Chương 23: Quỷ Tướng
"Khi chủ nhân dùng công pháp điều khiển con rối thì chỉ phát huy được một phần nhỏ uy lực thật sự, chỉ có ở trạng thái không bị ràng buộc, cũng là lúc bản thể của quỷ được cường mạnh nhất."
Dương Cảnh Bình nghe Quỷ Mị nói vậy hắn mới nhớ lúc lần đầu triệu hồi ra Quỷ Thú, khi đó giao chiến với Sương sư tỷ còn phải ép nàng hấp thụ sức mạnh nguyên tố mới đấu lại được. Vậy mà lúc hắn điều khiển thì con quỷ không hề phát huy được sức mạnh, chỉ một chiêu Hồ Điệp Sát của nàng đã làm con quỷ tan biến.
Quỷ Mị lại từ tốn nói tiếp: "Ngài chỉ là hắc giai tầng thứ năm, sức mạnh linh hồn chỉ đủ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh thật sự. Nếu ở bạch giai và học được cách điều khiển được thú ký của cửu quỷ, thì ta tin trên đại lục này không có mấy ai vượt qua chủ nhân được đâu."
Quỷ Mị nhãn tình sáng lên, dáng vẻ càng lúc càng khiêu gợi, sờ vào cơ thể Dương Cảnh Bình, làm hắn giật mình lùi vội ra phía sau.
"Cô đứng ở đó nói chuyện là được rồi, ta không quen ai lại gần như thế."
Quỷ Mị ánh mắt đầy mê hoặc như muốn câu hồn người ta, thu nhãn long lanh khẽ chớp, nhẹ nhàng đáp lời: "Chủ nhân sợ một nữ nhi yếu đuối như ta ăn thịt hay gì?"
Quỷ Mị nói xong bỗng nhiên biến nhỏ lại, bay lên vai của hắn, ngồi kế bên cạnh con rối A Lệ, trong cả hai quả thật đều giống y hệt con rối vậy. Quỷ Mị thì thào nhỏ nhẹ bên tai: "Bản thân ta vốn dĩ xuất hiện dựa vào linh hồn lực của bản thân, nên ngài sẽ không hao tổn sắc khí để triệu hồi ra ta. Nói cách khác trong số cửu quỷ thì ta là duy nhất cộng hưởng trực tiếp với chủ nhân, không cần chủ nhân triệu hồi thì ta vẫn có thể xuất hiện."
Giờ hắn mới để ý, khi triệu hồi linh hồn khác thì bản thân lúc nào cũng ở tình trạng mệt mỏi kiệt sức, thế mà khi Quỷ Mị xuất hiện thì cơ thể Dương Cảnh Bình không xuất hiện một chút biến đổi nào.
"Chủ nhân hãy triệu hồi ra con quỷ thứ ba đi, ta có cách giúp ngài thành công."
Dương Cảnh Bình ngây người giây lát, hắn vừa triệu hồi thành công Quỷ Mị, giờ lại phải gọi ra con thêm con quỷ mạnh hơn nữa, hắn sợ năng lực bản thân không đủ, liền hỏi: "Chuyện này, ta lần trước gọi ra ngươi đã ngất xỉu không biết bao nhiêu lần, thực sự sẽ thành công sao?"
"Sức mạnh của ta có thể khôi phục cho ngài, tuy nhiên sẽ làm linh hồn ta sẽ yếu đi, đến một giai đoạn nào đó thì sẽ ngủ say, nhưng vì chủ nhân ta chấp nhận." Quỷ Mị nhỏ bé ngồi trên vai Dương Cảnh Bình, dôi chân khe khẽ đung đưa, thanh âm êm ái phát ra.
Dương Cảnh Bình cảm kích đáp: "Vậy thì trông cậy hết vào ngươi vậy."
Dương Cảnh Bình ngồi xuống, dần truyền sắc khí đến con mắt tím, tập trung nhận thức những linh hồn trong giấc mơ. Nếu là con quỷ Dương Cảnh Bình đã từng triệu hồi thành công thì việc cảm nhận vô cùng dễ dàng, chỉ cần rót sắc khí cảm nhận lại linh hồn đã từng triệu hồi và khiến nó trở về thế giới thực tại thì xem như là đã thành công.
Còn cảm nhận được linh hồn cửu quỷ chưa từng biết đến thì có phần khó khăn hơn, không gian này chỉ là một màu tím đậm đặc, nếu lỡ không may hắn triệu hồi ra n·gười c·hết hay là linh hồn quái ma gì đó thì phiền phức vô cùng lớn.
