Chương 28: Trả Thù
Ngày cuối cùng trước khi cuộc thi tam đại tông môn diễn ra.
Dương Cảnh Bình sau khi trở về từ thế giới linh hồn thì bản thân đã có một chút thu hoạch ngoài ý muốn, đó là lĩnh ngộ được sự tiến hóa công pháp điều khiển khôi lỗi trở thành khống chế mục tiêu. Ngoài ra khi bản thân ở ranh giới sinh tử cũng khiến hắn thực tỉnh được bản năng sinh tồn, tư duy ứng biến đã nhạy bén hơn rất nhiều.
Hắn cũng biết một hạn chế rất lớn khi sử dụng bộ công pháp này, là 10 sợi dây của hắn chỉ có xuyên qua lớp da cũng như những bộ quần áo thông thường tuyệt chứ không thể thấu qua được các bộ áo giáp, xem ra đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của bộ công pháp này.
"Cốc cốc"
Dương Cảnh Bình đang tu luyện trong phòng thì bất ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.
Sau khi mở cửa thấy một thân hình già nua, khuôn mặt hằn những nết nhăn, không ai khác là lão sư Đỗ Mạnh. Trên tay ông ta có một chiếc xe lăn, hình như là muốn nhờ hắn đưa cho Thiên Hậu.
Dương Cảnh Bình cúi người hành lễ, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Lão sư có chuyện gì vậy?"
Đỗ Mạnh thân hình già nua ốm yếu, thở dài não nề, một lúc mới mở lời: "Con bé lúc nào cũng nhắc đến ngươi hết, ta mang đồ ăn đến con bé không nói chuyện với ta câu nào. Mấy tháng nay ngươi tu khắc khổ rồi, ngày cuối cùng nên buông lỏng một chút dẫn tiểu muội của ngươi đi dạo chơi đi."
"Lão sư chiếc xe lăn của ngài, ta sợ tiểu muội không chấp nhận được hiện thực, liệu có cách nào giúp muội ấy đi lại được không?"
Đỗ Mạnh thân hình khẽ rung, sắc diện hết sức đau khổ, nhìn qua Dương Cảnh Bình cũng đã biết được đáp án, nên cũng không muốn hỏi thêm.
"Được rồi, lão sư cứ yên tâm để ta giúp ta ngài đem lên phòng cho muội ấy."
▫️▫️
▫️
Thấy Dương Cảnh Bình bất ngờ bước vào phòng, Thiên Hậu mừng rỡ gọi: "Ca ca, sao giờ mới đến thăm muội vậy?"
Dương Cảnh Bình đi đến gần giường, sờ đầu tiểu muội, nhẹ nhàng nói: "Huynh dạo này bận bịu nhiều việc nên không đến thăm muội được, muội gần đây có ăn uống đầy đủ không đấy?"
"Muội nhớ ca ca lắm!"
Thiên Hậu nói xong bất ngờ vòng hai tay ôm lấy Dương Cảnh Bình, như sợ hắn sẽ bỏ đi vậy.
"Đừng bỏ mặc muội mà!"
Dương Cảnh Bình có chút bất ngờ, bản thân bận rộn không đến đây nhiều lần vậy mà tình cảm huynh muội này lại sâu đậm đến vậy.
"Huynh sao bỏ mặc tiểu muội đáng yêu thế này được chứ, đừng nhõng nhẽo nữa, để huynh dẫn muội ra thôn của huynh chơi, có chịu không nè?"
Thiên Hậu nghe xong khuôn mặt trở nên tươi tắn, cười đáp: "Có, ca ca là tốt nhất!"
Dương Cảnh Bình trong lòng có chút xúc động, sau đó lấy trong chiếc nhẫn trữ ra chiếc xe lăn mà lão sư nhờ hắn đưa cho tiểu muội.
"Ca ca, cái này huynh tự làm cho muội à?"
Dương Cảnh Bình suy nghĩ một lúc, không thể nhắc chuyện lão sư trước mặt tiểu muội, chỉ có thể nói qua loa cho qua chuyện.
"Đúng vậy, để huynh dìu muội lên nhé."
