đại buông xuống, trong bầu khí quyển của Trái Đất xuất hiện những hạt sáng không màu, chẳng mùi, chả vị, kích thước chỉ nhỏ như phân tử. Những hạt sáng này không ai biết chúng từ đâu mà đến, nhưng nó vừa mang lại tai hoạ, vừa mang lại hy vọng. Những động, thực vật sau khi hấp thụ nguồn năng sẽ trở nên cường hãn, tiến hóa thành những dạng quái vật, quái thú, nắm giữ sức mạnh khổng lồ như hiện nay.
Không những thế, các loại virus, vi khuẩn sau khi đồng hoá nguyên năng cũng phát triển bản thể mạnh mẽ không kém. Chính vì phá vỡ cán cân sinh học, lũ virus đã tiến hóa thành muôn hình vạn trạng khiến giới y học vô cùng đau đầu để tìm cách khắc chế. Nguy hiểm nhất là loại Virus Z, thứ khiến con người trở thành hủ thi.
Có thể nói, nguyên nhân sâu xa dẫn đến ngày tận thế, sự diệt vong của văn minh loài người, bắt nguồn từ chính những hạt nguyên năng này, một loại năng lượng bí ẩn. May mắn thay, nhân loại cũng tìm ra phương pháp hấp thụ nguyên năng, thông qua đó không ngừng tôi luyện bản thân, thức tỉnh siêu năng, năm giữ những sức mạnh to lớn.
Những hạt nguyên năng này ẩn chứa một loại năng lượng kỳ diệu giúp các sinh vật tiến hóa. Theo nghiên cứu, những hạt nguyên năng khi đi vào cơ thể sẽ bị đồng hoá bởi các tế bào. Khiến các tế bào ấy như được cường hoá mạnh mẽ, thúc đẩy tiến hoá nhục thân, thức tỉnh siêu năng.
Không những thế, việc không ngừng hấp thụ nguyên năng sẽ giúp cơ thể và siêu năng ngày tiến hoá, giúp sinh vật trở nên mạnh hơn, đạt được sức mạnh dời non lấp bể. Nhưng tiếc rằng tốc độ hấp thu nguyên năng của bản thể nhân loại quá yếu, yếu hơn rất nhiều so với lũ hủ thi hay quái vật. Điều đó lý giải vì sao chúng ta đang xếp gần cuối trong chuỗi thức ăn.
Lãnh thổ thì phân rã, teo tóp, phải sống trong những bước cao và dày!
Nói tóm lại: Nguyên năng là các hạt phân tử rất nhỏ, có khả năng thúc đẩy tiến hoá nhục thân” Vị thầy giáo cất giọng nói.
“Tiến hoá là thế, vậy làm thế nào để tu luyện nguyên linh năng?"
Vừa dứt lời, trên màn hình lại xuất hiện các hình ảnh khác, một dáng người vô tính trong tư thế ngồi thiền, hai tay đặt lên nhau để ở trước bụng. Lúc này xung quanh phát sinh những biến đổi, những đốm sáng li ti, đích xác là các hạt nguyên năng trong không khí.
Chúng như bị một luồng khí hấp dẫn, di chuyển đến nơi thân hình kia rồi...lập tức chui vào, có thể nhìn thấy rõ ràng quá trình ấy như thế nào, những hạt nguyên năng này xuyên qua các lỗ chân lông đi vào cơ thể, chúng hội tụ tại trái tim của nhân loại, rồi len lỏi vào máu, theo máu đi đến các tế bào trong cơ thể. Quá trình này diễn ra hết sức kỳ diệu.
Cùng với hình ảnh đang hiển thị, vị thầy giáo kia liền cất lời: "Muốn tu luyện nguyên năng, trước hết cần phải cảm nhận được chúng. Trong lần đầu cảm ngộ, nó là quá trình vô cùng khó khăn, chưa một ai thành công sau lần đầu cảm nhận, đến thiên tài nhanh nhất cũng mất hơn 72h mới thành công.
Phương pháp này xuất phát từ giới cổ võ (tu tiên) của Trung Quốc, như họ nói là hấp thụ linh khí của trời đất để không ngừng rèn luyện bản thân. Nhưng khoa học hiện đại đã tìm ra năng lượng trong đá giác tỉnh, thông qua việc vận dụng siêu năng lực, các em có thể đẩy nhanh quá trình cảm nhận nguyên năng.
