Chương 10: Cửu Quỷ
Chương 10: Cửu Quỷ
Đã hơn hai ngày Dương Cảnh Bình vẫn đang hôn mê b·ất t·ỉnh, những v·ết t·hương từ lần bị bọn sư huynh đồng môn đánh, chỗ thì bầm tím, chỗ thì nhiễm trùng, hắn còn bụng đói chưa ăn uống gì thành ra bị sốt rất cao, cơ thể cứ co giật, không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Tuyết Ngọc đã tốt bụng đưa hắn trở về lại thôn, tìm một nhà nghỉ gần đấy chăm sóc cho hắn. Nàng đi đến những tông môn lớn nhỏ để mua đan dược trị thương, ngoài ra còn nhờ đến cả những lang y giỏi trong thôn để bắt mạch trị bênh. Kết quả nhận lại đều cho là hắn bị sốt thông thường, nhưng gần ba hôm không hề tỉnh lại, làm Tuyết Ngọc cứ đi đi lại lại, lo lắng không nguôi.
...
Dương Cảnh Bình đang hôn mê thấy bản thân hắn lạc vào bên trong giấc mơ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo như sương khói, hư hư thật thật. Mộng cảnh bao giờ cũng huyền bí, trong màn đêm tối xuất hiện những làn khói trắng đan xen với nhau, trùng trùng điệp điệp.
Dương Cảnh Bình khuôn mặt trở nên biến sắc, thấy bên trong làn sương khói xuất hiện chín cái bóng đen lờ mờ quanh đấy. Tất cả đều bị làn sương khói che đi mất, nhưng hắn vẫn thấy được những bộ mặt quỷ vô cùng đáng sợ.
Đây rốt cuộc là mơ hay hiện thực, không lẽ hắn đ·ã c·hết thật rồi, kia là những con quỷ đang mang hắn để âm tào địa phủ chăng?
Một giọng nói lạnh lẽo đầy hàn khí phát ra từ trong những bóng đen: "Ngươi có muốn g·iết hết bọn họ không?"
"Giết ai cơ?" - Dương Cảnh Bình vô thức trả lời, dường như hắn vẫn còn bất ngờ trước câu hỏi đấy.
Thanh âm rợn người phát ra từ những cái bóng trong giấc mơ: "Chỉ cần ngươi xem g·iết chóc là vinh quanh, máu tươi là danh vọng, đạp lên xác người mà đi lên, bán linh hồn cho quỷ dữ, ngươi sẽ có thứ sức mạnh tối cao."
Dương Cảnh Bình thần sắc không có chút biến đổi nào, chỉ hỏi: "Ta cần sức mạnh để làm gì cơ chứ?"
Ha ha, tiếng cười của ác quỷ vang lên, sắc lạnh đáp: "Ngươi không nhớ những người đã xem ngươi là rác rưởi sao, họ luôn coi thường, luôn ghét bỏ ngươi. Chỉ có sức mạnh tối cao, mới làm họ phục tùng, sẽ mặc cho ngươi sai khiến."
Những lời chế nhạo từ miệng lưỡi thiên hạ hắn cũng đã nghe quen rồi, chỉ là c·hết sớm hay c·hết muộn hơn thôi, Dương Cảnh Bình giờ đây không còn gì để mất, đáp: "Được, ta đồng ý."
"Kha kha, đứa con của ma quỷ, ngươi là ngọn ngành của nổi kh·iếp hãi. Thức giấc đi bá chủ của chúng ta, hãy dùng thân xác ác quỷ của bọn ta để mở con đường máu, thức tỉnh cho linh hồn tối cao của ngài."
"Từ nay trở đi ngài sẽ có cái tên mới, kính thưa Quỷ Vương."
▫️▫️
▫️
Dương Cảnh Bình bật tỉnh dây, mồ hôi ướt đẫm hết cả tay chân, cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng.
Ánh sáng nhu hoà tỏa khắp gian phòng này, làm hắn phải hít mắt lại, qua một lúc mới thích ứng được với ánh sáng này.
