Chương 9: Bi Ai
Nghe cảnh giới vị cô nương này đạt đến bạch giai, làm hắn khó thể nào tin được. Cảnh giới tu tiên theo những gì nghe được từ lão sư, thì gồm có bốn cảnh giới, lần lượt là: Hắc, hoàng, bạch, xích. Cô gái này trông vừa trẻ lại còn xinh đẹp như vậy mà gần đạt đến cảnh giới cao như vậy, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tuyết Ngọc không biết là dùng công pháp gì, không hề ngự kiếm phi hành, bản thân nàng ta như tiên nữ bay lượn trên bầu trời. Nàng khiến đám mây trở nên đông cứng lại, cũng vì lẽ đó nên Dương Cảnh Bình mới đứng vững được, cùng nhau trở về thôn.
Bay một lúc thì bầu trời đã dần tối mịt.
Một vầng trăng sáng từ từ nhô lên, treo ở bầu trời phía đông. Ánh trăng sáng trong như sương như tuyết, nhẹ nhàng trải khắp nhân gian.
Hai người một lúc từ khu rừng cũng về đến trước thôn. Đứng trên mây nhìn xuống, chỉ thấy những căn nhà đều nhỏ hơn cả đầu ngón tay, những màu sắc lam quang tỏa sáng lung linh khắp màn đêm, cảnh sắc đẹp đẽ được bao trọn trong một cái nhìn, làm tâm hồn như được mở rộng.
Cuối cùng đã đáp xuống trước thôn, vì ban đêm nên không gian xung quanh trở nên vô cùng yên tình. Có lẽ người trong thôn đã ngủ hết rồi, nên không hề có tiếng động nào phát ra, ngoài những màu sắc từ viên lam thạch treo từ các căn nhà rọi lại, soi sáng quanh bước chân.
Dương Cảnh Bình mục quang nhìn về phía Tuyết Ngọc, chỉ thấy nàng ta thu nhãn long lanh, cũng đang dịu dàng ngắm nhìn hắn. Hành động của Tuyết Ngọc hết sức gần gũi, vừa đi vừa dìu lấy cơ thể hắn, trong lòng thấy có chút e thẹn, ngập ngừng nói: "Cô đưa ta đến đây được rồi, chuyện hôm nay thực lòng rất cảm ơn cô!"
Gương mặt đẹp đẽ Tuyết Ngọc mỉm cười nhìn hắn, lơ đễnh dùng tay chỉnh sửa lại mái tóc, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ngươi nuốt viên đan dược đấy có lẽ đã về đến thôn từ lâu rồi, tại sao lại nhường cho ta?"
Dương Cảnh Bình lắc đầu, đáp: "Thực chất là ta để dành cho tỷ tỷ b·ị t·hương ở nhà, thấy cô một mình ngất xỉu ở giữa khu rừng hoang vắng, nếu có quái thú xuất hiện thì ta trong lòng cảm thấy áy náy, nên đành nhường lại cho cô."
Tuyết Ngọc hai má khẽ ửng hồng, dung mạo thập phần thanh lệ: "Đây người hãy cấm lấy."
Tuyết Ngọc nơi bàn tay ngọc ngà, lấy bên trong nhẫn trữ vật ra hai viên đan dược có màu vàng, đặt vào tay Dương Cảnh Bình, cười nói: "Đây là hồi phục đan là loại ngũ cấp, không hề có tác dụng phụ, ngoài ra còn giúp thân thể cứng rắn hơn. Ngươi hãy nuốt đi."
Dương Cảnh Bình thắc mắc hỏi: "Ngũ cấp... Đan dược còn chia ra cấp độ sao?"
"Đúng vậy đó, đan dược chia làm cửu cấp. Tùy theo dược liệu quý hiếm và cách luyện chế, dựa trên màu sắc bắt mắt để xác định được cấp độ của đan dược."
"Vậy thì thứ này quá quý giá rồi, đa tạ."
Tuyết Ngọc tiếp xúc với hắn một lúc lâu, nên trong lòng đã phát sinh thiện cảm, cười nói: "Ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu, mau nuốt nó đi."
Nhìn hai viên đan dược sáng óng ánh trên tay, Dương Cảnh Bình lắc đầu, khẽ đáp: "Gần về nhà rồi, ta muốn để tỷ tỷ dùng trước."
Tuyết Ngọc không ngờ hắn lại trọng tình đến thế, nàng cũng không để ý nữa, cùng hắn đi tiếp, một lát đã đến nơi.
Nhìn về phương xa, thoáng có một chút luyến tiếc, Tuyết Ngọc nói: "Đây là nhà ngươi à, ta cũng phải về đây, nếu thấy cô đơn thì hãy thổi cây sáo, ta sẽ đến thăm người."