Không có một miêu tả cụ thể cho quá trình cảm nhận này, nhưng từ trước đến giờ chưa một siêu năng giả nào dừng chân tại đây. Cách duy nhất cảm nhận chính là không ngừng vận dụng siêu năng lực, và ngồi thiền từ giờ này sang giờ khác, thả lỏng đầu óc, cố gắng cảm nhận những năng lượng li tỉ đang rót vào cơ thể các em.
Thôi, nói đến đây thôi, sau khi về nhà các em hãy tự cảm ngộ nguyên năng, các em có một tháng thời gian để cảm ngộ thành công, sau một tháng nếu có em vẫn chưa cảm nhận được sẽ bị zero điểm trong bài giữa kỳ". Thầy giáo nói.
Tiếp đến là phần đặt câu hỏi, rất nhiều thắc mắc, vấn đề đã được nêu ra nhưng vị thầy giáo vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một. Lời giảng của thầy rất hay và đúng trọng tâm, khiến ai cũng đầy vẻ thán phục. Còn các nữ sinh trong lớp thì khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng giống như người say rượu, đầu óc mơ mộng, chẳng biết là có đang nghe giảng hay không.
Rất nhanh, tiết học đầu tiên cứ thế trôi qua nhanh chóng.
........Reng reng reng...giờ ra chơi đã điểm...
Alex lúc này bước ra khỏi lớp, cậu muốn lên sân thượng của trường. Mỗi lúc ra chơi, cậu thường đến đây một mình để hóng gió đôi chút.
Chỉ ngay khi vừa mở cửa sân thượng ra, đập vào mắt Alex là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp. Cô cũng bận trang phục học đường như bao nữ sinh khác, thế nhưng với Alex, ở cô mang lại cho cậu một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tình đầu của tôi!
Nữ sinh nghe thấy âm thanh mở cửa thì liền xoay người nhìn lại, trước mặt cô chính là một thiếu niên thân quen. Người bạn mà cô yêu quý nhất, cả hai đã chơi chung với nhau trong suốt gần mười năm qua, có thể nói là còn thân hơn cả anh em ruột.
Thế nhưng, cô có chút không hiểu vì sao, kể từ vài tháng trước, người bạn ấy đã dần trở nên lạnh nhạt. Thế nhưng bây giờ gặp lại, cô vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng, cô mang khuôn mặt sáng ngời vui tươi mà đến gần, nói một câu nghịch ngơm.
"À slếch"
Alex nhìn người con gái cậu thầm yêu suốt 10 năm qua. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy. Đã không biết bao lâu cậu chưa được ngắm nhìn nụ cười như thiên thu của cô ấy, thứ khiến cậu quên đi những đau khổ, mệt mỏi.
Một cảm giác bình yên, giống như được chữa lành vậy.
“Đỗ Đỗ, sao cậu lại ở đây?” Alex cất giọng với một chút bối rối, có một loại xúc giống như hối tiếc vô cùng, vô tận.
“Hôm nay, tớ đến đây để chào thầy cô và bạn bè. Sắp tới tớ sẽ được chuyển đến AOA để học tập nên có thể sẽ rất lâu mới gặp lại mọi người. Nhưng tớ rất vui vì gặp lại cậu. Cậu không biết nha, nếu cậu còn không chịu ra, sợ rằng tớ sẽ đi thẳng đến nhà cậu mất. Hihi" Đỗ Đỗ cười lên rất đẹp, lời nói và hơi thở của cô ấy càng khiến lòng Alex như được xoa dịu, và trong đầu của cậu lại thoáng hiện về những ngày xưa cũ.
Ông nội của Đỗ Đỗ là Đỗ Lịch Sam, trưởng khoa cơ giáp của học viện AOA. Từ nhỏ Đỗ Đỗ đã sống cùng với bố mẹ ở căn cứ Hương Ba, họ đều là những người hùng của căn cứ này.
Cả hai biết nhau chỉ là một cuộc tình cờ vào cơn hỗn loạn mười năm trước. Rồi số phận ghép cho cả hai học chung trường, chung lớp suốt chín năm qua. Cả hai giống như tri kỉ của nhau, song phương còn hiểu nhau hơn cả bản thân hiểu chính mình.
Alex luôn tự tin rằng, mình sẽ không bao giờ để mất Đỗ Đỗ, sẽ không bao giờ. Và cứ như thế suốt mười năm qua, cho đến khi... cái tên kia xuất hiện, hắn đã làm mọi thứ đảo ngược cả lên. Lúc Alex nhận ra được tình cảm sâu thẳm trong thâm tâm bản thân, tiếc rằng đã quá muộn, quá muộn để bắt đầu lại.
