Chương 29: Nộ Khí
Sau khi dẫn tiểu muội cùng với Sương sư tỷ dạo quanh thôn một một lúc lâu, thì sắc trời đã gan xế chiều nên đành phải chia tay. Dương Cảnh Bình bảo bản thân có việc cần phải ở lại đây nên nhờ Hằng Như Sương mang tiểu muội trở về tông môn.
Dương Cảnh Bình lúc đến đây lo lắng dân làng thấy con mắt màu tím hắn sẽ sinh ra sợ hãi, nên đã chuẩn bị một tấm khăn rồi buộc lại. Về chuyện con mắt thì hắn cũng cân nhắc khá nhiều nếu ngày mai đến Hoả Thiên Hội cũng nên che đi con mắt có 9 đồng tử này, nếu bị hỏi vào thì phiền phức lớn.
Sau khi dùng ít ngân lượng để hỏi thăm người xung quanh thì biết được tỷ tỷ đã lập gia đình và sinh sống ở cuối thôn cách khá xa nhà lúc nhỏ cả hai đã sống chung.
Đi trên dòng người một lúc, Dương Cảnh Bình cảm thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc, trên đường đi xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, đang nắm tay một cô bé nhỏ nhắn. Dương Cảnh Bình vừa nhìn thấy thì không giấu được kích động trong lòng, đó chính là người hắn đang tìm kiếm, vị tỷ tỷ hiền lành nhất trên thế giannày!
Hai ánh mắt bắt gặp nhau trên dòng người vội vã, dường như thời gian ngưng động lại, hình ảnh đứa bé lúc nào cũng chạy theo sau gọi tỷ tỷ.
Những năm tế nguyệt sa đà, liệu có bào mòn đi những thứ quan trọng nhất trong lòng người không?
Dương Cảnh Bình tựa hồ lấy hết tất cả dũng khí, như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ bật ra được hai tiếng: "Tỷ tỷ!"
"Mẫu thân ơi, hình như có ai đang gọi người kìa?"
Dương Ngọc Linh thẩn thờ một lúc lâu, từng bước, từng bước đi đến, bước chân ấy nặng nề làm sao!
"Là đệ thật sao!"
Thanh âm quen thuộc truyền vào tai hắn, là giọng nói ấm áp in sâu vào tâm trí, đã 10 năm hắn chưa nghe rồi.
"Đệ gầy đi nhiều quá, chắc những năm qua vất vả lắm phải không?"
Dương Cảnh Bình nén xúc động trong lòng, đáp lời: "Đệ sống tốt lắm, ở trong tông môn có nhiều người bạn. Còn cuộc sống của tỷ nơi đây tốt không?"
"Tỷ sống cũng tốt lắm. Con bé là con của tỷ, tên là Khải An. Tên của con bé là do tự tay tỷ đặt cũng giống với tên của đệ, An và Bình là cuộc sống luôn bình an không gặp hoạn nạn gì."
Dương Cảnh Bình trong lòng xúc động thì ra tên của hắn là do tỷ tỷ đặt, cũng khó trách người hắn từng xem là mẫu thân chưa từng để ý đến hắn, thì làm sao cho hắn một cái tên hay được.
"Mẫu thân mua cho con cái này đi."
Khải An tựa hồ rất hiếu động tinh nghịch, thấy bên lề đường có kẹo hồ lô, liền nhõng nhẽo đòi mua cho bằng được.
Hằng Như Sương tựa hồ muốn mua cho con gái nhưng khi nhìn xuống thấy chiếc túi tiền trống rỗng, thì đi đến kéo tay Khải An về.
"Nào An nhi ngoan, hôm khác mẫu thân có tiền sẽ mua cho con nha."
Khải An ngoan ngoãn nghe lời, như biết mẫu thân không có đủ tiền nên cũng không có đòi hỏi nữa.
Dương Cảnh Bình trông thấy cảnh tượng khẽ cau mày, tỷ tỷ đang gặp khó khăn sao, chỉ một cây hồ lô kẹo đường kia cũng không có đủ tiền để trả. Hắn lấy sau áo ra một ít ngân lượng, rồi mua cây hồ lô, đưa cho Khải An, nói: "An nhi ngoan ăn đi cho mau lớn."
Khải An mừng rỡ nhận lấy, nhấm nháp một tí, sung sướng nói: "Ngọt quá đi, cảm ơn ngài ạ!"
Dương Cảnh Bình cảm thấy mơ hồ, quay sang hỏi: "Gia đình tỷ đang gặp khó khăn à, mà tướng công của tỷ đâu, sao lại để hai người đi một mình thế này?"
