Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 32: Thi Đấu




Chương 32: Thi Đấu

Phía trên Đấu Tinh Đài có một tòa nhà lớn, đứng ở đó có thể quan sát được toàn bộ người bên dưới. Bên trong chia làm ba hàng ghế khác nhau, để người của Thanh Vân Môn, Hoả Thiên Hội, Thiên Kiếm Tông có thể quan sát được toàn bộ trận đấu ở Thất Tinh Đài.

Ở đây có 5 người đang hội nghị, ở ghế bên dưới không ai khác là Quang Lão Bắc với Hằng Như Mộng, ba người còn lại đặc biệt ngồi ở trên, bọn họ đều ở trong tam đại thế lực, chức vị trên cả hai lão sư.

"Không biết Đỗ đệ sao lần này sao lại không đến đây tham dự?"

Ngươi vừa hỏi là đại trưởng lão bên Thiên Kiếm Tông, ông ta tên Thiên Vương, tu vi đạt đến cực cảnh chỉ còn cách xích giai không xa. Nhìn qua thì thấy ông ta thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn nổi đầy gân xanh, vạn vỡ vô cùng, trồng mắt sâu thẳm dò không thấy đáy, tuyệt đối sở hữu một thân tu hành thâm sâu ít ai sánh bằng.

Điều đáng chú ý ở phía sau lưng ông ta là một thanh dao cực lớn, đó chính là Bá Vương Đao được trong xếp đứng thứ 12 trong hạng thần binh. Lý do khiến Bá Vương Đao luôn giữ được vị trí cao là vì sức nặng lên đến ngàn cân, người thường tuyệt đối không thể nâng lên được.

Nghe đồn người luyện ra thanh đao này đã thấy thiên thạch rớt xuống mặt đất, nhưng khi phát hiện thì nhận ra là một loại đá có khả năng rèn luyện v·ũ k·hí tốt nhất. Sau một thời gian rèn dứt thì đã tạo ra được Bá Vương Đao, nhờ vào nguyên liệu tốt đã có thể khảm được 4 viên đá mà không gãy kiếm. Ba viên khảm ở chuôi kiếm là hoàng thạch để giúp gia tăng sự kiên cố, cuối cùng hiếm hơn là xích thạch gia tăng sức công kích.

Người ta thường dùng câu nói để miêu tả thanh đao này "Trảm thiên địa, phá non sơn, diệt chúng sinh". Như vậy có thể hiểu thần binh trên tay lão lợi hại đến thế nào.

Quang Lão Bắc nghe vị đại trưởng lão này hỏi về tung tích Đỗ Mạnh thì liền cùi người, vẻ mặt nịnh nọt: "Thiên lão huynh chắc là không biết rồi, Đỗ huynh đang bận việc chăm sóc nhi tử ở nhà nên không có thời gian đến đây."

"Ồ, có chuyện này sao?"

Thiên Vương ngoài mặt thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng trong ánh mắt hờ hững vô cùng.

"Ta đã nghe con gái tên đó là phế vật không có tiền đồ, đã vậy còn rời bỏ tông môn. Nay lại vì một phế vật không đến tham dự cuộc thi làm bẻ mặt ta thế này, đúng là thứ không biết tốt xấu."

Quang Lão Bắc giật bắn mình, từ lâu đã nghe danh đại trưởng lão Thiên Vương là người hay để bụng mọi chuyện, không ngờ đến việc lại thành ra này.

"Ha ha, hôm nay là đại hội tam tông, việc nhà Thiên đệ đây vẫn là nên gác qua một bên."

Lão nhân vừa nói vừa vuốt râu, người này là đại trưởng lão bên Hoả Thiên Hội. Bề ngoài nhìn giống một ông lão hơn, râu tóc bạc phơi, đặc biệt lông mi trắng dài cong xuống như râu vậy, dáng vẻ già nua không ai nghĩ đến lão già này tu vi vô cùng cao cường chỉ xếp dưới trưởng môn Hoả Thiên Hội.

