Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 6: Tu Tiên




Chương 6: Tu Tiên

Dương Cảnh Bình bước ra bên ngoài thôn, sau lần tập kích của Lực Lâu Diện thì nhà cửa nơi đây phần lớn đều sụp đổ, hầu như đang tu sửa lại toàn bộ. Chuyện quái vật t·ấn c·ông cũng là lần đầu tiên dân làng gặp phải, vì nơi này gần với Hỏa Quang Thành nên các thôn dân ở nhiều địa điểm khác đều được bọn họ chiếu cố, ở phạm vi gần tuyết đối không thể để quái vật lọt vào được.

Có lẽ như có người nào không làm tròn chức trách để quái vật có thể lẻn vào trong đây, hên là thôn Do Nha có một số người tu tiên lánh lại tìm tin tức cũng ra sức tiêu diệt quái vật, bằng không hậu quả thật khó lường.

Dương Cảnh Bình tuy lần trước hôn mê, nhưng hắn mơ hồ biết được có một người nào đó đã cứu hắn. Người này tuyệt đối uy lực rất cao thâm nên có thể tiêu diệt quái vật, ngoài ra còn trị hết thương tổn của hắn, nhưng vì sao chỉ mình hắn là không bị gì còn tỷ tỷ thì lại nghiêm trọng đến thế, hắn cũng không lý giải được.

Dương Cảnh Bình đi một lúc thì đến nơi lần trước hắn và tỷ tỷ bị Lực Lâu Diện t·ấn c·ông, chỉ thấy dưới đất cỏ cây cháy khét như bị sét đánh, ngoài ra không có chút dấu vết nào.

Hắn từ lâu có nghe nói đến trong thôn có một tông môn được xây dựng trong khu rừng, một số đứa trẻ gia đình khá giả trong thôn hay đi đến đó để học, có lẽ nếu hắn đi tiếp sẽ tìm ra chút manh mối ở đó.

Dương Cảnh Bình trên đường đi thấy không khí có phần hơi lạnh lạnh. Có lẽ sau cơn mưa đêm qua, trên những chiếc lá ngưng tụ thành những hạt sương bám động, theo không khí tạo thành sương loãng phủ dài khắp khu rừng.

Sương lảng vảng che khuất tầm nhìn, hắn chỉ thuận theo con đường quanh co uốn khúc, thủy chung vẫn cứ cố gắng đi mãi về phía trước.

Dương Cảnh Bình Nhìn lên bất ngờ thấy hai con chim đang bay lượn trên bầu trời, một lát thì cùng nhau bay trở về tổ. Lại thấy hai con chim vừa rồi đang gắp thức ăn vừa tìm được cho chim nhỏ trong tổ, hình ảnh hết sức ấm áp, một con thì cho chim nhỏ ăn, chim còn lại thì ngắm nhìn đàn con thơ.

Dương Cảnh Bình ngẩn người ra nhìn, thời gian một lần nữa như ngưng động. Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến những người trong gia đình xa lạ, họ thân thiết với nhau, tình thâm mẫu tử, cảm giác đem lại thập phần ấm áp.

Trong tim Dương Cảnh Bình bỗng nhiên có cảm giác thiếu thốn!

Hắn thở một hơi dài, tiếng lòng u uất, lặng thinh bước về phía trước.

Qua một lúc cuối cùng hắn cũng đã thấy phía trước là một nơi khá rộng lớn. Từ xa nhìn vào, thấy nơi đây rất đông người, đặc biệt chính diện có một tòa nhà hai tầng lộng lẫy như cung điện vậy.

Kiến trúc nơi đây không giống với nhà cửa trong thôn, đây cũng là lần đầu hắn thấy qua. Bức tường uốn cong với tông màu đỏ rất nổi bật, đường nét thô sơ như hình ngọn lửa nóng chảy, nhìn vào làm người ta cảm thấy hơi chói mắt.