Dương Cảnh Bình vẫn còn mơ hồ trước giấc mơ đấy, mãi mới bình tĩnh lại được, đưa mắt nhìn xung quanh.
Thấy nơi đây trông lạ lẫm, một gian phòng nhỏ, có hai cái giường đặt sát cạnh nhau, trên tường treo những bức tranh phong cảnh hữu tình, có thác nước chảy hoà huyện với thiên nhiên. Căn phòng nhỏ này đơn sơ chỉ có như thế, có vẻ là phòng nghỉ ngơi, là nơi lánh lại của những người xa nhà.
Dương Cảnh Bình thấy bản thân đang nằm trên một cái giường, có điều... Tuyết Ngọc ngồi dưới đất, giục đầu vào người hắn.
Dương Cảnh Bình tự nói với bản thân: Là cô ta đã cứu mình sao? Thậm chí còn vì ta thức trực bên cạnh giường đến khi ngủ quên nữa!
Thấy Tuyết Ngọc điện mạo tú mỹ, thoáng có nét dịu dàng ôn nhu. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút khí vị ấm áp, thứ cảm giác này ngoài tỷ tỷ ra có lẽ chỉ có Tuyết Ngọc là người thứ hai mà hắn cảm nhận được.
Một giọng nói bất ngờ vang vọng bên trong đầu óc Dương Cảnh Bình: "Hãy thức tỉnh đi Quỷ Vương."
"A..."
Dương Cảnh Bình không hiểu vì sao toàn thân đau đớn, hắn la lên thất thanh, làm Tuyết Ngọc bừng tỉnh, vội lại gần bên cạnh hắn.
"Ngươi làm sao thế?"
Tuyết Ngọc thấy Dương Cảnh Bình tỉnh dậy trong lòng rất vui, nhưng hắn giờ đây trông rất đau đớn, toàn thân co cúm lại, la hét không nguôi, như đang nếm trải cơn đau đày xé tìm gan vậy.
Dương Cảnh Bình một bên mắt bỗng nhiên chảy máu không ngừng, toàn thân đau đớn kịch liệt như ván kiếm xuyên tim. Máu bên con mắt trái chảy ròng ròng phun ra như vòi, cảm giác huyết dịch tản mát hết ra bên ngoài.
Tuyết Ngọc rùng mình biến sắc, nàng lo lắng nói: "Mắt ngươi sao chảy nhiều máu vậy! Người... Mắt ngươi vậy mà có đến chín cái đồng tử!"
Dương Cảnh Bình toàn thân như bị rút cạn máu, thấy thân thể dần trở nên vô lực, đầu hoa mắt quánh, lại lăn ra b·ất t·ỉnh nhân sự.
Tuyết Ngọc thất kinh, vội vàng đỡ hắn dậy, từ trong nhẫn trữ vật (1) có bao nhiêu đan dược đều cho vào miệng Dương Cảnh Bình. Khuôn mặt hắn càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, con mắt trái không ngờ lại chuyển thành màu tím, có đến chín đồng tử với chín màu sắc khác nhau.
Đây là điều suốt cuộc đời Tuyết Ngọc lần đầu tiên thấy phải, nàng không biết phải cư xử làm sao. Qua một lúc máu trên con mắt kia cũng ngừng chảy, mặt hắn đã dáy lên một chút huyết sắc, có điều vẫn còn hôn mê b·ất t·ỉnh.
Tuyết Ngọc thấy y phục Dương Cảnh Bình đã nhuộm đầy máu, nếu mặc đồ ẩm ướt như thế e là không tốt, nàng không biết nên làm thế nào. Tuyết Ngọc thân là nữ nhi lại ở độ tuổi thanh xuân(2) cũng khá e ngại việc v·a c·hạm cơ thể nam nữ.
Tuyết Ngọc thở dài: "Ngươi đã từng cứu ta một mạng, ta cũng không muốn mắc nợ ngươi."
