Chương 22: Quỷ Mị
Dương Cảnh Bình thấy Ánh Tuyết trông có vẻ kỳ lạ, nhưng hắn cũng không có tâm tình mà hỏi, liền nói: "Cuộc thi tam đại tông môn sắp tổ chức, ta cần nhanh chóng gia tăng thực lực. Mỗi khi ta triệu hồi con quỷ thứ hai, luôn cảm thấy chỉ còn thiếu một chút nữa nhưng mãi không thể được, liệu có cách nào khiến sắc lực bên trong cơ thể ta dồi dào hơn không?"
Ánh Tuyết tư chất thông tuệ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, từ tốn đáp lời: "Ngươi cứ tập trung mà triệu hồi đi, ta sẽ truyền sắc khí trực tiếp vào bên trong đan điền của ngươi, nhưng nếu thấy cơ thể không hấp thụ nổi thì nên dựng lại, bằng không sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch dẫn đến nội thương. Mà ngươi đâu cần làm khổ bản thân như thế, cứ từ từ thôi, rừng xanh lo gì không có củi đốt."
Dương Cảnh Bình trong lòng phiền muộn, lắc đầu thở dài: "Lão sư đặt rất nhiều kỳ vọng lên người ta, nếu tu luyện không có thành quả thì nhất định ta sẽ thua người khác trong vòng đấu sắp tới, ta chỉ có thể liều mà thôi."
"Thực ra nếu ngươi đi theo ta, không cần vào những môn phái kia, thì ta vẫn có thể khiến người trở thành thiên tài, không thua kém gì những người ở tông môn đó."
Nghe Ánh Tuyết nói vậy Dương Cảnh Bình hiểu được bối cảnh sau lưng nàng nhất định không tầm thường, nhưng hắn vẫn từ chối: "Ta muốn dựa vào năng lực của bản thân, đường đường chính chính để mà chinh phục nó, thực lòng ta không muốn dựa dẫm vào ai."
Ánh Tuyết trong ánh mắt có đôi chút thất vọng, nói: "Đây là lần thứ hai ngươi từ chối ta rồi đấy, nếu ý ngươi như vậy thì ta cũng không ép nữa. Ngươi hãy triệu hồi ra con quỷ khác đi, phần còn lại cứ giao cho ta."
"Vậy đa tạ Tuyết nhi."
Dương Cảnh Bình tập trung điều khiển sắc khí bên trong đan điền vận chuyển đến con mắt tím, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của con quỷ mạnh hơn. Chỉ thấy bên trong con mắt tím là một màu tím đậm đặc, nghe thấy quái thanh rùng rợn của vong hồn đã khuất, những âm thanh kì lạ dần nhiễu loạn tâm trí của hắn.
Mắt của Dương Cảnh Bình bị những thanh âm ma quái làm chín đồng tử xoay chuyển điên cuồng, dần cảm thấy một bên mắt vô cùng đau đớn và ngứa rát, cảm giác như bị một cây kim rất nhọn đâm mạnh vào trong. Chốc lát đã khiến con mắt máu chảy ra không ngừng, xem ra nguyên nhân là do những âm thanh ma quỷ kia.
Ánh Tuyết ngồi ở phía sau, hai tay vận sức truyền vào cơ thể hắn một lượng lớn sắc khí. Ánh Tuyết tu vi tuy cực cao nhưng vừa truyền vào cảm giác như toàn sắc khí bị một thứ gì đó hút cạn, khí vừa truyền vào chỉ như nước đổ vào dòng sông vậy, như toàn bộ đều bị hút vào con mắt tím của hắn.
Dương Cảnh Bình nhờ vào sức mạnh của Ánh Tuyết, hắn dần cảm nhận được linh hồn của con quỷ thứ hai, liền đưa toàn bộ sắc khí đến bên trong linh hồn để triệu hồi ra thế giới bên ngoài. Không ngờ lần này dựa vào sức mạnh của người khác, giúp hắn trong quá trình vận sức không bị ngất đi mà có thể dễ dàng kéo được linh hồn ra bên ngoài.
