Chương 7: Khôi Lỗi
Chương 7: Khôi Lỗi
Đỗ Mạnh mãi mới bình tĩnh lại được, sắc diện dần trở về vẻ đạo mạo, thận trọng hỏi: "Người trẻ tuổi, ngươi có nghe qua tin đồn về người sẽ khiến tận thế diễn ra không?"
Dương Cảnh Bình ngạc nhiên vì câu hỏi của lão sư, cung kính đáp lời: "Đã nghe qua thưa lão sư."
Đỗ Mạnh nhìn hắn, trầm ngâm suy nghĩ một lát, từ từ lên tiếng: "Ta nghĩ những tin đồn đấy quá nửa là đang nói về ngươi đấy. Tuy nhiên về tình thì ta thấy ngươi tuổi đời còn trẻ, còn về lý thì người chưa từng làm điều xấu tổn hại đến thanh danh."
Dương Cảnh Bình toàn thân chấn động, khuôn mặt tái mép, vội vàng thanh minh: "Không thể nào, đệ tử từ nhỏ đến giờ chỉ sống với tỷ tỷ, đến cả việc tiếp xúc một người khác còn không có, thì làm sao khiến tận thế diễn ra được cơ chứ?"
Câu nói đó tuy nói với Đỗ Mạnh, nhưng cũng đồng thời nói với chính bản thân hắn, việc hắn làm từ trước đến nay đều không thẹn với lương tâm.
Đỗ Mạnh vốn trải qua nhân tình thế thái, nhìn qua sắc diện đệ tử này trông không có vẻ như là đang nói dối. Nhưng việc sở hữu hai linh hồn đã điều chưa từng xảy ra, với lại tóc hắn lại bạc trắng, y hệt lời tiên tri, không thể nào có sự trùng hợp như thế được.
Đỗ Mạnh lại nhớ đến cái hôm tên thiếu niên này nếu thật sự có năng lực thì không thể nào bị hắc y nhân hay Lực Lâu Diện kia làm trọng thương được. Xem ra việc này trước mắt nên tìm hiểu thêm, không thể kết luận vội ngay được.
Đỗ Mạnh không để ý đến nữa, chăm chú nhìn hắn, như nhìn một thứ kì trân dị bảo quý hiếm vậy, ông ta sắc mặt trầm trọng: "Ta muốn nhắc nhở người một điều, việc ngươi sở hữu hai linh hồn cần phải giữ bí mật tuyệt đối. Bằng không hậu quả không chỉ một mình ngươi gánh, ngay cả người thân của người kết quả cũng không khá hơn đâu. Chỉ khi người g·ặp n·ạn không thể xoay chuyển mới được hấp thụ sức mạnh nguyên tố, không sẽ rước họa vào thân."
Dương Cảnh Bình thất kinh, mặt cắt không còn giọt máu, tâm trí của hắn lúc này mười phần đều là hình bóng tỷ tỷ, không muốn vì bản thân mà liên lụy đến người quan trọng nhất, vội vàng đáp: "Đệ tử đã minh bạch, đều nghe theo sự chỉ thị của lão sư."
Đỗ Mạnh sờ đầu Dương Cảnh Bình, chậm rãi nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy mà. Được rồi ngươi hãy tìm cơ duyên phù hợp mình đi, bên trong gian phòng này có chứa rất nhiều đồ, ngươi có thể chọn một món bất kỳ."
Dương Cảnh Bình ứng tiếng lễ phép, chuyển thân ảnh vào sâu bên trong.
..
.
Đa phần ở đây đều là công pháp, những cuốn sách xếp chồng lên nhau nhìn hoa hết cả mắt. Ngoài ra toàn là v·ũ k·hí, gồm có pháp trượng, dao găm, đoản kiếm, phổ biến ở đây là trọng kiếm, sức nặng của kiếm khá lớn và lực công kích mạnh mẽ, tuy nhiên vẫn không phải là thứ hắn muốn.
