Chương 25: Thể Hiện
Thấm thoát đã ba tháng trôi qua, chỉ còn ba hôm là đã đến đại hội lớn.
Trong khoảng thời gian này cơ thể Dương Cảnh Bình ngày đêm phải chịu đòn của Quỷ Tướng nên đã đột phá đến luyện thân tầng thứ ba, và tiến đến hắc giai tầng thứ sáu. Thân thể được mài dũa vô cùng cứng cỏi, giờ hắn thậm chí có thể dùng tay không đấm gãy được cả tảng đá lớn.
Luyện thân tầng thứ 3 chỉ là khởi đầu, nếu đạt đến tầng thứ 6 thì thân thể có chịu được công kích toàn lực của quái vật cấp một, còn đến tầng thứ 9 thì sẽ miễn nhiệm hoàn toàn với nóng lạnh, thậm chí rớt xuống dung nham hay núi lửa cũng có thể an toàn bước ra.
Lão sư Đỗ Mạnh biết chuyện này thì rất hài lòng về kết quả tu luyện của Dương Cảnh Bình, thậm chí chuyện ba tháng đột phá 3 tầng luyện thân đã nổi lên một trận xôn xao vô cùng lớn ở Tam Tông. Nên biết để vượt qua 7 tầng luyện khí Dương Cảnh Bình mất đến 10 năm mới đạt đến được, nên càng khiến nhiều người hoài nghi thực hư chuyện này.
Thật ra cũng dễ hiểu vì thời gian trước hắn không hề chú tâm việc tu luyện để đột phá cảnh giới mà chỉ cố gắng tìm hiểu sức mạnh cửu quỷ trong con mắt tím. Mỗi khi thất bại đều làm cơ thể hắn kiệt sức, thành ra tiến độ tu luyện bị chi phối rất nhiều, nếu không thì chỉ cần 5 năm hay 3 năm là hắn đã đột phá từ lâu rồi.
Tuy nói tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh nhưng để so với Hằng Như Sương đã đến hoàng giai thì vẫn còn kém qua xa.
Trong thời gian này Dương Cảnh Bình với Hằng Như Sương tuy lúc gặp gỡ riêng tư thì có phần giữ gìn khoảng cách với nhau, nhưng trước mặt đám đông thì luôn cố ý tỏ ra thân mật với nhau, còn nắm tay trước thanh thiên bạch nhật, khiến đám đông được một phen bàn tán xôn xao. Chuyện này là vì cả hai muốn chứng tỏ đã có tình cảm với nhau để lão sư Hằng Như Mộng không phải gả nàng đi.
Tin tức này cũng đã lọt vào tai lão sư Hằng Như Mộng nhưng bà ta nghĩ Dương Cảnh Bình với Hằng Như Sương từ lâu đã có mối quan hệ tốt hơn đám đệ tử bình thường, nên chỉ nghĩ là tin đồn vô căn cứ cũng không để ý đến.
▫️▫️
▫️
Đông qua xuân đến, không khí lạnh lẽo của mùa đông cũng trôi qua. Nguyên tố trên trời cao hoà cùng ánh dương quang của sắc xuân, tạo nên những màu sắc đan xen lấy nhau như một tấm áo bảy màu ôn nhu ấm áp, tựa như tiên cảnh chốn bồng lai.
Sáng sớm, bên trong Tam Tông thì các vị lão sư đã tập hợp tất cả mọi người xuống dưới. Đám đệ tử đều biết rõ mục đích lần mà lão sư gọi đến là vì chọn ra những đệ tử xuất sắc tham gia đại hội của ba môn phái được diễn ra ở Hoả Thiên Hội.
Sự kiện này một giáp mới có một lần, hai lần trước là của Thiên Kiếm Tông và Thanh Vân Môn, nên lần này mọi thứ đều được diễn ra ở Hoả Thiên Hội, có thể nói vô cùng rộng lớn, thu hút hơn cả ngàn người tham gia.
Trong ba vị thì lão sư Đỗ Mạnh giờ đây thân hình già nua, đi đứng còn cần phải chống gậy, nếu ngày thường chắc có lẽ chính là người lên tiếng trình bày những vấn đề này, nhưng giờ lại chuyển giao lại cho lão sư Hằng Như Mộng.
