Chương 24: Tỏ Tình
Một tuần trôi qua, Dương Cảnh Bình những lúc đã tập luyện trên núi xong thì trở về Tam Tông, hắn không có nhiều thời gian nên không thể chăm sóc cho tiểu muội chu đáo được, thỉnh thoảng đem cơm, lúc nào không có mặt thì nói cho lão sư, tìm cách giả làm hắn để mà đưa đến, xem như chuyện về tiểu muội này chỉ còn cách giao lại cho lão sư.
Hắn những lúc từ Tam Tông đi ra đều đem theo rất nhiều đan dược trị thương đã dùng điểm cống mà đổi. Vốn dĩ điều này là vì Dương Cảnh Bình mỗi lần tu luyện đều phải chịu đòn trực tiếp của Quỷ Tướng, phải nói vô cùng cực khổ.
Những lần đầu hắn chỉ chịu được duy nhất một đòn là kiệt sức, thậm chí thương tích đầy mình, nếu không có Quỷ Mị dùng sức mạnh linh hồn để trị thương cho hắn, e là khắp cơ thể đều có vết sẹo, nhưng sau những lần như vậy thì Quỷ Mị ngày càng mờ nhạt, xem hắn vẫn phải tự dựa vào bản thân.
Quỷ Tướng như thường ngày hiện tại hắn đứng trước mặt Dương Cảnh Bình, dùng toàn lực đấm vào cơ thể hắn. Lần này Dương Cảnh Bình lại chủ động lấy hai tay chống đỡ, một đấm đầu tiên có thể hoá giải được nhưng hai tay đau đớn như t·ê l·iệt vậy, để mà so sánh với lần đầu chịu đòn thì đã khá hơn gấp bội.
Một tuần tu luyện giúp hắn tiến vào tầng thứ nhất của luyện thân, loại tốc độ này phải nói vô cùng nhanh chóng, những người khác có lẽ phải mất cả mấy tháng, còn hắn dựa vào tu luyện sống c·hết này mới đột phá nhanh chóng được. Hiện tại hắn có thể miễn cưỡng chịu được ba cú đấm của Quỷ Tướng, xem ra đã có một chút thành tựu.
▫️▫️
▫️
Sau núi một bóng trắng dần hiện ra, dưới làn tuyết càng thêm sự mờ ảo. Nàng như tiên nữ xinh đẹp vô cùng, trên tay cầm một chiếc ô hồng, đang chậm rãi đi lên núi, là nơi là Dương Cảnh Bình tu luyện. Ngươi đó chính là Hằng Như Sương.
Hằng Như Sương do mấy tuần nay đều không thấy mặt mũi sư đệ ở đâu nên lên núi tìm hắn.
Dương Cảnh Bình vẫn may phát hiện tiếng bước chân của sư tỷ, hắn nhắm chặt con mắt tím làm cho Quỷ Tướng biến mất, nhưng Quỷ Mị biến nhỏ và ngồi trên vai hắn, vì người này xuất hiện bởi sức linh hồn lực nên không do hắn khống chế.
Dương Cảnh Bình thì thào nhỏ: "Sư tỷ đến rồi, Quỷ Mị đừng phát ra tiếng động."
Thấy Quỷ Mị gật đầu Dương Cảnh Bình mới yên tâm, chuyện hắn có thể gọi ra quỷ vẫn là bí mật nếu lộ ra thì khó bề ăn nói.
Hằng Như Sương nhẹ nhàng đi đến nơi, thấy Dương Cảnh Bình thì nhãn tình nàng sáng lên, lanh lảnh gọi: "Sư đệ nghỉ tay chút đi, tỷ có đem một ít điểm tâm cho đệ này."
Dương Cảnh Bình tu luyện gần nửa buổi, hôm nay đã chịu được toàn bộ mười cú đấm của Quỷ Tướng, nên bụng cũng đã đói meo, nhận lấy điểm tâm trên tay nàng, nói: "Đa tạ sư tỷ!"
Hằng Như Sương sau áo lấy tắm khăn, lau sạch khuôn mặt tú tuấn của Dương Cảnh Bình, dáng vẻ xinh đẹp như tiên nữ, làm say đắm lòng người. Dương Cảnh Bình khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác ngọt ngào bên cạnh nàng không sao diễn tả hết được, nàng là người mà hắn ngày nhớ đêm mong, chỉ là thiếu niên không dám mở lời.
Sau khi đã lau sạch hết, Hằng Như Sương kéo Dương Cảnh Bình lại bên cạnh một cái cây gần đấy, tự tay lau sạch phần bụi tuyết, cùng hắn ngồi xuống, hối thúc: "Nào ăn thử món này xem, đây là đồ mẫu thân tỷ mua về ở Hoả Quang Thành, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của đệ."