Thiên Vương khẽ cau mày, không ngờ hơn mười năm không gặp người kia lại đột phá nhanh đến vậy, gật đầu đáp lời: "Thái huynh chê cười rồi, việc nhà xấu hổ đúng là vẫn nên gác qua."

Thái Đẩu chớt mắt, từ từ đáp: "Lần này cũng chỉ là cuộc thi của đám hậu bối không gì đặc sắc, nếu muốn hấp dẫn thì Thiên đệ có muốn cược một chút không?"

"Sảng khoái, thật đúng ý ta. Cược thì phải có phần thưởng lớn mới thú vị, đệ vẫn thích cây Xích Long xếp hạng 7 của huynh đấy."

Thái Đẩu nhướn mày, tên này vậy mà mặt dày một mạch nói hết ra ý đồ, thì ra là đang dòm ngó đến thần binh của lão. Nhưng mà không riêng Thái Đẩu hay những nhân vật có mặt ở đây, phần lớn sẽ không phô trương như Thiên Vương, cho dù có thần binh lợi hại cũng giấu trong nhẫn trữ vật, để tránh phiền phức không dáng có.

"Vật này thì không được, nhưng mà ta có một viên hoá hình đan, tác dụng nửa canh giờ hoá hình không tiêu hao sắc khí. Ngươi thấy thế nào?"

Tâm khẽ lay động, Thiên Vương trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Ở cảnh giới hắc giai gồm luyện khí, luyện thân, còn hoàng giai là luyện đan và thú linh, bạch giai là đạo thế và hoá hình.

Hoá hình là một loại cảnh giới khá đặc biệt, giống việc ngộ ra thân phận thần thánh của bản thân, sau đó biến thành một hình dáng đặc thù, kéo dài trong một thời gian. Mà viên hoá hình đan này lại có thể sử dụng trong nửa giờ mà không tiêu hao sắc khí, nếu trong trận chiến sinh tử có thể nói là tăng thêm 3 phần khả năng chiến thắng, nên loại đan dược cấp 8 này là vật mà hầu như mọi tiên nhân đều thèm muốn.

Thiên Vương có chút bối rối, vật này nhất định ông ta phải có được, đắng đo một lúc cũng nói: "Vậy ta cược thanh long đan, tuy chỉ là đan dược cấp 7 vẫn còn kém hơn hoá hình đan nhưng luyện chế thì không hề dễ, có thể khiến tu sĩ đến thú linh tìm được một bản thể quái vật mạnh nhất, huynh thấy thế nào?"

Thái Đẩu trầm ngâm một lúc, hai vật này tuy là cấp 7 với 8 nhưng công dụng lại không giống nhau, nên cũng không quá nhiều chênh lệch, cũng không muốn khó dễ đành gật đầu ra vẻ đồng ý.

Thiên Vương bật cười sảng khoái, lớn giọng: "Vậy thì nếu trong 100 người chỉ cần số lượng gia nhập vào Thiên Kiếm Tông nhiều hơn thì đan dược này khó trách thuộc về tay ta rồi."

Suốt cuộc trò chuyện chỉ có hai vị đại trưởng lão nói với nhau, riêng một vị ở bên Thanh Vân Môn lại không nói gì. Thiên Vương với Thái Đầu một thân tu vi cực cao cũng chỉ nói chuyện khẽ tiếng, không dám kinh động đến vị nhân vật bên Thanh Vân Môn kia.

Người này là một mỹ nhân nhan sắc tuyệt luân, dáng vẻ xinh đẹp trẻ trung như thiếu nữ vừa tròn 20 vậy. Có thể hiểu trong tu tiên giới những thứ đan dược có thể khôi phục nhan sắc, hay đột phá đến cảnh giới cao có thể trở lại dung nhan thời trẻ, nên cũng không có gì lạ. Trong ba người ở đây thì mỹ nữ này tu vi cao nhất, nghe nói từ lâu đã đạt đến xích giai, cũng khó trách đến hai vị đại trưởng lão cũng không dám đắc tội đến.