Sau khi nhìn xuống một lượt thấy tất cả đều tự tập thành hàng ngay ngắn và đông đủ, Hằng Như Mộng mới lớn giọng nói: "Như các ngươi biết thì cuộc thi tam đại môn phái chỉ còn ba hôm nữa là sẽ diễn ra. Đây là cơ hội duy nhất khiến các ngươi có thể gia nhập được vào Hoả Thiên Hội lớn mạnh, có được nhiều nguồn tài nguyên phong phú, giúp các ngươi dễ dàng đột phá, có thể ra sức bảo vệ nhân loại."
Ở bên cạnh Đỗ Mạnh cùng Quang Lão Bắc cảm thấy hơi khó chịu, vì trong câu nói chỉ đề cập đến Hoả Thiên Hội, mà hai tông môn còn lại như bị vứt xó xỉnh nào rồi.
Đám đông dần xôn xao bàn tán, tất cả hơn 40 người đệ tử đang xếp thẳng hàng ở đây. Ai cũng tu luyện vì ôm chí riêng, mục đích tu luyện tuy là khác nhau nhưng có lẽ ai cũng có chung một mục tiêu là bảo vệ nhân loại khỏi quái vật bên ngoài kia.
Hằng Như Mộng hai tay chắp sau lưng, nghiêm nghị nói: "Mỗi tông môn hay gia tộc nhỏ lẻ thì chỉ được cấp cho 5 suất tham gia, các ngươi ai tự tin bản thân có đủ năng lực thì mạnh dạn bước lên đây."
Nghe lão sư vừa dứt câu, một nhóm vừa đủ 5 người bước lên phía trước, tên cầm đầu không ai khác là Quang Chiến, gã đã từng đánh cho Dương Cảnh Bình trở nên tàn phế.
Nhóm 5 người này tu vi đều không hề thấp kém, Quang Chiến tu vi đã đạt đến hắc giai tầng thứ 9, luyện thân cũng đạt đến tầng thứ 8 chỉ còn một cách bước nữa là tiến vào hoàng giai. Còn lại đám kia cao nhất cũng chỉ là luyện thân tầng thứ hai, xem ra chênh lệch thực lực với Dương Cảnh Bình không nhiều.
Hằng Như Sương đứng bên cạnh Dương Cảnh Bình, thấy có chút khẩn trương, vội nói: "Sư đệ, chúng ta cùng lên thôi."
Hằng Như Sương nói xong đưa bàn tay ngọc nắm chặt tay hắn cùng nhau bước về phía đám người Quang Chiến.
Lão sư Hằng Như Mộng thấy cảnh tượng này liền cau mày, xem hành động thân mật vừa rồi là chứng tỏ lời đồn hai người yêu nhau là sự thật.
Hằng Như Mộng thần sắc hết sức khó coi, định bước xuống dạy cho cả hai một bài học thì Đỗ Mạnh bên cạnh ngăn cản.
"Có chuyện gì để sau, trước tiên vẫn là nên chọn 5 suất hạt giống tốt nhất."
Hằng Như Mộng đảm nhiệm trọng trách này nên cũng không thể lơ là, bèn đợi đến khi kết thúc mới có thể dạy dỗ cho tên tiểu tử kia một trận được.
Một tên trong nhóm người Quang Chiến trừng mắt nhìn Dương Cảnh Bình, hênh hoang lớn giọng: "Tiểu tử kia, ngươi chỉ ba tháng đạt được ba tầng luyện thân, sao tu vi cao hơn bọn ta được chứ, điều này nhất định có g·ian l·ận, ta không tin ngươi lại có năng lực này."
Đám đông bắt đầu xôn xao, chuyện này chưa từng diễn ra, được biết cảnh giới luyện khí đã khó một thì luyện thân phải khó hơn hai đến ba lần, vậy mà tốc độ tu luyện của Dương Cảnh Bình lại nhanh như vậy, đến các lão sư cũng hoài nghi nữa huống hồ đám đệ tử.
Dương Cảnh Bình đâu còn là tên đệ nhập môn ngày nào, thần tình lạnh lẽo không biểu lộ chút tình cảm nào, đáp: "Thiên phú các ngươi không bằng người thì đừng nên khoác lác, nếu không tin thì ngươi có thể thử."
