Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 30: Từ Biệt




Chương 30: Từ Biệt

Đêm khuya, ánh nguyệt quang như nước lạnh lẽo chiếu sáng. Bầu trời đêm muôn vàn tinh tú, nguyên tố hôm nay rực rỡ hơn ánh trăng, tạo thành những đường sáng đầy màu sắc toả sáng khắp thế gian.

Cảnh đêm có chút ôn nhu, nhưng Dương Cảnh Bình không có tâm để cảm nhận. Hắn đã đến trước nhà của trưởng thôn, sau khi quan sát một hồi thì biết được có tổng cộng bốn tên canh gác, mỗi khi đến giờ thì hai tên sẽ thay phiên nhau, một là gác cổng, còn lại là gác ngoài sân.

Dương Cảnh Bình đã đến luyện thân tầng thứ 3 nên thân thủ rất nhanh, liền nhảy qua bức tường lớn, không hề có tên lính canh nào hay biết.

Bên trong lớn hơn so với hắn tưởng tượng, có rất nhiều gian phòng, để kiếm tên Thạch Li quả thật không hề đơn giản chút nào.

Sau khi mở phòng đầu tiên thì hắn nhận ra là một trong bốn tên lần trước chặn đường tỷ tỷ đang nằm ngủ bên trên. Trùng hợp Dương Cảnh Bình thấy đầu tủ có một con dao, hắn liền bịt miệng tên đó lại, sau đó cứa dao lên cổ.

Tên đó bị tác động nên dần tỉnh thấy, thấy có người đã cứa dao đến cổ, hoảng sợ muốn la lên nhưng tay Dương Cảnh Bình đã bóp chặt cổ họng hắn.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, phải trả lời thành thật với ta."

Tên đó trong lúc sợ hãi, gật gật lia lịa.

"Khải Uyên là tướng công của người bị các ngươi chặn đường lúc chiều đã bị nhốt ở đâu?"

Dương Cảnh Bình tháo tay ra cho hắn trả lời.

Miếng bị bóp mạnh nên tên đó ho vài phát, biết mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng thành khẩn: "Ta sẽ nói tất cả những gì mình biết. Hắn bị nhốt ở phòng giảm bên dưới đất, cách đây 4 phòng."

"Câu hỏi thứ hai, bốn tên lúc chiều ngoài ngươi ba tên còn lại ở chỗ nào?"

"Hai tên kia ở gian phòng kế bên, còn Thạch Ly thiếu gia ở phòng sang trọng nhất nằm ở phía cuối cuối."

"Soẹt..."

Lưỡi dao nhanh chóng rẹt đứt cổ tên đó.

Tha cho bọn chúng thì nhất định sẽ để lại hậu hoạn, chỉ có n·gười c·hết mới tránh đêm dài lắm mộng.



Định rời đi thì thấy trong người tên này có một túi tiền khá lớn, thôi thì xem như bồi thường cho tỷ tỷ, hắn cất gọn vào người.

Hiện tại đã biết được vị trí tướng công tỷ tỷ bị nhốt, việc còn lại là g·iết ba tên kia thôi.

Dương Cảnh Bình đến gian phòng kế bên, nhanh chóng một nhát dao g·iết c·hết hai tên đó trong âm thầm, bọn chúng đang trong giấc ngủ chưa cảm nhận được sợ hãi đã bị g·iết không hề hay biết, như vậy vẫn là cách giải thoát tốt nhất.

Tuy lần đầu g·iết người nhưng hắn lại rất quyết đoán, không có chút cảm giác tội lỗi nào.

Ba tên bị g·iết vừa rồi trong túi cũng khá nhiều tiền, như vậy thì đã có thể dễ dàng giải quyết vấn đề căn nhà rách nát của tỷ tỷ.

Tên cuối cùng là Thạch Ly, Dương Cảnh Bình vừa bước ra nhìn một phát là biết ngay hắn đang ở đâu, chính là căn phòng rộng rẫy to lớn hơn rất nhiều so với phòng bên cạnh.

Âm thầm đi đến, Dương Cảnh Bình giật mình, thấy bên trong gian phòng ngoài Thạch Li còn có một nữ nhân, cảnh tượng nam nữ loã lồ với với nhau.

