Chương 11: Dã Nát Lũ Côn Đồ
Lúc này, từ trong một góc phố tối, lũ côn đồ dần hiển lộ. Cầm đầu nhóm bốn thằng mặt sẹo này là một tên xì ke, ốm tong ốm teo, khác hẳn với ba tên đô con còn lại. Chẳng hiểu sao tên sì ke này lại có thể trở thành lão đại, đôi chân hắn láo cá bước đi, vừa đi vừa đá dép lẹp xẹp xuống nền gạch. Cái mặt hắn vểnh lên trên trời, thoạt trông rất bố đời.
Cả nhóm bốn tên bước đi hiên ngang về phía hai người Lily cùng Vũ. Bọn chúng chỉ vừa bước đi được một đoạn, thế nhưng ngay từ xa vài trăm mét, Hoàng Vũ đã cảm nhận được một luồng sát khí sộc thẳng tới. Hoàng Vũ tạm dừng cuộc trò chuyển với Lily, câu đưa đôi mắt nhìn về phía nơi phát ra sát khi. Ngay lập tức, hình ảnh của bốn tên côn đồ đã in đậm trong mắt cậu.
“Nguy hiểm, Lily nắm chặt" Hoàng Vũ thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng nắm chặt quai cầm, đẩy chiếc xe lăn phóng đi.
LiLy đang nói thì chiếc xe lăn cô đang ngồi bị đẩy mạnh, khiến cô giật nảy mình. Khi quay đầu nhìn sang Hoàng Vũ, Lily chợt nhìn thấy bốn tên côn đồ đang tiến sát phía sau, tất cả mọi việc liền trở nên rõ ràng trong suy nghĩ của cô.
Tên đại ca thấy tốc độ của Hoàng Vũ, cũng một pha hết hồn!
Cái tên này, không phải chạy nhanh quá rồi chứ?
Nhìn thấy hai người họ không ngừng kéo dài khoảng cách với mình, tên sì ke liền tỏ ý không vui, hắn lấy tay phẩy phẩy, ra hiệu cho hai tên trong nhóm phi đến. Hai tên côn đồ đứng cạnh khẽ gật gật đầu rồi phi như bay đến, lấy tốc của Hoàng Vũ, nếu một mình cậu bỏ chạy thì còn may ra thành công, chứ đẩy thêm cái xe lăn của Lily, thì liền không có cơ hội. Chỉ với 5s ngắn ngủi, họ đã bị hai tên côn đồ chặn đầu.
“Khà khà, nhóc con chạy đi đâu?" một tên trong số bọn chúng vừa phi đến cất giọng châm chọc nói.
“Để cô bé này lại, giao nộp hết đồ vật giá trị trên người, rồi cút đi nếu không muốn bị ăn đập” tên còn lại cũng ngay lập tức lớn tiếng bồi thêm vài lời, giọng điệu đầy đe doạ.
Đáp lại với từng lời đe doạ của hai tên kia, Hoàng Vũ là một mặt xám xịt. Đôi mắt cậu chớp động, đôi tay buông quai cầm ra...
Thân người khẽ biến....lập tức phóng đến....lấy tốc độ bứt phá của Hoàng Vũ liền làm hai tên côn đồ giật thót lên, chưa kịp hoàn hồn thì tên vừa mở mồm nói kia, liền ăn ngay một đấm vào mặt. Cả thân người hắn b·ị đ·ánh bay ra, rơi ầm xuống đất, hai tay ôm cái mồm máu rên lên thảm thiết. Tên còn lại kia cũng không khá hơn là bao, nhìn thấy bạn mình bị ăn đấm, hắn liền nổi máu chó muốn xông đến nhưng bị một cước xoay người của Hoàng Vũ, đem cả thân của hắn đóng chặt trên tường.