Tên vừa mở miệng trong nhóm người Quang Chiến là kẻ tu vi thấp nhất trong đám, cảnh giới chỉ là hắc giai tầng thứ tư, đến cả luyện khí vẫn chưa vượt qua 7 tầng, vậy mà bọn chúng lúc nào cũng hóng hách như chó cậy chủ.
"Ta sợ tiểu tử nha ngươi chắc, có giỏi thì dùng tay không đánh nhau đi."
Tên này thực sự là đang khích tướng, thực ra hắn đã chính mắt thấy Dương Cảnh Bình triệu hồi ra Quỷ Thú đánh ngang sức với Hằng Như Sương, nên tên này mới giở trò chỉ dùng sức mạnh nắm đấm.
Vừa lúc Dương Cảnh Bình cũng muốn thử xem nổ lực tu luyện với Quỷ Tướng ba tháng nay có kết quả hay không, hắn liền đáp ứng: "Được, vậy thì dùng nắm đấm phân cao thấp đi."
Trận chiến đầu tiên tranh giành 5 suất hạt giống đã bắt đầu.
Dương Cảnh Bình do mấy tháng chạy bộ trên núi, thân hình đã cứng chắc hơn rất nhiều, hắn chủ động lao đến tên phía trước, cước bộ vô cùng nhanh chóng.
Thấy nắm đấm Dương Cảnh Bình vừa đến, tên này tu vi thấp nhưng lại hóng hách cậy mạnh, gã cũng dùng nắm đấm để mà phản kích.
Hai cú đâm cùng lúc va vào nhau, tên kia do chưa đạt đến luyện thân, nên bị Dương Cảnh Bình toàn lực đấm ngã lăn vài vòng bên dưới đất.
Đám đệ tử chứng kiến nhất thời nín lặng, vậy là tin đồn ba tháng đạt đến ba tầng luyện thân hoàn toàn là sự thật, vậy thì trong số người ở đây ngoài Quang Chiến với Hằng Như Sương e là không có ai là đối thủ.
Dương Cảnh Bình sau khi chiến thắng hắn cảm thấy có chút nhàm chán, cứ tưởng sẽ đánh nhau với tên này thì sẽ được mài dũa bản thân, có thêm kinh nghiệm vậy mà một đòn đã hạ được hắn. Để mà so sánh với lúc lực đấm của Quỷ Tướng với tên này quả thật chỉ như ruồi muỗi.
Từ lâu Dương Cảnh Bình đã bị đám người này bắt nạt, nhưng mà trước kia bọn này còn đám đụng đến Hằng Như Sương, giờ là lúc hắn cũng muốn giải hận, liền chỉ tay về phần nhóm người Quang Chiến, nói: "Ba tên còn lại lên hết đi."
Ba vị lão sư nghe xong nhất thời sửng sốt, Dương Cảnh Bình không ngờ lại có lá gan lớn đến như vậy. Ba tên kia tu vi ít nhất cũng là luyện thân tầng thứ nhất, còn lại đều là luyện thân tầng thứ hai, nếu ba đánh một thì lại càng không có phần thắng.
Đỗ Mạnh lớn giọng hét lên: "Làm càn, hành sự không được lỗ mãng."
Dương Cảnh Bình thần sắc có đến 7 phần nắm chắc, chấp tay về phía lão sư, cung kính đáp: "Đệ tử nói được nhất định làm được, lão sư hãy tin tưởng đệ tử."
Quang Lão Bắc nhếch mép, nói: "Tên tiểu tử ngươi vậy mà đòi đánh ba người tu vi chỉ thấp hơn một chút, đúng là ếch con không biết lượng sức."
Dương Cảnh Bình tựa hồ không để ý đến lời nói ông ta, lạnh lẽo bước lên phía trước.
Hằng Như Sương biết sư đệ không phải là người hành sự lỗ mãng, nhẹ nhàng nói: "Cố lên, đừng để thua đấy."
Dương Cảnh Bình quay người về phía sư tỷ, sau đó ôm nàng vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Đám người này lần trước bắt nạt tỷ, hôm nay ta sẽ trả lại gấp bội."
Hằng Như Sương bỗng ngẩn ra, thì ra đệ ấy vì chuyện của 10 năm trước, hoàn toàn trận đấu này là vì nàng.
Lão sư Hằng Như Mộng bên dưới chứng kiến cảnh tượng hai người ôm nhau, tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên.
