Chương 5: Bích Ngọc Võ Đài
Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong không hổ là thế hệ này thiên kiêu, hai người bày ra thực lực để chung quanh võ giả đều là ảm đạm vô quang, bọn hắn đều vì một cái bảo dược mà nảy sinh xung đột.
"Tử Tâm Thanh Thảo là do ta nhìn thấy trước, nó đáng ra nên thuộc về ta" Tề Khánh Vân giận đến mặt lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng là hắn nhìn thấy trước, nhưng cái tên Khổng Hoàng Phong kia lại ra tay tranh đoạt.
"Ở Vân Đô Thành không có chỗ nào nói rằng là nhìn thấy trước thì có quyền mua đi. Ta ra giá cao hơn cho nên nó đáng ra thuộc về ta mới đúng" Khổng Hoàng Phong tay cầm Tử Tâm Thanh Thảo nắn vuốt, ý muốn khiêu khích.
Tề Khánh Vân giận đến độ dậm chân, thực lực của đối phương cùng hắn không sai biệt lắm, giao đấu lần trước cả hai đều chỉ muốn thăm dò đối phương, biết rằng thực lực ngang nhau nên cũng đối với nhau có một chút cố kỵ.
Nhìn thấy Tử Tâm Thanh Thảo cầm trên tay của Khổng Hoàng Phong, Đường Thần con ngươi sáng lên nhưng cũng không có ra tay đi tranh đoạt, áp chế tâm tình, Đường gia bây giờ ở Vân Đô Thành còn chưa có quyền lên tiếng, nếu hắn lấy đi dược vật kia thì nói không chừng cả Tề gia cùng Khổng gia đều sẽ quay sang chèn ép Đường gia.
Thế nhưng chỉ vừa định quay đầu đi, hắn lại nghe đến một số thứ cũng hết sức thú vị.
"Này, mau nhìn hai người bọn họ vậy mà đi đến Bích Ngọc Võ Đài"
"Bích Ngọc Võ Đài là cái gì?" Đường Thần hướng một tên võ giả hỏi thăm.
"Ngươi vậy mà không biết Bích Ngọc Võ Đài?" Tên võ giả kia nhìn thấy trên người Đường Thần một bộ áo chất liệu cao cấp cũng có mấy phần đoán được thân phận của hắn.
"Ngươi chắc là một cái công tử nhà giàu nào đó đúng không? Quanh năm chỉ biết hưởng thụ, làm sao có thể để ý đến bên ngoài. Được rồi, nói cho ngươi một chút cũng không sao" Tên võ giả kia trong mắt có vài đạo xem thường ý vị nhưng cũng không có thật sự vì đó mà xem thường đối phương.
Hắn hít sâu một cái rồi nói: "Bích Ngọc Võ Đài chính là nơi giao đấu của những võ giả trong Vân Đô Thành, cả hai nếu đồng ý chiến đấu liền có thể lên võ đài giao thủ, tiền đặt cược là bất cứ thứ gì, chỉ cần ngươi có thể thắng đều có thể mang đi. Nhưng cũng phải phân một ít cho Bích Ngọc Võ Đài, nhìn ngươi loại công tử bột này chắc chưa từng cùng ai giao thủ qua a".
Đường Thần không để ý chút nào đến lời nói kia, chỉ là nghe được một nửa liền nhanh chân bước hướng võ đài đi đến, hắn muốn lấy đi Tử Tâm Thanh Thảo, đối với hắn mà nói có Tử Tâm Thanh Thảo phụ trợ dược liệu bên trong chậu thuốc có thể tăng mạnh từ đó rút ngắn thời gian tu luyện nhục thân.
Võ đài cực kì tráng lệ, toàn bộ đều được xây dựng bằng Bích Ngọc Thạch cho nên mới có tên là Bích Ngọc Võ Đài, khuôn viên đại khái chừng ba trăm mét, chính giữa là một cái hình tròn chiến đài đường kính khoảng hai trăm mét có hơn, giờ phút này toàn bộ Bích Ngọc Võ Đài đã gần như được lấp đầy.
Trận chiến giữa Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong khiến toàn bộ Vân Đô Thành chấn động, hai cái thiên chi kiêu tử của hai đại gia tộc chiến đấu, bên trên đài có số lớn là người của Khổng gia cùng Tề gia.