Từ phía xa, tên lão đại lúc này mới hoàn hồn, một chiêu vừa rồi chính là hắn cũng không ngờ đến. Có ai ngờ một thằng nhóc con hỉ mủi chưa sạch, dáng vẻ như tên ăn hại, lại có lực đạo, tốc độ nhanh và mạnh như vậy. Thôi rồi thôi rồi, tên này là đang giả heo ăn thịt hổ ah?
“Khụ Khụ".
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng tên xì ke chỉ ho lên hai tiếng, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chỉ là một oắt con mà thôi, một siêu năng lực giả như hắn hà cớ phải sợ? Cùng lắm là hắn khai triển năng lực, một chém g·iết c·hết tên nhóc ấy thôi. Hắn đã lăn lộn trong giới giang hồ bao lâu? Há lại sợ một thằng nhóc ranh?
“Long Côn, ngươi lên giải quyết hắn đi" Tên lão đại này lên tiếng chỉ bảo tên to xác đứng ngay cạnh. Trong nhóm 4 người, nếu không nhờ có siêu năng lực, sợ rằng xì ke còn chưa đủ sức để trở thành kẻ cầm đầu. Trong nhóm, Long Côn mới chính là lực đạo mạnh nhất, còn hắn thì nghiêng về kĩ thuật chiến đấu.
Phù... những cánh hoa thiên ngân bị gió thổi tốc ngược bay lên, từ chỗ Long Côn đứng nổi lên một trận cuồng phong, thoắt một cái, liền đem bản thân biến mất tại chỗ.
Tên Long Côn dáng người phi thường to lớn, thân cao 1m9, cơ bắp cuồn cuộn, cứ ngỡ với thân hình như thế sẽ khiến tốc độ hắn chậm đi phần nào, nhưng...không, một cái bứt tốc liền đem hắn vụt tới trước mặt Hoàng Vũ, tung ra một đấm kinh thiên, lực đạo mạnh đến mức mà xung quanh nắm đấm của hắn, không khí như vặn vẹo thành từng làn phong nhận.
Oanh....phù!!!
Long Côn vụt đến, tung một đấm cực mạnh về phía Hoàng Vũ, tốc độ của hắn nhanh đến mức cậu chỉ kịp đưa hai tay lên che trước ngực, miễn cưỡng chống lại một đấm kia, thế nhưng cả thân người không khỏi bay lùi về sau chục mét.
‘G·ay go rồi, tên côn đồ này thật sự mạnh’ Hoàng Vũ chửi thầm trong miệng, nhờ lực đạo của một đấm kia, cậu có thể lờ mờ ước lượng được thực lực của kẻ kia, hắn chắc chắn đã siêu việt phàm nhân.
Một đối thủ như vậy, Hoàng Vũ biết bản thân khó lòng đánh bại.
Trái ngược với vẻ mặt căng thẳng, gay go của Hoàng Vũ, tên Long Côn này là hoàn toàn vui vẻ, cảm giác cứ như hắn đang không ngừng thưởng thức một đấm vừa nãy.
“Nhóc con cũng khá, với độ tuổi này của mày đã có thực lực như thế, hẳn là phải luyện tập rất khổ sở nha” Long Côn lên tiếng nói, giọng điệu hết sức bình thản.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy sát khí, như bắt cùng tần số.
Vù!!!...một trận gió xông thiên, những cánh hoa thiên ngân bị luồng khí tức của cả hai thổi bay cả lên.
Oanh...PHÙ!!
Một cú v·a c·hạm vô cùng mạnh, nơi ấy v·a c·hạm liền nhìn thấy hai thân ảnh, một tên đô con vạm vỡ, một thiếu niên nhỏ bé, gầy gộc. Cú v·a c·hạm tạo ra oanh động rất lớn, gió bụi trào lên thổi tốc những cánh hoa thiên ngân theo gió.