Một tên trong nhóm người Quang Chiến, mở miệng: "Tiểu tử không biết trời cao đất dày, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tàn phế giống như lần trước, và cút khỏi danh sách này."
Ba tên cùng lúc lao đến vay lấy Dương Cảnh Bình, bị t·ấn c·ông từ ba hướng làm hắn thấy có chút khó khăn.
Dương Cảnh Bình cứ dùng lực đánh một tên thì hai tên con lại phía sau dùng quyền cước đấm đá vào lưng hắn, qua vài lần giao thủ thì hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Tuy là nói bị ăn đòn nhiều hơn là đánh trung, nhưng với hắn thì lực đấm của bọn chúng so với Quỷ Tướng vẫn chỉ như là gãi ngứa mà thôi.
Dương Cảnh Bình qua vài lần giao thủ đã tinh ý phát hiện, nếu hắn cứ đánh một tên thì hai tên con lại sẽ lập tức đánh đến, nếu hắn thực hiện một đòn đánh giả, dẫn dụ hai tên phía sau thì nhất định sẽ có lợi thế.
Dương Cảnh Bình ngưng thần giới bị, hắn làm động tác giả đánh về trước, tên trước mắt vừa thấy chuyển động của hắn thì lập tức lui về. Hai tên phía sau lập tức toàn lực đánh về Dương Cảnh Bình, bọn chúng phát hiện có gì đó không đúng thì cũng đã quá muộn.
Dương Cảnh Bình quay người chụp hai cánh tay, dồn sức siết chặt, thậm chí còn nghe cả tiếng "rắc" sau đỏ kéo hai cánh tay như sắp gãy ra về phía hắn, làm người xem đều không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
"A... A...A"
Hai cánh tay đã bị Dương Cảnh Bình làm gãy đứt, bọn chúng đau đớn la lên thất thanh.
Khi thấy hai tên này đã không còn khả năng chiến đấu, Dương Cảnh Bình định buông tay ra, thấy có gì đó bất thường.
"Hàn Băng Chưởng."
Bất ngờ một tên giở thủ đoạn bỉ ổi, dùng cả công pháp đã ước hẹn từ trước là cấm sử dụng. Sau đó một chưởng đánh vào bụng Dương Cảnh Bình, khiến hắn đau đớn bị dư lực đẩy lùi ra xa ba trượng.
Dương Cảnh Bình tuy luyện tập chịu đòn từ Quỷ Tướng nên được mài dũa khỏe rất nhiều so với tầng thứ 3 hiện tại nhưng đòn vừa rồi đã làm hắn nội thương bên trong, hàn khí xâm nhập vào nội thể, khiến sắc khí trong đan điền trở nên r·ối l·oạn.
Đám người chứng kiến đều khinh ghét ra mặt, nói lớn: "Tên vô liên sỉ kia vậy mà dùng cả công pháp."
"Đúng đó đã ba đánh một còn giở thủ đoạn hèn hạ nữa."
"..."
Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán.
Đỗ Mạnh sắc mặt trở nên hết sức khó coi, Dương Cảnh Bình là đệ tử mà ông ta yêu quý nhất, định ra tay thì Quang Lão Bắc kéo lại.
"Đây là chuyện của hậu bối, huynh thấy đó tên đệ tử kia của huynh cũng đã phế một tay của hai đệ tử kia, cái này gọi là ăn miếng trả miếng."
Đỗ Mạnh nhổ nước bọt xuống đất, giận dữ quát: "Hảo, hay cho câu ăn miếng trả miếng. Thế 10 năm trước con ngươi đánh đệ tử ta tàn phế, suýt nữa thì m·ất m·ạng, ta chưa tính lên đầu con ngươi vậy mà nói vậy trước mặt ta."
Không ai nhường bộ ai, không khí chốc lát trở nên vô cùng căng thẳng.
Qua một lúc Dương Cảnh Bình đã điều hòa lại được sắc khí bên trong đan điền, hắn lấy tay lau nhẹ giọt máu chảy ở khóe môi, ngưng thần lạnh lẽo nhìn ba tên phía trước.
Đúng là thế gian loại người nào cũng có, nếu muốn thế giới tốt đẹp hơn thì nên diệt trừ hết tất cả.