Làn gió vi vu nhè nhẹ thổi đến, gió vương trên gò má nàng, nhìn qua như thấu vào da thịt nõn nà, khiến cho ta sinh lòng quyến luyến không muốn rời xa.
Dương Cảnh Bình chớt mắt đã không còn thấy Tuyết Ngọc đâu nữa, rồi hắn lặng lẽ mở cửa vào trong nhà. Vừa bước vào, ánh sáng rực rỡ từ viên lam thạch nơi góc phòng toả sáng xung quanh.
Dương Cảnh Bình trông qua trông lại không hề thấy có bóng người nào, có vẻ mẫu thân với tỷ tỷ đã đi ngủ hết rồi, viên đan dược này đành đợi tỷ tỷ ngủ dậy mới đưa được.
Hắn từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, dần bị cơn đói h·ành h·ạ, bụng reo lên "lục bục" hai tiếng.
Cơn đói đang cồn cào không ngừng, chỉ đành lại chỗ phòng ăn, bên trên bàn chỉ có chút nước ở trên ấm đã nguội lạnh. Hắn lại gần rót vào ly một chút nước, há miệng uống ừng ực vào trong bụng.
Nước lạnh ngắt như băng, không có một chút cảm giác gì. Cơn đói trong bụng không hề thuyên giảm chút nào, lại càng tăng thêm vài phần.
Hắn thở dài một tiếng, lặng lẽ đi trở về phòng ngủ.
...
"Lạch bạch..."
Bỗng nghe có tiếng bước chân vọng lại, Dương Cảnh Bình chuyển mục quang về phía tiếng động, thì thấy mẫu thân khuôn mặt bừng bừng nộ khí tiến lại gần hắn.
Tô Như trợn to hai mắt, lớn giọng quát: "Sao giờ này mới về?"
Dương Cảnh Bình sợ hãi, run rẩy tay chân, vội vàng đáp: "Do có chút việc bận nên..."
Chưa đợi hắn nói thêm Tô Như khinh khỉnh cắt ngang: "Ngươi ngoài việc đem lại rắc rối cho ta, thì còn làm được gì nữa?"
Dương Cảnh Bình cúi gục đầu xuống đất, lẳng lặng không đáp.
"Từ khi ngươi ở cái nhà này, ta phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu(1) từ người khác. Đã vậy ngươi còn không biết thân biết phận, vì hai con rối khiến Linh nhi suýt nữa thì m·ất m·ạng."
Dương Cảnh Bình tâm trí trở nên r·ối l·oạn, răng cắn chặt vào khoé môi, máu tươi đỏ sẫm chảy ra. Hắn đờ đẫn không thốt nên lời.
"Rác rưởi, mỗi khi thấy bộ mặt mi là cơn giận lại phát tiết. Cút ra bên kia quỳ xuống, đừng dẫm bàn chân nhớp nhúa dơ bẩn lên căn nhà này."
Dương Cảnh Bình nghe như c·hết lặng vậy, cõi lòng dần trở nên nguội lạnh. Hắn thủy chung vẫn cúi đầu giục xuống đất, không quay lại nhìn khuôn mặt giận dữ của mẫu thân dù chỉ một lần.
Thân ảnh tiều tụy lặng lẽ bước ra khỏi nhà, quỳ xuống bên dưới nền đất.
Dưới ánh trăng lung linh trên trời cao, chỉ thấy Dương Cảnh Bình sắc mặt đầy vẻ u buồn. Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống trên khuôn nhợt nhạt, trông thật thê lương, trông thật ảm đạm, trái tim hắn như bị kim nhọn đâm xoáy vào.
Đêm nay ngàn sao nhấp nháy, trăng giữa từng không, long lanh trong trẻo. Nguyên tố rực rỡ trên trời đang toả sáng khắp nơi, chiếu sáng thân hình thiếu niên, nhưng vẫn rọi không tới những góc u tối trong tim của hắn!
Người buồn liệu cảnh có vui bao giờ!
...
Dương Cảnh Bình nhìn hai con rối trên vai, bất ngờ nói: "A Lệ, nếu giả sử người bị quái vật t·ấn c·ông hôm đấy là ta... Vậy thì mi có liều cả mạng sống để mà cứu ta không?"
...
Không một thanh âm phản hồi, trong gió còn thoảng đến tiếng thở dài thầm lặng.
...
Dương Cảnh Bình ngửa mặt nhìn trăng đêm, trăng soi lên người hắn có chút u buồn, sầu thảm. Những đau thương trong quá khứ cứ dần hiện về, từ nhỏ đến lớn bị người trong thôn ghét bỏ, mới lúc sáng còn bị đám người đánh cho tí nữa thì tàn phế. Cảm giác lạnh lẽo cơ hồ từ nơi sâu thẳm trong thân thể u uất vọng lên, chầm chậm du động trong người hắn.