Từ trong hoa lá lẫn lộn, một thân ảnh b·ị đ·ánh dạt ra ngoài, hiển nhiên thân ảnh ấy chính là Hoàng Vũ. Cậu không đọ nổi lực đạo của Long Côn, nên b·ị đ·ánh bay ra ngoài v·a c·hạm vào bức tưởng, khoé miệng không ngừng rỉ máu.
Nhìn thấy Hoàng Vũ ngoi ngóp dưới đất, Lily ở một bên chứng kiến đã không kìm được sự lo lắng và hoảng hốt tột cùng, giọt lệ rơi xuống, trái tim cô như thắt chặt lại, khoé miệng cứ nghẹn lên từng chữ: "không...không”
Từ trong đau đớn, Hoàng Vũ gắng sức đứng dậy, ôm lấy cánh tay trái đang đau đớn kịch liệt. Cậu ta nhìn LiLy ở phía góc tường đang không ngừng khóc mà lòng phẫn nộ nổi lên điên cuồng. “Khốn kiếp, các ngươi...cái ngươi đều phải c·hết"
Hoàng Vũ rống lên kinh thiên, cậu thật sự tức giận tột cùng, lũ ch-ó m*’ này...
Vù...từ trong phẫn nộ trỗi dậy, tốc độ của Hoàng Vũ vụt lên kinh người, từ chỗ hắn phóng đến chỉ còn là cái bóng đen vụt qua.
Rầm...hai đạo thân ảnh v·a c·hạm vào nhau.
Chỉ thấy chỗ Long Côn đang đứng, giờ đây, nó đã bị thay thế bởi Hoàng Vũ.
Còn kẻ vừa b·ị đ·ánh kia, Long Côn lại liên tục lùi về sau mấy chục bước mới có thể định thân trở lại, thế nhưng khuôn mặt hắn đã đổi khác, khoé miệng cười lên khoái chí Khá lắm khá lắm, đến... đến đi, để xem ngươi mạnh đến đâu? “ Long Côn rống lên từng tiếng thư sướng.
Đâu mượn hắn nói, Hoàng Vũ chính là ngọn giáo, thoăn thoắt lao đến, trong vài chục giây ngắn ngủi, cả hai thân ảnh không ngừng v·a c·hạm, càng đánh càng hăng, hai bên liên tục ăn miếng trả miếng. Giao tranh kinh thiên, hoa lá bay đầy trời.
Khác với hai thân ảnh kia, tên lão đại của bọn côn đồ này thì miệng cười lên khoái chí, hắn vận năng lực bản thân... Bỗng quái lạ thay, từ trong không gian, cả thân hình hắn hoàn toàn biến mất. Đây là chính là siêu năng lực của hắn: Tàng Hình, hắn chỉ cần Long Côn câu thời gian mà thôi, còn hắn thì chính là vì LiLy mà đến.
“Aaaaaa....” Một tiếng thét vang lên.
Đang trong lúc giao tranh gay cấn, khi cả hai liên tục ăn miếng trả miếng, bỗng một thanh âm chói tai vang lên, nó truyền vào bên tai của Hoàng Vũ khiến thân thể cậu không khỏi run lên. Hoàng vũ lập tức quay mặt nhìn lại, cậu nhìn thấy Lily vừa la hét vừa vũng vẫy, cô đang bị tên đại ca khống chế bằng hai tay.
Điều này khiến Hoàng Vũ như muốn điên lên đến nơi, đang từ giao tranh lại mất tập trung, điều này khiến cậu ngay lập tức bị một đấm của Long Côn nện thẳng vào ngực, cả thân không tự chủ bay ra xa, rơi ầm xuống đất.
“Khụ" Hoàng Vũ ho lên một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu..” Khốn kiếp..Thật vô liêm sĩ!" Hoàng Vũ hướng tên lão đại chửi xoàng cả cổ.
Tên lão đại ấy nhìn Hoàng Vũ mà khoé miệng không khỏi cười ha hả "Ta vô sĩ thì làm sao? Ngươi g·iết nổi ta không? Ha ha” nói rồi hắn không thèm quan tâm đến Hoàng Vũ nữa, quay sang chửi hai tên đồng bọn đang ôm đầu dưới đất?