Gần hai canh giờ tập trung cảm nhận linh hồn của con quỷ thứ ba, hắn đã dần cảm giác một chút quen thuộc, không sai chính là linh hồn của con quỷ trong giấc mơ đó. Hắn bắt đầu truyền toàn sắc khí trong đan điền truyền vào trong con mắt, cố gắng triệu hồi ra thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên một chút chuyển động cũng không có, hắn cũng từng đã thất bại cả ngàn lần, nên cũng không đặt kì vọng nhiều.
Chỉ thấy con mắt càng lúc càng đau rát, toàn thân hắn như tê dại, dần thấy trước mắt không còn màu tím nữa mà trở thành một màn đỏ lòm, chính con mắt đang tứa máu không ngừng.
Quỷ Mị thấy tình hình Dương Cảnh Bình không được ổn, sau đó sử dụng một loại công pháp nào đó không rõ, chỉ thấy khắp nơi xuất hiện những con đom đốm, sau đó nối nhau đi lên những nơi b·ị t·hương trên cơ thể Dương Cảnh Bình, làm cho toàn bộ v·ết t·hương của Dương Cảnh Bình phút chốc trở nên biến mất. Nhưng sau khi trị thương xong thì Quỷ Mị dần trở nên mờ nhạt đi.
Dương Cảnh Bình bất ngờ thấy cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, hắn thủy chung mãi kiên trì, cố gắng để triệu hồi cho bằng được.
Sau ba lần được Quỷ Mị dùng chính sức mạnh linh hồn để trị thương thì cuối cùng Dương Cảnh Bình cũng đã thành công, hắn đã biến linh hồn thứ ba trở thành thực thể và triệu hồi ra thế giới bên ngoài.
"Kha khà, ta được tự do rồi!"
Trước mắt hắn là con quỷ thứ ba trong giấc mơ, chỉ có thể dùng hai tử khủng bố để mà hình dung. Nhìn giống như con người có điều toàn thân to cao khủng kh·iếp, khắp nơi đều mặc chiến giáp, có một cái mũ che khuất hết cả khuôn mặt, tay cầm cự kiếm to đến nửa thân khổng lồ kia, sát khí bốc lên ngùn ngụt, làm ai nếu trông thấy nhất đính kh·iếp vô cùng kh·iếp sợ.
Chỉ thấy con quỷ không chú ý gì đến Dương Cảnh Bình, mục quang ngước nhìn vần trăng đêm, hai tay dang rộng ra như đang tận hưởng sự tư do vô cùng vô tận này vậy.
Quỷ Mị ở phía xa truyền đến một thanh âm trong trẻo: "Quỷ Tướng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Con quỷ được gọi là Quỷ Tướng kia chỉ thấy nó ánh mắt đầy nộ hỏa liếc nhìn Quỷ Mị, sừng sộ: "Ngoài Quỷ Vương, ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, coi chừng ta chặt ngươi ra đó."
Quỷ Mị nghe hơi ngứa tai, cũng không để ý, thì thào với Dương Cảnh Bình: "Như ta từng kể cho ngươi nghe thì Quỷ Tướng là người của một trong bảy thế lực thời thượng cổ, thực lực tên này rất mạnh, thậm chí trong cửu quỷ còn hơn cả những tên phía trên ngươi chưa triệu hồi ra. Nếu đem hắn ra tu luyện thân, thì có thể sẽ giúp ngài trở nên mạnh mẽ hơn."
Dương Cảnh Bình giật bắn mình, con quỷ kia phải cao gấp đôi hắn chỉ cần lấy thịt đè người thôi cũng làm hắn ngộp c·hết rồi, bảo hắn tu luyện với Quỷ Tướng này e là lành ít dữ nhiều, cười khổ: "Cô muốn ta c·hết như vậy à?"
Quỷ Mị thần sắc ngây thơ khả ái, trông như người vô tội không biết chuyện gì, đáp: "Từ khi ngài đạt đến hắc giai tầng thứ năm, tu luyện đều nhờ vào đan dược, cơ thể mềm yếu không được mài dũa, nền tảng yếu kém, nếu thực chiến với một người e là không có phần thắng. Chỉ cần ngài chịu được đòn của Quỷ Tướng, nhất định sẽ đ·ốt p·há những tầng luyện thân nhanh chóng, con đường tu luyện về sau dễ dàng hơn."
Dương Cảnh Bình thấy lời nói của Quỷ Mị có phần đúng, một tuần tu luyện của không hề khiến có chút tiến bộ nào, không thể vượt qua luyện thân tầng thứ nhất, có lẽ tên này sẽ giúp được hắn, dù sao cũng nên thử một lần, gật đầu đồng ý: "Vậy đều nghe theo ý ngươi."