Thấy Thiên Hậu gật đầu, sau đó dang hai tay ra, Dương Cảnh Bình lại gần ẫm tiểu muội lên chiếc xe lăn, rồi đặt ngồi ngây ngắn bên trên.
"Vừa y luôn, tạm thời muội di chuyển tạm bằng chiếc xe này đi, nhất định huynh sẽ nghĩ cách giúp muôi đi lại bình thường. Thôn huynh có một nơi vui lắm, giờ dẫn muội đi chơi nhé."
Dương Cảnh Bình đã lâu không trở lại thôn, hắn cũng muốn đến thăm tỷ tỷ ở thôn Do Nha lần cuối, vì có lẽ dịp này đi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Không biết cuộc sống của tỷ tỷ thế nào rồi, vừa dịp cũng dẫn tiểu muội đến đó chơi một lần.
Thiên Hậu có vẻ rất tin tưởng người ca ca này, ngoan ngoãn nghe lời không hề có chút hoài nghi nào.
Dương Cảnh Bình nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn ra khỏi phòng trưởng lão, một lát rời khỏi Tam Tông.
Bên ngoài sân là những bông hoa thiên sắc bảy màu đang đón nắng ban mai, tỏa hương thơm ngát ra khắp nơi. Mùa xuân cũng là lúc hoa cỏ sinh trưởng dồi dào, nở rộ nhiều nhất.
Đám đệ tử đạt đến luyện thân đang chăm chỉ tu luyện thể chất ngoài trời, một số khác thì đang luyện kiếm. Bất ngờ thấy sự xuất hiện của Thiên Hậu, lúc đầu nhìn qua thì không thấy được chân đã hóa đá của tiểu muội vì đã bị bộ đồ dai che khuất, nhưng vài người trong số lập tức nhận ra vẻ bề ngoài là hắc y nhân b·ị đ·ánh trọng thương và rơi ra chiếc khăn che mặt, chính là thiếu nữ kiều diễm đang ngồi trên chiếc xe lăn kia.
Đám người tầm 5 đến 7 tên hùng hổ tiến đến, chặn trước đầu xe lăn, hắng giọng lên tiếng: "ha ha, muội muội xinh đẹp thế này mà lại là con quái vật lần trước sao?"
"Tên kia là mầm bệnh trong thôn giờ dắt theo con quái vật vậy thì đúng quá rồi con gì."
"Ha ha..."
Đám này vẫn cứ trò cũ lập lại không biết chán hay sao, hắn cũng đâu còn thiếu niên dễ bắt nạt ngày nào.
Thấy tiểu muội bên cạnh hai mắt hơi ươn ướt, có lẽ như sắp khóc, hắn trong lòng không thế chịu được nữa. Tiểu muội so với hắn cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi, là thiếu nữ xinh đẹp mới lớn, bị người ta gọi là quái vật thì khó tránh được đau khổ trong lòng.
Dương Cảnh Bình đi đến chắn trước đầu xe lăn, cũng không để ý đến bọn chúng, cúi người nhìn tiểu muội, nhỏ nhẹ nói: "Nước mắt nữ nhi quý giá lắm, đừng để vì mấy tên không ra gì này mà phải rớt xuống. Có huynh ở đây thì không ai bắt nạt muội được đâu."
"Tiểu tử, ngươi nghĩ mình..."
Tên trong đám đông chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận một cổ sát khí đáng sợ không ngừng toả ra, hắn liền chạy ra phía sau đồng bọn.
Dương Cảnh Bình lạnh lùng nhìn đám người phía, nói: "Các ngươi có thể phạm đến ta, nhưng dám đụng đến người thân của ta thì cho dù là huynh đệ đồng môn thì ta cũng khiến ngươi hối hận vì những gì đã nói."
"Chúng ta đông người mà sợ gì tên tiểu tử đó, tất cả cùng lên đi."
"Phải đó, cùng nhau lên hết đi."
Dương Cảnh Bình nhắm bên mắt lại định triều hồi Quỷ Thú, thì bất ngờ bên trong Tam Tông xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp vô cùng, thu hút toàn bộ ánh nhìn đương trường, chính là Hằng Như Sương, vị sư tỷ đẹp như hoa như ngọc.
