Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 31: Hoả Thiên Hội




Chương 31: Hoả Thiên Hội

Hôm sau, cuối cùng đã đến thời gian cuộc thi diễn ra. Ba vị lão sư đã tụ tập những người có tên trong danh sách hết ra bên ngoài Tam Tông. Hằng Như Mộng xem xét tình hình, một lúc nói: "Hai vị, Hoả Thiên Hội là tông môn của ta, chuyến đi này đến báo danh cứ để cho ta sắp xếp."

Phần lớn người ở đây đều hết sức phấn khởi, vì sắp sửa sẽ xuất phát đến Hoả Thiên Hội.

Quang Lão Bắc có vẻ tán thành không nói gì.

Đỗ Mạnh sắc mặt già nua, thở ra một hơi, nhỏ giọng đáp: "Ta cũng chỉ đi hổ tống bọn trẻ đến nơi thôi, sau đó không tham dự được sẽ trở lại đây vì không yên tâm để con gái ở đây một mình được. Mong hai vị thông cảm."

Quang Lão Bắc nói: "Ha ha, Đỗ huynh cứ yên tâm nếu trưởng bối có nhắc đến huynh thì bọn ta sẽ nói đỡ cho."

Hằng Như Mộng không muốn chậm trễ, liền nói: "Trong số các ngươi chỉ có Quang Chiến với Sương nhi là có thể ngự kiếm phi hành, vậy thì ai có khả năng ngự kiếm thì mang theo một người cùng xuất phát."

Có một bàn tay mềm mại kéo lấy tay Dương Cảnh Bình, dịu dàng nói: "Sư đệ đi cùng tỷ nào!"

Hằng Như Sương ngự kiếm bay một vòng, sau đó kéo Dương Cảnh Bình lên cùng. Còn lại ba vị lão mỗi người cũng đem theo một tên đệ tử, sau khi an bài vị trí xong thì tất cả cùng nhau bay vụt lên bầu trời, thẳng tiến đến Hoả Quang Thành.

Trên cao chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu sáng. Gió thổi vi vu, đôi lúc còn thoang thoảng truyền đến một hương thơm quyến rũ, làm Dương Cảnh Bình có chút ngại ngùng.

Hằng Như Sương ở phía trước bất ngờ nói: "Nếu đệ xếp hạng cao thì gia nhập Hoả Thiên Hội với tỷ nhé, như vậy tỷ mới có thể thường xuyên gặp đệ được."

Lão sư Đỗ Mạnh đang bay bên cạnh vừa nghe thấy lập tức trả lời: "Hoả Thiên Hội đúng là có phần đặc biệt hơn hai tông môn khác. Ở đó không chia đệ tử nội môn hay là ngoại môn, khi vào sẽ dành 3 năm rèn luyện đệ tử, dạy dỗ và học tập bài bản. Nếu ai đột phá sớm trong giai đoạn học tập thì sẽ được công nhận làm đệ tử hạch tâm và sẽ nhận một vị lão sư chỉ dạy. Nếu giai đoạn đầu thì so với 2 tông môn khác thì nơi đó vẫn phù hợp với người hơn.

"Đa tạ lão sư, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài."

Hằng Như Mộng ngự kiếm đi đến bên cạnh, thần sắc hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Đỗ huynh nở lòng để tên đệ tử lúc nào huynh cũng đắc ý gia nhập Hoả Thiên Hội không phải Thiên Kiếm Tông sao?"

"Nếu vào 10 năm trước chắc là ta đã tìm mọi cách tranh với muội để tên đệ tử này gia nhập vào Thiên Kiếm Tông rồi, nhưng ta hiểu nó có tình cảm với nữ nhi nhà muội, có chút không đành lòng thôi, quyền lực lúc này với ta cũng không còn quan trọng nữa."

Dương Cảnh Bình thấy lão sư vì chuyện của hắn nên mới đưa ra quyết định khó khăn như vậy, trong lòng xúc động.