"Hai thằng phế vật chúng mày còn ngồi lì ra đấy?” Hai tên kia nghe vậy liền gượng người đứng dậy, thoái lui ra sau.
Hoàn tất mọi việc, cái ánh mắt dâm dục của hắn liền đảo sang ngắm từng bộ phận trên cơ thể Lily, nét mặt đích xác biến thái tà dị.
"Bé cưng, đi đi nào, cùng gặp ông chủ của chúng ta, rồi mình cùng vui chơi khoái lạc một chút nha...ha ha” Giọng nói ấy phát ra thập phần kinh tởm khiến Lily càng thêm hoảng sợ, hai hàng nước mắt chảy càng thêm đậm. Dù biết con phố này có những thành phần nguy hiểm, nhưng cô bé chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra với mình.
Mộ Đào hắn đang từ trong sung sướng, thăng hoa. Nữ nhân trước mắt hắn thật sự quá mức xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, cái miệng đỏ mận, nước da hồng hào, bầu ngực căng tròn. Úi giồi ôi, hắn chính là hận không thể ngay lập tức chiếm hữu mỹ nhân, thế nhưng, bỗng bên tai hắn truyền đến một thanh âm rợn gáy.
“Mày có nên xin phép một tiếng, trước khi mang em gái tao đi?" Một giọng nói âm lãnh vang lên bên tai Mộ Đào, sát khí từ trong lời nói ấy truyền đến, khiến hắn rợn tóc gáy.
Từ khi nào? Từ khi nào? Hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của kẻ này... Từ bao giờ lại xuất hiện thân ảnh đứng ngay cạnh mà hắn không mảy may hay biết?
Từ phía xa, Long Côn cũng nét mặt đầy kinh ngạc, hắn chỉ vừa bỏ lỡ một giây phủi áo, một giây sau đã thấy đối phương xuất hiện phía trước. Hai tên d·u c·ôn còn lại có nét mặt hoảng sợ nhất, bọn chúng vốn dĩ đứng rất gần Mộ Đào, lại còn đang quan sát con bé xinh đẹp kia chung với hắn. Ấy mà không biết từ đâu, một thân ảnh xuất hiện với tốc độ mà mắt bọn chúng lại chẳng mảy may bắt kịp, kẻ này từ không khí chui ra hay sao?
Mộ Đào, cái áo chảy đẫm mồ hôi, con tim hắn co thắt lại, trí não hắn đang đấu tranh với sự hoảng sợ để cố gắng giữ mình bình tĩnh. Phản ứng đầu tiên là hắn khẽ buông đôi tay trắng thon của Lily ra, rồi mở miệng nói “Hề hề...người anh em” khuôn mặt hắn còn chưa kịp quay hết thì liền bị một đạo lực kinh thiên xé gió tống vào mặt.
Ầm...cái mặt hắn bị đấm mạnh như muốn lõm vào trong, cái mũi liên hồi chảy máu, thậm chí có vài tiếng răng rắc trong khớp xương mũi. Tên Mộ Đào b·ị đ·ánh bay ra, đính thẳng vào bức tường.
"Ahhhhhh....Khốn kiếp". Mộ Đào la lớn, quả nhiên là cái mồm tốt, vẫn còn chửi được.
Mộ Đào hằm hằm nhìn tới tên vừa đấm mình.
Thân hình gã áo đen này rất hoàn hảo, cơ bắp rắn chắc, cao gần 1m8. Kẻ này mang đôi dày đen, quần đen, áo đen, phía gương mặt bị mái tóc xoăn đen rủ che phủ, khí tức bí ẩn, toát lên vẻ nguy hiểm khôn lường.
Kẻ vừa đến...chính là Alex.
