Chương 6: Cường hoành
Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong phía dưới đài giao đấu kịch liệt, ngươi qua ta lại chiêu thức, xung quanh khán đài đều im lặng, yên tĩnh nhìn xem phía dưới đài giao chiến.
Tề Khánh Vân phản kích về sau, lại là giành được cực lớn ưu thế, hắn mỗi quyền đấm ra đều tràn ngập bạo tạc lực lượng, cho dù lấy Đường Thần nhục thân bây giờ, nói không chừng cũng sẽ bị hắn đánh thành cặn bã một dạng.
Khổng Hoàng Phong thanh kiếm bị mất, hắn cũng không có sợ hãi mà là tay duỗi thành chưởng ẩn, đánh ra từng cái huyền diệu chưởng pháp, quyền cùng chưởng đối nhau, bộc phát ra chiến lực lại khiến người xem đều cảm giác không tin vào mắt mình.
Chỉ là khai có bảy, tám mươi khiếu mà đã đánh ngang một chút tu vi cao cường võ giả, ở Vân Đô Thành muốn nhìn thấy cấp bậc này chiến đấu hiển nhiên là không có, nhưng nhờ như vậy, lần này Bích Ngọc Võ Đài hốt được một mẻ lớn.
Tề Khánh Vân mỗi quyền đều đánh cho Khổng Hoàng Phong không ngừng lui lại, đến sát mép đài mới ngừng lại, chỉ trong chốc lát thất thần, Khổng Hoàng Phong bắt lấy cơ hội một lần nữa đánh ra chưởng ấn.
"La Hán Diệt Ma"
La Hán Quyền Pháp chính là Khổng gia tuyệt học chính là một cái Địa phẩm võ kỹ nhưng lấy Khổng Hoàng Phong tu vi bây giờ cũng chỉ có thể tu luyện đến nhập môn.
Chưởng ấn mang theo cường hoành khí thế đập vào ngực Tề Khánh Vân, khiến hắn bắn ngược ra phía sau hơn mười lăm trượng, ổn định thân hình hắn có chút kinh ngạc, "Không nghĩ đến ngươi như vậy mà đã đem La Hán Chưởng Pháp hai chưởng đầu tu luyện đến nhập môn, thật để cho người ta bội phục" Tề Khánh Vân tuy là kinh ngạc nhưng sau đó lại nhàn nhạt nở nụ cười.
Tiếp tục hướng Khổng Hoàng Phong xuất thủ tới, hắn lần này đổi quyền thành trảo, hướng Khổng Hoàng Phong đỉnh đầu ấn xuống, mắt thấy sắp cùng đỉnh đầu Khổng Hoàng Phong v·a c·hạm, toàn trường xung quanh đều đang hít vào khí lạnh, cũng có thương xót, một cái nhất đẳng cao thủ như vậy hôm nay lại phải vẫn lạc.
Khổng Hoàng Phong hừ lạnh một tiếng, cũng ra chưởng đối chiêu.
"La Hán Chưởng Pháp, chưởng thứ nhất Pháp Định Vô Biên"
Bàn tay linh khí quán thông, hóa thành một cái vầng sáng nhàn nhạt xung quanh chưởng ấn, cùng một chỗ kia trảo đối kháng.
"Ầm ầm"
Chỉ nghe vài tiếng bạo hưởng, phần đất dưới chân Khổng Hoàng Phong lún xuống, hai chân tiến sâu vào trong đất, cũng đủ biết vừa rồi một trảo kia là cỡ nào mạnh mẽ, Khổng Hoàng Phong miêng phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng là Tề Khánh Vân cũng không cho hắn cơ hội thở dốc, lần nữa hướng hắn ấn một trảo đến.
Nhưng trảo kia còn chưa đến Khổng Hoàng Phong một cỗ cuồn cuộn uy áp ập xuống khiến chung quanh không khí tựa như bài xích lấy bọn hắn khó mà hít thở, phía trên Bích Ngọc Võ Đài trên không đứng đấy một cái trung niên nhân, mặc một thân đạo bào phía sau lưng có khắc một cái chữ Khổng.
Không nghi ngờ chính là Khổng Hoàng Phong phụ thân, Khổng Dự.
Khổng Dự tu vi cao thâm mạt trắc, phóng xuất ra uy thế đủ để nghiền ép chúng sinh, hắn rơi xuống bên cạnh Khổng Hoàng Phong, đưa hắn một viên chữa thương đan dược, để cho hắn luyện hóa.
Tề Khánh Vân sắc mặt âm trầm, nói: "Khổng tiền bối, đây là Bích Ngọc Võ Đài cũng không phải là Khổng gia địa bàn, làm như vậy cũng quá mức đi?" Hắn vốn tưởng rằng hôm nay g·iết c·hết Khổng Hoàng Phong hắn sẽ bớt đi một cái đại địch, đồng thời còn muốn trong tay Khổng Hoàng Phong gốc Tử Tâm Thanh Thảo kia.