Tuyết Ngọc dùng tấm khăn nhẹ nhàng lau đi những v·ết m·áu trên người Dương Cảnh Bình, lấy trong nhẫn trữ vật ra một bộ y phục mới, nàng nhắm hai mắt lại, từ từ cởi bỏ lớp y phục mỏng bên ngoài dính máu, thay một bộ đồ khác.
Tuyết Ngọc cũng không ngờ đến bản thân đường đường là thánh nữ của Độc Sát Môn, là tông môn lớn chỉ xếp dưới Hắc Tông, vậy mà lại đi làm cái việc này. Thân phận thường ngày của nàng vô cùng cao quý, tương lai sẽ trở thành môn chủ tiền nhiệm, lãnh đạo cả quần hùng.
Hắc Tông với những tông môn phụ thuộc từ lâu đã lánh đời sống dưới lòng đất, họ đã xây dựng những hang động kiến trúc hùng vĩ, sống gần cả nửa thế kỷ qua ở nơi tăm tối nhất trên thế gian này.
Tuyết Ngọc sau khi đã xác nhận Dương Cảnh Bình không còn nguy hiểm gì, nàng mới yên tâm. Tuy nàng đã lau nhiều lần nhưng giường hắn vẫn bị dính máu, nàng đành phải nhắm mắt để hắn nằm chung với nàng.
Nam nữ rõ ràng thụ thụ bất thân (3) nhưng nữ nhi tâm tình lúc nào cũng phức tạp, cũng không hiểu được nàng đang suy nghĩ điều gì, trong lúc ngủ lại vô thức ôm chầm lấy hắn, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
▫️▫️
▫️
Đêm nay lưu tinh lắp lánh trên tinh không, nguyên tố trên cao soi rọi khắp nhân gian, lung linh mờ ảo.
Thời điểm ban đêm là lúc nguyên tố đẹp nhất, hầu như phần lớn mọi người đều thức trắng đêm để ngắm nhìn vẻ đẹp mĩ lệ này.
Trong nhân gian, một vài nơi tôn thờ những màu sắc nguyên tố. Cứ đến những dịp là họ sẽ tổ chức đại hội, rất đông đảo người đến tham gia, để bày tỏ lòng thành kính biết ơn, đến sức mạnh nguyên tố đã giúp họ vượt qua khỏi nạn kh·iếp diệt vong.
Trong gian phòng nhỏ này, hai thân ảnh vô thức ôm chặt lấy nhau, đêm nay có chút dịu dàng, mà lại nồng nàn làm sao!
Dương Cảnh Bình hôn mê đến tận tối mới tỉnh dậy, hắn vẫn chưa ý thức được xung quanh. Bên mắt trái rất đau và rát, hắn liền lấy tay dụi lên mắt, cơn đau chỉ tăng lên chứ không hề thuyên giảm.
Gió đêm thoảng tới, thổi phè phè vào khuôn mặt, cảm giác thật dễ chịu. Bên trong làn gió lại thoảng đến mùi hương thơm của nữ nhi, ngọt ngào mà lại quyến rũ, làm Dương Cảnh Bình chợt trở nên ngây dại.
Hắn ngẩn ngơ giây lát, không thể tin được Tuyết Ngọc đang nằm ngủ bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy hắn, còn nghe được cả nhịp thở thanh khiết của nàng truyền đến. Tim Dương Cảnh Bình bỗng đập loạn nhịp, mặt trở nên đỏ bừng, vội vàng kéo tay Tuyết Ngọc qua một bên.
Có điều, hắn không hiểu Tuyết Ngọc thân là nữ nhi tại sao lại khỏe như thế này, dù hắn có đẩy có kéo thì nàng vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, qua một lúc hắn đành từ bỏ, nói khẽ bên tai: "Tuyết nhi."
Giọng nói vừa vang lên Tuyết Ngọc lập tức tỉnh dậy, nàng không ngờ mình lại ôm Dương Cảnh Bình như thế, khuôn mặt trở nên ửng hồng, vội vàng thanh minh: "Ta không cố ý... Do chiếc giường kia nhiều v·ết m·áu lau không sạch, với lại lúc nhỏ ta hay ôm mẫu thân cùng ngủ nên khi nãy ta..."
