Chương 26: Sinh Tử
Dương Cảnh Bình sau khi nghe lời đã đến phòng gặp riêng của lão sư Hằng Như Mộng, hắn đã đúng hẹn đến đứng đợi bên ngoài phòng.
Mãi một lúc lâu sau khi sắp xếp xong mọi sự vụ bên dưới thì Hằng Như Mộng mới trở về phòng, thấy Dương Cảnh Bình cúi người hành lễ, trong ánh mắt bà ta có vài phần khinh thường, không để ý đến hắn, tự bước vào bên trong phòng.
"Ngươi vào đây đi."
Dương Cảnh Bình không dám làm trái ý vội vàng bước vào bên trong.
Trong phòng có phần ngột ngạt, mãi mà không thấy lão sư nói gì, hắn thấy có chút lo lắng.
Qua một lúc Hằng Như Mộng mới lạnh nhạt lên tiếng: "Sương nhi là một thiên tài sở hữu linh hồn tối thượng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Mà ngươi chỉ là một tên đệ tử nhờ vào mười năm mới có được vị trí hiện tại, nếu cho ngươi cả đời cũng không xứng với con bé."
Dương Cảnh Bình trong tâm hơi loạn, nhưng tình huống này hắn đã nghĩ đến trước khi tỏ tình với sư tỷ, liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, đáp lời: "Lão sư, tình cảm mà đệ tử đối với sư tỷ trời cao minh chứng, dù c·hết cũng không phụ nàng."
"Ngươi biết không, người thích con bé ngoài ngươi còn vô số ở ngoài kia, cái ta muốn nói là ngươi tư chất quá tầm thường, ngươi vốn không xứng, tốt nhất nên tránh xa con bé đi, đừng ôm hi vọng nữa."
"Lão sư, có thể hiện tại ta không bằng người, nhưng mười năm nữa chắc gì ta sẽ mãi dặm chân tại chỗ, ta vẫn còn thời gian để trường thành, ngài tốt nhất đừng nên nhìn người khác qua vẻ bề ngoài."
Hằng Như Mộng trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt trở nên hòa hoãn hơn, đáp: "Được rồi, dù sao ta cũng biết chuyện hai đứa thân nhau từ nhỏ, về tinh về lý thì ta vẫn nên cho ngươi một cơ hội. Trong cuộc thi tam đại môn phái sắp đến, nếu ngươi lọt vào trong hạng 10 trong những người giỏi nhất thì ta sẽ cân nhắc lại."
Dương Cảnh Bình trong lòng mừng rỡ, chỉ có một cơ hội mỏng manh thì hắn cũng quyết không từ bỏ.
"Đa tạ lão sư. Đệ tử sẽ không khiến ngài phải thất vọng đâu, nếu như bản thân không đủ năng lực bảo vệ sư tỷ thì ta cũng sẽ chủ động rời đi."
Hằng Như Mộng không ngờ tên tiểu tử này lại hiểu chuyện đến vậy, trong lòng có vài phần tán dương, nói: "Ngươi không làm được thì nên từ bỏ đi. Chuyện con bé phải gã đi là vì sứ mệnh từ khi nó đã sinh ra rồi, tất cả đều vì muốn giúp tông môn được phát triển, ta đây cũng không hề muốn điều này. Thực sự người có thể giúp con bé chỉ có ngươi thôi, nhưng ta vẫn có một điều kiện."
Dương Cảnh Bình trong lòng thắc mắc, có gì mà cần một tiểu bối nho nhoi như hắn thực hiện cơ chứ, liền hỏi: "Điều kiện nếu nằm trong khả năng thì đệ tử nhất định se đốc hết sức."
"Nếu ngươi lọt vào hạng 10 người xuất sắc thì trong Thiên Kiếm Tông, Thanh Vân Môn, thì phải gia nhập vào Hoả Thiên Hội, ngươi có đồng ý không?"
"Chuyện nay đệ tử muốn suy nghĩ thêm, cần phải hỏi ý kiến lão sư, không thể tự quyết định được."
"Ngươi là đệ tử cưng của huynh ấy, cũng khó trách. Ngươi trở về đi suy nghĩ kỹ đi, tu luyện cho tốt, đừng khiến ta thất vọng."
Dương Cảnh Bình ứng tiếng lễ phép rồi rời khỏi gian phòng.
▫️▫️
▫️
Dương Cảnh Bình sau khi trở về phòng, thở dài não nề. Thế giới này đúng là thực lực vi tôn, không bằng người ta thì sẽ bị coi thường.
"Quỷ Mị, có cách gì để ta đạt đến hoàng giai nhanh nhất không? Nếu không thể lọt vào hạng 10 người xuất sắc nhất thì ta không có chút mặt mũi nào để gặp mặt nàng nữa."
Quỷ Mị thân hình nhỏ bé ngồi kế bên cạnh A Lệ, đôi chân thon tha khẽ lay động, tươi cười quyến rũ, đáp lời: "Chủ nhân từ lúc thích vị sư tỷ kia, cứ tưởng đã quên mất ta rồi."