Nhưng mọi thứ lại sắp có được lại xuất hiện một cái Khổng Dự, để cho hắn tức giận không thôi.
Khổng Dự ánh mắt sắc bén nhìn Tề Khánh Vân khiến hắn thổ huyết, chỉ một cái ánh mắt liền trọng thương hắn, nhìn thấy vậy một màn những võ giả trên khán đài đều im lặng, thậm chí còn không dám thở mạnh, Khổng Dự thần sắc lãnh đạm, âm thanh mang theo một chút uy thế, nói: "Đây là ta nhi tử, cũng là Khổng gia đời này thiên kiêu, không cho phép m·ất m·ạng, cho nên hắn thiếu ngươi cái gì ta liền trả lại".
Nhìn thì giống như đang can ngăn, nhưng thực tế lại là nhiều hơn mấy phần uy h·iếp ý vị, thanh âm mang theo cỗ uy thế kia khiến rất nhiều võ giả tu vi có chút kém kia đều là thất khiếu chảy máu.
Đường Thần ở bên ngoài chiến đài cũng nhận lấy trùng kích nhưng hắn là tám thế anh kiệt nào có dễ dàng như vậy bị sóng âm trùng kích.
Nhưng cũng không thể không nói, Khổng Dự tu vi đã cực kì cao cho nên mới tạo thành như vậy uy áp, Tề Khánh Vân không ngừng mài răng, hai mắt như toát ra ánh lửa, nhưng là vẫn nhịn xuống.
Đúng lúc này, một cỗ uy áp khác hướng nơi này vọt qua, Khổng Dự ánh mắt nhìn về phía một hướng, trên không xuất hiện một cái lão giả, tản mát ra uy áp so với Khổng Dự không yếu hơn bao nhiêu.
"Khổng Dự, ngươi đang là muốn cùng Nam Yên Cung là địch sao? Lại dám phá hư Bích Ngọc Võ Đài quy củ" Lão giả ánh mắt tựa như lợi kiếm, nhìn phía dưới Khổng Dự hừ lạnh một tiếng.
"Tương Vân tiền bối, Khổng Hoàng Phong chính là Khổng gia một đời mới thiên kiêu, thân làn phụ thân làm sao có thể nhìn thấy nhi tử bị g·iết c·hết, cắt đứt đi Khổng gia truyền thừa". Khổng Dự nói ra.
Khổng Dự cũng không có yếu thế cách mặt đất bay lên, cùng lão giả kia ánh mắt chạm nhau, hai người còn chưa ra tay thì uy áp đã trước cùng nhau đối kháng, không ai chịu thua, nhưng lão giả kia đã thọ nguyên sắp hết cho nên thực lực cũng tụt dốc một mảng lớn.
Nhìn thấy sắp không chống cự nổi, lão giả kia lại ra tay trước một cái chưởng ấn phô thiên cái địa uy lực bạo phát ra. Khổng Dự cũng không có ý tứ tránh né, chỉ là cười nhạt hai tay vung lên đánh ra hai đạo chưởng ấn khác cùng nhau đối chiêu.
"Ầm ầm!"
Chiến đấu dư ba khiến bên dưới võ đài như muốn sụp đổ, nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện một cái quang cầu bao phủ lại võ đài, chính là trận pháp được kích hoạt mới ngăn lại những đợt sóng dư ba kia, nếu không chín thành chín võ giả ở đây đều sẽ bỏ mạng, dù vậy nhưng vẫn có một số người ngất xỉu.
Ở trên chiến đài, Tề Khánh Vân nắm lấy thời cơ này muốn ra tay xuất thủ đối phó với Khổng Hoàng Phong, giờ phút này Khổng Dự bị Nam Yến Cung lão giả ngăn trở, nào có thời gian lo cho Khổng Hoàng Phong.
"Khổng Hoàng Phong hôm nay liền là tử kỳ của ngươi!"
Tề Khánh Vân cầm lấy thanh Thiết Kiếm lúc trước b·ị đ·ánh bay, một mũi kiếm chĩa về phía tim của Khổng Hoàng Phong, Khổng Dự nhìn thấy như vậy, sắc mặt trầm xuống đến cực điểm, bỏ đi chiến đấu hướng trận pháp công kích đi qua.
"Ầm ầm"
"Oanh"
Hắn vung tay đánh ra đủ loại chiêu thức nhưng vòng sáng kia chỉ hiện lên từng tầng gợn sóng gợn sóng, hóa giải đi công kích, từ phía xa lão giả chỉ là nói: "Vô dụng, một khi trận pháp kích hoạt, cho dù ngươi có mạnh hơn gấp đôi cũng khó mà phá vỡ nó".
"Ta không tin" Khổng Dự hét lớn, sau đó toàn bộ linh khí hội tụ vào bàn tay đánh ra một chiêu.
