Chương 5: Phong Vũ
Buổi chiều nhẹ nhàng ấm áp, ánh tịch dương đỏ rực lung linh, rọi vào phía cửa sổ, tạo thành những điểm sáng bên trong căn phòng.
Dương Cảnh Bình cũng dần tỉnh dậy, hắn mở mắt nhìn xung quanh. Thấy nơi đây vô cùng quen thuộc, chính là căn phòng của hắn.
Không rõ vì sao bản thân lại nằm ở trong phòng, ý thức mơ hồ còn sót lại, hắn nhớ đến cảnh tượng quái thú Lực Lâu Diện xuất hiện ở trong thôn.
"Sao lại như vậy?"
Dường như không thể tin vào những gì đang nhìn thấy, cơ thể hắn vẫn lành lặn, toàn thân đều không có chút vết xước nào. Trong đầu hắn xuất hiện vô số nghi vấn, lẽ nào chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ?
Nơi đây là phòng riêng của hắn, còn bên cạnh là phòng của tỷ tỷ. Căn phòng này cũng không quá rộng, một cái giường chiếm hẳn nửa gian phòng, có một cái bàn và ghế đặt sát đầu giường, bên trên là cửa sổ có hai cánh, từ đây nhìn xuyên qua thấy được nguyên tố bảy màu lấp lánh trên bầu trời kia.
Dương Cảnh Bình qua một lúc mới trấn định tinh thần lại được, cũng không muốn nghĩ đến. Hắn liền nhảy khỏi giường, xỏ giày vào chân, đi ra khỏi phòng.
Chóc lát đã đến phòng bên cạnh của tỷ tỷ. Nơi đây được thiết kế tương đối giống với phòng của hắn, tuy nhiên nữ nhi thì ưa đẹp, trên bàn có những vật dụng trang điểm của tỷ tỷ, một ít phấn sáp, vài cây cọ làm đẹp, có những chấm màu để kẻ mí mắt và tô môi hồng, ngoài ra trong căn phòng này lại bất ngờ có thêm một người nữa.
"Mẫu thân!"
Lời nói như tiếng lòng sâu kín của Dương Cảnh Bình vừa phát ra, cũng làm một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên dưới đất gục đầu vào giường của Dương Ngọc Linh tỉnh dậy.
Khuôn mặt hắn dần trở nên đờ đẫn, thấy cơ thể của tỷ tỷ băng bó khắp nơi, nằm yên bất động trên giường.
Dương Cảnh Bình ngây người hết cả ra, như có một con dao sắc nhọn, xoáy sâu vào thâm tân, sâu tận lòng ngực hắn!
Tô Như là mẫu thân của hắn, là một người phụ nữ trung niên, tướng mạo xinh đẹp khá giống với tỷ tỷ. Chỉ thấy bà ta đứng đậy, thần sắc đầy vẻ u ám, lớn giọng quát: "Đều là do ngươi ban cho, nên Linh nhi mới ra nông nổi này."
Ngữ điệu đầy vẻ khinh thường, không ngừng nạt nộ hắn.
"Bốppp..."
Dương Cảnh Bình cảm thấy bên mặt có một luồng gió mạnh thổi vào, một cái tát của mẫu thân đánh mạnh lên khuôn mặt hào gầy, phút chốc đã đỏ hết lên.
Tô Như trừng mắt nhìn hắn, sừng sộ quát: "Đồ rác rưởi, Linh nhi mà có mệnh hệ gì thì đừng trách ta."
Giọng Tô Như càng lúc càng gắt lên: "Sao ta phải nuôi ong tay áo chứ(1)? Biết thế lúc đó vứt mi đi rồi. Từ khi ngươi đến cái nhà này, ta phải mang tiếng nuôi mầm bệnh, đồ ta bán cũng ít khách mua."
"Cút ra ngoài sân quỳ xuống, đồ rác rưởi."
Dương Cảnh Bình dần trở nên trầm mặc, một chữ hắn cũng không nói, lê tấm thân vô hồn bước đi.