Một hồi bài tán qua lại chỉ có Thiên Vương với Thái Đầu là rất thích nói chuyện, riêng Lục Yên là đại trưởng lão của Thanh Vân Môn từ đầu đến cuối không mở miệng ra câu nào, đôi lúc còn nhắm hai mắt lại, nếu có người hỏi đến cũng là Quang Lão Bắc thay nàng bồi tiếp.

Quang Lão Bắc biết vị đại trưởng lão mỹ lệ này tính tình kỳ quái, ngày thường ít nói, đến cả trưởng môn chân nhân còn phải kính nể vài phần, phận làm trưởng lão như ông ta cũng không dám lớn mật kêu than tiếng nào.

▫️▫️

▫️

Bên dưới lôi đài, một người từ trên bầu trời bay xuống, chính là vị huynh đài lúc đầu gặp ở bên dưới.

"Xin tự giới thiệu tại hạ là Vương Lâm, là người sẽ nói về luật lệ của toàn bộ cuộc thi sắp đến. Vòng thứ nhất sẽ là chiến đấu một với một, những ai có số báo danh giống nhau mời bước lên Thất Tinh Đài."

Giọng lanh lảnh của Vương Lâm vừa cất lên, sau đó lại lớn giọng nói tiếp: "Số 12 với 88, 27 với 55, 87 với 32, 1 với 8."

Hằng Như Sương không ngờ mình lại đánh trận đầu, nàng chậm rãi bước lên lôi đài.

Nơi đây đông người nên Dương Cảnh Bình chỉ ở sau vảy tay cổ vũ sư tỷ. Từ lúc đến đây hắn đã dùng khăn trắng che đi con mắt tím để tránh những phiền phức.



Hằng Như Sương mỉm cười với hắn một cái, sau đó ánh mắt kiên cường tiến vào bên trong.

Bốn cặp đấu đã đến nơi thì bất ngờ Thất Tinh Đài biến đổi hình dạng, chính là cơ quan ngầm ở bên dưới, chỉ phút chốc đã tách bốn cặp ra không gian khác nhau. Trận pháp tạo thành một màn khí bao bọc xung quanh, giống lồng giam không thể thoát ra được.

Mỗi một sàn đấu đều có người canh gác, phòng hờ đám hậu bối ra tay không biết nặng nhẹ.

Vương Lâm lớn giọng dõng dạc: "Thi đấu có ba quy định các vị nên nhớ, đầu tiên không được g·iết người, thứ hai cấm hấp thụ sức mạnh nguyên tố, cuối cùng tuyệt đối không ai ở bên ngoài được phép hỗ trợ thi sinh. Ngoài ra nếu ai g·ian l·ận sử dụng đan dược gia tăng sức mạnh cũng tính là phạm lỗi, nếu vi phạm thì sẽ bị đuổi khỏi nơi đây vĩnh viễn không bao giờ được tham gia."

Đám đông nghe xong đều bàn tán xôn xao. Không thể hấp thụ sức mạnh nguyên tố thì những ai có linh hồn tối thượng sẽ có phần thiệt thòi hơn. Điều này có thể dễ dàng hiểu vì trong lúc hấp thụ sức mạnh nguyên tố có khả năng bị hóa đá, vì hậu quả khó lường như vậy nên những cuộc thi ngăn cấm là hết sức hiển nhiên.

Phía trên lôi đài, đối thủ của Hằng Như Sương vòng đầu tiên là người tu vi chỉ ở hắc giai, có lẽ vừa mới bước đến luyện thân, nên Sương sư tỷ trong vài lần giao thủ đã tìm ra sơ hở, nhanh chóng hạ gục tên đó, trận chiến quá mức nhàm chán, không có gì đặc sắc.

Dương Cảnh Bình ngẩn ngơ giây lát, thấy người kia tu vi có lẽ chỉ kém hơn hắn một chút vậy mà sư tỷ vài chiêu đã hạ gục, xem ra hắn vẫn còn lâu mới đuổi kịp vị sư tỷ thiên tài này.

