Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 21: Nổ Lực




Chương 21: Nổ Lực

Chỉ còn ba tháng nữa là đã đến sự kiện tam đại môn phái, nên ai cũng gấp rút tu luyện. Cuộc thi này số người tham dự tương đối lớn, mà mỗi tông môn chỉ được năm danh gạch, cho nên số lượng người tham gia có lẽ trên nghìn người, nhưng chỉ có những người lọt vào hạng cao mới được nhận vào ba đại tông môn.

Mà những gia tộc hay tông môn nhỏ khác chỉ cần có đệ tử xếp hạng cao thì sẽ đem đến danh vọng giúp gia tộc có thêm địa vị và chỗ đứng vững chắc.

Trong số đó người tham dự có lẽ còn nhiều người tài giỏi không kém gì Sương sư tỷ, mà Dương Cảnh Bình đã tận mắt chứng kiến thực lực sư tỷ, khiến hắn phải chịu thua thảm bại. Nếu bản thân không nổ lực cố gắng thì cuộc thi đó chả cần nói, không hề có chút hi vọng gì.

Suốt hơn mười năm qua chăm chỉ tu luyện, hắn đã hoàn thành 7 tầng luyện khí, giờ hắn bước đến việc luyện thân, cảnh giới này gồm có 9 tầng, khi đột phá giúp cho chân tay xương cốt kinh mạch vững chắc hơn người thường.

Việc tu luyện này hắn đã được lão sư truyền thụ mấy phương pháp cơ bản, như là leo núi sẽ giúp phần tay săn chắc, chạy nhanh sẽ giúp chân khỏe mạnh và tăng sự nhanh nhẹn, tu luyện tinh thần sẽ giúp bộ não mẫn tuệ, mọi thứ đều phải được mài dũa tỉ mỉ.

▫️▫️

▫️

Trời vừa sáng Dương Cảnh Bình đã đi lên núi tu luyện, dù nơi đây tuyết trắng phủ kín khắp nơi, đôi lúc còn xe xe lạnh, nhưng hắn biết chịu lạnh cũng là một cách để rèn luyện bản thân.

Dương Cảnh Bình ánh mắt hiền hòa nhìn A Lệ trên vai, một tay điều khiển con rối đi đi lại lại trên vai, nhẹ nhàng nói: "A Lệ, ta đã chinh phục được 7 tầng luyện khí cơ bản rồi, có thể dễ dàng vận chuyển sắc khí đến đan điền, chỉ cần nhanh chóng cố gắng vượt qua 9 tầng luyện thân thì có lẽ tu vi sẽ đạt đến hoàng giai, như thế mới có cơ hội dành phần thắng trong cuộc thi sắp đến."

Không một thanh âm phản hồi quen thuộc. Dương Cảnh Bình chuyển ánh nhìn lên bầu trời kia, chỉ thấy một màn trắng xóa, tuyết hôm nay che khuất cả máu sắc nguyên tố, có lẽ mùa đông nếu như không bay trên bầu trời thì thật khó thấy được những màu sắc mỹ lệ đấy

Dương Cảnh Bình bắt đầu chăm chỉ tu luyện, hắn khởi động tay chân một lát, sau đó chuyển thân ảnh chạy nhanh xuống núi, rồi lại chạy lên. Thời tiết tuy lạnh nhưng chạy một lúc thì mồ hôi đã tuôn trên trán, cảm giác ấm ấm do vận động, lại như hoà cùng cái lạnh của mùa đông, vừa nóng lại vừa mát làm hắn có chút thích thú.

Tầm hai canh giờ tập luyện vất vả, Dương Cảnh Bình thấy hơi mệt mỏi, nhưng dần cảm thấy cơ thể trở nên bền bỉ hơn rất nhiều. Có chút dấu hiệu đột phá nhỏ cũng đã đủ khiến hắn tiếp tục cố gắng hết sức để tập luyện, chỉ như vậy mới có thể nhanh chóng đột phá tầng thứ nhất của luyện thân.

Dương Cảnh Bình không chỉ chạy bộ, hắn còn nhịp nhàng tập các bài thể chất nặng, như nâng cành cây to, chống đẩy... Mọi thứ mà lão sư Đỗ Mạnh đề cập để có thể giúp đột phá thì hắn đều thử qua hết.