Bên trên có treo tấm bảng "Tam Tông" khá lớn, nét chữ như không phải dùng viết để ghi lên mà dùng loại linh thạch rực rỡ để điêu khắc nên, trong veo lại còn óng ánh, như sao sáng giữa trời đêm, vô cùng mỹ lệ.

Nơi đây lại có một hoa viên tương đối lớn, khá giống với nơi mà lần trước được tỷ tỷ dẫn đi chơi. Hoa nơi đây lại thiết kế theo hình dạng lối đi, hoa trải dài thẳng lối, theo con đường dẫn vào tận bên trong Tam Tông.



Dương Cảnh Bình đặc biệt thấy một loại hoa có đến bảy màu, sắc màu lóng lánh chạy dọc theo thân hoa, từ cuống hoa đến cánh hoa, màu sắc đều trộn lẫn vào nhau, hài hòa không bị rối mắt.

Ba mươi năm trước, khi bọn quái vật xuất hiện, ngoài những sắc màu nguyên tố huyền bí thì còn rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo cũng theo đó mà xuất hiện ở nhân gian. Tất cả đều là nghi vấn không có lời giải của nhân loại, qua thời gian lâu dần, con người cũng đã dần thích nghi được.

Loại hoa này có bảy màu được mọi người ưu ái gọi với cái tên là hoa thiên sắc, có phần giống với những màu sắc nguyên tố.

Ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, hương thơm dịu dàng thoảng đến, làm tinh thần Dương Cảnh Bình trở nên thoải mái vô cùng.

Thấy ngoài sân có một đám người, trông như đang luyện tập thể chất, người thì đứng tấn, người thì múa kiếm luyện võ, phần lớn đều là những đứa trẻ trong thôn, có cả những người thường hay bắt nạt hắn cũng ở nơi đây.

Một người đàn ông trung niên đang luyện tập cho những đứa trẻ, bỗng tiến lại gần, cất giọng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

Chỉ thấy ông ta thân hình đô con, cơ bắp vạn vỡ, khuôn mặt không giận mà uy, toàn thân toát ra cổ khí thế bức người, làm người ta có cảm giác kính sợ.

Dương Cảnh Bình vội vàng cúi người, đáp: "Thưa lão sư, đệ tử muốn đến để nhập học."

Người đô con này tên là Đỗ Mạnh, chỉ thấy ông ta đảo mắt nhìn hắn một lượt, quay đi quay lại vẫn không thấy thiếu niên này có gì đặc biệt, từ tốn hỏi: "Ngươi có biết tu tiên vốn là nghịch thiên cải mệnh, là đi ngược lại với lẽ trời. Mỗi khi ngươi muốn đạt đến cảnh giới cao hơn là phải hấp thụ năng lượng nguyên tố, nếu thất bại bản thân sẽ bị hóa đá mà vong?"

Đỗ Mạnh trừng mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có sợ không?"

Dương Cảnh Bình như đã dự liệu được tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, khuôn mặt đầy vẻ kiên định, quả quyết đáp: "Đệ tử không sợ."

Đỗ Mạnh nhìn thần sắc của Dương Cảnh Bình, trong lòng có vài phần tán dương. Chợt nhận ra là một trong hai người hôm qua ngất đi khi bị hắc y nhân t·ấn c·ông, chợt cười nói: "Ngươi là một trong hai người hôm trước bị ngất xỉu, là ta lúc đấy đã cứu ngươi. Ý trời, thôi thì xem như là cái duyên, được rồi ta đồng ý."

Dương Cảnh Bình giật bắn mình, giờ mới biết thì ra người cứu sống hắn cùng với tỷ tỷ hôm trước chính là vị lão sư này, trong lòng vô cùng cảm kích, cúi đầu hành lễ: "Cảm ơn lão sư, ơn cứu mạng đời này sẽ mãi không quên."