Hằng Như Sương thấy có chút thẹn thùng, ngự kiếm rời khỏi hai vị lão sư, nhỏ nhẹ nói: "Tỷ biết Hoả Thiên Hội có một nơi đẹp lắm, sau khi báo danh xong có muốn tỷ dẫn đó để đến đó chơi không?"

"Làm phiền sư tỷ rồi!"

Một lúc tán ngẫu thì cuối cùng đã đến Hoả Quang Thành, vẫn là trận pháp màu đen kì bí kia. Các mảnh đen tối dần hình thành một cánh cửa hắc ám, trông có phần hơi đáng sợ.



Các vị lão sư liền mở đường, sau khi đi đến cảnh cửa đen, đưa một tấm giấy bỏ vào cái khe nhỏ kia giống như vé thông hành, nếu như không có vật đó cũng không biết được nếu đi qua trận pháp này sẽ bị lạc đến đâu nữa.

Sau khi qua khỏi cảnh công trận pháp thì cũng dẫn hiện ra trước mắt là cảnh đẹp vô cùng mỹ lệ, so với lần đầu đến đây thì hoàng tráng hơn rất nhiều. Nhà cửa thì chọc trời, những viên đá lấp lánh treo lơ lửng trên mái nhà khắp thành phố. Đặc biệt những căn nhà có điều kiện sử dụng lục thạch để lơ lửng trên bầu trời thì lại càng không phải nói, những viên đá bên trên óng ánh xuyên qua làn mây trắng phiêu lãng, chiếu rọi xuống dưới, cứ như lưu tinh lắp lánh không hề phai mờ.

Đi một lúc qua khỏi dòng người tấp nập, dẫn đường vẫn là lão sư Hằng Như Mộng. Ở đây không tiện để ngự kiếm phi hành, nên tất cả chỉ còn cách đi bộ, mãi một lúc mới đến được Hoả Thiên Hội.

Hôm nay là đại hội nên rất là đông người, hầu như cuộc thi này phải cả ngàn thí sinh dự thi. Được biết có bốn đại môn phái nổi danh khắp thiên hạ là Hoả Thiên Hội, Thanh Vân Môn, Thiên Kiếm Tông, cuối cùng là Hắc Tông.

Trong bốn môn phái xếp đầu tiên vẫn là Hắc Tông vì Hắc Tông có bốn môn phái khác chống lưng, lần lượt là Huyết Y Giáo, Quỷ Cốc, Hoá Hình Tông, cuối cùng là Độc Sát Môn cũng là tông môn của Ánh Tuyết. Tuy là dị nhân đã b·ị đ·ánh lui nhưng tất cả thế lực thuộc Hắc Tông vẫn đang không ngừng bành trướng, có lẽ sớm muộn cũng diễn ra một trận mưa máu gió tanh.

Chỉ tính riêng Hoả Quang Thành cũng đã có đến hàng chục môn phái nhỏ lẻ, đã vậy gia tộc còn nhiều hơn thế nữa, chưa kể đến không riêng gì Hoả Quang Thành còn có cả người của Cổ Đô Thành và Lam Nguyệt Thành, nên số người xếp hàng chật chội đông đúc vô cùng.

Dương Cảnh Bình ở xa đưa mắt nhìn lên, thấy phía trên bầu trời mây trắng bồng bềnh, dần hiện ra một tông môn cực kỳ hùng vỹ, chìm ngập trong mây, che khuất luôn cả bầu trời trước mắt. Xa xa nhìn lên thấy một tấm bảng cực to đề ba chữ "Hoả Thiên Hội" chữ đó bút pháp tinh tế điêu luyện, phát sáng như lửa, đặc biệt dùng nhiều loại đá quý lắp lánh trang trí viền xung quanh, làm người ta há hốc mồm vì sự hoa lệ đấy.

Một giọng nói vô cùng lớn tiếng bất ngờ phát ra: "Cảm ơn tất cả các vị đã hội tụ đến đây. Như mọi người đã biết thì một giáp sẽ tổ chức đại hội tam tông để tìm ra nhân tài gia nhập vào một trong ba môn phái bất kỳ, sẽ có tài nguyên chu cấp và là nơi tu luyện tốt nhất."