"Giết bọn chúng, g·iết hết đi..." Giọng nói không hiểu từ đâu cứ hiện trong đầu Dương Cảnh Bình, như muốn thúc dục hắn làm điều tàn ác nhất.
Quỷ Mị ở vai Dương Cảnh Bình gọi lớn: "Chủ nhân tỉnh táo lên, đừng để linh hồn quỷ khác khống chế cơ thể của ngài."
Giọng nói của Quỷ Mị đã giúp Dương Cảnh Bình nhanh chóng tỉnh táo lại được. Hắn sờ đầu Quỷ Mị trên vai, ra ý cảm ơn, sau đó tiếp tục với trận chiến.
"Nếu các ngươi đã dùng đến công pháp, vậy thì cứ thế mà làm, ta cũng Không sẽ không nương tay nữa."
Dương Cảnh Bình nhanh chóng sử dụng sức mạnh của con mắt tím, triệu hồi ra Quỷ Thú, hình dáng như rắn như có 6 cái tai, to lớn dị hờn. Sau đó Dương Cảnh Bình đã dùng công pháp khôi lỗi điều khiển toàn bộ chuyển động lao lên t·ấn c·ông đám người phía trước.
Ba tên kia nhìn thấy đều biến sắc, thứ sức mạnh đến hoàng giai như Sương sư tỷ còn khó đối phó thì huống hồ hắc giai tầng thứ 5 với 6 như bọn chúng lại không phải nói.
Trong số đó hai tên gãy tay đã mất khả năng chiến đấu, dần cảm một cổ sát khí đang áp lại gần, tất cả toàn thân phát run. Tên tu vi thấp nhất thấy nghĩ đến cảnh tượng bản thân sẽ bị gãy tay giống hai người kia thì liền quỳ xuống, van xin: "Ta... Ta nhận thua, tha cho ta đi."
Thấy Quỷ Thú đang tung cánh hình ngôi sao lao đến, hai tên còn lại sợ phát kh·iếp cũng quỳ giục xuống xin thua.
Đỗ Mạnh lúc này không ngồi yên được, đứng dậy nói: "Ân oán tốt nhất nên để lúc khác, ngươi hãy suy nghĩ cho tông môn, hiện tại là lúc cần người, không thể ra tay được."
Dương Cảnh Bình nhắm con mắt, làm cho Quỷ Thú biến mất, rồi rời khỏi chỗ đó, trong lòng thấy có chút không can tâm.
Nếu giả sử người nằm chỗ đó là hắn, thì đám người này có tha không?
Lời nói này là do Đỗ Mạnh nói ra, nếu như của Quang Lão Bắc hay Hằng Như Mộng thì hắn đã bỏ ngoài tai mà không ngần ngại khiến mấy tên đã hãm hại hắn cũng như Sương sư tỷ phải bị tàn phế đâu.
Hằng Như Sương bước lại gần, lo lắng hỏi: "Ngày thường đệ hiền lành lắm mà, sao hôm nay lại nổi nóng như thế chứ?"
"Lần trước là do đệ không có năng lực để bảo vệ sư tỷ, giờ đệ nhất định không để ai làm hại đến sư tỷ."
Hằng Như Sương sắc mặt ửng hồng, ngàn vạn nhu tình hiện lên trong ánh mắt, trách yêu: "Đồ ngốc!"
Sau một lúc đã xác định được những người trong 5 suất tham gia đại hội, gồm có: Hằng Như Sương, Quang Chiến, Dương Cảnh Bình. Hai tên kia tu vi cao nhất nhưng đã bị Dương Cảnh Bình đánh gãy tay thành ra phải nhường lại cho tên vừa khóc lóc van xin kia, cuối cùng là tên trong nhóm người Quang Chiến bị Dương Cảnh Bình đánh gục từ trận đầu tiên.
Hằng Như Mộng sau khi báo tên xong thì lại nói: "Các ngươi hãy về nghỉ ngơi đi, hai hôm nữa xuất phát. Riêng Dương Cảnh Bình, lát nữa vào phòng riêng của ta, có chuyện cần nói với ngươi."
Hằng Như Sương cùng Dương Cảnh Bình sắc mặt trở nên tái mép, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến thôi.
Tất cả đám đông ứng tiếng rồi nhanh chóng quay lại với việc tu luyện thường nhật