Được biết khi ở tầng thứ 3 của luyện thân, thì bàn tay sẽ cứng chắc như đá, cho dù đấm mạnh vào tảng đá lớn cũng khiến nó gãy nát cả ra. Đó cũng đây chỉ là mới đầu, khi luyện đến tầng thứ 6 thì đã có năng lực chiến đấu với quái thú cấp một, có khả năng chịu được một đòn công của quái thú. Mà đến tầng thứ 9 cơ thể có thể nói không còn cảm giác với nóng và lạnh nữa, dù có bị đóng băng bởi công pháp hay là rớt xuống dung nhan nóng chảy thì cơ thể vẫn lành lặn mà bước ra ngoài.

Dương Cảnh Bình đã từng nghe lão sư nói, nếu như có nhiều linh thạch thì có thể mua một lượng lớn đan được, sau đó ngâm mình dưới bồn đan dược sẽ hòa vào cơ thể kinh mạch giúp bản thân đột phá được những nền tảng đầu tiên của tầng luyện thân này.

Do từ nhỏ hắn đã bị người trong thôn vô cớ đ·ánh đ·ập, chịu dựng vô số trận đòn, điều này vô tình giúp cơ thể hắn cứng rắn, không cần dùng đến đan dược cũng đã có được một nền tảng cơ thể hơn người thường.

Mới đó mà trời đã chiều. Dương Cảnh Bình một chút cảm giác đột phá cũng không hề có, nghĩ là do bản thân thiếu sự cố gắng nên cứ kiên trì tập luyện.

Một tuần trôi qua.

Mỗi ngày Dương Cảnh Bình đều tu luyện cực nhọc trên đỉnh núi, tất cả nổ lực cũng không khiến cảnh giới luyện thân của hắn có dấu hiệu đột phá, chỉ có thể đạt đến ngưỡng sắp tiến vào nhưng lại không thể nào vượt qua được, xem ra cách này không hề hiệu quả.

Dương Cảnh Bình đứng trên đầu một ngọn núi, chán nản nhìn xuống bên dưới, một tuần không hề có tí thu hoạch nào, lẽ nào bản thân hắn không hề có thiên phú trong tu luyện chăng?

Thời gian không còn nhiều, nếu tiếp tục chậm trễ như vậy thì hắn không có tí cơ hội nào cho cuộc thi sắp đến. Dương Cảnh Bình nghĩ đến biện pháp khác, nếu như không thể đột phá cảnh giới, thì hắn còn có cửu quỷ bên trong cơ thể, có lẽ đó là chìa khóa duy nhất có thể giúp hắn.

Tuy nghĩ là vậy nhưng mười năm tu luyện mà hắn chỉ có thể gọi ra được con quỷ duy nhất có sáu tai giống như quái vật kia, còn lại những con quỷ khác trong giấc mơ hắn vẫn có năng lực để mà triệu hồi ra.

Điển hình gần đây nhất Dương Cảnh Bình đã thử tìm cách gọi ra một con quỷ khác, có điều khi hắn truyền sắc lực vào bên trong con mắt tím, cho dù vận lực thế nào cũng không thể khiến linh hồn trở thành thực thể được.

Dù thất bại đã rất nhiều lần, Dương Cảnh Bình lần này muốn thử thêm lần nữa. Hắn bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm một bên mắt chỉ tập trung quan sát con mắt trái có năng lực của quỷ.

Một lát dần cảm nhận được sự hiện diện của vong hồn đ·ã c·hết bên dưới chân, những tiếng la hét oái oăm, nhưng Dương Cảnh Bình vẫn không có chút sợ hãi nào, do hắn mười năm làm điều này nên đã quá quen thuộc.

Dương Cảnh Bình toàn lực vận chuyển sắc khí tụ trong đan điền đến con mắt tím kia, chỉ thấy qua một lúc thì con mắt bất ngờ chảy máu không ngừng, sau đó thì tối sầm lại. Hắn chưa kịp kéo linh hồn ra bên ngoài thì đã kiệt sức, khuôn mặt nhuộm đầy máu, lăn ra b·ất t·ỉnh trên nền tuyết trắng.

▫️▫️



▫️

Đêm khuya, bầu trời đã tối mịt. Tuyết mịn màng theo gió rớt xuống mặt đất, trên trời không có ánh sao, chỉ lẽ loi một vầng trăng sáng cô đơn rọi xuống thế gian.

