Chương 7: Đối chiến Tề Khánh Vân
Tề Khánh Vân tay hóa thành trảo, cuồn cuỗn linh khí hội tụ tới bàn tay, bạo phát ra uy lực kinh người, Đường Thần cũng không dám khinh thường toàn thân 49 khiếu huyệt nổi lên, tay nắm thành quyền, đấm ra cùng một trảo kia đối kháng.
"Ầm ầm"
Cả hai đều lui về phía sau, bất quá, Đường Thần còn b·ị t·hương nhẹ một chút, lòng bàn tay rách ra một đường, máu từ lòng bàn tay chảy ra, "Chỉ bằng ngươi với chút thực lực ấy, cũng dám hướng ta khiêu chiến, xem ra hôm nay phải dạy ngươi một bài học" Tề Khánh Vân cười nhạt.
"Vậy thì cũng nếm ta thử một quyền" Đường Thần linh khí cấp tốc vận chuyển, chân giẫm ra bộ pháp lao đến Tề Khánh Vân, đấm ra một quyền nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đựng bài sơn hải đảo lực lượng.
"Kim Cang Quyền"
Hoàng cấp hạ phẩm võ kỹ, Kim Cang Quyền, giờ phút này, Đường Thần cánh tay như hóa thành một khối kim thiết, tỏa ra ánh sáng chói mắt, Tề Khánh Vân nhìn thấy quyền này chứa đựng lực lượng, trong lòng cũng kinh hãi một phen.
Một cái chỉ vừa khai thông 49 khiếu đã có thể mạnh như vậy, một quyền này đã có thể cùng hắn lúc trước đánh đồng, bây giờ thân chịu một chút thương thế, hiển nhiên là chiến lực cũng có chút sụt giảm, mà lại phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Khổng Dự một khi phá được trận pháp chắc chắn sẽ là tử kỳ của hắn.
Trên không, Khổng Dự cùng Nam Yên Cung lão giả giao đấu tương đương kịch liệt, Khổng Dự lúc trước đã đánh cho lão giả trọng thương, mà lại, lão giả tuổi đã cao, chiến lực hiển nhiên là không bằng thời kì đỉnh phong, cho nên không thể nào là đối thủ của Khổng Dự.
"Khổng Dự chỉ là một cái tiểu bối, hà tất phải cùng Nam Yên Cung là địch, ngươi nếu dừng tay ta có thể khuyên ngăn Tề Khánh Vân tên tiểu tử kia thủ hạ lưu tình" Nam Yên Cung lão giả biết mình không phải là đối thủ cho nên, chỉ còn cách câu kéo thời gian, đợi tới khi Tề gia những đại nhân vật kia đến.
"Hừ, Khổng Hoàng Phong chính là Khổng gia một tia hi vọng, nếu nó có mệnh hệ gì, ngươi gánh nổi sao?" Khổng Dự hừ lạnh một tiếng, lại không để ý đến lão giả, tiếp tục oanh kích xuống trận pháp.
Trận pháp lúc đầu đã xuất hiện vết rách, nhưng là, Khổng Dự oanh tạc như mưa khiến vết nứt trên trận pháp càng ngày càng nhiều, những võ giả phía dưới đều là sợ mất mật, chỉ là muốn xem hai cái tiểu bối đánh nhau, nào nghĩ đến sẽ phát triển đến trình độ này.
Tề Khánh Vân nhìn lên trận pháp quang cầu, con ngươi co rụt lại một chút, "Không ổn, phải nhanh thắng một chút" Tề Khánh Vân bắt lấy Thiết Kiếm, vung hướng Đường Thần chém xuống, hắn mặc dù kiếm đạo rất kém nhưng tu vi còn đó cho dù không tinh thông nhưng một kiếm uy lực cũng không có yếu.
Nào dám cùng Tề Khánh Vân cứng chọi cứng, Đường Thần chỉ có thể liên tục tránh lui, "Ngươi không phải lúc nãy rất mạnh miệng sao? Làm sao chỉ biết trốn" Tề Khánh Vân cho rằng đã cầm chắc chiến thắng trong tay, một kiếm chém xuống.
Kiếm đến, nhưng là Đường Thần lúc này đã ở sát mép đài, cho dù muốn lui cũng khó, như vậy một màn để Khổng Hoàng Phong trong lòng tức giận, nếu không phải hắn bị trọng thương cũng rất muốn cùng Tề Khánh Vân một trận chiến, nhưng là vừa rồi giao chiến hắn b·ị t·hương thật sự rất nặng, nếu không toàn lực ứng phó, nói không chừng tu vi bấy lâu nay sẽ phế đi.