Dương Cảnh Bình dần mở hai mắt ra, dường như vẫn chưa tin là bản thân suốt mười năm cuối cùng đã thành công.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, dù ban đêm tuyết đang rơi mà xuất hiện mây đen vần vũ, cuồng phong lẫm liệt, điều kì lạ không ngừng hiện ra trước mắt hai người.
Sau một lúc thì mây tan đi, gió nhẹ dần rồi biến mất. Dương Cảnh Bình thấy một bên mắt ngưng chảy máu, cảm giác vô cùng quen thuộc, có lẽ hắn thực sự đã thành công rồi.
Mây mù tan đi dần hiện ra một cô gái xinh đẹp kì lạ, cũng không biết là người hay là quỷ, bộ phận cơ thể trông giống y hệt người, không hề bận y phục, nhưng mà toàn thần bị những lớp vảy màu đen như của loại cá giúp che đi những bộ phận n·hạy c·ảm, có điều vẫn lộ ra làn da trắng tinh, nhìn làn da này khiến người ta lại liên tưởng giống như da của người đ·ã c·hết hơn.
Dương Cảnh Bình đã triệu hồi thành công, trong không nén được cảm xúc dâng trào, nên đã nắm chặt tay Ánh Tuyết, nói lớn: "Cảm ơn Tuyết nhi, ta cuối cũng đã thành công rồi."
Ánh Tuyết thấy bàn tay bị hắn dùng sức nắm lại, sắc mặt nàng dần ửng hồng, nhưng cũng không vội đẩy hắn ra, đoạn nói: "Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc à? Nếu muốn nằm thì nhẹ nhàng thôi, không cần phải nắm chặt như vậy chứ!"
Dương Cảnh Bình dần sực tỉnh, suốt mười năm thất bại cuối cùng đã thành công, hắn không giấu kích động trong lòng, liền vội vàng thu liễm lại, nhẹ nhàng buông tay Ánh Tuyết ra.
Con quỷ do Dương Cảnh Bình triệu hồi có phần giống với người, chỉ thấy nó dần chuyển động bước đến gần. Lúc này Dương Cảnh Bình mới nhìn thấy rõ, người này có một vẻ đẹp rất là yêu mị. Làn da trắng bị những đóm vảy đen kết hợp đan thành một bộ đồ mỏng, khuôn mặt xinh đẹp không chút tùy vết, nhìn giống thiên thần sa ngã trong các bức tranh cổ xưa, làm Dương Cảnh Bình thấy khó tin vì trong cơ thể lại tồn tại những thứ linh hồn này.
Dương Cảnh Bình lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng con quỷ phía trước lại vô cùng xinh đẹp làm hắn vơi bớt ít nhiều nổi sợ hãi trong lòng, liền trấn định lại tinh thần, khẽ hỏi: "Ngươi là nhân loại hay là quỷ vậy?"
Con quỷ không đáp mà càng lúc càng đi đến gần Dương Cảnh Bình, trước sự kinh ngạc của hai người. Sau đó áp gần khuôn mặt hắn, đưa lưỡi ra bên ngoài, liếm nhẹ lên chỗ vừa bị cháy máu, phút chốc đã làm lành hết lại.
Một thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng phát ra: "Đúng vậy, hình như ta cũng từng là nhân loại đấy thưa Quỷ Vương."
Dương Cảnh Bình ngây người giây lát, con tim phút chốc đập loạn nhịp, người kia chỉ cần nhìn vào ánh mắt là như bị hút hồn, cảm giác như muốn cùng nàng tay trong tay, đi đến cùng trời cuối đất cũng được vậy.
Ánh Tuyết ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào người kia, lớn giọng nói: "Hắn là của ta, ngươi nghĩ dùng Mị Tâm Thuật có thể khống chế hắn sao?"
