Chương 8: Độc Vương Yết Xà
Từ Tam Tông về thôn, phải đi qua cánh rừng xanh thẩm trải dài. Dương Cảnh Bình thấy trước mắt bốn bề cây cỏ mênh mông, chỉ duy nhất một lối mòn quằn quèo uốn khúc.
Trong khu rừng yên tĩnh này đôi lúc lại vang vọng tiếng chim hót ríu rít, trong trẻo vui tai.
Dương Cảnh Bình cầm viên đan dược mà Hằng sư tỷ tặng ở trên tay, hắn dù thương tích đầy mình nhưng vẫn không muốn dùng viên đan dược này, vì hắn nghĩ đến tỷ tỷ đang b·ị t·hương ở nhà, nếu như có thứ thuốc thần kỳ này thì nhất định tỷ tỷ sẽ khỏe lại.
Dương Cảnh Bình chân tay dần trở nên mềm nhũn, hô hấp r·ối l·oạn, hơi thở nặng nhọc. Sức của mười mấy tên tu tiên đánh hắn, chỉ e không có sự tỷ ra tay thì hắn đã bị tàn phế mất rồi. Nhưng Dương Cảnh Bình vẫn nén cơn đau vào bên trong, thủy chung tiến thẳng về phía trước.
Hắn dần cảm thấy mắt hoa đầu váng, con đường phía trước cũng dần trở nên lạ lẫm. Không biết Dương Cảnh Bình do quá mệt không rõ được phương hướng hay là đã đi lạc mất rồi.
Rừng cây hết lớp này dẫn đến lớp khác, như vô cùng vô tận. Dương Cảnh Bình mệt mỏi thở hồng hộc, dựa thân vào gốc cây ngồi nghỉ ngơi.
"Có lẽ ta lạc đường rồi!"
Dương Cảnh Bình gục đầu vào cành cây bên cạnh, toàn thân mềm nhũn cả ra, không còn tí sức lực nào nữa hết.
Hắn nhìn hai con rối trên vai lần cuối, khẽ nói: "A Lệ... Ta mệt quá, ta... Chỉ muốn ngủ một giấc thôi!"
Thân ảnh mềm nhũn rã rời ấy, dần ngủ th·iếp đi bên cạnh gốc cây.
▫️▫️
▫️
"Rầm, rầmmm..."
Tiếng động long trời lở đất không rõ từ nơi nào trong khu rừng phát ra, như tiếng cao thủ đang giao đấu, thanh âm càng lúc càng trở nên đinh tai chói óc.
Vô thức tiếng động lớn làm Dương Cảnh Bình bật tỉnh. Trong khu rừng yên tĩnh sao lại người đánh nhau cơ chứ, hay là yêu thú đang giao đấu? Hắn từ nhỏ đến lớn toàn nhốt mình trong phòng, những chuyện thế này lại kích thích sự tò mò vô hạn.
Dương Cảnh Bình cố gắng ngồi dậy, đi đến nơi tiếng động phát ra vừa rồi.
Hắn đến nơi thì trơ mắt há miệng, dường như không dám tin vào thứ đang nhìn thấy trước mắt. Ở trên bầu trời xuất hiện một cô gái trông vô cùng thần bí, xiêm y hở hang, từ trên xuống dưới để lộ ra rất nhiều da thịt, làm người ta cảm thấy dụ hoặc. Khuôn mặt được che bởi một tấm khăn, không rõ dung mạo tuổi tác ra sao.
Cô gái đó đang bay lơ lửng trên bầu trời, giao đấu với con quái thú bên cạnh. Đó là một con vật vô cùng to lớn, cao phải đến hai trượng, đầu bò cạp, đuôi rắn, sáu cánh dài nhọn như lưỡi dao, từng làn khói độc đậm đặc, lơ lửng trôi nổi xung quanh quái thú, nhìn thôi cũng sởn tóc gáy.
Dương Cảnh Bình rùng mình biến sắc, theo như ghi chép từ cuốn sách của Thủy Nguyệt Chân Nhân, con quái vật đó tên Độc Vương Yết Xà (1) là loại quái vật tam cấp, nếu so sánh với người tu tiên thì tu vi ngang với bạch giai, vậy bằng với lão sư Đỗ Mạnh. Thân hình con quái thú này lại vô cùng to lớn, chỉ e là cảnh giới đã vượt xa cấp bậc vốn có chứ không tầm thường.
Dương Cảnh Bình miệng không khép lại được, nhìn thấy đại cao thủ đang giao đấu với nhau, điểm chung là công pháp của cả hai đều là dùng độc. Cô gái bí ẩn kia pháp khí là một cây sao có hình dạng của con rắn, mỗi khi thổi là độc từ miệng cây sáo bay ra, xem ra là tà môn ngoại đạo không phải chứ hắn biết đến.