Làn gió lạnh kèm theo hơi tuyết vô tình lướt qua cần cổ và gò má tú mỹ của nàng, làm sắc mặt tú mỹ thêm phần đỏ hồng, quả thực mỹ lệ như tiên nữ giáng trần. Dương Cảnh Bình tim đập loạn nhịp, không dám nhìn vị sư tỷ này nữa, vội chuyển mục quang về chiếc hộp thức ăn sư tỷ đã chuẩn bị.
Thấy bên trong chia làm năm ngăn, tất cả món không biết nên gọi là gì vì nhìn vô cùng lạ mắt, có hình dáng khác nhau từ vuông đến tam giác, tứ giác... Bên trên mỗi cái ngăn đều khắc chữ bên trên, không nghi ngờ kiểu dáng được sắp xếp theo hình ngũ hành lần lượt là thủy, hoả, thổ, kim, mộc. Mỗi món ăn đều cảm nhận được sự mới mẻ không hề giống nhau.
Hương thơm món ăn dần truyền vào khứu giác, mùi thơm làm người hắn như nhẹ đi vài phần, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một món cao lương mỹ vị như vậy, lập tức lấy thử cái bánh chỗ ô khắc chữ hoả ra nếm thử.
Cảm giác ban đầu là bánh thì giòn tan, cay cay nóng hổi, hương vị cực kỳ mãnh liệt, ngon không thể tả nhưng cay không chịu nổi.
Dương Cảnh Bình lại lấy thử cái bánh ở ô thủy ra nếm thử, hương vị lần này thì hoàn toàn thái ngược, thanh mát dễ chịu. Có điều vừa nếm hoả cùng thủy thì vị giác cảm thấy có chút vấn đề, lưỡi hắn như bị khô đi, có chút khó chịu.
Hằng Như Sương nhìn thấy Dương Cảnh Bình ăn, thì liền không nhìn được mà cười lên, khuôn mặt tươi tắn hoà nhã, cười nói: "Đệ đúng là đồ ngốc mà, có ai lai ăn như đệ không?"
Dương Cảnh Bình thắc mắc hỏi: "Đệ ăn không đúng cách à?"
"Đúng vậy, nếu như ngũ hành thì đệ vừa ăn là hoả và thủy nghĩa là tương khắc thì tất nhiên món ăn sẽ dở hơn rất nhiều. Đệ nên ăn theo món có thể tương sinh như thổ và kim, thủy và mộc thì sẽ ngon hơn nhất nhiều đấy."
Dương Cảnh Bình giờ mới hiểu được ý nghĩa này, sắc mặt ngượng ngùng, hắn thử lấy hai cái bánh là thủy và mộc cùng lúc nếm thử cả hai.
Quả nhiên đúng như lời sư tỷ nói, bánh thì giòn tan, thơm ngon vô cùng, hương vị hoà huyện thấm đều, kích thích vị giác.
Sau khi nếm thử Dương Cảnh Bình tình thần phấn chấn hơn rất nhiều, tán dương không ngớt: "Quả nhiên như lời tỷ nói, ngon thật đấy!"
Hằng Như Sương lấy sau áo là một cây sáo, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên, sau đó nói: "Đệ cứ ăn đi, tỷ vừa học được một khúc sáo mới, đệ nghe thử nhé."
Dương Cảnh Bình vui vẻ ứng tiếng, nhưng lại thấy sư tỷ bỗng nhiên có gì đó kì lạ, ánh mắt nàng nhìn về hướng xa xăm, như có cả một bầu trời tâm sự.
Hằng Như Sương nhẹ nhàng thổi vào cây sáo, âm thanh có chút u buồn như muốn gửi gắm nổi lòng ra phương xa. Gió lạnh thổi ngày càng rền rĩ, như muốn xâm nhập vào nỗi hoài niệm, thân thể nàng yếu mềm, nhu nhược trước gió đông.
Dương Cảnh Bình thấy sư tỷ lần này lại thổi một khúc sáo có tâm trạng bi ai thế này, làm tâm trạng hắn cũng chùng xuống đi. Hắn ngẩn ngơ một lúc lâu vì thấy trong đôi mắt long lanh của sư tỷ hình có xuất hiện giọt nước, nàng đang khóc sao!
Dương Cảnh Bình không nén được, liền hỏi: "Sư tỷ có chuyện gì không vui à?"
Hằng Như Sương vội cất cây sáo đi, không nhìn thẳng vào sư đệ, nói: "Không có gì đâu, tỷ muốn yên tĩnh một chút, đệ có thể ngồi đây với tỷ thêm một lát được không!"