Dương Cảnh Bình lắc đầu, đáp: "Không sao đâu, ít ra cô vẫn may mắn còn mẫu thân để mà ngủ cùng, còn ta đến họ là ai vẫn chưa từng thấy qua..."
Bầu không khí bỗng nhiên có chút tĩnh lặng.
Tuyết Ngọc lúc này mới để ý con mắt mà lúc sáng chảy máu bỗng nhiên lại phát sáng trong màn đêm, nàng bỗng giật bắn mình, lo lắng hỏi: "Sao một bên mắt của ngươi lại phát sáng thế kia?"
Dương Cảnh Bình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, từ lúc hắn mơ thấy cửu quỷ đến lúc tỉnh dậy thì con mắt đã rất đau và rát, thậm chí thị lực của bên mắt trái cũng suy giảm trầm trọng, dù trong đêm tối vẫn thấy một màu sắc duy nhất là màu tím đậm đặc.
"Ta không biết nữa, mắt ta ngứa và rát quá, cảm giác như có con gì đó cự quậy bên trong mắt vậy."
Tuyết Ngọc thất kinh, sửng sốt nói: "Mắt trái của ngươi đã chuyển thành màu tím, lại có chín cái đồng tử với màu sắc khác nhau, còn có thể phát sáng trong màn đêm!"
Đây là chuyện lần đầu trong cuộc đời Tuyết Ngọc thấy được, tại sao chỉ qua một đêm mà mắt trái lại hoàn toàn biến đổi được, những câu hỏi không có lời giải khiến nàng không thể hiểu nổi.
Tuyết Ngọc lo lắng, hỏi: "Ngươi rốt cuộc lúc sáng đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Cảnh Bình vốn không muốn tiết lộ những chuyện bản thân với người khác, nhưng nếu không có Tuyết Ngọc có lẽ hắn đ·ã c·hết khi nhảy xuống vực sâu rồi, nàng còn không màng đến thân phận ở chung chăm sóc cho hắn.
Dương Cảnh Bình bèn đem chuyện gặp cửu quỷ trong giấc mơ, hắn kể lại tận tình những gì nhìn thấy cho nàng nghe. Nhưng chuyện sở hữu hai linh hồn tối thượng hắn vẫn giấu không tiết lộ, vì điều này có thể khiến tỷ tỷ gặp nguy hiểm.
Rõ ràng hắn miệng luôn bảo không tin tưởng ai, nhưng lại âm thầm bảo vệ tỷ tỷ không muốn liên lụy, trông hắn thật nực cười mà lại thật thê lương.
Tuyết Ngọc sau khi nghe đến việc hắn gặp ma quỷ, nàng bỗng run rẩy tay chân, những chuyện ma quỷ trên thế gian nàng cứ tưởng là lời đồn miệng, nhưng sự việc xảy ra gần đây làm nàng hoàn toàn tin vào điều Dương Cảnh Bình vừa kể.
"Cửu quỷ, chín đồng tử... Vậy là mắt của ngươi có chứa sức mạnh của quỷ. Điều này nằm ngoài hiểu biết của ta, ta chỉ phỏng đoán như vậy thôi."
Dương Cảnh Bình lắc đầu, khuôn mặt trở về vẻ u buồn mọi khi, cũng không để ý đến con mắt của hắn nữa, chỉ nói: "Ta cũng quen với chuyện này rồi, từ lúc ta tóc trắng, ta đã quen với việc bị người khác chê cười rồi, giờ mắt ta thế này tất nhiên sẽ có thêm lý do để người khác châm chọc..."
Tuyết Ngọc bỗng nhiên động nộ, quát: "Ngươi trưởng thành lên cho ta, nếu ai bắt nạt ngươi thì đánh hắn, nếu ai chọc ngươi thì cũng mắng lại hắn. Ngươi có thể mềm yếu trước người mà ngươi yêu thương, nhưng tuyệt đối phải cứng rắn với kẻ tàn ác."
Dương Cảnh Bình khuôn mặt vẫn không chút biến chuyển nào.