Theo như Dương Cảnh Bình đọc được từ trong sách vở, ngoài những viên đá giúp cho đời sống người dân như lam thạch có thể phát sáng ban đêm, thì có một số loại đá quý hiếm có tác dụng hơn rất nhiều. Hoàng thạch là một trong bốn loại đá, khi được khảm vào v·ũ k·hí sẽ giúp gia tăng sự kiên cố, thậm chí một số vật dụng như áo giáp, tường thành cũng được khảm viên hoàng thạch.
Cho nên, để xác định pháp bảo có phẩm chất tốt hay quý hiếm, thì một phần phụ thuộc vào những viên đá được khảm vào bên trong. Nơi đây tuy rất nhiều v·ũ k·hí tốt, nhưng lại không có bất kỳ cây nào được khảm những viên đá, thành ra nếu có sử dụng cũng không phát huy được toàn bộ uy lực.
Dương Cảnh Bình đi một lượt, nhìn từ trên xuống dưới, mất rất lâu cũng chưa thấy có gì phù hợp với hắn. Trán đã dần lấm tấm mồ hôi, gần nửa canh giờ trôi qua, hầu như mọi thứ nơi đây hắn đều nhìn qua hết, nhưng không có lấy một chút ấn tượng nào.
"Thình thịch..."
Tim Dương Cảnh Bình bất ngờ đập rất nhanh, từng nhịp từng nhịp trở nên r·ối l·oạn. Ở phía kệ sách như có một thứ năng lượng bí ẩn đang gọi mời hắn, Dương Cảnh Bình vô thức tiến lại gần nơi đó.
Đến nơi, thấy bên trong là một cuốn công pháp, có điều đa số những loại sách đều có màu xanh lam, còn cuốn trên tay lại có viền màu đen, đầu sách có treo mười sợi dây trong suốt nhìn như vô hình vậy.
Sự tò mò trổi lên, hắn liền mở ra đọc. Qua một lúc thì biết được cuốn sách này là công pháp điều khiển khôi lỗi, mười sợi đây trên đầu cuốn sách thực chất là dùng để điều khiển mười bộ phận trên cơ thể khôi lỗi, tất cả đều tương ứng là: Chân, tay, vai, ngực, đầu, bụng, ngọn tay và ngón chân, cuối cùng là eo và lưng.
Mười sợi dây đồng thời gắn vào mười bộ phận để điều khiển khôi lỗi, tuy nhiên đó chỉ là cảnh giới đầu tiên, nếu tu luyện đến cảnh giới cao nhất, chỉ cần một sợi dây cũng điều khiển được một con rối, mười ngón tay có thể đồng thời điều khiển mười con.
"Khôi Lỗi... A Lam, A Lệ... Lẽ nào mi muốn ta học thứ này sao?"
Dương Cảnh Bình mục quang hiền hòa nhìn hai con rối trên vai, hắn từ nhỏ cô độc một minh, nếu như học công pháp này hắn có thể làm A Lệ cùng với A Lam di chuyển chơi đùa với hắn, vậy thì những lần nói chuyện một mình chắc sẽ không buồn tẻ nữa đâu nhỉ.
Dương Cảnh Bình mỉm cười, sờ nhẹ lên người A Lệ, nhẹ giọng nói: "Được, chỉ cần những mi thích ta đều sẽ đáp ứng."
Dương Cảnh Bình cầm quyển sách trên tay, sau đó bước ra khỏi gian mật thất này.
Đỗ Mạnh qua một lúc cũng thấy Dương Cảnh Bình đi xuống, ông ta cảm thấy hiếu kỳ, một người sở hữu hai linh hồn sẽ chọn được thứ tốt gì ở nơi đây cơ chứ, ông ta thắc mắc hỏi: "Lấy ra cho ta xem nào, rốt cuộc ngươi đã chọn được món gì?"
Dương Cảnh Bình không dám làm trái ý, vội đưa ra quyển sách .