Mở toang cánh cửa, ánh sáng rực rỡ bên ngoài thoát ùa vào, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt u buồn dần trở nên trầm mặc của hắn.
Dương Cảnh Bình bước ra bên ngoài, quỳ xuống dưới nền đất.
Câu nói ba chữ, mỗi chữ đều như lưỡi dao ghim thật chặt vào tim hắn "Đồ rác rưởi" tay hắn nắm rất chặt, đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, móng tay cấm vào sâu bên trong thân tâm!
Từ lâu hắn không có lấy một đứa bạn, mái tóc trắng và khuôn mặt lão hóa hơn so với đồng trang lứa, ai nấy đều xem hắn là đồ bệnh tật. Luôn phải chịu sự sỉ nhục, bị cô lập, bị đ·ánh đ·ập, thậm chí bị cả lời nguyền rủa từ mồm miệng độc ác của thiên hạ.
Thế nhưng tất cả vẫn không làm hắn giục ngã, vì hắn tin vẫn có một người sẽ đối xử tốt với hắn, sẽ yêu thương hắn, đó có thể là tình mẫu tử. Hắn từ nhỏ đến lớn Tô Như không hề quan tâm đến hắn, thế nhưng hắn vẫn tin một ngày nào đó mẫu thân sẽ yêu thương mình.
Hắn nhớ đến cảnh tượng một gia đình xa lạ bên đường, họ thân mật, tình thâm mẫu tử, cảm giác ấm áp đấy hắn rất mong một ngày mẫu thân sẽ dành cho mình.
Mà hôm nay lần đầu tiên hắn nghe mẫu thân gọi mình là "Đồ rác rưởi". Động lực cho hắn tiếp tục tồn tại cứ như dần rời bỏ hắn vậy, cảm giác cô đơn lạnh lẽo quen thuộc cứ dần trào về.
Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời, đám mây hôm nay có phần thê lương u buồn.
"A Lệ, có phải ta không nên tồn tại không?"
...
"Nếu ta c·hết đi chắc mẫu thân sẽ không thấy khó xử khi ta xuất hiện, những người xem ta là mầm bệnh nếu biết ta c·hết chắc họ sẽ vui lắm..."
...
Không một thanh âm phản hồi quen thuộc, hắn quay nhìn con rối bên cạnh, miệng vẫn vẽ nụ cười mờ nhạt, hình bóng người tỷ tỷ hiền dịu lại hiện về trước mắt.
"A Lam... Tỷ tỷ!"
▫️▫️
▫️
Bầu trời bỗng nhiên chuyển sắc, không khí dần trở nên rét buốt. Giữa khoảng không bầu trời, mây đen xám xịt vần vũ không ngừng, không gian phút chốc trở nên u ám.
"Oành đùng"
Một âm thanh lớn vang dội, từ góc trời truyền lại tiếng sấm ầm ĩ, làn chớp trắng lóe qua trên không, bầu trời đen này như thể bị xé ra làm vô số mảnh nhỏ.
Thiếu niên ngửa mặt nhìn bầu trời mưa.
Mưa!
Những sợi mưa mỏng phiêu lạc giữa vòm trời, tiếng mưa lách ta lách tách, gió lạnh thổi vụt qua tấm thân mềm yếu đang đứng ngoài trời, trơ trọi trước bão dông.
Hắn vẫn quỳ trên nền đất ướt đẫm, mưa gió ngoài trời tựa hồ lạnh lẽo như lòng người ngoài kia!
Mưa rơi lên khuôn mặt hắn, gió mưa vần vũ không ngừng, sấm chớp liên hồi, giống như thần lôi cũng đang trừng phạt hắn vậy.
Không gian xung quanh phút chốc người hắn chìm ngập trong cơn mưa gió đầy trời này.
Dương Cảnh Bình dầm mưa suốt ba canh giờ, chỉ thấy toàn thân vô lực, cả người liêu xa liêu xiêu, mắt mũi tối sầm, ngã rầm xuống nền đất ướt đẫm, hôn mê b·ất t·ỉnh.