“Còn chờ gì nữa? Giết lõ đó cho tao" Mộ Đào hét lên đầy phẫn nộ.
Lập tức hai tên gần đó hung hăng xông đến, từ trên người lấy ra một con dao sắc bén. Khi bọn chúng tiếp cận Alex chỉ còn cách vài chục xăng-ti-mét thì ngay lập tức, chúng bị hai đạo lực đánh bật ra xa, "ầm ầm" hai tiếng, toàn thân va vào hai bên tường, chính thức b·ất t·ỉnh nhân sự.
Tên Mộ Đào lúc này giật thót trong lòng, vừa rồi hắn hoàn toàn không nhìn rõ động tác của Alex, là quá nhanh hay do cậu ta xài tiểu xảo? Hắn cùng với Long Côn chỉ mờ mờ nhìn thấy hai vệt đen v·út qua, lập tức hai tên kia đã b·ị đ·ánh dăng ra tường.
Long Côn thấy tình thế không ổn liền xông đến ứng cứu, chỉ là hắn vừa mới tiếp cận Alex chưa đến một dây, thì liền bị cậu tung đòn đánh khuỵ xuống đất.
Khi Alex định tung đòn kết liễu thì...
Một đạo ánh sáng lướt qua, Alex phản ứng rất nhanh, liền ngay lập tức ngửa người tránh né, đạo ánh sáng này đến từ con dao của Mộ Đào, lúc này hắn đang ở trạng thái tàng hình đánh tới, hắn dự tính nhân lúc Alex đang chưa kịp thu tay thì xông tới đánh lén, với năng lực tàng hình của mình, hắn tự tin một thức ám toán Alex.
Thế nhưng có vẻ, bước một đã thất bại rồi.
‘Tàng hình? '
Alex tự hỏi thầm, cậu chỉ là không nghỉ tới đối phương lại là siêu năng lực giả. Bất quá cậu chỉ là hơi có chút bất ngờ, nhưng vẫn là thấy nó đối với cậu không sinh ra bất kì uy h·iếp.
"Tàng hình" là siêu năng lực ẩn thân vô cùng phổ thông, hắn đã từng đánh không ít tên ă·n t·rộm sở hữu siêu năng lực này. Hơn nữa, động tác của Mộ Đào sớm đã bị Alex bắt bài, những cánh hoa thiên ngân đang không ngừng xao động, chính là nguyên do khiến Mộ Đào bị bại lộ động tác.
Vèo....vèo, hai đoản dao xé gió chém tới, nhưng rất nhanh liền bị Alex dễ dàng tránh né, chưa dừng lại ở đó, mỗi lần chém hụt, Mộ Đào càng thêm điên cuồng tức giận. Hắn lại tiếp tục chém tới chem lui nhưng tất cả đều chính là bị Alex hoàn toàn tránh né.
“Bách bộ hành, nhất biến Huyễn Hoạ" cả thân người Alex biến động lớn, thân thể liên tục đảo qua đảo lại, cả thân bỗng trở nên huyễn hoá, thân ảnh mỗi lúc chuyển động lại phân tán xung quanh hàng trăm cái tay cái chân. Đích xác không biết đâu thật đâu giả, Mộ Đào càng nhìn càng thấy hoa mắt. Trong một khoảnh khắc hắn nhìn thấy Alex có một trăm cái tay đang đánh ra xung quanh không ngừng.
Chiêu này là gì? Lại huyền ảo như vậy? Một khoảnh khắc thoáng mất tập trung...
Bốp... Mộ Đào ăn ngay một đấm vào mặt, hắn thật sự không nhìn rõ động tác Alex, chẳng biết lúc nào, mặt mình đã bị ăn một đấm, khiến nó méo xệch, rụng mấy cái răng.
Đáp... Còn chưa kịp hoàn hồn, Mộ Đào lại bị Alex xuất hiện kế bên đá thêm một cước.