...

"Trận thứ 26, 137 với 571, 477 và 815.."

Sau một lúc đã có tên, Dương Cảnh Bình bước lên lôi đài.

Đối thủ trước mắt là một cô gái trông vô cùng thần bí, toàn thân bận hắc y, trên mặt là một tấm khăn che, hầu như từ trên xuống dưới kín đáo không nhìn rõ bất cứ bộ phận nào. Đặc biệt hai con mắt người này đen ngòm, sát khí trong ngừng phát ra, Dương Cảnh Bình nhin vào thấy có chút ớn lạnh.

"Tại hạ là Dương Cảnh Bình, mong cô nương hạ thủ lưu tình."

Vừa nói hết câu chưa kịp định hình đã thấy cô gái huyền bí một phát hiện ra phía sau lưng hắn, tốc độ như u minh, làm Dương Cảnh Bình thất kinh sửng sốt.

"Kẻ sắp c·hết không nên nói nhiều như vậy."

Dương Cảnh Bình từ trận chiến với Quỷ Tướng đã cảm nhận được cổ sát khí t·ử v·ong vô cùng quen thuộc, không nghi ngờ gì nữa là cô gái này đang thực sự muốn g·iết hắn. Dương Cảnh Bình cấp tốc lùi lại phía sau, giữ gìn một khoảng cách nhất định.

Pháp bảo trên tay người thần bí này là một thanh đoản kiếm màu tím nhỏ gọn, tiện cho việc duy chuyển, xem ra cách t·ấn c·ông của người giống với sát thủ chủ yếu thiên về tốc độ.

Phía trên lôi đài là các vị trưởng lão đều mặt mày đều trắng bệch. Thiên Vương tức giận vung đao về phía trước, hắng giọng: "Ma Binh(1) người phía dưới lôi đài là dị nhân, bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây chứ?"

Thái Đầu vuốt râu ra chiều suy tư nghĩ ngợi, một lúc thì ngăn cản: "Chuyện này không vội, cứ theo dõi xem sao đã."

Thiên Vương ánh mắt kì quái nhìn vào Thái Đẩu, đáp: "Dị nhân đã gần năm mươi năm chưa xuất hiện, sao lần này lại nhắm vào đám hậu bối này chứ?"

"Đây là Hoả Thiên Hội, ta đã sắp xếp hết người hộ vệ rồi, chỉ cần đám dị nhân kia làm gì manh động sẽ một phát bắt gọn hết tất cả."

Đại trưởng lão Lục Yên bên Thanh Vân Môn vẫn đang nhắm mắt ngồi một bên, tựa hồ không để ý gì đến trận đấu kia.

"Này, huynh không sợ tiểu tử đó sẽ bị tên dị nhân kia g·iết sao?"

Thái Đẩu thần sắc không hề biến đổi: "Hi sinh một quân cờ để thắng một ván, điều này không hề lỗ."

Lục Yến từ đầu đến cuối như không hề để ý đến, nhưng khi nghe đến đây thì hai mắt mở to ra, trong ánh mắt có vài phần phiêu thốt nhìn hai người trước mắt.

▫️▫️

▫️

"Phong Vân."

Chiêu thức của hắc y nhân vừa thi triển không phải là dạng t·ấn c·ông mà là một loại khiến đối thủ bị khuất tầm nhìn, khắp nơi đều là sương mù, không nhìn rõ được xung quanh.

Nếu cảnh giới cao hơn công pháp của người thi triển thì ngũ giác nhạy bén thì mới có thể nhìn thấu được, nhưng xem ra cảnh giới của người kia hình như vượt trên hắn rất nhiều.

Không gian xung quanh đều bị sương khói che khuất, thậm chí đến tay chân cũng không nhìn thấy được thì nói gì đến t·ấn c·ông. Dương Cảnh Bình sắc mặt chợt biến, luận về kinh nghiệm thực chiến lại không có nhiều, cái khó hơn là hắn vẫn chưa biết công pháp người bí ẩn kia là gì.