Quỷ Mị cười cười, thần sắc mờ ám: "Cái gì không g·iết được ngài, sẽ khiến ngài trở nên mạnh hơn. Tên này không giống với Quỷ Thú sẽ biết nặng nhẹ, chỉ cần ngài không ổn thì sẽ dừng tay thôi."
Dương Cảnh Bình bước đến bên cạnh con quỷ, sợ hãi nói: "Ngươi hãy giúp ta đột phá cảnh giới, t·ấn c·ông ta đi."
Quỷ Tướng cúi người đáp: "Tuân lệnh Quỷ Vương."
Quỷ Tướng với Quỷ Mị có phần giống nhau, cả hai đều không phải là người của thời đại này nhưng vẫn có thể giao tiếp bằng chính ngôn ngữ giống Dương Cảnh Bình là vì linh hồn đã bên trong cơ thể hắn từ lúc sinh ra nên đã nghe hiểu và có thể giao tiếp được.
Quỷ Tướng buông binh khí ra dần lại gần, thân thể khổng lồ to mỗi bước chân đều dậm xuyên tuyết tạo thành một cái lổ hổng lớn, thật sự nhìn qua cũng hiểu được tên này mạnh đến chừng nào chỉ e còn vượt xa Quỷ Thú lần trước.
Bàn tay Quỷ Tướng như một luồng gió xẹt đến, kình lực tựa hồ muốn thổi bay cả cành cây lớn, một phát toàn lực đấm vào bụng Dương Cảnh Bình.
Hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã nhẹ hẳn đi, toàn thân mềm nhũn bay vèo ra phía sau, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, ngã lăn lốc bên dưới nền tuyết, yết hầu ngọt ngọt sau đó miệng phun đầy máu tươi.
Quỷ Mị nhất thời sợ hãi, la lên: "Quỷ Tướng, ngươi bị điên à? Ngươi không bị công pháp khôi lỗi điều khiển cũng là lúc người cường mạnh nhất, lẽ nào ngươi thật sự muốn g·iết c·hết hắn ư?"
Toàn thân Quỷ Tướng tỏa ra cổ hàn khí lạnh lẽo, âm hàn nói: "Có như thế này cũng không chịu nổi, hắn làm sao xứng đáng làm chủ nhân của ta?"
"Nếu hắn c·hết thì ngươi cũng tan biến thôi, vả lại ngươi đừng bao giờ xem thường chủ nhân."
Quỷ Mị nói xong cũng không để ý đến tên to con này nữa, chuyển ánh bay về phía Dương Cảnh Bình. Vậy mà tên này vẫn vô cùng cứng cỏi, dù bị trúng toàn lực của Quỷ Tướng mà vẫn còn sức để bò dậy.
Dương Cảnh Bình máu nhuộm ướt hết y phục, toàn thân đau đớn vô cùng, nhưng hắn không thể gục ngã ở đây được, liền gồng mình đứng dậy. Không ngờ chỉ trúng một đòn cũng khiến hắn như muốn bỏ mạng tại chỗ, sự thật có chút không can tâm.
Quỷ Mị thấy Dương Cảnh Bình không ổn, lo lắng nói: "Được rồi, đến đây thôi."
Quỷ Mị lại dùng công pháp làm xung quanh xuất hiện những con đón đốm, tất cả nhanh chóng hòa vào cơ thể Dương Cảnh Bình, phút chốc chỗ bị Quỷ Tướng đánh đã lành hết lại.
Quỷ Mị mỉm cười đắc ý: "Quỷ Vương thấy ta lợi hại không? Ta không giống bọn kia chỉ biết chém chém g·iết g·iết, ta có khả năng hồi phục sức mạnh, tuy nhiên sẽ tiêu hao linh hồn lực, nếu đạt đến giới hạn ta sẽ ngủ say, ta sẽ dốc hết sức giúp ngài."
Dương Cảnh Bình như được hồi sinh lại vậy, cơ thể không một chút thương tích nào, cảm kích đáp: "Đa tạ ngươi, nhưng rốt cuộc tên thật của ngươi là gì?
"Tên thật..." Trong kí ức đen tối tràn về Quỷ Mị bỗng nhiên nhớ đến đoạn quá khứ mơ hồ, một cô gái xinh đẹp bên cạnh một người nam nhân, cả hai âu yếm, nhưng tất cả đều mờ nhạt, cũng có thể quá khứ nên nàng quên đi hết, đến cả tên là gì cũng không thể nhớ được.
"Ngài cứ gọi ta là Quỷ Mị được rồi."