Hằng Như Sương tiến lại gần đám người, thấy Dương Cảnh Bình thì nhãn tình sáng lên, sắc mặt có ửng hồng, nhỏ nhẹ hỏi: "Sư đệ có chuyện gì mà ở đây ồn ào vậy?"
Dương Cảnh Bình chỉ tay vào đám người phía trước, kể lại mọi việc: "Bọn chúng dám bảo tiểu muội là quái vật, đã vậy còn hênh hoang chặn đường đi nữa, đệ định dạy dỗ cho chúng một bài học."
Hằng Như Sương quay người nhìn, cũng không để ý đến đám mồm rỗng kêu to này, ngữ khí khing thường: "Nếu ai đọng đến hai người bọn họ thì sẽ đồng thời đắc tội đến Hằng Như Sương ta. Còn không mau tránh ra?"
Mấy tên kia liền đưa mắt nhìn nhau, đắc tội đến Sương sư tỷ là đồng thời đắc tội đến trưởng lão, cho chúng ba cái gan cũng không dám trêu chọc vào, liền nhanh chóng như thủy triều dạt ra hai bên chừa lối cho người khác đi qua.
"Sư tỷ chuyện này không thể dễ dàng cho qua vậy được, ta đã hứa sẽ bảo vệ tốt tiểu muội, bọn chúng dám xúc phạm danh phẩm của tiểu muội ta, cần phải quỳ xuống xin lỗi thì ta mới bỏ qua được."
Một tên trong số đó tức giận quát: "Tiểu tử thối, bọn ta vì Sương sư tỷ mới nhún nhường cho ngươi, vậy mà không biết tốt xấu, muốn bọn ta quỳ xuống xin lỗi á, gia gia của người còn chưa đến lượt đâu."
Tên vừa nói xong cuối cùng không nhịn được, lao đến t·ấn c·ông Dương Cảnh Bình.
Vừa hay hắn đã lĩnh ngộ được cách sử dụng công pháp khôi lỗi mới, đây là cơ hội tốt nhất để xem thành quả. Một sợi dây trong suốt tựa như vô hình bay đến dính vào chân tên kia, vì độ mỏng của sợi dây mắt thường không thể nhìn rõ được.
Sau khi đã dính vào chân tên kia, Dương Cảnh Bình lập tức tụ sắc khí vào sợi dây khóa chặt một chân hắn lại.
"A...A..."
Sau khi bị khóa do đang chạy nhanh nên tên đó lập tức bị khựng lại, vì không làm chủ được ngã cắm mặt xuống đất, đau đớn la lên.
Đám đông nhìn cảnh tượng liền cười lớn, tên hậu đậu này chỉ có việc chạy đến cũng bị ngã, một số thì chán không muốn nói, còn lại thì bật cười chế giễu.
Sau khi ngã xuống, tên đó cho dù cố thế nào cũng không đứng lên được, một chân hoàn toàn không thể cử động được.
"Chuyện gì thế này, chân ta bị làm sao vậy?"
Dương Cảnh Bình liền kéo mạnh sợi dây, làm chân tên đó bị xoay thành một vòng, lập tức xương cốt ở chân đều gãy vỡ hết.
"Aaaa... Thằng khốn nạn kia, mày dám làm gãy chân tao, sau này nhất định tao sẽ tính sổ hai đứa bây."
Đúng là cái miệng hại cái thân, Dương Cảnh Bình lúc đầu chỉ muốn giáo huấn một chút, trước bọn chúng làm hắn tàn phế, suýt thì bỏ mạng, một chân đã là quá nhẹ nhàng rồi. Không ngờ trong câu nói của tên kia là hai người, vậy để lại mối hậu họa này thì tên đó nhất định sẽ nhắm đến tiểu muội.
Dương Cảnh Bình sau sự tan biến của Quỷ Mị, hắn đường như bị một cổ suy nghĩ g·iết chóc bao trùm, dịch thị là sức mạnh của quỷ đang thúc dục hắn g·iết người.