Dương Ngọc Linh quay nhìn bốn hướng, trông như đang giấu diếm chuyện gì, đáp: "Về nhà tỷ đi, nơi đây không tiện để nói chuyện."
Dương Cảnh Bình gật đầu lễ phép, đi theo tỷ tỷ.
Trên đường đi bất ngờ có bốn tên nam nhân chặn trước con đường về nhà, trông dáng vẻ như đã chờ ở đây từ lâu. Đứng đầu là tên to cao mập mạp nhất trong đám, ánh mắt dâm tặc nhìn vào cơ thể tỷ tỷ, nước miếng tuôn ra,.
"Mỹ nhân sao lúc nào cũng trốn tránh ta hết vậy."
Dương Ngọc Linh cũng như Khải An nét mặt vô cùng sợ hãi, như là biết những người này.
Dương Ngọc Linh mặt trắng bệch như vôi, không không tí huyết sắc: "Thạch Li, ta đã nói là bản thân là người có gia đình rồi, sao các ngươi cứ đeo bám không buông tha vậy?"
Thạch Li ánh mắt cứ nhìn vào hai trái đào của tỷ tỷ, dường như không không kiềm chế được thân hình quyến rũ trước mắt, khuôn mặt dâm dê đê tiện, cười nói: "Ha ha, chúng ta đã từng ngủ chung mà, mỹ nhân quên rồi sao. Bỏ tên nghèo nàn đó đi, theo ta thì nàng sẽ là tam phu nhân, sống sung sướng hơn rất nhiều."
"Câm mồm, do ngươi hãm hại ta. Các ngươi tránh ra đi, dù c·hết ta cũng không theo các ngươi."
Thạch Li chùi nước miếng trên miệng, liếm môi nói: "Mỹ nhân càng vùng vẫy thì Thạch Li ta càng thích, cứ dần dần sẽ thuần hóa được nàng, ngoan ngoãn đi theo ta nào. Bọn bây bắt nàng lại, về nhà ta cho các ngươi cùng nhau hưởng thụ."
Dương Cảnh Bình nghe thấy thì gân xanh nổi hết lên, nghe qua biết được đám người này tính giở trò hèn hạ với tỷ tỷ, nộ hỏa trong lòng bứng c·háy d·ữ d·ội.
Trong bốn tên, kẻ đầu tiên vừa đến gần tỷ tỷ thì Dương Cảnh Bình tốc độ như u minh luồng ra phía sau, một chưởng đấm tên đó hộc máu văng xa mười trượng. Thậm chí tên vừa bị hắn đánh vẫn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì bụng như muốn rách ra, một chưởng đó khiến gã ói máu, văng rầm vào một ngôi nhà gần đó.
Ba tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin trước mắt, người thường thì làm sao một đấm khiến người khác bay ra đến vậy, còn cảm nhận được một luồng sức mạnh áp bức không ngừng toả ra bên trong cơ thể thiếu niên.
"Tiên nhân, là tiên nhân. Tiểu nhân có mắt như mù, ngài là tiên nhân xin hãy tha cho lỗi lầm của phàm nhân thấp hèn này."
Ba tên còn lại sợ hãi quỳ xuống, đập đầu xuống đất xin tha.
"Cút, các ngươi còn dám động vào tỷ tỷ của ta thêm lần nào thì đừng trách ta độc ác."
Trong đám có tên sợ tè cả ra quần, bọn chúng bỏ chạy ôm đồng bọn đã b·ị đ·ánh văng vào ngôi nhà cấp tốc rời đi.
Thế giới này đúng là thực lực vi tôn, nếu hắn không có sức mạnh thì tỷ tỷ chắc giờ đã bị đám người đó bắt đi rồi. Nắm đấm trên tay hắn siết chặt lại, đúng là chỉ có lực thực mới bảo vệ tốt được người thân.
"Tỷ không sao chứ, bọn chúng cho dù có mười cái mạng cũng không dám đến tìm tỷ nữa đâu."
Dương Ngọc Linh vẫn còn chút hoảng sợ, tay vẫn cứ ôm chặt lấy Khải An, đúng là tình thâm mẫu tử.
"Cảm ơn đệ đệ, vẫn may có đệ ra tay nếu không e là..."
"Tỷ còn nhớ không? Đệ lúc nhỏ từng hứa sẽ bảo vệ tỷ, hiện tại đệ đã có năng lực đó, nếu đám người kia còn dám quay lại thì đệ không ngại khiến bọn chúng tàn phế đâu."