Tuyết Ngọc lại hét vào mặt hắn: "Ngươi mà cứ như thế này thì sẽ bảo vệ được ai chứ?"
Dương Cảnh Bình giật bắn mình, hắn từng chứng kiến cảnh tỷ tỷ vì hắn mà suýt bỏ mạng, lời nói khó nghe của Tuyết Ngọc như giúp hắn thức tỉnh hoàn toàn.
"Cảm ơn Tuyết nhi, ta đã minh bạch rồi. Những điều đó ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, ta hứa từ nay sẽ thay đổi trở thành một con người khác!"
Tuyết Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng đã vớt hắn từ trong bóng tối để mà tìm thấy được chút ánh sáng mỏng manh rồi.
Tuyết Ngọc hai má khẽ ửng hồng, chăm chú ngắm nhìn hắn, chàng thiếu niên kia trông thật tuấn tú. Nếu nhìn qua có lẽ không ai tin hắn chỉ mới sáu tuổi, khuôn mặt vô cùng lão hóa, nhìn cứ tưởng là một người trưởng thành. Tuy nhiên hắn lại thập phần anh tuấn, ngũ quan tú mỹ, mặt sáng như ngọc, cảm giác hắn đem lại vô cùng gần gũi ấm áp, không hề có một đe dọa nào khi bên cạnh, làm Tuyết Ngọc cứ muốn trải lòng mà ở lại.
Tuyết Ngọc ngưng thần nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh, dịu dàng hỏi: "Ngươi tiếp theo muốn làm gì?"
Dương Cảnh Bình lạnh lùng đáp: "Ta có lẽ sẽ tiếp tục tu tiên. Muốn những người xem ta là mầm bệnh, xem ta là rác rưởi phải nhìn ta với ánh mắt khác."
Tuyết Ngọc thấy nét phong sương trên khuôn mặt của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Ngươi trưởng thành hơn rồi, vậy thì ta đã có thể yên tâm mà rời đi rồi."
"Tại sao cô lại tốt với ta như vậy?"
Câu hỏi đột ngột của Dương Cảnh Bình, làm Tuyết Ngọc phải nhìn hắn một cái, qua một lúc nàng mới trả lời: "Ta cũng không biết nữa, chắc là vì ta đồng cảm được với những gì ngươi đã trải qua."
Dương Cảnh Bình bỗng thấy cơ thể mềm nhũn ra, sự mềm yếu trên khuôn mặt lướt qua trong gang tấc, hắn cũng không biết nói gì.
Tuyết Ngọc lấy nhẫn trữ vật trong tay ra đưa cho hắn, nói: "Cái này tặng ngươi, hãy đeo lên tay đi. Bên trong không gian này có chứa một ít đan dược và linh thạch có giá trị."
Thấy Dương Cảnh Bình có nét lưỡng lự, Tuyết Ngọc lại nói: "Ngươi yên tâm, ta vẫn còn nhiều lắm."
"Được, cảm ơn Tuyết nhi. Nếu sau này cô gặp chuyện gì cần giúp đỡ, nếu trong khả năng, dù cho xuống núi đao biển lửa cũng quyết không chối từ."
Tuyết Ngọc hiển nhiên tin vào những lời hắn nói, thân ảnh nàng bước ra bên ngoài, quay đầu lại nói: "Ta trở về tông môn đây, nếu thấy cô đơn hãy thổi cây sáo nhé, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi."
Thân ảnh cùng giọng nói của nàng nhanh chóng tan biến trong màn đêm tăm tối này.
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú Thích
(1) Nhẫn trữ vật: Là một loại dồ dùng phổ biến có tác dụng chứa đồ, nhẫn thì không thể có sinh mệnh sống, nên không thể cho động vật vào.
(2) Độ tuổi thanh xuân: Thường dùng để nói đến độ tuổi đẹp nhất của người con gái (17 đến khi chính thức trở thành người lớn).
(3): Thụ thụ bất thân: Để nói về nam nữ khác giới không nên đụng chạm vào cơ thể nhau.