"Nàng có thích không?"

"A, chàng xấu quá đi. Nếu đại phu nhân phát hiện sẽ trách ta đấy."

"Kệ ả đàn bà dữ dằn đó đi, nhị phụ nhân của ta vẫn thân hình bốc lửa hơn nhiều. Ta lúc chiều định nạp thêm tam phu nhân nhưng bị một tên phá đám. Không nói nữa mất hứng, hôm nay phải khiến nàng sướng đến tận sáng luôn."

"A, chàng bắt nạt th·iếp!"

Hai người đang ôm ấp trong chăn ấm nệm êm, không hay có sự xuất hiện của Dương Cảnh Bình. Hắn khi nghe đến định ép tỷ tỷ làm tam phu nhân của tên mập dâm đãng này, trong lòng trong nhịn được nữa.

"Thạch Li, mạng ngươi hôm nay để lại chỗ này được rồi."

"Ai, ai đó..."

Thạch Li chưa kịp định hình được người vừa nói, thì Dương Cảnh Bình ở xa dồn toàn lực phi con dao xuyên vào cổ tên đó. Bị một đòn chí mạng khiến Thạch Li máu tuôn lênh láng, c·hết ngay lập tức.

Còn nữ nhân kia định la lên, nếu như vậy thì phiền phức to. Dương Cảnh Bình nhanh chóng đi đến sau lưng, đánh vào cổ làm ngất người này, sau đó rời khỏi phòng.



Chuyện những tên có thể gây hại đến tỷ tỷ thì xem như đã giải quyết xong, cuối cùng là cứu tướng công của tỷ tỷ ra bên ngoài, vậy thì hắn đã có thể yên tâm mà rời khỏi nơi đây.

Theo lời của tên kia thì phòng giam nằm ở bên dưới, Dương Cảnh Bình một lúc đã tìm ra.

Có điều gian phòng này đặc biệt có một tên lính canh, nhưng với người tu tiên như hắn thì lại quá dễ dàng. Dương Cảnh Bình dùng tốc độ nhanh nhất đến gần rồi đánh ngất tên lính, lục túi áo lấy ra một cái chìa khóa.

Mở cửa đi xuống dưới thấy có các phòng nhốt rất nhiều người ở bên trong, phần lớn có lẽ là những người phạm tội ở trong thôn nên b·ị b·ắt đến đây, nhưng tìm tướng công của tỷ tỷ trong số người này lại là một vấn đề lớn.

Điểm nhận dạng duy nhất có lẽ là khuôn mặt đầy vết sẹo do tên Thạch Li đánh, theo miêu tả hắn nhìn qua những người ở đây thì phát hiện đúng là có một người giống như vậy.

Dương Cảnh Bình nhìn vào người bị nhốt bên trong, hỏi: "Huynh có phải là Khải Uyên không?"

Ngươi kia không chỉ khuôn mặt đầy vết sẹo mà toàn thân đều dính máu do bị t·ra t·ấn, nghe xong thì ngẩn đầu nói: "Đúng là ta, lũ tiểu nhân bỉ ổi các ngươi lại muốn đánh ta chứ gì?"

"Huynh hiểu lầm rồi, ta đến đây để đưa huynh ra ngoài. Nương tử của huynh ở nhà đang chờ huynh đó."

"Thật sao..."

Dương Cảnh Bình lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó tháo xích trên tay Khải Uyên, vội vàng nói: "Ta là đệ đệ của nương tử huynh, chúng ta cùng trở về nhà nào."

Khải Uyên vô cùng ngạc nhiên, sau đó hiểu được tình hình, thở dài nói: "Cảm ơn, nhưng nếu ta ra ngoài thì ngươi nhà sẽ gặp phiền phức lớn, bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu."

"Bọn chúng c·hết hết rồi, từ nay sẽ không còn ai quấy rầy huynh nữa đâu."

Khải Uyên thân hình chấn động, lúc này mới để ý, nhà lao này luôn có người canh gác, người này vậy mà tự tiện ra vào đơn giản như vậy, xem ra lời vừa rồi có thể là thật.