"Ta từng nghĩ nếu như hôm đấy nếu ta bị quái vật g·iết c·hết đi, có lẽ ta sẽ cảm thấy vui hơn bây giờ..."
Trong lùm cây bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh nữ tử, ánh mắt nàng mềm mại sâu thẳm, đồng tử hơi ướt ướt có lẽ vì đồng cảm với hắn, từ trong gốc tối gần hiện ra, đó chính là Tuyết Ngọc.
"Ngươi có muốn rời khỏi đây không?"
Tuyết Ngọc bước lại bên cạnh hắn, lời nói dịu dàng như gió thoảng đến bên tai.
Dương Cảnh Bình đờ đẫn một lúc, bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng, nhưng tâm trạng hiện đang rối bời, chỉ khẽ đáp: "Ta từ nhỏ chỉ sống ở nơi này, ta không thể rời xa tỷ tỷ."
Tuyết Ngọc như đã dự đoán được câu trả lời từ trước, thở dài một tiếng, lại hỏi: "Ngươi tại sao vì bảo vệ hai con rối đó mà không màng đến cả mạng sống?"
Gió đêm thổi vì vù, mái tóc trắng theo gió khẽ tung bay trên khuôn mặt tuấn tú.
"Vì đó là hai người bạn thân thiết duy nhất mà ta tin tưởng."
Tuyết Ngọc sau khi nghe đáp án bỗng lặng thing như tờ, rốt cuộc thiếu niên này đã trải qua những gì, thứ tưởng chừng như không có giá trị với tất cả vậy mà hắn lại không tiếc giá nào để bảo vệ.
Tuyết Ngọc khi nãy có nghe những lời hắn nói với con rối, việc hắn c·hết đi còn cảm thấy vui vẻ hơn cuộc sống đang diễn ra hiện tại, trong lòng nàng bỗng rung động.
Tuyết Ngọc mỉm cười, màn đêm u tối vì nụ cười của nàng như được thổi thêm vài phần màu sắc, giọng trở nên ấm áp: "Ta lớn hơn ngươi, nhưng ngươi có thể gọi ta là Tuyết nhi. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?"
Dương Cảnh Bình thấy gương mặt đẹp đẽ của nàng đang mỉm cười nhìn hắn, đồng tử sáng ngời như sao đêm, hắn có chút không quen, ấp úng đáp: "Ta là Dương Cảnh Bình!"
Bên trong căn nhà bỗng vọng ra tiếng nói.
"Sao mẫu thân lại bắt đệ ấy quỳ như vậy chứ?"
"Con ra nông nổi này đều do nó gây ra hết, nếu trong mắt còn có người mẫu thân này, thì hãy ở yên trong nhà."
"Mẫu thân..."
Dương Cảnh Bình quỳ ở ngoài nghe hết cuộc trò chuyện của cả hai bên trong nhà, tỷ tỷ vì muốn giúp hắn mà cãi lời mẫu thân, cả hai dần lời qua tiếng lại.
"Nếu con mà bước ra ngoài, thì ta sẽ tiết lộ toàn bộ sự thật cho nó nghe."
Dương Cảnh Bình mặt trở nên tái dần, rốt cuộc có chuyện gì mà mẫu thân lại giấu hắn cơ chứ?
"Con không thể để đệ ấy quỳ mãi được!"
"Kẹt kẹt"
Tiếng mở cửa phát ra từ bên trong căn nhà, cùng lúc Tuyết Ngọc đã biến đi đâu mất.
Dương Ngọc Linh từ bên trong nhà lao đến ôm chầm lấy đệ đệ bé bỏng vào lòng, khóc nức nở: "Tỷ xin lỗi vì để đệ phải chịu ấm ức!"
Tô Như từ bên trong nhà bước ra, thần sắc vô cùng đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Cảnh Bình, nộ khí phát tiết: "Đồ rác rưởi, ta cũng không muốn giấu nữa, mi thật ra không phải con ta sinh nặng đẻ đau, biết thế lúc đó ta đã không nhặt ngươi ở trước cửa nhà rồi."
Dương Cảnh Bình trong đầu nổ rầm một phát, toàn thân chấn động, như cả bầu trời đều đổ sụp xuống, mặt mày trắng bệch như vôi.
Tô Như khuôn mặt lạnh như băng, gắt gỏng quát: "Ngày nào ta cũng bị người trong thôn gièm pha, sao ta phải nuôi một thứ mầm bệnh nghiệt chủng(2) như mi chứ, biết thế để ngươi c·hết đi ở một xó xỉnh nào cho rồi."
Dương Ngọc Linh nước mắt chảy ròng ròng, ôm chặt lấy đệ đệ, đau khổ nói: "Mẫu thân xin đừng nói nữa..."
Dương Cảnh Bình như chạm đáy của nổi đau, thì ra từ trước đến nay tất cả đều lừa dối hắn, ngay cả tỷ tỷ mà hắn yêu thương nhất cũng gạt hắn.