Đỗ Mạnh bật cười, lớn giọng nói: "Đúng là đứa bé hiểu chuyện mà, từ nay ngươi sẽ là đệ tử của Tam Tông. Đi theo ta, giờ sẽ nói nội quy và những gì ngươi cần biết khi ở nơi này."

"Đa tạ lão sư."



Nói xong hắn bước đi theo Đổ Mạnh vào bên trong.

Tam Tông có hai tầng, đại sảnh khá rộng rãi, sàn lót gạch trắng có hình bán nguyệt, trải dài ven lối đi. Có đến năm, sáu cái cột to lớn cỡ hai người ôm, vẽ rồng khắc phụng, nhìn vào thấy bản thân thật nhỏ bé. Bức tường thì được diêu khắc hoa văn hình ngọn lửa, sinh động như thật, vài chỗ thì lại điêu khắc hình thánh kiếm, chỗ thì khắc núi non, cảnh sắc vô cùng tráng lệ, làm hắn cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Trên đường đi, Đỗ Mạnh thong thả nói: "Ta sẽ sơ lược một chút về cách tu tiên cho người mới vào không bị bở ngỡ."

"Từ khi nguyên tố bảy màu trên bầu trời cùng với bọn quái vật xuất hiện, tu tiên đã bị biến đổi qua nhiều theo thời gian. Chúng ta không còn tu đạo để cầu trường sinh, ham muốn bất tử nữa. Ở trong thời loạn lạc thứ chúng ta cần là cầu thực lực, theo đuổi sức mạnh để hướng đến hoà bình."

Đỗ Mạnh ngưng một lát, lại nói: "Cảnh giới tu tiên được thay đổi theo những màu sắc nguyên tố, khi cảnh giới gia tăng thì hấp thụ nguyên tố sẽ có một màu sắc khác, và sức mạnh đều không giống nhau. Từ đấy con người chúng ta đã lấy máu sắc nguyên tố để ước tính tu vi, cảnh giới của mỗi người."

"Thủy Nguyệt Chân Nhân đã chia thực lực con quái vật trên đại lục làm bốn cánh giới, mà tu tiên cũng đã được rút ngắn lại, chỉ có bốn cảnh giới mà thôi, để chúng ta có thể ước chừng được năng lực của bản thân."

Dương Cảnh Bình nghiên tai lắng nghe, thần sắc vô cùng chú trọng.

Đỗ Mạnh hít một hơi, lại nói: "Tu tiên chia làm bốn cảnh giới, lần lượt là hắc giai, hoàng giai, bạch giai, xích giai. Tương ứng với bốn màu sắc nguyên tố tùy thuộc vào cảnh giới nào để có thể hấp thụ. Từ hắc giai đến hoàng giai cần vượt qua hai giai đoạn là luyện khí và luyện thân, khi đột phá mỗi giai đoạn thì thực lực sẽ tăng tiến, còn khi đột phá mỗi cảnh giới thì phải dung nạp một màu sắc nguyên tố mới, điều này rất là nguy hiểm, chỉ cần sơ xảy thì sẽ hóa đá mà c·hết."

"Xích giai trên đại lục này giống như giọt nước ở sa mạc vậy, chỉ có vài người, mà nghe nói trên xích giai là thần tôn, nhưng chưa có ai đạt đến cảnh giới này nên chỉ là lời đồn thôi."

Đỗ Mạnh chợt sực tỉnh, những điều này xem ra vẫn còn xa xôi quá, lắc đầu nói: "Ha ha, ta hồ đồ quá, lại nói chuyện này với người mới nhập môn như ngươi làm gì cơ chứ."

Dương Cảnh Bình gãi gãi đầu, tựa hồ hắn vừa hấp thụ một lượng kiến thức khó thể nào tiêu hóa được. Theo như những gì hắn hiểu được: Cảnh giới tu tiên và quái vật như nhau đều có bốn cảnh giới. Cảnh giới tu tiên được phân làm bốn màu sắc, lần lượt là hắc, hoàng, bạch và xích. Mỗi khi muốn đột phá được cảnh giới từ hắc giai lên hoàng giai thì phải dung nạp nguyên tố mới vào cơ thể, nếu quá trình đó thành công thì sẽ trở nên mạnh mẽ, còn nếu thật bại thì sẽ bị hóa đá.