Dương Ngọc Linh biết đệ ấy đã là tiên nhân, không giống với người ở nơi đây, do dự một chút cũng nói: "Nếu vậy tỷ vẫn còn một chuyến muốn nhờ đến đệ, không tiện nói chuyện ở đây, theo tỷ về nhà đã."
Một lúc đi bộ cũng vào bên trong nhà của tỷ tỷ, hắn không nghĩ đến tỷ tỷ lại có thể ở một nơi như thế này. Căn nhà hết sức rách nát cũ kỹ, ở đó chỉ có duy nhất ba gian phòng nhỏ bé, bên trong trống trãi quá mức, không có một vật dụng gì đáng tiền, bức tường đến nền gạch còn sót lại vết tích của sự đập phá, nhiều nơi nứt mẻ nghiêm trọng.
Dương Cảnh Bình nhìn một lúc, lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ sao lại ở nơi rách nát đến thế, thậm chí còn không có đến một viên đá lam thạch để chiếu sáng nữa?"
Dương Ngọc Linh ánh mắt u buồn, liền cho con gái ra bên ngoài chơi một lát, sau khi trong nhà chỉ còn hai người, mới buồn bã kể lại mọi việc: "Tất cả đồ đạc có giá trị trong nhà đều đã bị tên Thạch Li kia c·ướp hết. Tướng công của tỷ từng làm buôn bán nhỏ nhưng tên kia vì thích tỷ nên đã p·há h·oại việc làm ăn, sau đó gia đình tỷ tán gia bại sản. Tên đó vẫn không chịu yên còn giở thủ đoạn hãm hại tướng công của tỷ, đổ thừa tội ă·n c·ắp và đã bị nhốt ở trong nhà trưởng thôn."
"Thạch Li là con trai của trưởng thôn, gia thế vô cùng to lớn. Hắn ta đã từng đến đây dụ dỗ tỷ, hắn đem rượu đến và nói chỉ cần uống với hắn thì sẽ thả tướng công của tỷ ra bên ngoài. Nhưng không ngờ tên mập đó lại hạ thuốc mê, sau khi thấy tỷ ngất đi hẳn đã làm nhục tỷ..."
"Tỷ hôm đó khi biết được đã không thiết sống nữa, nhưng Khải An vẫn còn quá nhỏ, tướng công thì lại b·ị b·ắt, nếu vậy thì không còn ai chăm sóc con bé!"
Dương Cảnh Bình nộ khí bốc lên, hại tỷ tỷ tán gia bại sản, làm nhục tỷ tỷ người mà hắn yêu thương nhất, lại còn hãm hại đến tướng công của tỷ tỷ.
"Tướng công của tỷ tên là gì?"
"Chàng tên Khải Uyên, khuôn mặt toàn là sẹo do bị Thạch Li đ·ánh đ·ập. Tỷ không mong gì cả, chỉ cần đệ có thế cứu phu quân của tỷ ra ngoài là được rồi."
Dương Cảnh Bình đứng bật dậy, nói: "Tỷ chơi với Khải An đi, chờ đệ mang huynh ấy về."
Dương Ngọc Linh thấy đệ đệ trước khi đi liền dặn dò: "Tỷ biết đệ là người tu tiên, nếu không được thì thôi đừng quá cố biết chưa."
Tỷ tỷ đúng là tính tình không thay đổi chút nào, lúc nào cũng dặn dò cẩn thận. Dương Cảnh Bình gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lúc sáng tuy hắn đã dạy dỗ bọn chúng được một bài học, nhưng nếu sau này Dương Cảnh Bình không còn ở lại nơi này thì phải làm sao?
Nhất định bọn chúng sẽ quay lại hãm hại, thậm chí còn tồi tệ hơn là làm nhục tỷ tỷ thân yêu của hắn. Để bảo vệ người quan trọng thì nhất định phải g·iết hết tất cả những kẻ không đáng tồn tại này, điều tàn ác nhưng đem lại kết quả tốt thì cho dù thiên hạ có gièm pha thì hẳn vẫn làm.
"Đụng vào tỷ tỷ của ta, các ngươi đều phải c·hết."
Dương Cảnh Bình phẩn nộ nói lớn. Hiện tại là lúc hắn tỉnh táo nhất, không bị con quỷ thúc dục, nhưng Dương Cảnh Bình lại suy nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ là g·iết c·hết hết tất cả những người dám đụng đến tỷ tỷ.