...
Bên trong nhà xuất hiện một thân ảnh nữ nhi mở cửa bước ra, như đang cảm nhận chung những gì Dương Cảnh Bình đang chịu đựng. Người con gái ấy không ngần ngại gió mưa, thân nàng băng bó khắp nơi, chính là tỷ tỷ của hắn.
Ánh mắt nàng sót xa nhìn vào người thiếu niên đang nằm bất động bên dưới mưa, đến gần gồng sức dìu hắn vào bên trong nhà.
Dương Cảnh Bình do dầm mưa lâu nên đã bị sốt cao, toàn thân co giật, y phục khắp nơi đều lạnh ngắt, vẫn hôn mê b·ất t·ỉnh trên giường.
Dương Ngọc Linh rất yêu thương đệ đệ, thay cho hắn y phục mới, liên tục dùng khăn ấm hạ sốt, thức trực suốt cả đêm. Dù nàng cũng b·ị t·hương không khá hơn hắn chút nào, nhưng vẫn cắn răng mà chịu đựng, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hắn.
▫️▫️
▫️
Sáng sớm, trận mưa to dã lắng xuống. Hương hoa hai bên vườn đón nắng ban mai, tỏa hương trong lành, dịu dàng thơm ngát. Hạt sương mềm mại thuần khiết bám động trên cánh hoa, như đang tô vẽ nên cảnh sắc ban mai ôn nhu trong lành nhất.
Dương Cảnh Bình dần tỉnh dậy sau cơn mê, thấy bản thân không rõ từ bao giờ đã trở về phòng.
Có điều... Dương Ngọc Linh đang nằm kế bên hắn, ôm chặt lấy hắn vào trong lòng!
Đôi mặt mềm mại của tỷ tỷ vẫn nhắm lại, có vẻ như cả đêm chăm sóc hắn nên đã kiệt sức.
Giây phút ngắm nhìn nàng ngủ trông thật yên bình, trông thật đẹp đẽ làm sao!
Dương Cảnh Bình không muốn đánh thức tỷ tỷ dậy, hắn đắp chăn cẩn thận kẻo tỷ tỷ lạnh, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Dương Cảnh Bình lại bồn nước để rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lại bàn ngồi một mình lặng lẽ. Căn phòng không một thanh âm, trơ trọi một mình hắn, cảm giác cô đơn quen thuộc lại len lỏi vào bên trong thể xác.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi tỷ tỷ là tốt với hắn, Tô Như sau khi bán hàng đến tối về nhà là trở về phòng, không hé môi nửa câu với hắn. Dương Cảnh Bình biết mẫu thân bận việc nên không dám làm phiền.
Giờ hắn cũng không muốn ra ngoài đường, sẽ lại bị bọn trẻ khác bắt nạt, bị dân làng dùng những lời lẽ khó nghe tiêm nhiễm vào trong đầu.
Dương Cảnh Bình ngồi lặng thing trong góc phòng, nhìn mây tàn theo gió, gặm nhấm nổi cô đơn riêng mình.
Cảm giác cô đơn không phải là xung quanh không có một ai, mà là cả thế rộng lớn cứ tưởng chừng như hắn không hề tồn tại vậy!
Một lúc lâu trôi qua, Dương Cảnh Bình đã lấy lại một chút tinh thần. Hắn nhớ đến lúc thấy tỷ tỷ bị quái vật làm b·ị t·hương, cảm giác bất lực chứng kiến trong vô vọng.
Dương Cảnh Bình nhìn ngắm hai con rối trên vai, nhỏ nhẹ nói: "A Lệ, ta nghe những người khác nói tu tiên có thể giúp bản thân trở nên mạnh lên."
Không một thanh âm phản hồi quen thuộc, hắn lại tự nói: "Ta muốn bảo vệ tỷ tỷ, không muốn vì ta mà tỷ tỷ rơi vào hiểm cảnh!"