Vô số võ giả khác cũng nhao nhao không dứt, được xem một trận đánh như vậy giữa hai cái cường giả khiến cho mọi người trong lòng hưng phấn, đi vào đến một nơi khá hẻo lánh, Đường Thần nhìn xuống phía dưới đài, Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong đứng đối diện nhau.
Trên người tỏa ra tràn ngập chiến ý, mỗi người đều trong tay cầm lấy một thanh Thiết Kiếm, đấy là do quy củ của Bích Ngọc Võ Đài, không được phép mang v·ũ k·hí từ bên ngoài vào, chỉ có thể sử dụng Thiết Kiếm bên trong đài.
Đường Thần trong lòng thầm nghĩ, "Vân Đô Thành tuy chỉ là một cái xa xôi hẻo lánh một quận thành nhưng lại có thể đản sinh ra hai cái thiên tư không thấp, trận chiến này thật sự rất đáng mong đợi". Bên cạnh hắn, một nữ tử khoảng chừng mười bảy tuổi nhìn chằm chằm xuống võ đài.
"Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong tuy thực lực ngang nhau nhưng Khổng Hoàng Phong đối với kiếm tạo nghệ đã đạt tới cực cao trình độ, Tề Khánh Vân lần này chắc chắn sẽ bại" Nàng mở miệng nói ra, xung quanh những người khác lại vô cùng sững sờ, một cái nữ tử không biết từ đâu đến lại đánh giá như vậy.
Nàng trên người mặc một bộ váy dài, xẻ ở hai bên lộ ra một cặp tuyết trắng đùi ngọc, ngực mông sung mãn, trên người còn tản ra một chút hương thơm nhàn nhạt, mặc dù có mạng che mặt nhưng đôi mắt long lanh kia lại không thể che giấu được nàng là một cái tuyệt sắc mỹ nhân.
Đám người nhao nhao đoán thân phân của nàng nhưng không rõ chân diện mục thì cũng vô pháp đoán là ai, sau lưng nàng còn đứng đấy hai cái người lính canh nhưng lại là hóa trang như người bình thường một dạng, đứng ở xa xa âm thầm bảo vệ.
Đường Thần liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Tề Khánh Vân đúng thật là tạo nghệ ở kiếm đạo không bằng Khổng Hoàng Phong nhưng là muốn thắng Khổng Hoàng Phong không phải là không thể" Nghe được như vậy, nữ tử kia nhìn sang Đường Thần, cảm giác nam tử này con mắt có chút thấp kém.
"Khổng Hoàng Phong ở Bích Ngọc Võ Đài từng thắng liên tiếp sáu trận, thực chiến vượt xa Tề Khánh Vân, muốn Tề Khánh Vân chiến thắng trừ phi là có nghịch thiên thủ đoạn, nếu không thì thắng bại tất định" Nàng âm thanh như họa mi hót, rất êm tai, khiến những nam võ giả ở đây ánh mắt say mê nhìn nàng, khí chất trên người nàng khác xa so với những người khác, điều đó khiến nàng giống như là hạc trong bầy gà, nổi bật lên.
Đường Thần cũng không có đáp lại, chỉ là cười nhạt, tiếp tục nhìn trên chiến đài, điều này khiến nữ tử kia tâm ý có chút đắc thắng, bờ môi đỏ bên trong mạng che nhếch lên.
Trên chiến đài, Tề Khánh Vân cùng Khổng Hoàng Phong chiến đấu tương đương kịch liệt, Thiết Kiếm trong tay Khổng Hoàng Phong giống như một con Bạch Xà uốn lượn, đánh ra những chiêu kiếm ảo diệu, khiến cho Tề Khánh Vân chật vật, quả thật giống như nữ tử kia nói, ở kiếm đạo Khổng Hoàng Phong vượt xa những người khác.
"Đã sắp đạt đến Kiếm Tẩu Tùy Tâm trung giai, thiên phú cùng ngộ tính thật sự khá cao" Đường Thần nhìn thấy dưới kia tình huống trong lòng cũng âm thầm tắc lưỡi, nếu hắn không có chăm chỉ tu luyện, đoán chừng rất mau những người này sẽ sớm viễn siêu hắn.
Tề Khánh Vân chật vật đỡ lấy những đòn t·ấn c·ông như mưa của đối phương, trong tay Thiết Kiếm vung vẩy không theo quỹ tích nào, chỉ đơn thuần giống như cầm kiếm chém loạn, chỉ vẻn vẹn chừng vài chục chiêu sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng Thiết Kiếm trong tay Tề Khánh Vân văng ra, cắm xuống cách đó không xa.