Dỗ Mạnh nhìn sơ qua một lát, thần sắc vẫn không biểu lộ chút tình cảm nào, điềm đạm nói: "Đây là thứ công pháp khó luyện nhất, trên đại lục này chẳng có mấy ai học được nó đâu, vì đến cả người sáng lập ra công pháp cũng chỉ có thể điều khiển được ba khôi lỗi. Cái khó ở trong bộ công pháp này là ngươi phải nắm được chuyển động của từng con rối, bộ não của con người là có giới hạn, ngươi không thể nào làm mười con khôi lỗi chuyển động theo mười hướng khác nhau được, ngươi có thực sự muốn học nó?"
Dương Cảnh Bình không chút đắng đo, liền đáp: "Đệ tử thấy bản thân có cơ duyên với nó, nguyện dành thời gian để tham tường, sớm lĩnh ngộ để báo đáp tông môn."
Đỗ Mạnh gật đầu đưa cuốn sách về phía hắn, nói: "Công pháp chỉ là một phần, tu vi ngươi chưa đạt đến hắc giai sẽ không có tác dụng nhiều đâu. Tốt nhất nên chú tâm vào việc tu luyện cảnh luyện cảnh giới trước, ngươi cần phải hấp thụ sức mạnh nguyên tố đầu tiên để đạt đến hắc giai, thì mới có thể tiến hành luyện khí được."
Thấy sắc trời không còn sớm, Dương Cảnh Bình nói: "Đệ tử đã minh bạch, cảm tạ lão sư. Tỷ tỷ ở nhà đang chờ, nên đệ tử muốn về nhà."
"Được rồi, Ngươi về nói với tỷ tỷ, tu luyện là không được nghĩ đến những việc khác, từ mai ngươi hãy ở lại nơi này luôn, khi nào có dịp về thăm tỷ tỷ cũng được."
Dương Cảnh Bình trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng mà để bảo vệ tốt cho tỷ tỷ thì không còn cách nào khác, bèn đáp: "Đệ tử đã rõ, tạm biệt lão sư."
Nói xong hắn cúi người hành lễ, rồi bước vội ra khỏi Tam Tông.
Gió mát thổi tới hiu hiu, những chiếc lá không hiểu từ đâu bay tới, chập chờn bay lượn trong gió, rồi lại bị gió cuốn đi.
Hiện tại đã gần sang thu, những cành cây xanh thẩm ít nhiều cũng có vài chiếc lá đỏ rực, không còn đủ sức sống đành rơi rụng rời xa cội nguồn.
Hai bên đường đi là những bông hoa trải dài, toả hương thơm dịu dàng ra khắp bốn phía, cảm giác thư thái đứng giữa vườn hoa thật là thơ mộng.
Bên ngoài vẫn là những sư huynh khác đang tu luyện thế chất, có cả những người thường hay bắt nạt hắn. Dương Cảnh Bình ra khỏi Tam Tông, lặng lẽ đi qua những sư huynh đồng môn này, không phát ra một tiếng động nào.
"Ồ! đây không phải là mầm bệnh của chúng ta sao?"
Bất ngờ một thanh âm phát ra từ trong đám đông, ngữ điệu đầy vẻ khinh thường.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, những con mắt cười cợt, những thanh âm chế nhạo càng lúc càng lớn.
"Mầm bệnh... Đồ bệnh hoạn..."
Thanh âm chửi rủa vang vọng ra khắp nơi, từng đợt hùa lấy nhau càng lúc càng trở nên lớn tiếng.
Một người trong đám đông lao đến đấm vào mặt Dương Cảnh Bình, có người bắt đầu thì từng người, từng người túm tụm lại đè lên hắn, liên tục tác động vật lý lên khắp cơ thể.
Dương Cảnh Bình toàn thân bầm tím, tay ôm chặt lấy hai con rối vào lòng, nhưng miệng thủy chung vẫn không la lên một câu, có vẻ điều này hắn đã quá quen thuộc rồi.
Dương Cảnh Bình bị sức của gần mười người đánh vào, đầu óc dần trở nên choáng váng, khoé miệng đã chảy ra máu tươi đỏ sậm. Những người này tu vi rất cao, nếu mà dùng sức thêm một chút nữa có lẽ hắn đã tàn phế mất rồi.