Dương Cảnh Bình ở xa cố gắng đưa mắt nhìn, thấy người vừa phát ngôn là một vị huynh đài, nhìn qua độ tuổi không chênh lệch với hắn quá nhiều, bận đồng phục có họa tiết hình ngọn lửa, có lẽ là đệ tử cấp cao của Hoả Thiên Hội.

Người đó sau khi nói xong lại lấy sau áo ra một cái còi, rồi đưa vào miệng thổi lên một tiếng lanh lảnh vui tai.

Một lúc sau trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một đàn hạc phải đến trăm con từ trên bầu trời bay xuống, có lẽ là vật cưỡi của tông môn.

Vị huynh đài kia lại tiếp tục nói: "Hạc chỉ có thể chở được hai người, là vì lý do bảo mật nên không thể để mọi người tự ý vào bên trong nên chỉ có thể để hạc dẫn đi, mong các vị thông cảm."

Đây cũng không phải là chuyện không có gì khó hiểu gì, vì họ không muốn những người đi vào tông môn có nội gián của dị nhân, nếu lộ ra như vị trí ngân khố, hay trọng điểm quan trọng nào đó bị phát hiện thì sẽ đem đến phiền phức lớn.

Dương Cảnh Bình thấy một con hạc rất to, thân hình phải cao hơn hẳn một cái đầu, bộ lông trắng tinh từ đầu đến chân, một vài điểm như cái mỏ dài với lông dưới cánh thì có chút màu khác biệt.

Thấy con hạc đang bước đến gần, Dương Cảnh Bình lấy tay chạm vào, cảm giác vô cùng mềm mại, bộ lông mịn màng, nghĩ đến cảnh tượng cởi hạc bay trên bầu trời làm hắn có chút thích thú trong lòng.

Hằng Như Sương kéo tay Dương Cảnh Bình cùng ngồi lên con hạc gần đó. Sau khi ổn định vị trí, con hạc liền tung cánh bay vụt lên bầu trời. Chỉ thấy tốc độ cực kỳ nhanh, xuyên qua tầng mây dày đặc, đôi lúc còn xoay ngược cả thân hình xuống bên dưới, như muốn làm cả hai rơi ra ngoài. Hằng Như Sương có điểm bám ở trên cổ con hạc, còn Dương Cảnh Bình thì không, sợ hãi ôm lấy phía sau lưng sư tỷ.

Hằng Như Sương khuôn mặt ửng hồng, đây là loại cảm giác không giống với 10 năm trước, tuy lần đó hắn ôm nàng trong lúc cưỡi ngựa nhưng chỉ là thiếu niên nhỏ tuổi, mà lần này Dương Cảnh Bình đã tỏ tình với nàng, làm nàng thấy có chút ngại ngùng bối rối.

Con hạc dần bay chậm trở lại, lúc này Dương Cảnh Bình mới thở phào thả tay ra.



"Không ngờ con hạc lại bay nhanh đến thế, nếu sau này đệ gia nhập tông môn cũng được một con như thế này phải không sư tỷ?"

"À... Ừ đúng rồi đó!"

Dương Cảnh Bình thấy giọng sư tỷ có gì đó lạ lạ, mặt nàng nhìn như đỏ lên rất nhiều.

"Sư tỷ bị sốt à, sao mặt lại đỏ thế kia?"

Hằng Như Sương giật mình, bất ngờ chuyển đề tài: "Sau khi báo danh xong tỷ dẫn để đến một nơi lúc nãy nói, nhất định đệ sẽ thích cho mà xem."

Bay qua những đám mây một lúc cũng dần hiện ra trước mắt là hàng trăm đình thự sa hoa, lơ lửng trên đỉnh trời, xem ra quy mô to lớn này không kém gì cả một thành phố.