"Con nuôi?"
Dương Cảnh Bình chợt bật cười, tiếng cười trong tuyệt vọng, tiếng cười như xé tan nát cõi lòng.
Dương Cảnh Bình ngồi dậy, bàn tay mềm mại của Dương Ngọc Linh vẫn đang nắm chặt lấy hắn. Hắn như không còn tin tưởng vào bất cứ ai, đẩy gạt tỷ tỷ qua một bên, người mà hắn đã từng quý trọng nhất trong cuộc đời.
Hắn lặng lẽ bước đi trong màn đêm tăm tối này, bên tai vẫn nghe thấy những tiếng khóc của tỷ tỷ, mà tâm hồn hắn giờ đây như c·hết hẳn rồi, không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả.
Dương Cảnh Bình cứ bước đi thẳng vào trong khu rừng, thân thể dật dờ vô định, như con sóng cứ lăn tăn giữa biển khơi.
Hắn sẽ đi về đâu?
Khu rừng tăm tối hết lớp này trải dài đến lớp khác, một thân ảnh vô hồn cứ men theo con đường mà cất bước. Dương Cảnh Bình cứ đi mãi như không để ý đến cảnh vật xung quanh, đến khi phát hiện đã thấy bản thân ở trên đầu một ngọn núi cao vạn trượng.
Thân thể hắn khắp nơi đều bầm tím, vẫn lưu lại dấu tích của trận b·ị b·ắt nạt lúc sáng, những trận đòn vô cớ của người trong thôn hắn đã phải nếm trải từ lúc mới sinh ra rồi.
Từ khi sinh ra đã không có được tình thương, cảnh tượng một gia đình xa lạ hạnh phúc ven đường, lại nhớ đến một đàn chim sum vầy bên tổ ấm, hy vọng duy nhất để hắn có thể tồn tại cũng đã rời bỏ hắn.
Dương Cảnh Bình nhìn A Lam trên tay, khoé miệng con rối được vẻ một nụ cười "Giả tạo" đều là giả dối... Đến người duy nhất hắn tin tưởng trong cuộc đời cũng đang dối gạt hắn.
Sương mờ mong lung trên đỉnh núi chợt chập chờn phiêu lãng. Từ độ cao này nghe rõ tiếng gió thổi ào ào, như dao như cắt, lạnh lẽo thấu tận con tim!
"Đều là đối trá..."
Dương Cảnh Bình cầm lấy A Lam, ném thẳng xuống bên dưới vực sâu không thấy đáy.
Hạt lệ châu trong vắt, lặng lẽ rỏ xuống khuôn mặt tái mét. Con rối mà hắn từng không màn đến tính mạng để bảo vệ, giờ đây chính tay hắn lại ném thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Hai con rối chưa từng tách xa nhau, giờ đây mỗi con một phương trời, Dương Cảnh Bình vẫn ôm chặt A Lệ vào bên trong lòng.
Giây phút này không còn gì để vương vấn, không còn gì để hắn có thể tiếp tục tồn tại.
Dương Cảnh Bình hai mắt nhắm chặt lại, nhảy thẳng xuống vực sâu không đáy.
Cuộc sống một thiêu niên sáu tuổi như vậy là quá ngắn, nhưng hắn không muốn chịu đựng nổi đau này thêm nữa.
Có lẽ như vậy người mà hắn từng xem là mẫu thân sẽ không còn thấy khó xử khi hắn xuất hiện.
Có lẽ nếu hắn c·hết đi thì sẽ không bị những người khác xem là mầm bệnh, sẽ không bị đ·ánh đ·ập, không bị ruồng bỏ.
Hắn đau khổ!
Hắn thiếu thốn!
Hắn cảm thấy cô đơn!
...
Trong màn đêm u buồn này, lại xuất hiện một thân ảnh nữ tử bên trong bóng tối bay vụt xuống vực thẳm cùng với hắn. Nàng hai hàng mi đã trở nên đỏ bừng, có lẽ vì thương tâm những gì Dương Cảnh Bình đã trải qua.
Nàng ôm chặt lấy Dương Cảnh Bình, thật chặt, thật chặt, từ từ bay lên trên.
Dương Cảnh Bình chỉ thấy trước mắt tối sầm, vô thức gọi: "Tuyết... Nhi!"
Lời vừa nói ra, thân hình hắn run run, lăn ra hôn mê b·ất t·ỉnh, không còn nhận thức được điều gì cả.
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú thích
(1) Đàm tiếu: Thường dùng để chỉ những cuộc trò chuyện nói xấu, chê cười những người khác.
(2) Nghiệt chướng: thường dùng để chỉ những quái vật gây họa nhân gian, hay còn dùng để mắng rủa người khác.