Ánh Tuyết tụ khí truyền vào Dương Cảnh Bình, nhờ vậy nên hắn dần thoát ra khỏi Mị Thuật của người kia, xem ra cô gái này có năng lực điều khiển và thao túng được người khác.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta nào dám bất kính với Quỷ Vương cơ chứ, xin tự giới thiệu ta là Quỷ Mị."
Ánh Tuyết dường như không tin vào lời của người này, liền bước lên chắn trước Dương Cảnh Bình, lạnh lẽo nói: "Ngươi tốt nhất đừng làm gì tổn hại đến hắn, bằng không thì đừng trách ta ra tay độc ác."
Quỷ Mị nghe mà như không để ý đến, lại nói: "Sao thế, vị tiểu cô nương xinh đẹp này lại thích tên chủ nhân của ta à?"
Ánh Tuyết từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác, cái gì mà Quỷ Vương, cái gì mà chủ nhân, nhưng điều nàng càng không ngờ đến là người này lại nói đến vấn đề thích nhau nữa chứ. Khuôn mặt Ánh Tuyết có chút ửng đỏ, cũng không có bác bỏ, đáp lời: "Đúng thế thì sao chứ, nếu ngươi còn dám dùng cái thứ Mị Thuật vớ vẩn lên người hắn thì dù khiến ngươi c·hết thêm lần nữa, ta đây cũng có thể làm được."
Quỷ Mị biết rõ tu vi của Ánh Tuyết không hề tầm thường, cũng không dám châm chọc, ánh mắt long lanh, bước đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, nũng nịu nói: "A, người ta thật sự không cố ý mà. Quỷ Vương phải bảo vệ ta á."
Dương Cảnh Bình vô tình bị vướng vào vòng tranh đấu, hắn lần đầu gặp phải cái tình huống hết sức khó xử này, nhất thời chỉ biết lắc đầu cười khổ, một lúc mới đáp lời: "Nào hai người hãy bình tĩnh lại, ta tin Quỷ Mị không hề có ý xấu, có gì từ từ nói."
Ánh Tuyết thấy Quỷ Mị mà Dương Cảnh Bình vừa triệu hồi ra, hai tay ôm phía sau lưng hắn, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, trong lòng liền cảm thấy bực tức, dặm chân mạnh một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã có người quan tâm rồi, ta cũng không cần ở đây nữa."
Ánh Tuyết trong lòng buồn bực, đằng không bay vụt lên bầu trời, chốc lát không còn thấy đâu nữa.
Dương Cảnh Bình lần đầu gặp phải tình cảnh khó xử thế này, nhưng trước mắt hắn cần phải tìm ra lời giải cho những điều kì lạ đã từng xảy ra.
Dương Cảnh Bình quay nhìn Quỷ Mị, dò hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết mọi chuyện được không, rốt cuộc vì sao con mắt của ta lại trở nên như thế này, vì sao những linh hồn ma quỷ lại tồn tại bên trong cơ thể của ta?"
Quỷ Mị khuôn mặt xinh đẹp như muốn câu hồn người khác, khẽ cười đáp: "Có những chuyện tốt nhất chủ nhân không nên tìm hiểu, e là ngài sẽ không thể chấp nhận được sự thật."
Dương Cảnh Bình nghe ngữ điệu của Quỷ Mị rõ ràng là cô ta biết được mọi chuyện, liền nói: "Những gì ngươi biết cứ nói hết đi, ta nhất định phải biết được sự thật."
"Nếu chủ nhân đã muốn biết thì được rồi, ta sẽ nói cho ngài biết. Trong cơ thể ngài có chín linh hồn của quỷ khác nhau, ta cũng là một trong số đó. Về chuyện vì sao những linh hồn ở trong cơ thể ngài, là chuyện cách đây hơn bốn mươi năm về trước. "
Dương Cảnh Bình khuôn mặt biến sắc, chuyện của hơn bốn mươi năm về trước, sao lại như thế, hắn chỉ mới là thiếu niên 16 tuổi thôi mà? Lẽ nào có ẩn khuất gì ở đây, không lẽ mái tóc trắng của hắn cũng là lý do bị xem là mầm bệnh đều có liên quan đến chuyện này.