Dương Cảnh Bình dùng bốn sợi dây, lần lượt cắm vào hai chân và tay tên đó, sau đó vặn tròn như trái bóng, thậm chí nghe cả tiếng "Rắc rắc..." chân tay tên đó ngay lập tức bị gãy nát, trở thành một phế nhân.
Đám người chứng kiến cảnh tượng đều thất kinh sợ hãi, nghĩ đến cảnh tượng bản thân sẽ giống như tên vừa rồi, bọn chúng đều quỳ giục hết xuống đất, đồng thanh la lên: "Xin lỗi, bọn ta sai rồi, tha cho ta đi..."
Bất ngờ trong đầu óc hắn xuất hiện một giọng nói lạ: "Quỷ Vương g·iết chúng đi, g·iết... Giết, g·iết..."
"Sự đệ hãy nương tay đi, chuyện này không được làm lớn."
Nhờ Hằng Như Sương lên tiếng, Dương Cảnh Bình mới thoát ra khỏi sự thúc dục của giọng nói kia, một lúc mới hồi phục lại được sự tỉnh táo.
"Các ngươi đi đi, tốt nhất đừng đọng vào tiểu muội của ta, không thì kết quả còn hơn cả tên vừa rồi."
Bọn chúng như nhặt được cái mạng nhỏ, nhanh chóng kéo nhau rời khỏi nơi đây.
Thiên Hậu có chút hoảng sợ vì tình huống vừa rồi, sau khi thấy bọn kia đã rời đi, mới nói: "Cảm ơn ca ca đã bảo vệ muội, đều do muội nên huynh mới như vậy, liệu muội có đem lại phiền phức cho huynh không?"
Dương Cảnh Bình cúi người thấp xuống, nhẹ nhàng sờ đầu tiểu muội, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Huynh đã hứa sẽ chăm sóc muội thật tốt mà, đừng nghĩ ngợi gì lung tung."
Hằng Như Sương từ lúc đến đây cũng có thắc mắc về người tiểu muội này, liền đưa mắt với Dương Cảnh Bình, ra ý giới thiệu người này cho nàng.
Dương Cảnh Bình tựa hồ quên mất, gãi đầu nói: "Xin lỗi sư tỷ, ta quên giới thiệu đây là Thiên Hậu, là muội muội tốt nhất của ta."
"Còn người này là Sương sư tỷ, là người yêu của huynh, hai người làm quen đi."
"Ui da!"
Dương Cảnh Bình thấy sau lưng bỗng nhiên nhứt nhói, thì ra bị nàng nhéo mạnh vào.
Hằng Như Sương đỏ hết cả mặt, không thèm để ý đến hắn, cười nói với Thiên Hậu: "cứ gọi là tỷ tỷ được rồi, nếu tên kia dám làm chuyện gì xấu hổ với muội thì cứ việc nói với tỷ, nhất định tỷ sẽ ra tay đòi lại công đạo giúp muội."
Dương Cảnh Bình lắc đầu cười khổ, trong hắn giống k·ẻ g·ian ác lắm sao?
Thiên Hậu bất ngờ lại có thêm một vị tỷ tỷ, nhìn qua là biết người này với ca ca nhất định có quan hệ không tầm thường, một lúc mới nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, ca ca là người tốt sẽ không bắt nạt muội đâu."
Hằng Như Sương biết rõ tính tình sư đệ, ngày thường lúc nào cũng hiền lành dễ gần, có điều như khi chiến đấu trong hắn lại như một con người khác, đôi lúc đến nàng đã ở bên cạnh hắn gần mười năm cũng cảm thấy có gì đó xa lạ.
Hằng Như Sương dịu dàng nhìn Dương Cảnh Bình, sau đó hỏi: "Theo con đường này là sẽ đi xuống núi, hai người định đến thôn Do Nha à?"
"Đệ định dẫn tiểu muội vào thôn chơi, sư tỷ nếu không bận thì đi chung đi."
Hằng Như Sương mỉm cười, nói: "Tỷ vừa mới đột phá xong nên cũng không bận, vậy thì cùng đi thôi."
