Chương 20: Tiểu Muội
Sáng sớm hôm sau, tuyết trắng mịn rơi dày đặc khắp nơi. Trận chiến vừa rồi bên ngoài Tam Tông phần lớn các dấu tích còn sót lại đều bị tuyết chồn vùi mọi thứ.
Một thân ảnh già nua bước lại gần phòng đám đệ tử tinh anh, ông ta đưa bàn tay sần sùi đầy nết nhăn, ngập ngừng giây lát cũng dần hạ quyết tâm, liền gõ "cốc cốc" hai tiếng lên cánh cửa.
Bên trong căn phòng là của Dương Cảnh Bình, hắn đang ngồi tĩnh tọa tu luyện, đích xác hắn đã đạt đến tầng thứ năm của hắc giai, và khống chế được 7 tầng luyện khí, có thể dễ dàng truyền sắc khí màu đen lưu thông trong cơ thể và dẫn đến đan điền, giai đoạn này là cơ bản nhất khi bước vào con đường tu tiên.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Dương Cảnh Bình vội vàng ngồi dậy, sửa soan lại y phục, bước nhanh ra khỏi phòng.
Thấy sau cánh cửa là một người vô cùng già nua, khuôn mặt đầy những nết nhăn làm hắn khó tin vào mắt, không ai khác chính là vị lão sư Đỗ Mạnh chức cao vọng trọng.
"Lão sư... Ngài không sao chứ?"
Đỗ Mạnh ho khan hai tiếng, thần sắc ể oải, cười khổ: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, thời gian của ta chắc là không còn nhiều, ngươi là người đệ tử duy nhất mà ta tin tưởng, ngươi có thể vì người lão sư này mà hoàn thành giúp ta tâm nguyện cuối cùng này được không"
Dương Cảnh Bình nghe lão sư không còn nhiều thời gian, trong đầu hắn như phát sốt lên, lẽ nào là vì trận chiến hôm qua sao? Người này có ân với hắn, không chỉ giúp hắn trên con đường tu luyện mà đã từng cứu mạng hắn cùng với tỷ tỷ.
Dương Cảnh Bình cố kiềm nén cảm xúc, cung kính đáp lời: "Lão sự có việc gì cứ nói ra, nếu nằm trong khả năng thì nhất định đệ tử sẽ dốc hết sức không khiến ngài thất vọng."
Nghe hắn nói lúc này Đỗ Mạnh mới yên tâm một chút. Dương Cảnh Bình vội vàng dẫn lão sư vào bên trong phòng, tìm chỗ ngồi cho cả hai nói chuyện kín đáo hơn.
Đỗ Mạnh thở dài một hơi, buồn bã nói: "Được rồi, nhưng trước tiên ngươi hãy nghe câu chuyện này đã. Cách đây 9 năm về trước, con gái ta không được may mắn sở hữu hai linh hồn tối thượng như ngươi, nó chỉ là một linh hồn thích nghi vô cùng tầm thường. Thiên Kiếm Tông là một tông môn lớn mạnh, chỉ muốn bồi dưỡng nhân tài nên không muốn cho con ta lãng phí tài nguyên để mà tu luyện, thế nhưng ta lại quá hồ đồ vì chức vụ trưởng lão ta đành phải nghe theo sự sắp xếp của người khác, bắt con bé chịu đựng sự ghét bỏ của tất cả người trong Thiên Kiếm Tông."
"Sau đó một năm sau, ba tông môn lớn đã hội nghị sẽ thành lập Tam Tông ở thôn Do Nha hẻo lánh này, tất để phòng hờ chuyện người khiến tận thế xuất hiện. Ta vì ham muốn lập công, muốn địa vị và danh vọng, ta đã chập nhận việc này nên không về lại Thiên Kiếm Tông, bỏ mặc vợ con để theo đuổi quyền lực."
Giọng Đỗ Mạnh càng lúc càng trở nên thê lương thống thổ: "Ta và Thiên Y đã lời qua tiếng lại, kết quả nương tử cùng con gái đã rời khỏi tông môn, vì chấp niệm quyền lực của ta từ đấy khiến người thân đã rời xa ta."
"Ngươi biết không, ta đã hối hận biết chừng nào, khi nghe tin nương tử đ·ã c·hết, ta không còn mặt mũi nào để mà gặp con bé. Ngươi là người duy nhất ta tin tưởng, mong ngươi vì lão sư này mà chăm sóc con bé, tâm nguyện cuối đời của ta chỉ cần nó yên bình sống qua ngày, là người phụ thân như ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
Dương Cảnh Bình nghe lão sư nói lại câu chuyện thì hắn đã biết được phần nào nội dung trong đó, lúc đầu nghe hắn cũng thấy hơi bất mãn vì quyền lực địa vị mà bỏ mặc vợ con, nhưng thời điểm hắn thấy lão sư thiêu đốt thọ nguyên không màn tất cả để cứu thiếu nữ kia thì trong lòng hắn đã có ánh nhìn hoàn toàn khác.