Quỷ Mị lại tiếp tục nói: "Đã có một nghi thức hiến tế diễn ra, người sử dụng nghi thức này đã dùng sinh mạng đánh đổi để cứu sống ngài, có lẽ từ lúc sinh ra ngài đã bị c·hết yểm rồi. Vì nghi lễ hiến tế này, ngài đã được sống lại. Những linh hồn quỷ dữ đã dựa vào điều đó để tìm cách thâm nhập vào cơ thể ngài, cùng thời điểm đó đã ngự trú bên trong ngài. Có tất cả là chín linh hồn, phần lớn bọn họ đều giống như ta chỉ chờ ngài c·hết đi, hoặc sức mạnh linh hồn gia tăng thì sẽ đoạt xá và điều khiển thân xác của ngài."
Dương Cảnh Bình kinh hồn bạt vía, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, đờ đẫn thốt: "Ta đã từng c·hết ư, vậy thì ai là người đã hồi sinh ta? Ngươi có biết mẫu thân và phụ thân của ta thực sự là ai không?"
Quỷ Mị thần sắc mê hoặc vô cùng, càng lúc càng lại gần Dương Cảnh Bình, da thịt chạm vào nhau, như đang muốn chiếm lấy tâm trí hắn, vẫn từ tốn nói tiếp: "Chuyện này có lẽ ta cũng không biết, vì những linh hồn chỉ có thể nhận thực được khi vật chủ tỉnh táo. Suốt hơn bốn mươi năm trong cơ thể ngài, nên ta chỉ có thể nghe và hiểu được ngôn ngữ thời đại này, vì thế mới nói chuyện được với chủ nhân. Còn chuyện lai lịch của những con quỷ khác và cả quái vật trên đại lục này thì ta cũng biết một chút, Quỷ Vương có muốn nghe không?"
Theo như những gì Dương Cảnh Bình được biết, quái vẫn cùng nguyên tố đã xuất hiện hơn trăm năm, lẽ nào cô ta biết được lý do đằng sau sao, hắn không khỏi tò mò, vội vàng đáp: "Những gì cô biết được thì hãy nói hết cho ta nghe đi."
"Câu chuyện này bắt nguồn từ cách đây hàng triệu năm về trước, lúc đấy nhân loại vẫn chưa xuất hiện. Ở thời thượng cổ, từng diễn ra một trận cuồng phong lớn nhất trong đại thế kỷ, đã diễn ra ở vũ trụ thiên hà, khiến cho bảy hành tinh gần nhất bị va đập vào nhau. Từ đó hành tinh này xuất hiện bảy hệ sinh thái hoàn toàn khác nhau và trộn lẫn vào với nhau, trong đó có rất nhiều giống loài mạnh mẽ và có ý thức."
"Bắt đầu diễn ra vô số trận chiến điên cuồng của bảy hành tinh, có rất nhiều chủng loại khác nhau, trận chiến kéo dài suốt hàng vạn năm, được biết đến cái tên "trận chiến vĩnh hằng" đáng sợ nhất thời thượng cổ."
Dương Cảnh Bình nghe xong há hốc mồn, lần đầu tiên biết đến một câu chuyện thế này, không lẽ trước khi nhân loại xuất hiện đã từng tồn tại những thế lực mạnh mẽ hơn, lòng hiếu kỳ lại dần nổi lên, hắn chăm chú lắng nghe.