Hằng Như Sương nhìn một lúc, sau đó nói: "Nơi đây chia làm 36 khu vực khác nhau. Nơi to nhất chính diện là chỗ ở của các đời trưởng môn, còn lại là những toà nhà lộng lẫy kia chính là nơi ở của 8 vị trưởng lão. Bọn họ sẽ có một số lượng đệ tử nhất định, sau này nếu là đệ tử hạch tâm có lẽ đệ sẽ ở 1 trong 8 toà nhà rộng lớn kia."

Hằng Như Sương nhìn Dương Cảnh Bình hết sức ngạc nhiên, lại thêm đặc ý, nói tiếp: "Thậm chí còn một số nơi khác không nằm ở đây mà xây dựng tận bên ngoài, giống như lần trước chúng ta mua đan dược ở Đấu Giá Hoả Thiên Hội vậy. Còn lại một số nơi mà tông môn xây dựng để giúp đám đệ tử có thể đột phá như Thất Tinh Trận, ở đó sắc khí hùng hậu, những gian mật thất còn khảm đá quý giúp có thể hấp được nhiều sắc khí để tu luyện giúp nhanh chóng đột phá."

Thấy Dương Cảnh Bình giờ há hốc mồm, Hằng Như Sương cười xinh xắn, nói tiếp: "Đó chỉ là một phần nhỏ thôi, còn có cả Tàng Thư Cát, chỗ đó có 4 tầng, cất giữ binh khí, ngọc thạch, công pháp, hầu như gì cũng có. Giờ chúng ta đang đến Đấu Quyết Đài, nơi đây vô cùng phức tạp có cả cơ quan dùng để thay đổi địa hình nên tỷ cũng không nắm được hết. Không chỉ vậy còn cả nơi nuôi nhốt quái thú để rèn luyện thực chiến đệ tử, có cả phòng chứa đan. Tỷ chỉ nói vậy thôi nếu kể hết có lẽ đệ chán đến nổi ngủ gục mất."

Dương Cảnh Bình không ngờ để mà so sánh giữa Tam Tông với Hoả Thiên Hội, thậm chí còn bắt đám đệ tử ngủ ngoài trời, so với nơi này chỉ như hạt cát giữa sa mạc, không thể nào sánh bằng.

Một lát đã đến Đấu Tinh Đài. Xung quanh phải đến mười hàng người, e là phải bon chen đến tận trưa chiều có khi vẫn chưa xong.

Mất gần ba canh giờ mới đến lượt hai người, phía trên có bốn người đang tấp nập bận bịu, vừa thấy Dương Cảnh Bình thì đưa một tờ giấy. Bên trong tờ giấy yêu cầu điền tên tuổi, lai lịch, thậm chí có một dòng làm Dương Cảnh Bình rất kinh ngạc đó là kí sinh tử, nghĩa là có c·hết ở đây cũng không có người đến hỏi tội, đắng đo một lúc hắn cũng đã kí đầy đủ mọi thứ.

Sau khi kiểm duyệt không thấy có gì bất thường tên đó đã đánh dấu, như vậy hắn đã có quyền tham gia cuộc đại hội này.

"Cầm lấy đây là huy hiệu số báo danh của ngươi."

Dương Cảnh Bình vội vàng đưa tay cầm lấy, thấy là một tấm lệnh bài bằng đồng, bên trên ghi số 134, xem ra là số báo danh của hắn. Sau đó hắn rời khỏi nơi đó để cho người khác đi lên.

"Của tỷ là số 27, còn đệ là số mấy?"

"Cua đệ là 134, cũng không biết vòng đầu tiên sẽ gặp ai nữa."

Hằng Như Sương ưỡn vai một lát, xếp hàng lâu nên có chút mệt mỏi, nàng mục quang sâu lắng nhìn Dương Cảnh Bình, nói: "Không ngờ lại lâu đến vậy, mà thôi ta chúng ta đi nào."



"Đi đâu vậy tỷ?"

Hằng Như Sương trừng đôi mắt đẹp, lớn giọng: "Đệ sao mau quên thế, tỷ nói có nơi dn đệ đi mà, được rồi đi theo tỷ nào."