"La Hán Thiên Chưởng"
Xung quanh bàn tay hiện ra một cái to lớn chưởng ấn tựa như một cái thần thủ khổng lồ ập xuống đến, xung quanh không khí cũng có chút vặn vẹo, hiển nhiên uy lực của chưởng ấn này không hề nhỏ.
"Oanh!"
Cự chưởng v·a c·hạm với trận pháp, khiến cả Bích Ngọc Võ Đài run rẩy một chút, bên trong võ đài rất nhiều võ giả đều đã là sắc mặt trắng bệch, ngã ra đất.
"Răng rắc!"
Trận pháp phát ra từng tiếng nứt vỡ, điều này khiến lão giả cũng có chút không tin nổi, một cái tam cấp trận pháp lại dễ dàng như vậy b·ị đ·ánh cho nứt vỡ. "Hắn thực lực lại là vượt xa so với ta tưởng tượng" Lão giả trong lòng bất an đến cực điểm, nếu là hắn thật sự phá hư trận pháp phía dưới võ giả đều sẽ gần như c·hết hết.
"Không được, phải ngăn hắn lại"
Lão giả thân thủ nhanh nhẹn, bay qua hướng Khổng Dự, trong tay nhấc lên một cái trượng thủy tinh, điều động linh khí toàn thân đánh ra.
Thủy tinh pháp trượng tản mát ra ánh sáng đâm vào mắt, khiến Khổng Dự trong chốc lát thất thần, nhân cơ hội này, lão giả cầm thủy tinh pháp trượng đánh xuống, nhưng Khổng Dự cũng là một cái đời trước thiên kiêu, kinh qua vô số trận chiến mới được thành tựu hiện tại.
Cảm giác được nguy hiểm hắn chân bước huyền ảo bộ pháp rút lui về phía sau, nhưng khoảng cách gần như vậy, hắn cũng b·ị t·hương một chút, "Đáng giận" Hắn nhìn xem v·ết t·hương trên bả vai, con ngươi co rụt lại, cầm lấy một thanh chiến kiếm, chém ra một cái kinh người kiếm khí.
Lão giả giơ ngang pháp trượng chặn lại đòn đánh, nhưng hắn vừa rồi đã tiêu hao hơn bảy thành linh khí, nào còn có sức cùng Khổng Dự giao chiến.
"Bành"
Pháp trượng chặn lại kiếm khí hơn phân nửa lực lượng, toát ra từng cái vết rạn, lão giả trên người có thêm một cái v·ết t·hương, máu chảy ra nhuộm đỏ cả áo.
Giao phong vừa rồi cũng chỉ diễn ra trong khoảng thời gian mấy chục cái hô hấp, phía dưới Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong lại tiếp tục đối chiêu, nhưng Khổng Hoàng Phong lại yếu hơn một chút, chừng hơn vài chục chiêu đã b·ị đ·ánh bay, Tề Khánh Vân tay cầm Thiết Kiếm lao đến định kết liễu Khổng Hoàng Phong.
Đường Thần lúc này từ trong võ đài xông ra, linh khí quán thâu vào hai chân bạo phát ra tốc độ cực nhanh, muốn chặn lại mũi kiếm kia.
Nếu như Tề Khánh Vân g·iết Khổng Hoàng Phong thì hắn làm sao còn cơ hội lấy được Tử Tâm Thanh Thảo, cho nên bất đắc dĩ phải ra tay, giẫm ra bộ pháp Đường Thần chặn ngang trước người Khổng Hoàng Phong.
Tề Khánh Vân dừng lại, nhìn xem Đường Thần, thanh âm cực kì băng lãnh: "Ngươi là ai? Dám cùng ta đối địch". Đường Thần cũng chỉ có thể thở dài nói: "Ta đây đương nhiên rất không muốn cùng ngươi là địch a, nhưng ta lại muốn gốc Tử Tâm Thanh Thảo kia a".
"Bằng vào ngươi cũng dám cùng ta tranh đoạt Tử Tâm Thanh Thảo, đây là đang tìm c·ái c·hết, mặc kệ ngươi là ai, dám cản ta đều c·hết đi" Tề Khánh Vân hét lớn một tiếng, trong tay Thiết Kiếm chém xuống bả vai của Đường Thần.
Đường Thần cũng không dám khinh thị, lui về phía sau một chút, né đi một kiếm kia, chân phải bước ra, hơi khom người xuống, tay nắm thành quyền, đấm về phía Tề Khánh Vân phần ngực.
"Ầm"
Chỉ thấy Tề Khánh Vân lui về sau chừng mười bảy bước liền ngừng lại, "Bằng ngươi một chút tu vi ấy, cũng dám cùng ta tranh đoạt" Tề Khánh Vân giận dữ, tiếp tục lao lên t·ấn c·ông.