"Quỷ Mị đừng trêu chọc ta nữa, chỉ còn ba hôm nữa thôi, ta cần nhanh chóng gia tăng thực lực."
"Cách thì không phải không có, chỉ có điều không dễ làm đâu chủ nhân, cần phải đánh đổi rất nhiều."
Dương Cảnh Bình ánh mắt sáng lên, vội vàng đáp: "Chỉ cần có cách, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Quỷ Vương cái ngài thiếu là kinh nghiệm thực chiến, để đột phát tu vi tốt nhất không phải là phụ thuộc vào đan dược hay cố gắng tu luyện mà phải đưa bản thân vào hoàn cảnh sinh tử, chỉ khi sự sống và c·ái c·hết bị đe doạ thì ngài mới có thể đột phá tiềm năng nhanh chóng."
"Sinh tử? Vậy ta nên làm gì đây Quỷ Mị?"
"Chủ nhân có một cách là ngủ say, sau đó tiến vào mông cảnh ở thế giới linh hồn, chiến đấu với những con quỷ trong giấc mơ. Ở đây nếu như ngài c·hết thì vĩnh viễn ở thế giới hiện tại cũng sẽ không bao giờ tỉnh dậy, sinh tử hay thực lực ngài tự quyết định đi."
Nếu c·hết trong giấc mơ thì bên ngoài cũng c·hết, Dương Cảnh Bình sắc mặt tái dần. Nhưng không có thực lực thì sẽ bị xem thường, không có sức mạnh thì không thể đem đến quyền tự do cho nàng, vì người hắn yêu, đánh đổi thì có làm sao chứ?
Dương Cảnh Bình sau nghĩ thông suốt cũng quyết định làm theo lời của Quỷ Mị. Hắn nhắm mắt ngủ trên giường, mong là đây sẽ không phải là giấc mơ vĩnh hằng.
Mộng cảnh mờ ảo dần hiện ra trước mắt, không gian nơi đây âm u, chướng khí dày đặc, không nhìn rõ được nông sâu.
"Chủ nhân, chủ nhân..."
Dương Cảnh Bình trong mơ hồ nghe được giọng nói của Quỷ Mị, hắn mơ màng đi theo tiếng động đó. Sau một lúc hắn dần cảm nhận được linh hồn cửu quỷ quen thuộc, có điều lông tóc đều trở nên lạnh buốt.
"Hù...."
Dương Cảnh Bình sợ hãi giật bắn mình, bất ngờ bị Quỷ Mị ở phía sau hù nhát ma, làm quả tim suýt thì nhảy cả ra bên ngoài.
Dương Cảnh Bình nghe giọng nói biết là của Quỷ Mị, sau khi quay lại nhìn nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.
Trong giấc mơ Quỷ Mị lại như thiếu nữ xinh đẹp, da dẻ hồng hào giống như lúc vẫn còn sống trên trần giang vậy. Khoác bên mình một bộ hồng y, thân hình ưu tư diễm lệ, trên mái tóc mượt mà có kẹp một đôi uyên ương đang tình tứ bên nhau, trên eo cũng có một chiếc ngọc bội hình hai con thủy ngư, tựa như là đồ của những cặp đôi tặng cho nhau. Lẽ nào trước khi c·hết đi Quỷ Mị đã sống trong một tình yêu thật đẹp chăng?
Khi ngước lên Dương Cảnh Bình nhất thời nín thở, tựa hồ khó tin vào những gì đang thấy trước mắt. Dung mạo Quỷ Mị ngàn phần ôn nhu tuyệt mỹ, bờ môi mềm mại, cánh mũi tinh xảo, chân mày như hoạ, nụ cười ánh mắt đều làm thiên hạ mê say.
Quỷ Mị trợn tròn đôi mắt đẹp, lớn giọng: "không phải ngươi muốn đột phá hay sao, nhìn ta làm gì chứ?"
"Không ngờ lúc cô còn sống lại xinh đẹp đến như vậy!"
Quỷ Mị tựa hồ không để ý đến, nhạt nhẽo đáp lời: "Ta đ·ã c·hết quá lâu rồi, những tình cảm hay ngũ giác đều đã quên hết, ngươi nên tập trung đi. Những con quỷ trong mơ tu vi chỉ ngang với ngươi thôi, phải cố vượt qua ải này, ngươi đừng c·hết đấy."
Xong câu thấy Quỷ Mị lại biến nhỏ ngồi kế bên con rối A Lệ, miệng thì lẩm bẩm gì đó trong, sau đó một bóng trắng xoẹt đến, chính là Quỷ Thú.
Có điều thân thể Quỷ Thú đã nhỏ lại chỉ bằng với hắn, xem ra đúng như lời Quỷ Mị là thực lực của chỉ ngang với hắn.