Thân hình Độc Vương Yết Xà vô cùng to lớn, nó gầm lên cuồng nộ, vũ lộng đôi cánh, kịch độc bay ra khắp nơi như mưa tuôn vậy.
Cô gái bí ẩn cực kỳ linh mẫn, mắt vừa liếc thấy là liền có phản ứng, lập tức né tránh.
Cây sáo đặt lên miệng cô gái, thổi lên một khúc nhạc du dương, bỗng nhiên gió êm dịu chợt trở thành cuồng phong bão tố, tiếng sáo làm trời đất rung chuyển, chọc thủng màng nhĩ, chốc lát đã khiến Độc Vương Yết Xà đứng yên bất động.
Tiếng sáo lọt vào tai Dương Cảnh Bình, hắn cảm thấy khúc nhạc đi sâu vào lòng người, cảm giác thư thái như đứng giữa vườn hoa, vô cùng khoái lạc.
Đầu Dương Cảnh Bình bỗng nhiên sáng oà lên, như muốn nổ tung ra, nhưng không ngờ như có một luồng sức mạnh kì lạ vô thức gọi hắn tỉnh dậy.
Dương Cảnh Bình thở hồng hộc, mồ hôi nhể nhại, dần thoát khỏi cơn mê. Đầu óc trở nên choáng váng, đúng là tà ma ngoại dạo, dù ở xa đến thế chỉ cần nghe tiếng sáo cũng lạc vào cơn mê.
Độc Vương Yết Xà đứng bất động trên bầu trời, ngay lập tức, hai mắt, hai tai đều rỉ máu khắp nơi, ngã rầm xuống mặt đất. Dương Cảnh Bình thất kinh, nếu lúc nãy bên trong người hắn không xuất một cổ sức mạnh quái lạ, e là hắn đ·ã c·hết thật rồi.
Độc Vương Yết Xà hai mắt ảm đạm vô quang, xem ra đã bị mù. Súc sinh thì sức sống lúc nào cũng ngoan cường, liền bật cánh bay lên trên bầu trời, dùng đòn kết liễu là thú kỹ (2)mục đích bạo thể để tất cả cùng c·hết chung.
Nữ tử che tấm khăn trên mặt khẽ run rẩy, xem ra đến cả nàng cũng sợ hãi trước uy lực của thú kỹ tam cấp, cho dù cảnh giới xích giai nếu không cẩn thận cũng e là sẽ trọng thương.
"Rầmmmmm..."
Một thanh âm trời long đất lở, mảnh đất bên dưới chân Độc Vương Yết Xà bị v·ụ n·ổ làm thủng thành một lổ cực kỳ lớn, cây cối xung quanh đều đổ vụn ra hết.
Dương Cảnh Bình cách đó khá xa vẫn thấy gió thốc vào mặt, kình lực như dao như cắt, cây cối ngã ngổn nghiên, cát bụi mù mịt.
Qua một lát, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, sau v·ụ n·ổ giờ đây lại yên tĩnh một cách lạ thường.
Dương Cảnh Bình trông thấy bên dưới mảnh đất, người lúc nãy vừa giao thủ với Độc Vương Yết Xà, đang nằm yên bất động nơi đó. Hắn lưỡng lự giây lát cũng tiến đến xem cô gái ấy rốt cuộc còn sống hay không.
Chỉ thấy cô gái đấy cơ thể không hề động đậy, khuôn mặt nữ tử có đeo một tắm khăn che, để có thể kiểm tra chỉ còn cách tháo tắm khăn che mặt ra.
Sau khi tháo ra Dương Cảnh Bình hết sức kinh ngạc, khuôn mặt dần lộ ra là một vẻ đẹp không bút nào có thể tả xiết. Khuôn mặt xinh đẹp nàng, đôi hàng mi như được chính sắc xuân tô vẽ nên, thanh mỹ vô ngần, làn da trắng mịn trông thật thuần khiết, da thịt lộ ra rất nhiều, vô cùng mị hoặc, say đắm lòng người.
Dương Cảnh Bình ngây ra một lúc, như cũng bị chính vẻ đẹp đấy hút hồn. Hắn hít thật sâu, lấy tay đặt lên mũi cô gái, thấy hơi thở vẫn còn, có điều rất là yếu ớt. Xem ra lúc Độc Vương Yết Xà sử dụng thú kỹ là dùng toàn lực để đồng quy vu tận đã khiến nàng không trọng thương rất nặng.
Dương Cảnh Bình dùng sức ôm cô gái đấy lại gần một gốc cây, hắn nghiên đi ngó lại, cũng không biết cách nào để giúp cô ta.
Dương Cảnh Bình đắng đo một lúc, thở dài nói: "Ta cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi."