Hằng Như Sương ngự kiếm bên dưới chân, kéo sư đệ cùng bay đi. Qua một lúc rời khỏi những căn nhà lộng lẫy dẫn đến một nơi toàn là cây cối, nhìn giống như khu rừng hơn. Cảnh tượng trước mắt làm Dương Cảnh Bình tựa hồ không tin vào mắt mình đang thấy.

Phía trước là một thác nước màu xanh lục bích đang chảy xuống bên trong cái đầm, nước ở đây trong vắt nhìn thấy được cả tôm cá bơi lội bên dưới, xung quanh là những cành cây to rộng lớn trải dài trước mắt, thật không ngờ ngoài việc nâng địa hình, mà lục thạch còn có thể nâng cả một hệ sinh thái rộng lớn lên tận trên mây như thế này.

Cả hai dần đáp xuống bên dưới tháp nước. Hằng Như Sương lại gần đưa bàn tay ngọc ngà, uống một ngụm nước thanh mát.

Dương Cảnh Bình cũng tò mò không biết mùi vị có khác gì nước hắn hay uống không. Sau khi lại gần thử một ngụm, chỉ thấy lưỡi khô trở nên mát mẻ hơn, cũng không khác nước bình thường là mấy.

"Đỡ lấy."

Dương Cảnh Bình không để ý, bất ngờ đã thấy bị sư tỷ tạt nước phía sau, làm hắn bị ướt một chút.

Dương Cảnh Bình cũng không thua kém, hắn cũng lấy tay cố hứng thật nhiều nước, sau đó tạt về phía sư tỷ.

"A"

Nhưng hạt nước long lanh đậu trên khuôn mặt ôn nhu diễm lệ, một vài giọt nhẹ nhàng rơi lên hàng lông mi như vẽ, rồi rớt xuống cánh mũi xinh xinh, vẻ đẹp kiêu sa thoát tục, làm say đắm lòng người.

Một hồi nghịch ngợm cả hai người ngợm đều ướt hết. Y phục của nàng ướt dẫm và dính chặt vào cơ thể, hiển lộ ra thân hình thon thả quyến rũ, đường cong sắc sảo, vài chỗ còn nhìn thấu được cả bộ phận bên trong.

Dương Cảnh Bình nghĩ bản thân đen tối, vội vàng đi qua hướng khác, không nhìn vào y phục của sư tỷ, giữ gìn một khoảng cách nhất định.

"Hi hi, mới đó mà y phục của tỷ ướt hết rồi, vẫn may tỷ đã chuẩn bị một ít bộ khác trong nhẫn. Tỷ ra bên kia thay đồ, đừng có để ai vào đấy nhé."

Dương Cảnh Bình mục quang vẫn nhìn sang hướng khác, đáp lời: "Đệ sẽ canh ở đây, cũng không cho ai đến đâu, tỷ cứ yên tâm đi."

Hằng Như Sương rất tin tưởng sư đệ nên giao ra phía sau, đi đến chỗ kín đáo.

Dương Cảnh Bình toàn thân cũng đã ướt đẫm giống như sư tỷ, hắn cũng đi tìm một chỗ rồi lấy y phục trong chiếc nhẫn trữ vật mà Ánh Tuyết tặng, nhanh chóng thay một bộ mới.

Hằng Như Sương lần này lại không bận bộ bạch y như thường nhật mà là một bộ đồ màu hồng như cánh hoa, khá kín đáo che lấy toàn thân, nhưng nhờ vào nhan sắc tuyệt đẹp, dưới ánh dương quang càng thêm muôn phần phần mỹ lệ.

Hằng Như Sương mỉm cười nhu mì, tinh tế lấy che đi miệng, ôn nhu nói: "Cảm ơn đệ ở đây trông tỷ. Giờ chúng ta trở về nhé."

Dương Cảnh Bình ứng tiếng, cùng sư tỷ quay lại Đấu Tinh Đài.