"Soẹt"

Dương Cảnh Bình thấy khuôn mặt bị lưỡi dao cứa lên, sau đó trở nên nhứt nhói, một ít máu tươi từ trong chảy ra.

Trong màn sương mù, một thân ảnh như u linh, thoát ẩn thoát hiện, công kích hắn từ bốn phương tám hướng.

Không thể để bản thân rơi vào thế bị động như vậy được, Dương Cảnh Bình liền tháo tấm khăn đã che đi con mắt có 9 đồng tử, lập tức triệu hồi ra Quỷ Thú.

Con quỷ há cái miệng hút hết toàn bộ làn sương khói kia, phút chốc không gian đấu trường đã nhìn rõ trở lại.



"Chuyện gì thế?"

"Mắt tên kia bị làm sao vậy?"

"Kia là quái vật à?"

Những người bên dưới theo dõi đều bàn tán xôn xao.

Hắc y nhân thấy con khôi lỗi toàn thân giống con rắn, có 6 cái tai, đặc biệt đôi cánh hình ngôi sao, trong mắt có vài phần kinh ngạc.

Lần này may mắn vì nơi đây bị phong ấn bởi trận pháp, như vậy thì Quỷ Thú không thể t·ấn c·ông người ngoài được, không bị ràng buộc cũng là lúc sức mạnh Quỷ Thú bộc phát mạnh nhất. Có điều nếu nó la hay hét lên như vậy thì phiền phức to, Dương Cảnh Bình đã lấy một sợi dây luôn đề cao cảnh giác, nếu Quỷ Thú la lên thì sẽ lập tức khóa miệng nó lại.

Hắc y nhân ánh mắt dần trở nên sắc bén, nhạt nhẽo nói: "Giờ chơi hết rồi, chào mừng đến với bóng đêm vĩnh hằng."

Sắc khí màu vàng toả ra từ cô gái thần bí này, làm Dương Cảnh Bình thất kinh, sắc khí màu vàng có nghĩa cảnh giới đã đạt đến hoàng gia, xem ra thực lực không thua kém gì Sương sư tỷ.

"Linh Miêu Trảm"

Cánh tay bổng nhiên biến to ra, nhìn giống như tay miêu, sau đó móng muốt đánh ra 5 luồng khí sắc nhọn lao đến phía Quỷ Thú.

Đại trưởng lão Thiên Vương sắc mặt hết sức khó coi, đứng bật dậy, lớn giọng: "Người của Hoá Hình Tông."

Thái Đẩu khẽ cau mày, có tứ đại thế lực quy thuận Hắc Tông gồm Huyết Y Giáo, Hoá Hình Tông, Độc Sát Môn, cuối cùng là Quỷ Cốc. Rốt cuộc bọn chúng đến đây là có mục đích gì?

Bên dưới sàn đấu, công pháp vừa thi triển của hắc y nhân tạo ra 5 luồng khí sắc bén nhưng vừa chạm vào cơ thể Quỷ Thú lập tức bị vô hiệu hóa, chỉ khiến nó trầy xước không thể xuyên qua được.

Quỷ Thú trồng mắt đỏ sầm, toàn thân cuồng nộ lao đến t·ấn c·ông. Tung đôi cánh công kích đến, uy thế mạnh mẽ.

Mắt vừa thấy Quỷ Thú đến gần thì tốc độ như u linh, cực kỳ nhanh chóng, né tránh hết tất cả đòn vừa rồi.

Quỷ Thú không đánh không trúng thì càng lúc càng giận dữ, định gầm gừ thì Dương Cảnh Bình đã vội vàng dùng dây khóa miệng nó lại.

"Tiểu tử, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, nhưng tham gia cuộc thi này đã là sai lầm rồi. Ta tên là Lạc Ấn, xuống địa phủ có thể tìm ta, nhất định ta sẽ bồi tiếp."



"Trọng Lực Uy Áp."