Dương Cảnh Bình khi tỉnh dậy đã thấy tuyết lấp đầy nửa thân. Hắn mệt nhọc bò dậy, thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, con mắt trái tuy đã ngừng chảy máu nhưng vô cùng đau nhức, cảm giác ngứa ngáy như có vài con kiến bò ở trên đó vậy.

Hắn thở dài một hơi, tự giễu bản thân, có lẽ lần này đã thất bại hơn ngàn lần rồi. Đây có lẽ là giai đoạn mà hắn gặp bế tắc nhất, luyện thân một chút tiến bộ cũng không thấy, mà triệu hồi cửu quỷ khác cho dù cố gắng thế nào cũng thật bại.

Dương Cảnh Bình trong lúc ũ rũ, vô tình nhìn thấy cây sáo mà hắn luôn để ở trên người suốt mười năm qua, chính là món quà mà Tuyết nhi đã tặng. Hắn nhớ nàng nói lúc có tâm sự hãy thổi cây sáo đó lên, nàng sẽ đến gặp hắn.

Dương Cảnh Bình cũng muốn thử xem, liệu có thể gặp lại cố nhân không. Hắn đặt cây sáo lên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc không ra hồn, âm thanh vang vọng trong màn đêm tối lạnh lẽo này.

Một lát sau, trên bầu trời dường như có tiếng xé gió lao đến. Dương Cảnh Bình không ngờ cây sao lại hiệu nghiệm đến như vậy.

Dần hiện ra trước mắt là một vị cô nương xinh đẹp, bề ngoài người này như hoa như ngọc, để mà so sánh nhan sắc của nàng với mỹ nữ đẹp nhất Tam Tông là Hằng Như Sương, thì chỉ có hơn chứ tuyệt đối không kém. Không ai khác chính là Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết trên tay một cầm chiếc ô lục bích, ưu nhã bước lại gần, chăm chú nhìn người nam nhân tuấn tú, trên môi nhoẻn cười tươi, thanh âm vài phần ôn nhu: "Thời gian không ngờ trôi nhanh đến vậy, chớt mắt một cái mà ngươi giờ đã trưởng thành, lại còn tuấn tú hơn rất nhiều chứ."

Ánh Tuyết nói xong thì đi đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, tinh tế che chiếc ô chắn tuyết giúp hắn.

Dương Cảnh Bình thấy mỹ nhân ấy ở gần đến từng gang tấc, hương thơm dịu dàng thoảng vào bên trong khứu giác. Nhìn thấy Ánh Tuyết ngày càng trở nên xinh đẹp, da nàng như được điêu khắc dưới ánh trăng, lại như tuyết sương, mềm mại trắng ngần, vô cùng mỹ lệ. Nàng bận y phục mỏng manh để lộ vóc dáng thon gọn quyến rũ, thậm chí lộ ra rất nhiều da thịt trắng nõn nà, làm người ta mị hoặc, quyến luyến không muốn rời xa.

Dương Cảnh Bình thấy có chút ngại ngùng, có lẽ do hắn đã trở thành thiếu niên mới lớn nên không còn giống lần đầu gặp nàng, lảng tránh nhìn qua hướng khác, ngập ngừng nói: "Tuyệt nhi dao này cô khỏe không? Lần trước đa tạ cô đã cho ta mấy bình đan dược đó, nhờ vậy ta mới nhanh chóng đột phá được 7 tầng luyện khí."



"Mấy thứ đan dược đó với ta cũng không đáng giá gì, ngươi cũng không cần phải cảm ơn đâu. Mà ngươi sao lâu như vậy mới thổi sáo gọi ta đến vậy, lẽ nào ngươi không nhớ đến ta sao?"

Dương Cảnh Bình giật mình, nghe ngữ điệu của nàng như có vài phần trách móc, hắn cũng không nghĩ đến một người bình thường như hắn mà nàng lại còn bận tâm đến thế, trong lòng thấy có chút ấm áp, vội đáp: "Không đâu, ta lúc nào cũng nhớ đến cô cả. Chỉ là có vài chuyện chưa thể tìm ra đáp án, nên không có tâm trạng nghĩ đến việc khác."

Ánh Tuyết nghe Dương Cảnh Bình thừa nhận có nhớ đến nàng, da mặt trắng mịn lúc này có hơi phớt hồng, mềm lòng nói: "Được rồi, tha cho ngươi đấy. Mà chuyện ngươi nói có phải là những con quỷ trong giấc mơ không?"