Bốp bốp binh binh rầm rầm...Mộ Đào lúc này đã bị Alex đánh cho ra bã, nằm la liệt dưới đất, ú ớ kêu lên thảm thiết. Mộ Đào đâu có ngờ được, cái tên áo đen này lại mạnh đến như vậy, hắn thật sự không phải đối thủ ahh.
Alex nhìn thấy tên côn đồ mình vừa đánh nằm la liệt dưới đất thì mở miệng “hừ” một tiếng, xoay người hướng chỗ Lily.
Alex bước đến, cậu cúi người, khuỵ một chân dưới đất, gương mặt ngửa lên nhìn Lily nói: "Em không sao chứ? Có b·ị t·hương chỗ nào không? Xin lỗi... anh hai đến trễ, chắc em sợ lắm?" Vừa nói, Alex vừa lấy tay lau đi hai lệ giọt lệ còn đọng lại nơi khoé mắt của em gái.
Nghe vậy Lily vội lắc lắc đầu, hai tay cô dâng lên đặt vào hai má của Alex nói "Em không sao, anh hai không sao?"
“Anh không sao” Alex đáp lời, cậu lấy hai tay của mình, đặt lên trên hai tay của em, nắm chặt.
“À đúng rồi, Hoàng Vũ" Lily như chợt nhận ra điều gì, cô xoay mặt sang phía nơi Hoàng Vũ b·ị đ·ánh ngã, khoé mắt không khỏi run run lo lắng.
Nhưng trước mặt cô lúc này, một thân hình quen thuộc che đi một khoảng tầm nhìn.
“Tớ ở đây, tớ không sao, ha ha...khiến cậu phải lo lắng rồi" Hoàng Vũ lúc này hắn đã đi đến ngay cạnh hai người bọn họ, gãi gãi đầu, vừa cười vừa nói, thương thế trông không quá nặng, gương mặt có hơi trầy xước một chút.
“Thật là không sao?" Lily mở giọng hỏi lại đầy lo lắng, việc này cũng khiến Alex có vài phần bất ngờ, có người còn khiến cô lo lắng nhiều hơn cả câu sao?
Lấy làm hiếu kì, Alex buông tay LiLy ra, thân người khẽ đứng dậy.
“Thật!! Tớ không sao mà. Ha ha" Hoàng Vũ cười lên sảng khoái. Cái tay cũng không quên gãi gãi đầu.
“Hoàng Vũ? Cái tên này nghe thật quen!" Alex lên tiếng nói. Cậu nhìn Lily rồi lại sang nhìn thiếu niên trước mặt.
“Là người bạn mà em hay kể cho anh nghe" Lily cất giọng nũng nịu nói. Quay sang nháy mắt ra dấu cho Hoàng Vũ.
Hoàng Vũ còn không hiểu ý Lily?
“Chào anh, em là Hoàng Vũ, là bạn thân của Lily, em đã nghe bạn ấy kể và cũng đã chứng kiến rất nhiều thành tích của anh. Em thật sự rất kính nể con người của anh". Hoàng Vũ liền mở giọng hài hoà nói, cậu thậm chí còn cuối đầu trước Alex như một lời chào đầy trịnh trọng.
Trái ngược với Hoàng Vũ đầy nhiệt tình và niềm nở, Alex vẫn là một mặt lạnh như tiền, ánh mắt đầy dò xét và đề phòng. Thế nhưng sau dò xét, Alex thấy mình cũng có chút thô lỗ, liền lạnh lùng nói: “ Xin chào, tôi là anh hai của Lily, tên đầy đủ là Alexander, cậu cứ gọi tôi Alex là được”.
Nói rồi Alex đưa tay mình ra, thể hiện thiện chí “Cảm ơn vì khi nãy đã giúp đỡ em gái tôi, thật sự cảm ơn cậu.”