...
"Dừng lại đi."
Một thanh âm êm ái như gió ban mai, làm tất cả đều kinh ngạc.
Một thân ảnh nữ nhi bước đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, khuôn mặt lạnh tựa băng giá, giọng đầy hàn khí: "Các ngươi gần mười người đi bắt nạt một người, vậy còn ra thể thống gì?"
"Hằng sư tỷ, bọn đệ đây là đang giao thủ chỉ dạy sư đệ mới nhập môn thôi."
Hằng Như Sương tiến đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, đứng chắn lấy phía trước hắn, lại nói: "Nếu các ngươi muốn giao thủ vậy để ta thỉnh giáo tất cả một lượt."
"Xoẹt"
Một thanh âm sắc lạnh, kiếm trên tay Hằng Như Sương đã rời khỏi vỏ.
Dương Cảnh Bình ngẩn ngơ giây lát, không ngờ lần đầu tiên ngoài tỷ tỷ ra lại có người vì bảo vệ hắn mà không màn đến nguy hiểm.
Chỉ thấy cô gái đang đứng hiên ngang chắn phía trước, dưới ánh dương quang, làn da trắng nõn nà không chút tì vết, lông mi mềm mại uyển chuyển trên khuôn mặt lạnh giá, ánh mắt như nước, long lanh sáng ngời, như nhìn thấu nội tâm sâu kín trong lòng người nhìn. Mái toc đen huyền khẽ đong đưa trên y phục thước tha của nàng, quả thật là tuyệt sắc giai nhân, vẻ đẹp làm người ta không uống mà say.
Đám đông đều thất kinh, Hằng Như Sương là nhân vật bọn chúng không thể động vào, nàng là con gái của một trong ba vị trưởng lão ở đây, tư chất hơn nhiều, đã đạt đến hoang giai.
"Bọn đệ chỉ là nghịch ngợm tí thôi, nếu sư tỷ đã bênh vực như vậy thì bọn đệ từ nay sẽ không đọng vào tiểu tử đó nữa."
Nói xong đám đông đều đưa mắt nhìn nhau, quay lại với việc tu luyện thể chất, không dám chọc vào vị sư tỷ quyền cao chức trọng này.
Hằng Như Sương bàn tay trắng như ngọc đỡ lấy người hắn, khác hẳn với bề ngoài lạnh như băng của nàng, lo lắng nói: "Ngươi b·ị t·hương nặng quá hay ở lại đây đi, v·ết t·hương thế này e là khó thể nào đi xuống bên dưới được."
Dương Cảnh Bình đau đớn ngồi dậy, cơ thể toàn thân nhức mỏi, không có bàn tay mềm mại của sư tỷ dìu lấy e là hẳn lại té mất rồi, chỉ đáp: "Đa tạ sư tỷ!"
Dương quang chiếu vào mái tóc trắng đôi chỗ hơi rối, dường như trở nên tinh khiết, khuôn mặt Dương Cảnh Bình vô cùng tuấn tú, lại thêm nét thương tâm lúc nào cũng ẩn hiện trên khuôn mặt, làm Hằng Như Sương ngẩn người giây lát.
"Ngươi sao tóc lại bạc trắng như thế, lẽ nào đó là lý do bị đám người kia bắt nạt?"
Hằng Như Sương vừa nói xong chỉ thấy sắc mặt Dương Cảnh Bình nhợt nhạt, xem ra nàng đã đoán trúng rồi. Nàng lấy trong áo ra một viên đan dược có màu vàng, bề ngoài sáng óng ánh, đưa cho Dương Cảnh Bình, rồi nói: "Đây là hồi phục đan, tác dụng làm lành v·ết t·hương, ngươi hãy nuốt nó đi, cơn đau sẽ trôi qua nhanh thôi."
Dương Cảnh Bình trong lòng cảm kích, vội đáp: "Đa tạ, phần ân tình này sau có dịp nhất định sẽ hồi đáp!"
Nhận lấy viên đan dược, Dương Cảnh Bình dần rời khỏi Tam Tông.