Nghe thanh điệu của sư tỷ thì Dương Cảnh Bình biết nhất định đã có gì đó xảy ra rồi, hắn cũng không dám phá tan bầu không khí tĩnh lặng này.
Dương Cảnh Bình nhìn trộm sư tỷ, thấy nàng sắc mặt u buồn không vui, không gian dần trở nên tịch mịch, không một tiếng động, chỉ có Dương Cảnh Bình đôi lúc len lén liếc nhìn sư tỷ.
Trong suốt mười năm qua ở Tam Tông, sư tỷ là người gần gũi với hắn nhất, nàng hay thổi cho hắn nghe những khúc sao du dương, cũng nhau làm nhiệm vụ, nên hắn từ lâu đã biết bản thân phải lòng nàng mất rồi, cảm giác tương tư một ai, ngày nhớ đêm mong, vấn vương sầu khổ.
"Mẫu thân nói sau khi kết thúc đại hội sẽ quay về Hoả Thiên Hội và gả tỷ cho một người xa lạ, để giúp tông môn phát triển nhờ vào danh tiếng của người khác."
Thanh âm nàng trở nên u buồn, tưởng chừng trong câu nói có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Dương Cảnh Bình nghe như c·hết lặng, thần vía bay đi đâu hết, đờ đẫn thốt: "Sư tỷ nếu không muốn có thể từ chối mà?"
Hằng Như Sương bỗng nhiên lao vòng lòng ngực Dương Cảnh Bình, từng giọt, từng giọt nước mắt trong suốt như trân châu nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên bạch y thướt tha của nàng.
Dương Cảnh Bình thấy tình cảnh này làm hắn đau sót trong lòng, không kém gì nàng. Thấy sư tỷ hai hàng mi ướt đẫm giọt lệ, dựa vào hắn khóc nấc lên, còn nghe được cả nhịp thở thanh khiết truyền lại.
Dương Cảnh Bình tựa hồ ngây ra như tượng gỗ, hắn nên làm gì đây?
An ủi nàng đừng buồn nữa, hay ôm chặt nàng vào lòng thổ lộ thứ tình cảm che dấu bấy lâu của hẳn?
Nếu như nàng từ chối thì sao?
Nếu nàng vì chuyện này không còn xem hắn là người thân quan trọng nữa, thì hắn phải đối diện với nàng như thế nào?
Con tim hắn trở nên run rẩy, hắn vẫn cứ thế đứng yên làm một bờ vai vững chắc cho người con gái ấy dựa vào trước bão dong!
"Ta không muốn mà, tại sao mẫu thân lại bắt ta phải gả cho một người không hề quen biết chứ!"
Dương Cảnh Bình con tim nhói đau, sau một hồi đấu tranh, thì cũng đã hạ quyết tâm, nếu như hắn không nói thì e là đến khi nàng gả cho người khác thì hắn cả đời sẽ phải hối hận.
Dương Cảnh Bình hít thật sâu, thổ lộ tình cảm trong lòng: "Sư tỷ, thật ra từ lâu ta đã rất thích tỷ. Ta không thể trơ mắt nhìn tỷ phải gả cho một người khác được!"
Hằng Như Sương nhất thời im lặng, trên con đường tu luyện cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề nam nữ trần tục này, nhưng trong số người nàng từng quen chỉ có Dương Cảnh Bình là người đem đến cho nàng những cảm xúc khó hiểu, giống như bông hoa tình ái dần nở rộ trong thâm tâm vậy, chỉ là chưa đến thời khắc nẩy mầm.
Hằng Như Sương mãi một lúc mới nói: "Thật ra ta cũng có chút thích ngươi!"
Nghe vậy trong lòng Dương Cảnh Bình vô cùng hạnh phúc, những ngọt ngào không ngừng lan dần, cảm giác như hàng ngàn con bướm đậu trong trái tim. Hắn lấy tay gạt đi giọt nước mắt của nàng, ôm vào lòng thật chặt, thật chặt!
Hằng Như Sương tâm tình biến đổi, sắc mặt trở nên ửng hồng, nàng đẩy Dương Cảnh Bình ra xa, nhỏ nhẹ nói: "Chuyện này từ từ thôi, chúng ta không nên vội vàng như vậy. Chỉ khi nào mẫu thân chấp nhận thì ta mới có thể tiến xa được, hiện tại vẫn nên giữ khoảng cách nhất định thì hơn."
Dương Cảnh Bình do vui mừng nên không giấu được kích động trong lòng, hắn buông lỏng tay ra, kiên định nói: "Ta nhất định sẽ làm cho mẫu thân nàng chấp nhận ta dù bằng cách nào, ta thề chỉ cần Dương Cảnh Bình ta còn sống, tuyệt đối không để nàng phải gả cho bất cứ ai!"