"Đến khi có sự xuất hiện của một tộc cao quý và mạnh mẽ hơn bảy hành tinh kia, được biết đến với tên tộc Thiên Sứ. Họ đã tiêu diệt hết người của bảy hành tinh, thống nhất lại làm một. Đó vẫn chưa phải là tất cả, tộc Thiên Sứ chia rẻ ra một thế lực gọi là Ác Thiên, hai bên nổi ra xung đột. Thiên Sứ thì thiên về chính nghĩa và phước lành, tôn thờ ánh sáng, bảo vệ cái thiện. Còn Ác Thiên bọn họ là trái ngược hoàn toàn với lý tưởng của Thiên Sứ, tất cả đều hướng đến dục vọng, ham muốn khao khát, tôn thờ bóng đêm."
Quỷ Mị ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp: "Ác Thiên vì ham muốn sức mạnh nên đã làm điều vô cùng đáng sợ, họ thí nghiệm những con quái vật thuộc bảy hành tinh, sau đó cấy ghép lai tạo, để sản xuất ra một giống loài hoàn toàn mới."
"Tộc Thiên Sứ cũng với Ác Thiên đã ẩn mình trên bầu trời, còn nhân loại một thời gian rất lâu sau đó mới bắt đầu làm chủ mảnh đất màu mỡ này. Có lẽ hạt giống quái vật là sản phẩm chính tay bọn Ác Thiên đã gieo xuống nơi đây, có lẽ họ muốn thanh tẩy nhân loại. Những linh hồn trong cơ thể của ngài có thể là của một con quái vật trong bảy hành tinh về trước, hoặc cũng là thứ thí nghiệm đo Ác Thiên lai tạo mà ra. Linh hồn có thể cảm nhận được với nhau, và ta sẽ biết được chuyện này từ những linh hồn khác."
Dương Cảnh Bình mãi một lúc mới tiêu hóa được lượng thông tin vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Nếu thật sự tồn tại tộc Thiên Sứ thì tại sao chưa từng có nhân loại vào biết đến, và tại sao Ác Thiên thời thượng cổ lại gieo hạt giống quái vật xuống nhân loại chứ?
Quỷ Mị thấy Dương Cảnh Bình thần sắc kì lạ, vội nói: "Chủ nhân không cần phải nghĩ nhiều đâu, ta kể vậy để ngài hiểu được lai lịch của cửu quỷ bên trong cơ thể ngài, còn chuyện Thiên Sứ hay Ác Thiên cũng là kí ức mơ hồ của những linh hồn khác, đến cả ta cũng không biết đến chuyện đó, có lẽ quá nửa đều là giả thôi."
Dương Cảnh Bình nghe vậy thì mới an tâm được chút, lại hỏi: "Ngươi biết gì về cửu quỷ bên trong cơ thể ta, có thể nói về sức mạnh cũng như lai lịch của tất cả không?"
"Con quỷ thứ nhất được Quỷ Vương triệu hồi ra là ta gọi nó là Quỷ Thú, tên này không có nhân tính, vô cùng độc ác, là thứ sản phẩm thí nghiệm vô nhân tính của tộc Thiên Sứ tạo ra."
Dương Cảnh Bình không thể ngờ đến, vậy là những con quỷ bên trong cơ thể hắn đều là thần thánh thời thượng cổ, sau khi c·hết trở thành linh hồn ma quỷ và ngự trị trong cơ thể hắn.
"Còn ta cũng là nhân loại bình thường như ngài, không được cao siêu như bọn họ. Ta không có khả năng chiến đấu, những kí ức quá khứ hầu như đã không còn nhớ được gì cả. Bảy linh hồn khác tốt nhất khi nào ngài có năng lực triệu hồi ra, ta sẽ nói một lượt."
Dương Cảnh Bình qua một lúc thì cũng hiểu được, hắn cuối cùng đã biết lai lịch và nguồn gốc của thứ sức mạnh này, nếu hắn có thể khống chế để trở nên mạnh mẽ, thì cuộc thi tam tông sắp đến mới có cơ hội chiến thắng.