Sau khi giảng qua một lượt, Đỗ Mạnh dẫn Dương Cảnh Bình lên tầng hai. Chỗ này giống như một gian mật thất kín đáo, khắp nơi toàn là những cái kệ vô cùng lớn, có những binh khí, công pháp, đố cổ, đa phần là những thứ đáng tiền.

Dương Cảnh Bình hai mắt trợn tròn ra, tài nguyên nơi đây phải nói vô cùng to lớn. Công pháp thì xếp chồng lên nhau thành từng đống, v·ũ k·hí còn rơi rớt bên dưới đất, thật làm người ta khó tin điều kiện thế này mà tông môn lại xây dựng ở một nơi hẻo lánh không người.

Dường như thấu hiểu được sự mê mẩn của Dương Cảnh Bình, Đỗ Mạnh chờ hắn ngắm nhìn một lát, sau đó ho khẽ mấy tiếng, nói: "Những món đồ này lát nữa ngươi có thể lấy một thứ bất kỳ. Tuy nhiên trước mắt nên kiểm tra linh hồn của ngươi, để xem có khả năng hấp thụ được nguyên tố hay không. Cái đó gọi là tư chất, thiên tài ngộ đạo phụ thuộc quá nhiều vào thiên phú."

Nói xong Đỗ Mạnh lấy ra một viên ngọc châu lam quang lóng lánh to cỡ bàn tay, bên trong viên ngọc có những đường chảy dọc trông như con rắn cũng giống con rồng. Viên ngọc trong như thu thủy, dưới ánh sáng lờ mờ bên trong như có một luồng khí loãng xoay chuyển, như con vật bên trong sống lại vậy.



Đồ Mạnh đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết sức mạnh linh hồn(1) là gì không?"

Dương Cảnh Bình lắc đầu, đáp: "Đệ tử không biết thưa lão sư."

Đỗ Mạnh từ tốn giải thích: "Người tu tiên trên thế gian này vô cùng nhiều, nhưng có tư chất tốt đều sở hữu linh hồn vô cùng quý hiếm. Linh hồn tối thượng được chia làm sáu loại, một là linh hồn chính nghĩa, linh hồn này sẽ thiên về bảo vệ, phước lành, công pháp phù hợp nếu được kết hợp với linh hồn này thì uy lực sẽ gia tăng đáng kể; thứ hai là linh hồn sa ngã, những ai sở hữu linh hồn này bản tính độc ác, hiếu chiến, lạm sát điên cuồng. Với người có tính cách giống linh hồn thì khi sử dụng sẽ tăng thực lực đến cực hạn."

"Thứ ba là linh hồn toàn năng, đại diện cho trí tuệ, sự khai sáng. Linh hồn này rất tôn quý hầu như được biết đến đông đảo nhất; Thứ tư là linh hồn tai ương, những ai có linh hồn này khi xuất hiện đều đem đến bệnh tật với c·hết chóc, thậm chi là nguyền rủa, là thứ linh hồn đáng sợ và bị xa lánh nhiều nhất."

"Thứ năm là linh hồn hỗn mang, là loại bí ẩn nhất. Linh hồn này được biết đến với niên kỷ xa xưa, có thể mang đến sức mạnh tiềm tàng to lớn; Cuối cùng là linh hồn đáng sợ nhất trong tất cả có tên hắc ám, linh hồn này sẽ giúp người sử dụng mạnh hơn cả năng lực vốn có của bản thân, tuy nhiên nếu không kiểm soát được luồng mạnh hắc ám đó sẽ bị phản phệ. Nhiều người có loại linh hồn này đ·ã c·hết nhiều không đếm xuể, nên là thứ linh hồn đáng sợ cũng như là loại llinh hồn đem lại sức mạnh lớn nhất trong sáu loại."