Lời vừa dứt, không gian xung quanh trở nên nặng nề. Phía trên cao không khí hình thành bảy tấm màn gió có thể nhìn bằng mắt thường. Quỷ Thú lẫn Dương Cảnh Bình bị loại sức mạnh này đè mạnh xuống, uy lực tựa như ngàn vạn cân, không tài nào đứng vững nổi.

Đây là thú kỹ của quái thú cấp ba tên là Vượn Địa (2) đó là dùng trọng lực như thái sơn đè xuống, cũng là thú kỹ khiến Vượn Địa trở nên đáng sợ. Xem ra cô gái bí ẩn này đã hấp thụ sức mạnh của Vượn Địa, không còn bàn cãi chắc chắn là dị nhân.

"Rắc"

Tấm màn gió đầu tiên bị vỡ ra, trọng lực đè xuống cũng là gấp đôi, Dương Cảnh Bình chân tay đều mềm nhũn ra, sau đó bị ép đến nổi ngã thẳng xuống bên dưới. Khuôn mặt hắn bị ép dính với mặt đất, không tài nào ngồi dậy được, chiêu thức này thật sự quá đáng sợ

Lạc Ấn ung dung bước lên, nói: "Đây chỉ là một phần nhỏ sức mạnh thật sự mà các ngươi đã không chịu nổi rồi. Bảy tấm gió trên đầu các ngươi mỗi khi một cái nứt mẻ thì trọng lượng bên dưới sẽ gia tăng gấp đôi, nếu 7 tấm vỡ cùng lúc thì ngươi đã hiểu rồi đó."

Cảnh giới hoàng giai thực sự chênh lệch đến vậy ư, lẽ nào hắn phải thua ở đây sao?

Quỷ Thú tuy bị đè xuống nhưng không thảm hại như Dương Cảnh Bình, vẫn gồng mình đứng vững. Bất ngờ Quỷ Thú há cái mồn to ra, hút toàn bộ âm khí ở dưới lôi đài này, tích tụ vào bên trong miệng.

Ở đây là nơi quyết đấu có lẽ n·gười c·hết không thiếu, nên cũng là nơi âm khí dồi dào, là điều kiện tốt nhất cho Quỷ Thú thi triển thú kỹ.

Dần luồng hắc khí tịch tụ sau đó bành trướng thành quả cầu màu tím to lớn vô cùng.

Sau khi đã hoàn tất thì Quỷ Thú liền toàn lực thổi quả cầu về phía 6 tấm màn gió phía trước, thanh thế không thể cản phá.

"Rầm, ầm ầmmm..."

Quả cầu xuyên qua tấm màn gió đầu tiên, rồi đến tấm thứ hai, thứ ba, cuối cùng vẫn dừng lại ở tấm thứ tứ, không thể xuyên qua hết sáu tấm màn còn lại.

Dương Cảnh Bình thấy cơ thể yếu đi, sức lực tiêu tán rất nhanh. Chiêu thú kỹ vừa rồi của Quỷ Thú cũng đồng thời tiêu hao hết 4 phần sắc khi bên trong đan điền của hắn. Tùy đã là thời điểm hiện tại Quỷ Thú mạnh mẽ nhất vậy mà cũng phá nổi tấm màn gió đấy, xem ra thực lực hắc y nhân này có khi còn trên cả Sương sư tỷ.

Bên trên chỉ còn 2 tấm màn gió, tuy nói là số lượng ít hơn nhưng trọng lực đè xuống lại kinh khủng hơn cả chục lần.

Cảm giác trọng lực như cả ngọn núi nặng nề đè xuống, Dương Cảnh Bình toàn bị ép lại, khuôn mặt chà xuống nền đất, mắt mũi miệng không chịu được liên tục tuôn máu ra khắp nơi. Quỷ Thú cũng không thể tiếp tục duy trì trạng thái liền tan biến.

Những người bên dưới chứng kiến cảnh tượng đều mặt mày trắng bệch, không ngờ đến hắc y nhân lại ra tay tàn nhẫn như vậy.