Quỷ Thú bay đến t·ấn c·ông, đôi cánh hình ngôi sao quay tròn lại như cây kim, tốc độ không thể đương cự nổi.
Dương Cảnh Bình cười khổ, tuy nói kích cỡ ngang nhau nhưng thử hình dung người bình thường chiến đấu với sư tử hay hổ, báo thì như không hề có chút khả thi nào.
Dương Cảnh Bình cảm nhận được một cổ t·ử v·ong đang áp đến, gió mạnh thổi đến chính là Quỷ Thú, hắn sợ hãi lùi về phía sau, giây phút sinh tử quan đầu, hắn lách mình tránh qua một bên nhưng bàn tay vẫn bị sướt qua đôi cánh, rách thành một đường dài.
Thấy máu nơi cánh tay chảy xuống, cơn đau này không thể nào là mơ được, hoàn toàn trận đấu này là sinh tử, nếu hắn thật sự c·hết ở đây vậy thì sẽ không bao giờ tỉnh dậy được.
Hình ảnh sư tỷ hắn yêu thương một lần nữa hiện hữu trong tâm trí, hắn tuyệt đối không thể giục ngã ở đây được, nhất định phải nghĩ cách khác.
Dương Cảnh Bình xé óng tay áo, sau khi buộc xong v·ết t·hương nơi tay, quay người hỏi: "Quỷ Mị, có cách nào để đạnh bại nó không?"
"Chủ nhân không học công pháp để t·ấn c·ông, nhưng thuật khống chế khôi lỗi là khắc tinh của mọi vật âm, ngài có thể thử xem."
Dương Cảnh Bình nghe lời Quỷ Mị, lấy ra mười sợi dây gắn đầu ngón tay sau đó phóng vào tất cả bộ phận cơ thể Quỷ Thú, tụ sắc khí vào bên trong sợi dây để thực hiện chuyển động cơ thể.
Quỷ Thú không chịu khuất phục, điên cuồng vùng vẩy. Dương Cảnh Bình khuôn mặt tái nhợt, đầu ngón tay trở nên tê dại, mười sợi dây bị kéo mạnh rồi giật lên xuống, một hồi tất cả đều bị đẩy bật ra bên ngoài.
Quỷ Mị có chút lo lắng, nói: "Đây là thế giới linh hồn, cũng đồng nghĩa với lúc hắn mạnh nhất. Tuy tu vi chỉ giảm nhưng ngươi không thể khống chế nổi đâu."
Dương Cảnh Bình thấy cái đuôi giống như con rắn của Quỷ Thú quất đến, liền lập tức nhảy qua hướng khác né tránh, công pháp điều khiển khôi lỗi không hiệu quả thì hắn chỉ có con đường c·hết.
Dương Cảnh Bình bổng nhiên nẩy ra một ý tưởng táo bạo, đó là thay vi lúc khống chế cần tụ hết sắc khí vào toàn bộ 10 sợi dây mới có thể cân bằng chuyển động, thì tại sao lại không dùng duy nhất một sợi và vận dụng toàn bộ sắc khí chứ?
Dương Cảnh Bình vô tình khám phá thêm tác dụng khác của những sợi dây, sau đó hắn bắt đầu thử nghiệm, dùng một sợi dây duy nhất cắm vào phần đuôi, sau đó vận toàn bộ sắc khí để khống chế.
Quỷ Thú sau khi phần đuôi bị khóa lại nó không tài nào tiến về phía trước được, chỉ có thể cuộn tròn bản thân lại, xem ra cách này vô cùng hiệu quả.
Dương Cảnh Bình trong lòng vui mừng, quả nhiên đặt bản thân vào nghịch cách mới có thể đột phá được.
Sau khi lĩnh ngộ được thì hắn không giấu được kích động trong lòng. Nếu đánh nhau với con quái vật có bốn chân thì chỉ cần khóa chặt một chân nó lại vậy thì toàn bộ cơ thể nó sẽ bị đứng khựng lại, không tài nào hành động được.
Dương Cảnh Bình muốn thử thêm một cách khác đó là cắm vào cơ thể của Quỷ Thú 10 sợi dây nhưng 7 phần sắc khí là để khống chế chuyển động của thân dưới, 3 phần còn lại là các bộ phận t·ấn c·ông ở thân trên.
Quả nhiên là có hiệu quả, Quỷ Thú giờ đây hoàn toàn bị hắn khống chế.
Bộ phận của phần lớn quái vật đều có nhiều chỗ giống như con người, chân là tay là thứ khỏe nhất nên sắc lực cần phải truyền vào vị trí đó nhiều hơn, thì mới có thế điều khiển bọn chúng được.
Quỷ Mị mỉm cười, vỗ tay vài cái, tán dương: "Chúc mừng Quỷ Vương đã vượt ải đầu tiên của Quỷ Thú, ngài đúng là thiên phú hơn người mới đó đã hiểu được cách sử dụng công pháp khôi lỗi có hiệu trong thực chiến như vậy quả."