Đỗ Mạnh thở ra một lát, lại nói: "Sáu linh hồn đó dược xem là tối thượng, ngoài ra còn một số loại linh hồn tầm thường khác không đáng nhắc đến như linh hồn thích nghi, linh hồn nhạy bén... Có đến cả trăm loại linh hồn, chỉ cần có một linh hồn như ý thì sẽ được xem là có tư chất để tu luyện rồi."

Dương Cảnh Bình lại phải đón nhận thêm một lượng kiến thức lớn như thế, làm hắn cảm thấy hơi ngộp. Bằng vào hiểu biết nông cạn của hắn có thể hình dung là, những linh hồn tối thượng chỉ có sáu loại là: chính trực, sa ngã, toàn năng, tai ương, hỗn mang và cuối cùng là hắc ám. Những linh hồn khác thì không đáng nhắc đến, những ai sở hữu linh hồn như vậy thì được xem là thiên tài có thiên phú tu luyện tốt nhất.

Đỗ Mạnh đặt viên ngọc châu về phía Dương Cảnh Bình, ra hiệu cho hắn đặt tay vào. Thoáng lưỡng lự giây lát, Dương Cảnh Bình liền dùng tay chạm vào viên ngọc.

Viên ngọc châu trong phút chốc bỗng nhiên sáng oà lên, ánh sáng như ngưng kết thành những dóm màu đen đậm đặc. Điều kì lạ là có hai màu khác nhau quẩn quanh lấy nhau, xoáy lông lốc không ngừng với tốc độ kinh thiên, toả ra những luồng sát khi làm người ta sởn hết tóc gáy. Một lát viên ngọc châu liền vỡ nát, dường như không ai dám tin vào cảnh tưởng trước mắt.

Đỗ Mạnh khi thấy hai máu sắc liền run rẩy tay chân, kh·iếp đảng sợ đến xanh cả mặt, miệng thốt: "Linh hồn sa ngã và linh hồn tai ương.... Ngươi lại có đến hai linh hồn..."

Suốt cuộc đời Đỗ Mạnh đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người sở hữu đến hai linh hồn, thậm chí còn là hai linh hồn tối thượng, cũng là linh hồn mang tiếng tàn nhẫn độc ác nhất.

Điều này có mang ý nghĩa gì chứ? Linh hồn tai ương khi xuất hiện sẽ mang đem đến nguyền rủa cũng như c·hết chóc, còn linh hồn sa ngã sẽ khiến bản thân trở nên hiếu sát, điên cuồng tàn độc. Nếu hắn sau khi hấp thụ năng lượng nguyên tố nhất định sẽ trở th·ành h·ung thần tàn ác, máu lạnh nhất trong lịch sử nhân loại.

Đỗ Mạnh bỗng nhiên rùng mình biến sắc, mái tóc trắng, hai linh hồn tối thượng, lẽ nào hắn chính là người đem đến tận thế cho thiên hạ, mà lời đồn suốt sáu năm qua thường hay nhắc đến?

▪️



◼️

Tác giả - Chú thích:

(1) Linh hồn: Mỗi người đều có một linh hồn nhất định, được xem là tư chất để tu tiên. Linh hồn chỉ được biết đến gần ba mươi năm trở về đây, là một thuật ngữ để đo lường xem người ta có thể hấp thụ được bao nhiêu sức mạnh nguyên tố trên bầu trời. Linh hồn thật chất có thể hình dung là một loại tư chất đặc biệt, chỉ có khiến bản thân hấp thụ được nhiều sức mạnh nguyên tố vào cơ thể hơn bình thường, điều này không giúp quá trình tu luyện được nhanh hơn, nhưng sẽ giúp bản thân trở nên bất bại khi hấp thụ sức mạnh năng lượng nguyên tố vào trong cơ thể.