Lợi dụng cơ hội này, Khổng Hoàng Phong một kiếm đâm về phía trước, muốn kết thúc trận đấu, hắn trong lòng cười nhạt, chỉ cần thắng được trận đánh này hắn thanh danh sẽ vang dội Vân Đô Thành, có khi ở Hoàng đô cũng sẽ nghe đến, đến lúc đó hắn nói không chừng còn có thể gia nhập một cái đỉnh cấp tông môn.
Mắt thấy kiếm sắp đâm đến Tề Khánh Vân, nữ tử kia liền hướng Đường Thần ném ra một cái ánh mắt, tựa như "Ta nói không có sai chứ?" nhưng đáp lại nàng là Đường Thần không có trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng trong lòng có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn mọi người đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn nàng, lại còn có không ít công tử của những gia tộc muốn nhìn nàng một cái cũng bị cự tuyệt ngoài cửa, mà lại cái tên này mấy lần đều không thèm nhìn thậm chí còn có một chút muốn cách xa nàng.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, định mở miệng phía dưới lại là một mảnh xôn xao, mũi kiếm cách Tề Khánh Vân khoảng chừng năm tấc thời điểm, Tề Khánh Vân liền cười nhạt, sau đó hai tay hóa quyền, nắm đấm như hóa thành một khối thiết bản, cứng rắn bắt lấy mũi kiếm kia, tay còn lại thì đấm về phía Khổng Hoàng Phong.
Khổng Hoàng Phong nào có ngờ đến Tề Khánh Vân còn có thể phản kích, liền buông lỏng cảnh giác, nhưng hắn cũng không phải một cái người bình thường, phản ứng tốc độ lại mau cực kì, buông ra tay nắm chuôi kiếm, thi triển ra bộ pháp lui về phía sau.
Thiết Kiếm tựa như giấy một dạng bị Tề Khánh Vân đôi đại thủ kia bóp lõm vào, để lại hình năm cái ngón tay, cũng may mắn vừa rồi hắn thi triển bộ pháp lui lại phía sau, nếu không dính phải một quyền kia, không c·hết thì cũng bị trọng thương.
Trước khi bước vào chiến đài, bọn hắn phải kí một tờ cam kết, nếu có c·hết trên chiến đài thì trách nhiệm là tự bản thân chịu, Bích Ngọc Võ Đài sẽ không chịu trách nhiệm đó, cho nên phải suy nghĩ thật kỹ trước khi bước lên.
Hắn lúc đó, tưởng rằng thực lực của Tề Khánh Vân chỉ là sàn sàn với hắn, nào có nghĩ Tề Khánh Vân tên kia còn có như vậy át chủ bài. "Không nghĩ đến, ngươi còn dạng này chiêu bài" Khổng Hoàng Phong sắc mặt trầm ngưng, lại không dám tiếp tục khinh thường đối phương.
Tề Khánh Vân cũng chỉ là cười cười, nói: "Không phải ngươi cũng có át chủ bài đó sao?" nói xong hắn lập tức thi triển ra thân pháp vọt tới trước Khổng Hoàng Phong, hai tay lại nắm quyền, tung ra những cú đánh nặng nề tràn ngập bạo tạc lực lượng.
"Bạo Liệt Quyền"
Khổng Hoàng Phong tay hóa chưởng ấn, đánh ra liên tiếp mười cái chưởng cùng những quyền kia đối kháng.
"La Hán Chưởng Pháp"
"Ầm ầm!"
Hai người đồng thời lui về phía sau mấy bước, trên khán đài toàn bộ đều là c·hết lặng, hai người bọn họ cũng quá mạnh đi, một cái trên kiếm đạo tạo nghệ đã cực cao lại còn có thể đem chưởng pháp tu luyện đến như vậy trình độ, cái khác lại là trên quyền đạo cũng không thua kém gì kiếm đạo của Khổng Hoàng Phong.
Nữ tử nhíu chặt đôi mi thanh tú, ánh mắt có chút kinh nghi bất định nhìn hướng Đường Thần, "Hắn làm sao biết Tề Khánh Vân còn có như vậy át chủ bài?" Nàng nghi hoặc trong lòng, muốn đem cái kia hỏi ra nhưng vừa quay đầu đi một cái Đường Thần đã không còn ở vị trí đó.