Dương Cảnh Bình ôm chặt hai con rối vào lòng, như máu thịt tương thông, như huyết mạch không thể tách rời.
...
"Kẹt kẹt..."
Dương Ngọc Linh mở cửa bước vào, cơ thể nàng băng bó khắp nơi, đi lại cũng khó nhọc. Nàng tiến lại gần Dương Cảnh Bình, ôm lấy hắn vào trong lòng.
Dương Cảnh Bình ngẩn ngơ giây lát, bản thân cũng thấy bất ngờ vì điều này.
Bàn tay mềm mại của tỷ tỷ sờ lên trán hắn, thấy hắn không còn sốt nữa, trong lòng mới thấy yên tâm, nhẹ giọng nói: "May quá đệ hết sốt rồi, hôm qua người đệ nóng quá, lại còn co giật không ngừng, biết là tỷ lo lắng lắm không!"
Dương Cảnh Bình thấy tỷ tỷ quan tâm, lời nói thì đầy vẻ dịu dàng, trong lòng dần dáy lên sự ấm áp, khẽ đáp: "Đệ không sao đâu, tỷ mới là người cần phải nghỉ ngơi đấy. Do đệ không bảo vệ tốt cho tỷ... Đều là lỗi của đệ!"
Giọng hắn bất giác trở nên nghẹn ngào, thân hình run run, làm người nghe thấy cảm thấy xúc động.
Dương Ngọc Linh mỉm cười hiền hòa, lấy tay xoa đầu hắn, dịu dàng nói: "Đệ không cần phải tự trách đâu, tỷ từ nhỏ đến lớn chăm sóc cho đệ, nên hiểu được đệ xem nhẹ mạng sống bản thân, luôn sống vì người khác."
Dương Ngọc Linh bỗng đứng dậy, giọng nói có phần trách móc: "Hứa với tỷ từ nay đừng làm điều gì dại dột nữa, được không?"
Dương Cảnh Bình gục đầu xuống bên dưới, lẳng lặng không đáp.
"Nếu đệ mà có mệnh hệ gì thì tỷ..."
Trong thâm tâm như có lời sâu kín không thể nói, chỉ thấy nàng thân hình hư nhược, bầu không khí trở nên trở nên yên tĩnh.
Dương Cảnh Bình hiểu rõ tình cảnh lúc đấy nguy hiểm như thế nào, nếu không có tỷ tỷ cứu giúp chỉ e là hắn đ·ã c·hết trước Lực Lâu Diện mất rồi.
Dương Cảnh Bình đờ đẫn một lúc, đáp: "Đệ hứa nhất định sẽ không mạo hiểm để bản thân rơi vào hiểm cảnh, khiến tỷ phải lo lắng!"
Dương Ngọc Linh mỉm cười nhẹ nhõm, vuốt ve lên mái tóc trắng của hẳn, nụ cười êm dịu của nàng như làm bầu không khí có phần tịch mịch này được thổi thêm vài phần màu sắc.
Dương Cảnh Bình bất ngờ nói: "Đệ muốn tu tiên, muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ được tỷ."
Dương Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên, vội đáp: "Con đường tu tiên rất cực khổ, nơi cạnh tranh để sinh tồn. Hiện tại loài người đang ở thời loạn, quái thú hoành hành ngang ngược, chỉ cần lên sơ xảy một chút là m·ất m·ạng đấy."
"Đệ muốn mình có năng lực để bảo vệ tốt cho tỷ, cái cảm giác bất lực khi thấy tỷ bị quái thú t·ấn c·ông, đệ... Đệ không muốn xảy ra lần nào nữa!"
Dương Ngọc Linh định khuyên ngăn nhưng thấy thần sắc của đệ đệ rất kiên định, hắn là người thế nào thì nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai hết, đành gật đầu đáp: "Được rồi, tỷ đồng ý."
▪️
◾
◼️
Tác giả - chú thích:
(1) Nuôi ong tay áo: thường được dùng để nói những người phản chủ, trái ngược hoàn toàn với hành động tốt đẹp người khác làm vì họ.