Trên đường đi Dương Cảnh Bình hỏi: "Không biết sư tỷ đột phá đến cảnh giới nào rồi?"
Hằng Như Sương đôi mắt long lanh, đắc ý nói: "Tỷ hiện tại đã là hoàng giai tầng thứ ba, đã đạt đến luyện đan tầng thứ sáu, cũng sắp đạt đến thú linh và có thể gọi ra một con thú ở đầu rồi."
Theo như những gì lão sư dạy thì hắc giai cần phải luyện khí và luyện thân, hoàng giai cần luyện đan và thú linh.
Luyện khí là cảnh giới đầu tiên đó là đả thông toàn bộ kinh mạch và huyệt đạo để có thể dễ dàng dẫn khí vào bên trong đan điền. Sau đó là luyện thân, hắn cũng đang ở cảnh giới này là cần phải tu luyện gân cốt và da thịt cứng rắn thì mới có thể chiến đấu với quái vật được.
Còn hoàng giai phải vượt qua luyện đan 10 tầng, có nghĩa là đan điền chứa sắc khí ở trong cơ thể, cần phải tu luyện để có thể hấp thụ được nhiều sắc khi hơn. Sau đó là thú linh, cảnh giới này tương đối phức tạp, cần phải tiến hóa ba lần mới đột phá lên đến bạch giai.
Thú linh là dùng sắc khí tạo thành một con vật ở trên đỉnh đầu, khi chiến đấu có thể t·ấn c·ông giống như tu sĩ bình thường. Thú linh hoàn toàn không có hình dáng nhất định, nếu ngươi tu luyện nghĩ đến hình dáng cho thú linh thì sẽ tạo ra một thú linh có hình dáng đặc thù không hề giống ai.
Thú linh có thể tiến hoa ba lần, mỗi lần đều sẽ to hơn và mạnh hơn, sức mạnh càng lớn cũng đồng nghĩa với việc tiêu hao sắc khí càng nhiều. Trong chiến đấu thú linh không hề biến mất, chỉ khi tu sĩ không còn sắc khí thì mới tan biến, chỉ khi có chuyện quan trọng thì tu sĩ mới gọi ra dùng.
Dương Cảnh Bình ánh mắt có vài phần ngưỡng mộ, nói: "Sư tỷ lợi hại thật, nhưng sớm muộn đệ cũng đuổi sẽ kịp tỷ mà thôi."
"Đúng rồi, đệ là thiên tài ba tháng đột phá 3 tầng luyện thân mà. Không nói chuyện này nữa, hôm trước mẫu thân gọi đệ đến phòng là có chuyện gì thế?"
Hằng Như Sương suốt ruột hỏi.
Dương Cảnh Bình suy nghĩ một lát, thấy nơi này chỉ có tiểu muội, chắc là không sao đâu, đáp lời: "Mẫu thân tỷ nói là khi nào ta có thể lọt vào hạng thứ 10 của cuộc thi tam đại môn phái, sau đó gia nhập Hoả Thiên Hội thì mới đồng ý suy nghĩ lại việc có nên gả tỷ đi không."
Dương Cảnh Bình lòng bàn tay siết chặt lại, cứng cỏi nói tiếp: "Cho dù thế nào đệ cũng phải dành chiến thắng, như vậy sư tỷ mới có thể ở bên cạnh đệ, như vậy thì tỷ có thể tự do để lựa chọn, không phải làm vật khiến tông môn phát triển."
Hằng Như Sương trong lòng thoáng rung động, nàng tựa như một đoá hoa, chỉ ở bên tình nhân mới có thể nở rộ mà khoe sắc, ánh mắt nàng siết bao nhu tình ngắm nhìn chàng, thời gian cứ như ngưng động lại.
Thiên Hậu ở bên thấy cảnh tượng hai người nhìn nhau như người mất hồn, liền ho khẽ một tiếng.
Cả hai sực tỉnh, đỏ mặt nhìn nhau, Hằng Như Sương đi đến cạnh Dương Cảnh Bình, cùng nhau kéo chiếc xe lăn của tiểu muội đi về phía thôn Do Nha.