Đường Thần cũng không có tiếp tục lui, mà là tiếp tục vung quyền đối cứng, nếu tiếp tục lui nói không chừng hắn không chỉ không lấy được Tử Tâm Thanh Thảo mà còn muốn mất đi cái mạng này.
Vừa mới chuyển thế hồi sinh, lại bị g·iết c·hết, đây là cỡ nào buồn bã sự tình.
Kim Cang Quyền tay như kim thiết cùng Thiết Kiếm v·a c·hạm, toát ra từng cái hỏa hoa, nếu là một thanh chiến kiếm khác, Đường Thần sẽ không dám đi mạo hiểm cùng nó v·a c·hạm, nhưng chỉ là Thiết Kiếm thì thật sự có thể thử.
Tề Khánh Vân trong lòng lại kinh ngạc không thôi, "Nhục thân của ngươi làm sao lại mạnh như vậy" Tề Khánh Vân sinh ra một nỗi buồn bực, hắn vốn tưởng rằng đánh bại Khổng Hoàng Phong liền có thể danh chấn Vân Đô Thành nào ngờ, ngay lúc này lại toát ra thêm một cái cũng không kém gì Khổng Hoàng Phong.
Đường Thần vừa mừng vừa sợ hãi, may mắn hắn nhục thân đủ cường đại, nếu không một kiếm vừa rồi sẽ xuyên qua trái tim của hắn, luyện bì thành thiết trình độ đã đủ cùng một ít đê phẩm chiến binh chọi cứng.
Nếu là luyện bì thành kim, tay không có thể bắt lấy trung giai chiến binh.
Giờ khắc này, Đường Thần mới biết nhục thân cường độ cũng như vậy quan trọng, mặc dù tu vi càng cao thì nhục thân cũng sẽ tăng lên theo, nhưng là cùng võ giả tu luyện nhục thân thì giống như kiến so với voi.
Lần nữa thôi động linh khí, toàn thân linh khí vận chuyển đến cực hạn, nhưng lần này không phải đánh ra quyền pháp mà là chưởng pháp, tám thế hắn đọc qua không biết bao nhiêu điển tịch, bao nhiêu công pháp, võ kỹ, tùy tiện đem ra một cái đều có thể khiến cho thiên hạ dậy sóng.
"Thiết Sa Chưởng"
Thiết Sa Chuỏng chính là Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ, nhưng Đường Thần đã có thể đem nó thi triển ra, cho dù tu vi còn hạn chế không thể đem nó tu luyện đến nhập môn nhưng Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ bạo phát ra uy lực cũng là xa so với Hoàng cấp hạ phẩm.
"Làm sao có thể?" Tề Khánh Vân khuôn mặt biến sắc, đỉnh chỉ t·ấn c·ông mà là lui ra phía sau, nhưng Đường Thần cứ như giòi trong xương cho dù hắn có lui bao nhiêu thì Đường Thần vẫn luôn cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định.
"Đáng giận!" Tề Khánh Vân rống to, hắn vốn là thiên chi kiêu tử, luôn là nổi bật nhất trong cùng thế hệ, mà giờ này lại bị một cái không biết từ đâu tới đánh cho không thể hoàn thủ.
Phía trên khán đài, nữ tử che mặt vẫn như cũ đứng đó, mặc cho xung quanh đầy tiếng la hét, bên cạnh nàng xuất hiện hai cái người, chính là lúc trước hai vị hộ vệ vẫn luôn ở phía sau canh gác.
"Thật sự có ý tứ, không nghĩ đến cái tên đáng ghét kia lại mạnh như vậy, chỉ là tu vi đã cùng Tề Khánh Vân cách biệt một mảng lớn nhưng vẫn như cũ đánh cho hắn không thể hoàn thủ" Nữ tử thanh âm ôn nhu, nhìn xuống phía dưới chiến đài, ánh mắt có chút sáng.
Tề Khánh Vân bị ép đến không thở nổi, vừa nãy hắn chỉ có một chút xíu thất thần, liền bị Đường Thần Thiết Sa Chưởng kia chụp đến, đánh cho hắn phun ra một ngụm máu, Đường Thần cũng tạm thời đình chỉ công kích, vừa rồi đánh ra một chưởng kia, hắn thể nội linh khí chỉ còn có một thành, nếu bây giờ Tề Khánh Vân xuất thủ, nói không chừng có thể đánh bại hắn.
Cả hai đều cố kị đối phương, không dám xuất thủ, Đường Thần dây thần kinh tất cả đều kéo căng đến cực hạn, nhịp tim tựa hồ cũng gia tốc một chút, đây là hắn chuyển thế đến nay gian nan nhất một trận chiến, đối phương mạnh, mạnh hơn hắn không chỉ gấp hai lần nhưng bằng vào kinh nghiệm bấy lâu nay, hắn mới có thể cùng đối phương đánh ngang tay.