Dương Cảnh Bình quay mặt bước đi, không muốn ở lại khu rừng thêm nữa. Vừa được ba bước liền thở dài một hơi, khu rừng hoang vu như vậy mà để cô gái b·ị t·hương một mình ở lại đây, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Hắn nghĩ đến cách là dùng viên đan dược mà Hằng sư tỷ tặng, đem cho cô gái này dùng, nhưng mà... Tỷ tỷ ở nhà cũng đang b·ị t·hương nặng...
Hắn đầu óc rối như tơ vò, cuối cùng cũng đem viên hồi phục đan cho vào miệng cô gái thần bí kia.
Vừa nuốt xong thì cô gái cũng dần tỉnh dậy, xem ra tác dụng của viên đan dược này quả là bất phàm.
Không ngờ lại thấy bản thân lại nằm ở dưới gốc cây, cô gái giật mình vì thấy có một người khác, rồi bình tĩnh nói: "Ngươi đã cứu ta?"
Thần sắc Dương Cảnh Bình không chút biến đổi, với hắn cô gái đó chắc cũng như bao người khác trong thôn, đều sẽ xem hắn là mầm bệnh, sẽ coi thường hắn.
Dương Cảnh Bình bất ngờ hỏi: "Cô có giống với bọn họ không?"
Câu hỏi nằm ngoài dữ liệu của nàng, chỉ đáp: "Ta làm sao, mà sao ngươi tóc ngươi lại bạc trắng thế kia?"
Dương Cảnh Bình mặt mày nhợt nhạt, đáp: "Ta từ nhỏ đã bị người trong thôn xem là một mầm bệnh, đến cả mẫu thân còn coi ta là rác rưởi... Cô có giống bọn họ không?"
Nàng như đồng cảm được những gì hắn trải qua, bàn tay dần buông lỏng ra, không hề có chút đề phòng nào nữa, hạ giọng hỏi: "Ta là Tuyết Ngọc, còn ngươi tên gì?"
Dương Cảnh Bình không đáp, định quay người rời đi, thuận miệng nói: "Nếu cô đã khỏe rồi thì ta về đây, trời sắp tối rồi."
Ánh Tuyết bỗng lấy trong áo là một cây sáo, nói: "Cái này tặng ngươi, nếu thấy cô đơn hãy thổi lên, ta sẽ đến chơi cùng ngươi."
Dương Cảnh Bình thấy một cây sáo trúc được làm từ gỗ, bên trên có những cái lỗ kích cỡ như nhau, có vẻ nếu thổi lên thanh âm sẽ bay ra, hắn tiện tay cầm lấy, rồi đáp: "Vậy tạm biệt cô, có duyên sẽ gặp lại."
Dương Cảnh Bình nói xong, bước chân khập khiễng rời đi. Ánh Tuyết để ý thấy cơ thể hắn khắp nơi đều bầm tím hết, trong lòng bỗng động rung, vậy mà hắn vì chịu đựng cơn đau nhường cho ta viên đan dược đó.
"Ngươi b·ị t·hương à? Để ta đưa người về." - Giọng nói Tuyết Ngọc bỗng nhiên trở nên vô cùng nhỏ nhẹ.
"Không cần đâu, cô tự chăm sóc cho bản thân..."
Chưa kịp nói chữ "Đi" thì Tuyết Ngọc đã kéo tay hắn bay vụt lên trời cao.
Chỉ thấy trước mắt, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, gió thổi vi v·út qua khuôn mặt. Vân khí mờ áo quyện lấy thân hình cả hai, cảm giác vô cùng thống khoái, trong gió dường như có mùi u hương thơm dịu của nữ nhân khẽ thoảng lại.
Dương Cảnh Bình nhìn cảnh sắc đẹp đẽ, trong lòng có chút ngượng ngùng nhưng không giấu được vẻ vui thích, tiện hỏi: "Cô đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"
Tuyết Ngọc khẽ nở nụ cười duyên, đáp lời: "Cảnh giới hiện tại của ta là bạch giai."
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú Thích
(1) Độc Vương Yết Xà: Là loại động vật khá giống rắn và bọ cạp, điều đặc biệt là con vật có sáu cánh di chuyển trên bầu trời. Được xem là con vật độc nhất trong thiên hạ, những bộ phận như cánh, đuôi, miệng đều chứa kịch độc có thể phóng ra bên ngoài để g·iết con mồi. Thú kỹ nằm ở khắp cơ thể, khi thấy bản thân bị đe đọa sẽ phun ra kịch độc g·iết c·hết con mồi. Địa điểm sinh sống chủ yếu ở những môi trường khô hạn, dưới đá, đất và trong hang động, nên cũng ít gây hại cho loài người.
(2) thú kỹ: Quái vật được liệt vào danh sách cấp ba đều là những con quái có thể có phép thần thông, có thể sử dụng phép thuật. Thú kỹ là thứ sức mạnh giống như công pháp mà người tu tiên thi triển, khác biệt ở chỗ, mỗi loài quái vật chỉ có thể sử dụng duy nhất một loại thú kỹ riêng biệt.