Nhìn thấy vậy, Hoàng Vũ hết sức mừng rỡ, cậu vội xoè tay mình ra, bắt tay với Alex. Từ trong cái bắt tay thiện chí ấy, cả hai rất ăn ý liền thăm dò thực lực của nhau. Chỉ là khi bàn tay tiếp xúc bàn tay, cả hai thiếu niên này liền nhận ra ý nghĩ của nhau, đối phương như mà dám thăm dò thực lực của mình.
Cả hai bất giác liền buông tay đối phương ra, Alex không kìm được liền nắm lấy cổ áo của Hoàng Vũ nhấc bỗng lên.
"Mày tiếp cận em gái tao với mục đích gì?"
“Ha, thật ra chúng em là bạn thân của nhau” Vũ Hoàng ấp úng nói.
"Không bao giờ có chuyện bạn thân khác giới" Alex lại lạnh lùng tra khảo.
"Thật... thật ra, em... em thực sự thích Lily, rất thích.. rất thích cô ấy"
Nghe được câu nói này của Hoàng Vũ, Lily không khỏi đỏ mặt, cô không phải không biết Hoàng Vũ thích mình, chỉ là khi nghe đối phương nói trực tiếp như vậy, còn ở trước mặt anh hai nữa, điều này khiến nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Tốt nhất là đừng để tôi biết mục đích khác của cậu khi tiếp cận Lily" Alex thâm trầm ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương không phải dạng tầm thường, bề ngoài thì hoạt bát vui vẻ nhưng bên trong ai biết là dạng gì.
"Anh yên tâm, nếu có thì phải Lily đồng ý, em mới dám làm" Hoàng Vũ nói giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Bấy giờ, Alex mới khẽ buông cổ áo của Hoàng Vũ ra, quay sang cười nói với Lily.
“Cũng nên đi đón Út nhà mình"
Cậu nắm chặt tay cầm, đẩy chiếc xe lăn đi tới. Hoàng Vũ thấy vậy liền nhanh chóng vác cái cặp đuổi theo, song hành cùng hai người bọn họ/
Alex trước khi rời khỏi đây cũng không quên trừng mắt nhìn những kẻ bị hắn bón hành, bọn này trước đó thì gan hùm mật gấu giờ đây teo lại như hòn... Cả đám bọn chúng quỳ xuống, khấn lạy, van xin Alex tha mạng.
Thế nhưng điều khiến Alex thật sự tức giận là từ đám người đang núp trong các màn cửa kính kia, bọn họ chính là đám người ở thờ ơ lạnh nhạt, trốn đông trốn tây. Chẳng lẽ cả một khu phố lại vắng đến mức không có nổi một bóng người?
Alex vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, cậu hiển nhiên nhận ra, có rất nhiều ánh mắt đang hướng bọn xem kịch hay. Trong cái thời đại loạn lạc này, đạo đức và lòng tốt thật là một món hàng xa xỉ. Bất mãn là vậy, nhưng Alex cũng chẳng thèm quan tâm, cứ bước đi lạnh lùng trên con phố tối màu.
Hoàng Vũ thấy vậy cũng quay sang hỏi Alex một câu: "Anh định cứ thế tha cho bọn chúng sao? Ít nhất cũng nên tra hỏi kẻ đứng sau là ai chứ?"
"Đừng vướng vào phiền phức, tôi biết kẻ đầu xỏ là ai. Chuyện này cứ để tôi giải quyết, cậu không cần dây vào".
..........
Sau khi đến trường đón Đan, thằng nhóc này có chút bất mãn, nói là đến đón mà bắt nó đợi một hơi, cái cổ như muốn dài ra thêm vài phần.