Nếu đổi lại là một người khác chỉ sợ đã b·ị đ·ánh đến máu thịt be bét.
"Chiến" Hét lớn một tiếng, hắn điều động thể nội linh khí tàn thừa, đem toàn thân 49 khiếu phát sáng đến cực điểm, phát ra từng tiếng "răng rắc" tựa như muốn vỡ ra, Kim Cang Quyền bạo phát ra trước nay chưa từng có uy lực.
Tề Khánh Vân chợt giật mình, hắn cũng đã biết vì sao Đường Thần mãi không có xuất thủ, tu vi thấp như vậy, đánh ra một cái trung phẩm võ kỹ nào còn có nhiều như vậy linh khí, đúng lúc hắn dự định xuất thủ thì thấy Đường Thần tựa như tên bắn, lao về phía bên này.
Tề Khánh Vân thầm than một tiếng "Không ổn!" nhưng chỉ trong nháy mắt, một quyền kia đã đến trước mặt, nào có thời gian nghĩ nhiều như vậy, cho nên hắn cũng chỉ có thể vung tay lên đón đỡ.
"Bành"
"Răng rắc"
Đường Thần một quyền kia đánh bay Tề Khánh Vân, đồng thời còn đem hắn cánh tay phải phế bỏ, nhìn thấy như vậy một màn, trên không Khổng Dự sắc mặt cũng có chút giãn ra, vốn hắn lo rằng Khổng Hoàng Phong sẽ bị Tề Khánh Vân g·iết c·hết nhưng là thiếu niên kia lại trong lúc nguy cấp không chỉ cứu Khổng Hoàng Phong mà còn phế bỏ Tề Khánh Vân một tay.
Toàn trường vốn rất không ổn định, nhưng nhìn thấy một màn này, mọi người đều là im lặng, cho dù là trên không hai vị cường giả cũng là ngừng lại đôi chút, Tề Khánh Vân trong cùng thế hệ gần như là đệ nhất nhân kiệt nhưng lại bị một cái tu vi yếu hơn võ giả đánh bại, làm sao không kinh động.
Khổng Dự hắn cũng không biết Đường Thần ra tay là vì Tử Tâm Thanh Thảo kia, cùng Khổng Hoàng Phong không có quan hệ gì, nhưng là đánh bay Tề Khánh Vân về sau, Đường Thần quỳ một chân trên đất, miệng phun ra máu, khuôn mặt trắng bệch, lúc nãy không chỉ có Tề Khánh Vân cánh tay phế bỏ mà là hắn cũng bị, phản chấn quá mạnh, cho dù lấy hắn nhục thân cường độ bây giờ cũng khó chịu nổi.
Toàn thân 49 khiếu lần nữa xuất hiện vết rách, nếu là lại tiếp tục hắn đoán chừng thân thể này sẽ triệt để mất đi tu vi, "Quá nguy hiểm, lần sau không thể lại dùng chiêu này, nếu không ta cố gắng bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói" Đường Thần cười khổ một tiếng.
Tề Khánh Vân phía dưới đất ngồi dậy, sắc mặt tối đen, nhìn xem Đường Thần trên chiến đài, ánh mắt sinh ra hận ý, nếu không phải xuất hiện Đường Thần tên này, nói không chừng kế hoạch của hắn đã thành công.
Tay trái nắm chặt đến độ bấm vào thịt, máu chảy ra, rơi từng giọt trên đất nhưng hắn lại không chút nào để ý mà trong lòng hận ý kia càng ngày càng sâu.
Nữ tử thấy một màn, con mắt xinh đẹp chớp nháy liên tục, mặc dù Tề Khánh Vân trước đó có b·ị t·hương qua một chút nhưng đó là không đáng kể, ngược lại thiếu niên kia lại có thể đánh bại Tề Khánh Vân khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
Đường Thần sau đó lại không thể gắng gượng, xếp bằng ngồi trên chiến đài, khôi phục thương thế, vốn định về nhà sau đó lại khôi phục nhưng lấy hắn thân thể thương thế bây giờ, đi chừng ba bước đã là rất khá huống chi Bích Ngọc Võ Đài cách Đường gia có hơn vài trăm trượng.
"Kẻ nào to gan dám phế Tề gia con cháu" Âm thanh như thiên lôi giáng thế, cuồn cuộn uy áp ập đến khiến cho những võ giả vừa thở phào kia lại lần nữa quỳ xuống.
Đây là cỡ nào thống khổ sự tình a.
Khổng Dự cùng Nam Yên Cung lão giả đều hướng mắt về phía thanh âm truyền đến, trên mặt lại hiện ra một chút kiêng kị.