Khải Uyên quỳ gục dưới chân, nói: "Ơn cứu mạng này Khải Uyên ta sẽ cả đời không quên!"

Dương Cảnh Bình kéo tay Khải Uyên đứng lên, nói: "Đừng khách sáo, tuy ta không phải là đệ đệ ruột của tỷ tỷ, nhưng huynh cứ xem là người nhà đi. Người nhà thì không cần phải nói những lời này, không còn sớm nữa ta dẫn huynh ra ngoài."

Những tên bị giam bên cạnh thấy có đồng bọn được thả liền hô tô như muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng Dương Cảnh Bình không để ý đến, cùng Khải Uyên rời khỏi phòng giam u ám này.



▫️▫️

▫️

Đêm khuya, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào bên trong ngôi nhà rách nát, lắc rắc bên trên nền đất. Một thân ảnh tiều tụy thiếu sức sống đang buồn bã ngắm nhìn ánh trăng đêm. Nàng nghĩ về tướng công đang phải chịu khổ ở nhà lao, nghĩ đến việc trang trải cho cuộc sống con gái. Thân hình hư nhược mỏng manh trước sương gió, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm nàng gẫy đổ bất cứ lúc nào.

"Ta trở về rồi đây!"

Nghe giọng nói quen thuộc phát ra, Dương Ngọc Linh từ bên trong nhà vội vàng chạy ra mở cửa.

Nàng nhìn thấy hai người nam nhân trước mắt, giọt nước mắt hạnh phúc liền tuôn trào, chính là Dương Cảnh Bình với Khải Uyên.

Dương Ngọc Linh lao vào lòng phu quân, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt khắc khổ ấy, nói: "Về là tốt rồi, th·iếp cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại chàng nữa!"

Khải Uyên ôm nàng một lúc rồi buông ra, nhìn Dương Cảnh Bình mở lời: "Đều nhờ có người ân nhân này giúp đỡ nên ta mới thoát ra được. Mà An nhi đâu rồi, có mỗi nàng vậy?"

"Con bé đang ngủ, th·iếp không muốn đánh thức, vì nó gọi chàng suốt mãi mới ngủ được."

"Là ta có lỗi với hai mẹ con nàng!"

Dương Ngọc Linh lắc đầu, đáp: "Không đâu là do mấy tên bỉ ổi kia, không phải lỗi của huynh. Giờ chúng ta làm lại từ đầu, cùng th·iếp cố gắng chăm sóc con bé thật tốt."

Dương Cảnh Bình nhìn cảnh tượng hai người thân mật với nhau, lúc này mới lên tiếng: "Mấy tên đó đệ đã g·iết hết rồi, hai người yên tâm từ nay sẽ không có ai đến quấy rầy nữa đâu."

Dương Cảnh Bình lấy sau áo ra ba bịch tiền của đám người kia, đưa vào tay tỷ tỷ, nói: "Chỗ này là của đám người xấu kia, tỷ lấy mà tu sửa lại nhà cửa đi, phần còn lại trang trải cuộc sống."

Dương Ngọc Linh xúc động trong lòng, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn đệ!"

"Tỷ phải sống cho thật tốt nhé, đệ có lẽ sắp phải rời xa nơi đây rồi, không còn trở về nữa đâu."

Dương Ngọc Linh thất thần giây lát, ngạc nhiên hỏi: "Đệ sao lại nói thế?"

"Đệ có lẽ sắp đến một nơi khác để tu luyện, tỷ phải tự chăm sóc bản thân đấy, có duyên sẽ gặp lại. Xin cáo từ tại đây!"

Dương Ngọc Linh ôm đệ đệ lần cuối, nhẹ giọng nói: "Đệ phải bảo trọng đó, nếu vất vả thì trở về với tỷ, sống một cuộc sống bình thường. Lần sau nếu đệ có quay lại thì tỷ nhất định sẽ lại nấu món ngon cho đệ ăn."

Dương Cảnh Bình hai mắt hơi ướt như sắp tuôn trào, hắn tay tạm biệt rồi quay người rời đi, một lát thì đã biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.