Thế nhưng đúng là trẻ con, sau một hồi giận dỗi, cậu bé nhanh chóng nghịch ngợm trở lại, vừa đi vừa bay nhảy. Trên đường trở về, Alex cùng Hoàng Vũ trò chuyện rất nhiều, Alex phát hiện ra, cái tên Hoàng Vũ này coi bộ không ngốc như vẻ bề ngoài, khi nãy cùng cậu ta thăm dò thực lực, Alex thấy được kẻ này có căn cơ vô cùng vững chắc, chắc chắn là đã trải qua những đợt huấn luyện khắc nghiệt. Hơn thế nữa, kiến thức câu bạn nàt cũng sâu rộng bất ngờ, Alex toàn hỏi những câu hóc búa, nhưng Hoàng Vũ đã giải đáp vô cùng rành mạch.
Cả bốn người vừa đi vừa cao hứng cười đùa. Đến một đoạn đường thì Hoàng Vũ phải chào tạm biệt, cậu ta nói nhà ở tuyến đường bên kia nên đành phải tách ra khỏi nhóm. Alex chỉ gật đầu, Lily thì hơn một chút, cứ lấy tay phẩy phẩy chào tạm biệt.
Con đường về nhà chỉ còn lại ba người bọn họ...
Lúc này về đến nhà đã là 5h47p chiều... Mẹ của cả ba cũng đã ở trong nhà, bà đang dọn cơm đợi cả ba trở về.
.....Sau khi ăn tối xong, cả Lily và Đan đều lên phòng của mình để học bài. Trong khi đó, Alex lại xuống hầm mang lên một thanh kiếm sáng loáng, trông vô cùng khí thế, thân kiếm thoạt nhìn phi thường nặng, trên cán kiếm lại khắc một biểu tượng của Võ Quán.
"Mẹ với hai em cứ nghỉ ngơi trước, con đến Võ Quán tập luyện một chút rồi sẽ về"
Nói rồi, Alex cầm chặt thanh kiếm bước ra khỏi cánh cửa có vài phần rỉ sét.
.........
Hoàng Vũ lúc này bước vào một con hẻm tối tắm, thiếu ánh sáng.
Ánh mắt cùng nét mặt của Hoàng Vũ lúc này đã hoàn toàn đổi khác, câu ta bây giờ với khi nãy chính là không cùng một người. Ánh mắt âm lãnh có phần tàn nhẫn, khuôn mặt xoay 180 độ sắc thái, sát khí bốc lên ngút trời.
“Ra đi” Hoàng Vũ nói...
Ngay lập tức từ trong bóng đêm xuất hiện hai bóng đen, cả hai nhanh chóng hình thành bộ dáng của nhân loại.
“Thiếu chủ" Cả hai đồng thanh, cúi người cung kính đáp.
Khuôn mặt của Hoàng Vũ càng thêm phần sắc lạnh, câu ta mở miệng nói rằng: "Cao Hổ, ngươi đi lấy thủ cấp 4 tên kia, lưu ý, trước khi g·iết nên h·ành h·ạ bọn chúng trông cho khó coi một chút". Hoàng Vũ lại ra lệnh với một giọng điệu đầy phẫn nộ.
“Vâng, thiếu chủ" Nhân loại bên phải cất giọng có phần khàn khàn già nua, nhưng vẫn đầy âm độc cùng sát khí tràn ngập. Thoắt một cái liền biến mất.
“Kẻ dám động đến đồ chơi của ta, đều phải CHẾT “ Hoàng Vũ phẫn nộ nói, cậu cũng chẳng quay đầu nhìn lại mà lạnh lùng bước đi.
Bộ dạng này của câu ta chính là hoàn toàn đổi khác. Lily chắc chắn sẽ không bao giờ hình dung ra được, người bạn suốt mấy năm qua của lại còn có bộ dáng này.
.........
Phù!! Xong
Hoàn thành 3/4 chương, sợ rằng chỉ có thể là 3/4 thôi ae ạ, ta còn phải làm nhiều việc khác, rất xin lỗi ae. Chúc anh em đọc truyện vui vẻ, nhớ thả tim cho ta nhé ^^!
À mà mấy chương này ta đang viết tuỳ tâm trạng nên hơi tối màu.
Nắm Sáng