Trước mắt là một màn đỏ lòm, chính ra hai con mắt của hắn đang không ngừng tứa ra máu. Không thể gục ngã tại vòng đầu tiên được, Dương Cảnh Bình nghĩ đến hình bóng luôn khắc sâu trong tim hắn, từng chút, từng chút một. Dù trả giá thế nào thì hắn nhất định phải chiến thắng!

Dương Cảnh Bình vận hết toàn bộ sắc khí còn sót lại, tất cả tụ hết vào con mắt tím, cuối cùng triệu hồi Quỷ Tướng, đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của hắn.

Quỷ Tướng toàn thân là chiến giáp, bàn tay vung dao chém một phát tạo ra kiếm khí nhắm về phía cô gái thần bí có Lạc Ấn kia. Tuy nhìn sơ qua thì thấy đòn đánh này hết sức tầm thường nhưng với người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử như Lạc Ấn thì nhận ra ngay đòn này uy lực còn vượt xa cả quả cầu màu tím vừa rồi.

Lạc Ấn đưa tay bóp vỡ hai tầm màn gió cuối cùng, sau đó dồn hết bộ toàn bộ trọng lực là gấp trăm lần, chỉ nén lại một vùng cực nhỏ để đè xuống cho đường kiếm khí của Quỷ Tướng bị lệch quỷ đạo đi.

Tuy nhiên dù trọng lượng gấp trăm lần thanh kiếm tựa hồ vẫn cực nhanh lao về phía Lạc Ấn, nàng dốc toàn lực lách qua được một chút, thoát được gang tấc. Điều không ai ngờ đến cả tấm màn trận pháp của Thất Tinh Đài cũng bị kiếm khí chém xuyên thủng qua, tạo thành một lổ hổng rất lớn, không ngờ đến uy lực Quỷ Tướng lại cao cường đến bậc này.

Có điều Quỷ Tướng tuy chỉ tiện tay vung kiếm là đã lấy đi 2 phần sắc khi bên trong cơ thể Dương Cảnh Bình, nếu như thêm mấy lần như vậy chỉ e hắn sẽ kiệt sức mất.

Kiếm đầu tiên tuy thất bại, Quỷ Tướng tiếp tục vung kiếm theo đường dọc, toàn lực trảm về phía hắc y nhân.

Lạc Ấn khuôn mặt trang bệch, kiểm gần đến nơi không thể tránh được, đành phải dốc hết toàn lực để đương cự.

"Long Ngân Âm Lực."

Một tiếng hét cực kỳ to, làm Dương Cảnh Bình văng ra xa, như muốn thủng cả màng nhĩ. Đó là thú kỹ của Ác Long(2) là loại quái vật có hình dạng của loài rồng, xem ra Lạc Ấn đã hấp thụ được toàn bộ sức mạnh của hai con quái thú cấp ba.

Tiếng hét đó vừa cất lên thì miễn cưỡng làm kiếm khí lệch đi một chút, sau đó cấm thẳng xuống dưới đất.

Lạc Ấn hoảng sợ lại thấy Quỷ Tướng lại tiếp tục dơ tay để vung kiếm trảm xuống. Kiếm chưa kịp xuất ra thì cơ thể Quỷ Tướng trở nên nhạt nhoà, sau đó bất ngờ biến mất.

Quỷ Tướng chỉ tiện tay vung ra hai kiếm đã lấy đi gần một nửa sắc khí trong cơ thể hắn, do đã kiệt sức nên không thế tiếp tục duy trì được Quý Tướng, xem ra thực lực hiện tại của hắn e là chỉ có thể đến đây thôi.

Lạc Ấn sau khi đã xác định mối nguy hiểm đã biến mất, đi đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, cứa thanh đoản kiếm vào cổ hắn, nói: "Ngươi thua rồi."

Dương Cảnh Bình lòng không can tâm, nếu hắn thua thì Hằng Như Sương sẽ bị gã đi, nếu hắn thua ở đây thì bản thân làm gì có năng lực bảo vệ được ai nữa chứ.