Dương Cảnh Bình gật đầu, đáp lời: "Đúng vậy, trong giấc mơ ta đã nhìn thấy được cửu quỷ, nhưng chỉ triệu hồi được một con quỷ duy nhất, còn lại suốt mười năm nay ta vẫn chưa thể triệu hồi ra được."

Câu nói bình thản của Dương Cảnh Bình làm Ánh Tuyết rùng mình biến sắc, toàn thân phát run, sợ hãi thốt: "Có chuyện này sao, vậy ngươi triệu hồi ra cho ta xem đi."

Những bí mật của Dương Cảnh Bình có lẽ Ánh Tuyết là người biết được nhiều nhất, hắn cũng tin tưởng ngươi này hơn bất cứ ai, nên không giấu nàng ta bất cứ chuyện gì.

Dương Cảnh Bình tập trung quan sát con mắt tím, sau đó truyền sắc khí vào để cảm nhận sự hiện diện của linh hồn trong giấc mơ, dần nhận thấy linh hồn quen thuộc, hắn liền truyền sbắc khí vào và biến nó thành thực thể.

"Grừuu..."

Một âm thanh to lớn như tiếng sấm vang, như muốn thọc thủng màng nhĩ.

Dần hiện ra một con quái vật có đến sáu cái tai, thân hình như rắn, đặc biệt với bộ cánh hình ngôi sao hoàn mỹ, làm Ánh Tuyết chứng kiến khuôn mặt trắng bệch như vôi.

Dương Cảnh Bình sau khi triệu hồi xong, liền lập tức sử dụng công pháp điều khiển khôi lỗi, mười sợi dây nhỏ như vô hình chọt vào toàn bộ cơ thể, để hắn khống chế tùy ý mà điều khiển.

Ánh Tuyết tuy tu vi cực cao, thậm chí còn cách cảnh giới xích giai không còn bao nhiêu, không kém các vị lão sư ở Tam Tông, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng một người có thể gọi ra quỷ trong giấc mơ biến thành thực thể, thì không khỏi kh·iếp sợ: "Không ngờ ngươi lại có năng lực này, ta đây cũng hiểu kỳ về những bí ẩn trên người ngươi đấy."

Dương Cảnh Bình thấy Ánh Tuyết không chỉ nói chuyện mà cứ càng lúc càng lại gần hắn, thậm chí còn nghe được cả hơi thở thanh khiết của nàng, làm hắn có chút lúng túng, vội vàng nhắm con mắt tím lại, làm con quỷ biến mất.

"Tuy nhiên theo ta thấy sức mạnh này nhưng cũng sẽ đem lại là rác rối lớn cho ngươi đấy. Vì người tu tiên phần lớn đều xem trọng thể diện, nếu họ biết ngươi sử dụng công pháp quái ma như vậy sẽ xem ngươi không khác gì dị nhân, ngươi sẽ không thể sống yên ổn được đâu."

Dương Cảnh Bình sắc mặt dần trắng bệch, không có tí huyết sắc nào, lời Ánh Tuyết không hề sai, lại giống với lão sư Đỗ Mạnh cấm hắn hấp thụ sức mạnh nguyên tố, nếu đệ lộ ra mình có hai linh hồn tối thượng tà ác và có sức mạnh của quỷ thì nhất định tại họa sẽ ập đến.

Dương Cảnh Bình trầm ngâm suy nghĩ một lát, cũng đã lên tiếng: "Ta từ trước đến nay chưa từng làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, chỉ cần tâm ta lương thiện thì cây ngay không s·ợ c·hết đứng."

Ánh Tuyết thấy nét kiên định xuất hiện trên mặt thiếu niên, có điều mấy câu như người tốt gặp điều lành, kẻ xấu gặp báo ứng thì với nàng không có tí trọng lượng nào, nếu nói về công bằng thì sao lại phân chia tu tiên với dị nhân, tất cả không phải chỉ vì chung mục đích muốn chống lại quái vật kia sao? Nếu vậy tại sao đám người tu tiên được sống tư do trên mảnh đất màu mỡ, tận hưởng vẻ đẹp của nguyên tố, mà dị nhân chỉ có thể sống thui thủi dưới lòng đất, nơi màn đêm dày vò vô tận, nơi ánh dương quang không hề xuất hiện?