......
Alex nở một nụ cười rõ hạnh phúc, tiếp sau đó cả hai cùng ôn lại những chuyện cũ vô cùng vui vẻ, cùng hát một vài ca khúc từng quen. Thời gian cứ thế trôi qua, mặc dù tiếng chuông đã điểm từ lâu nhưng Alex vẫn là cúp tiết.
Đùa à? tầm này còn học hành gì! Nghỉ...nghỉ...nghỉ hết!
Bỗng Đỗ Đỗ hỏi Alex một câu khiến nét mặt đang từ trong hạnh phúc của cậu hoàn toàn sụp đổ.
“Alex à! Tối hôm đó, tại sao cậu không đến?"
Miệng của Alex như nghẹn lại, đôi mắt cậu u buồn thăm thẳm. Tối hôm đó? Tối hôm đó sao?
Kí ức Alex liền ùa về...
Về cái ngày, 7 tháng trước...
“Đỗ Đỗ à, tối hôm nay, chúng ta gặp nhau ở công viên Vạn Hoa nhé, tớ có điều muốn nói...muốn nói với cậu” Alex nói giọng điệu đầy ngại ngùng...
“Tối nay hả? Ờ...mà cậu khi không lại hẹn tớ ra ngoài? Bộ có chuyện gì sao? Mà thôi...tuỳ cậu...tối nay gặp lại hihi “ Đỗ Đỗ cười nói rồi vội xoay người bước đi.
Alex cứ đứng đơ ở đấy nhìn theo bóng hình xinh đẹp dần khuất phía xa.
.......
"Phù" Alex thở ra một hơi, nắm tay xiết chặt. Hôm nay, tối hôm nay, cậu nhất định phải thành công...nhất định phải thành công.
Màn đêm buông xuống, đường phố nơi đây tràn ngập ánh sáng, đông vui và rộn ràng. Tại công viên Vạn Hoa, bên đài phun nước... một thiếu niên ăn mặc giản dị, tay cầm trong mình một bó hoa Tulip màu trắng, rất xinh đẹp.
Bình tĩnh... bình tĩnh!
Alex tự trấn an bản thân, hôm nay cậu quyết định sẽ bày tỏ lòng của mình với Đỗ Đỗ. Chưa bao giờ Alex mua hoa với ý định tặng một người con gái mà không phải mẹ hay em gái.
Đang thấp thỏm lo âu, vì du sao đây cũng là lần đầu cậu tỏ tình. Đang trong lúc thấp thỏm lo âu thì Alex chợt nghe bên tai mình.
“Mau mau. Bên kia xem, có người tỏ tình ahh”
“ Đâu đâu? “
“ Bên này bên này “
“ Thiếu nữ được tỏ tình rất rất xinh đẹp “
Lúc này rất rất nhiều người vội vã chạy đến bên ấy xem náo nhiệt.
Alex cũng có chút hiếu kì, không biết người được tỏ tình là ai. Thế nhưng, Alex vẫn quyết định không đến xem náo nhiệt, cậu sợ rằng nếu lúc này đi nơi khác, chẳng may Đỗ Đỗ đến lại không tìm thấy cậu.
Lúc này, đi lướt qua người Alex có hai nữ sinh, họ vừa đi vừa nói, thế nhưng có những lời nói đã lọt thẳm vào trái tim cậu.
“Nè nè, là ai được tỏ tỉnh vậy? “
“ Tớ nghe nói là Đỗ Hoàng Diệu, cháu gái của trưởng khoa cơ giáp học viện AOA “
Lời nói ra khiến thân thể Alex không khỏi run lên từng hồi..."C..cái .quái.. gì? “
Alex đứng bật cả người dậy, cậu một hơi phóng như điên đến nơi đám đông đang tụ tập. Tâm can Alex lúc này đang loạn hết cả lên.
Người bu đông nghịt, rất khó khăn, thật sự rất khó khắn Alex mới chen vào được bên trong.
Thấy rồi, lúc này đứng ở trung tâm dòng người xem náo nhiệt, bên cạnh một đài phun nước. Một đám người mặc áo đen tay cầm đầy quà cáp, đứng trước họ là một thiếu niên, quần áo sành điệu, gương mặt lãng tử, rất soái, hắn đích xác là Cao Bá Hưng, tình địch đáng c·hết của Alex. Một chân hắn quỵ xuống, hai tay dâng hoa trước mặt một thiếu nữ.