"Ta không thể thua ở đây được, ta vẫn có thể chiến đấu."

Dương Cảnh Bình vung tay nắm chặt thanh đoản kiếm ở cổ, da tay bị vết dao cứa lên, máu không ngừng chảy ra.

Lạc Ấn nhìn vào ánh mắt quật cường đó, bỗng nhiên toàn thân sửng sốt, cảm giác tiểu tử này lại đem đến rất giống với một người.

"Ngươi có quan hệ gì với lão quái vật đó?"

Dương Cảnh Bình không hiểu cô gái thần bí kia đang hỏi gì, bàn tay hắn vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm.

Lạc Ẩn thân hình bỗng lạnh ngắt, một bóng đen ở dưới lôi dài cùng một cổ hàn khí hiện ra.

"Dạ Nguyệt, cô muốn bảo vệ tên tiểu tử này sao?"

Lạc Ấn ánh mắt nhìn vào một hình bóng nam tử đó, sau đó ngấm ngầm suy nghĩ. Tiểu tử này có lai lịch gì mà đến cả Dạ Nguyệt là một trong bát diêm vương của Hắc Tông phải bảo vệ chứ.

Lạc Ấn suy nghĩ một hồi, cũng đã thấu được, quay sang nói: "Thiếu chủ, có duyên sẽ gặp lại."

"Không cần thi đấu nữa, ta nhận thua."

Dương Cảnh Bình ngẩn ngơ giây lát, hắn không hiểu vì sao cô gái bí ẩn này lại nhận thua, càng không hiểu vì sao lại gọi bản thân hắn là thiếu chủ.

Vương Lâm nghe Lạc Ấn chủ động đầu hàng, không tin vào mắt, liền hỏi lại: "Ngươi thật sự muốn nhận thua sao?"

Lạc Ấn không để ý, thu hồi pháp bảo, bay về phía dòng người, phút chốc đã biến mất.

Thân bất do kỷ, Vương Lâm đành phải thông báo: "Trận thứ 26 này người chiến thắng tiếp theo là số 137."

▪️



◼️

Tác giả - Chú Thích

(1) Ma binh: Trái ngược với thần binh, ma binh là những loại v·ũ k·hí sinh ra là để đoạt mệnh. Ma binh âm có sát khí quá nặng, gây hại đến người dùng, mê hoặc tâm trí. Ma binh với thần binh trời sinh tương khắc, gặp nhau ắt sẽ đổ máu.

(2) Vượn Địa: Là loại vật có hình dáng giống như con khỉ, thân thể khổng lồ hay trú ngụ trên những cành cây to lớn. Con trưởng thành có khả năng dùng thú kỹ trọng lực đè nát cả ngọn núi cao. Tuy là quái vật tam cấp, nhưng thú kỹ của Vượn Địa khá đặc biệt, vì có thể gây ảnh hưởng đến một diện rộng, điều đáng sợ là quái vật này hoàn toàn có thể khống chế được một lượng lớn những người tu vi thấp hơn.

(3) Ác Long: Là một loại rồng hung ác, chuyên ăn thịt cả đồng loại, thường hoạt động riêng lẻ. Tuy nhiên thú kỹ đặc biệt lại nằm ở đôi mắt, mỗi khi cảm thấy bản thân bị đe đọa thì bọn chúng đều khiến hai con mắt trở nên đỏ rực, lúc đó sẽ thiêu đốt sinh mệnh, dùng tuổi thọ để khiến bản thân mạnh mẽ lên gấp nhiều lần.

Lạc Ấn tuy đã hấp thụ sức mạnh của Ác Long nhưng chiêu thức lại là Long Ngân Âm Lực, không phải là loại thiêu đốt sinh mệnh giống Ác Long, nói cách khác thì trong lúc hấp thụ sức mạnh Ác Long đã sinh ra biến dị, thảo nào có thể làm lệch được một đòn của Quỷ Tướng.