Thiếu nữ ấy có thể là ai khác ngoài Đỗ Đỗ? Nàng mang trên mình một chiếc váy trắng đầy thanh lịch, tay cầm một túi xách nhỏ. Nàng thật sự hơi sốc nhưng cũng cảm thấy rất...
Bên cạnh Alex, đám người đứng xem náo nhiệt không ngừng lớn giọng cổ vũ,
“Đồng ý đi, đồng ý đi" đám người này đồng thanh hô lớn, khiến khí thế tăng vọt. Đây có phải là hơi quá rồi không, lũ người này là lần đầu thấy người khác tỏ tình?
“Mày xem cô gái ấy liệu có đồng ý không?"
“Không thể là không, nhìn kìa, vừa đẹp trai, vừa giàu có, cậu không biết chứ, đây chính là sát chiêu trong việc cua gái nha"
"Xàm ruồi, nghe nói gia thế cô ấy rất lớn. Quan trọng là cô ấy có đồng ý hay không thôi"
“Nếu là tôi thì tôi sớm đã đồng ý rồi, theo tâm lý chung của con gái, cô ấy sẽ đồng ý thôi”
Nghe những lời này, con tim Alex như thắt chặt lại, không xong rồi, không xong rồi, câu thật sự cuống rồi, cậu như muốn phá nát để chen vào ngăn cản chuyện tỏ tình này. Lúc này tâm thần Alex như một cái giây đàn bị kéo căng quá mức, một chút nữa thôi là sẽ đứt cả ra.
‘Mình rất hiểu cô ấy, sẽ không đâu, Đỗ Đỗ sẽ không đồng ý đâu, cô ấy sẽ không phản bội mình, sẽ không đâu, đúng không Đỗ Đỗ? Em sẽ không đối xử với anh như vậy đúng không? Đỗ Đỗ.. Anh xin em đừng đồng ý, xin em! Đỗ..~ Đ~' lời nói bỗng có chút khựng lại.
“Em đồng ý"
Vang lên bên tai Alex một thanh âm chua xót. C·hết thật rồi, c·hết thật rồi! Tâm can của Alex điên loạn cả lên.
‘Khô-ng...Khô~ng' lời nói như trở nên ứ nghẹn trong cổ họng, cái tay Alex thả rơi bó hoa xuống đất. Những bông hoa nhỏ nhoi đáng thương, đám người này sao lại nhẫn tâm như vậy? Dẫm nát, họ dẫm nát hết cả!
Khốn kiếp... Alex điên cuồng xoay người chạy đi, khuôn mặt cậu đầy đau xót, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống, thấm trên vạt áo.
Cậu không còn hiểu thấu Đỗ Đỗ nữa... hoàn toàn thất bại rồi! Tiếng lòng Alex ghằn xé ngỗ ngang. Kể từ hôm đó, những ngày tháng sau, Alex dần trở nên lành nhạt với Đỗ Đỗ, nhưng cậu biết đây hoàn toàn là lỗi của mình. Gần mười năm, vì sao đến lúc cảm thấy nguy cơ, câu mới nhận ra tình cảm của mình? Vì sao, lúc đó lại chọn bỏ chạy thay vì đối mặt.
Alex hối hận, thật sự rất hối hận. Trong đầu Alex cứ tái hiện khung cảnh tỏ tình ngày hôm ấy, đáng lí cậu phải sông đến, hủy bỏ buổi tỏ tình đó, rồi nắm tay Đỗ Đỗ dẫn cô ấy rời đi.
Phải! Đáng lý lúc đó, cậu phải làm như vậy. Vì sao? Vì sao lại bỏ chạy vào thời khắc ấy? Vì sao không dám quyết liệt?
Điên! Cậu phát điên mất thôi!
.........
Những ngày xưa ấy đã xa quá xa
Anh và em hai người hai ngả rẻ.
Khóc thương thay những ngày thơ ngây dại
Chỉ hối tiếc cả một thời xưa cũ.
Ngày gặp lại, anh giải tràn thương nhớ
Tiếng lòng anh khao khát mấy thu qua
Em ơi! Anh chỉ muốn nói với rằng:
Anh yêu em suốt mười năm đã qua.
Nắm Sáng☀️
(Ờ..đây là vần thơ ta tự viết không có cóp từ nguồn nào cả, ta không biết nó có trùng với ai không. Anh em nào thấy nó trùng thì bình luận ta biết nhé, mà chắc chẳng có đâu, ta tự viết cơ mà hê hê)
————-