"Lão sư, đệ tử nên làm gì đây?"
Đỗ Mạnh lấy sau áo ra một vật gì đó, rồi đưa vào tay Dương Cảnh Bình, chợt nói: "Đây là hạc giấy mà con bé lúc nhỏ tặng ta, cũng là thứ đồ chơi mà nó thích nhất. Hiện tại con bé vẫn chưa tỉnh dậy, ngươi chỉ cần an ủi, nếu được thì đưa cái này cho nó giúp ta."
Dương Cảnh Bình chưa từng làm cái việc an ủi ai bao giờ, hắn cũng không có kiến thức về chuyện này, nhưng vì lão sư hắn đành phải chấp nhận, gật đầu đáp: "Đệ tử sẽ cố hết sức."
▫️▫️
▫️
Sau khi đáp ứng, Dương Cảnh Bình đi đến phòng của lão sư. Bước vào bên trong, thấy căn phòng này sắp đặt đơn sơ sạch sẽ, có nhiều bức họa đồ gián bên trên bức tường, nơi này đối với hắn tương đối quen thuộc, vì hắn có lần đã đến đây khi b·ị t·hương.
Bên trong giường có một thiếu nữ đang ngủ, Dương Cảnh Bình dần tiến lại gần. Ở bên cạnh mới nhìn thấy rõ, dung mạo cô gái cực kỳ đáng yêu, tóc mềm mại phất phơ ngang vai, xoã xuống cần cổ trắng muốt, mũi nhỏ xinh xắn, bờ môi hồng hào, khuôn mặt lạnh lẽo nhưng vẫn toát ra khí chất thoát tục, diễm lệ cao quý.
Lúc này nhìn xuống hắn mới để ý, thấy chân người này đã bị hoá đá, xem ra là phản phệ của việc hấp thụ sức mạnh nguyên tố.
Dương Cảnh Bình bất giác khẽ run, nếu sau này hắn đột phá cảnh giới thất bại, hay là bị phản phệ sức mạnh nguyên tố, có lẽ sẽ còn đáng sợ như vậy rất nhiều.
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của một người khác, thiếu nữ dần dần mở mắt tỉnh dậy. Khi thấy hai chân đã hoàn toàn bị hóa đá, cô gái sắc mặt tái dần, sau đó nhớ lại cảnh tượng bản thân hấp thụ sức mạnh nguyên tố, còn việc sau đó như thế nào thì nàng không hề hay biết.
Người tu tiên với dị nhân sau khi hấp thụ sức mạnh nguyên tố thì đều có công dụng khác nhau, người tu tiên có thể khống chế được sức mạnh, tùy ý cho bản thân vận dụng, còn dị nhân thì sẽ hoá thành quái vật và hoàn toàn bị thứ sức mạnh này trói buộc, và mất đi ý thức, nhưng vẫn giữ được hình dáng nửa người nửa thú. Khi cô gái nhờ vào sức mạnh đột biến mà trực tiếp biến thành quái vật hoàn toàn, đây là điều vô cùng hiếm gặp.
Thiếu nữ sắc mặt chợt trở nên ảm đạm, một đoạn kí ức đau thương như thủy triều vụt ào vào trí nhớ, khung cảnh máu me, sát người chất đống, nàng bất ngờ co rún lại, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
"Ta không cố ý! Ta.. Thực sự không cố ý đâu!"
Không hiểu sao cô gái này lại nói lời này, sau đó bật khóc nức nở, dòng lệ lóng lánh cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt ngọc.
Dương Cảnh Bình ngây người, không biết nên làm sao, hắn cứ tưởng thiếu nữ này sau khi tỉnh dậy thì thấy chân hoá đá mà đau buồn, nhưng nhìn qua có lẽ người này đã bị đả kích về tình thần trước đó, nên mới khóc lên như thế.
"Muội đừng khóc nữa, chân muội tuy bị hoá đá nhưng có lẽ sẽ còn có cách trị khỏi thôi."
Dương Cảnh Bình nói xong thấy cô gái vẫn không có phản ứng gì, lại nói: "Ta là Dương Cảnh Bình, lão sư Đỗ Mạnh rất quan tâm đến muội đấy, còn đặc biệt nhờ ta đến để chăm sóc cho muội."
Nghe hai chữ Đỗ Mạnh vừa lọt vào tai, làm tận sâu trong cõi lòng đau khổ cố nén bấy lâu đột nhiên vỡ òa, thiếu nữ bất chợt khóc to lên thành tiếng, tuôn trào hết ra bên ngoài, trông vô cùng bi thương.
Dương Cảnh Bình không biết bản thân có nói gì sai không, nhất thời nhớ đến vị lão sư đã từng phụ người ta, bèn đem hết câu chuyện kể lại: "Lão sự tuy có lỗi nhưng ngài đã hối hận vì những điều bản thân làm, lúc muội bị hoá đá, là lão sư đã dùng toàn bộ thọ nguyên để làm chậm lại quá trình hoá đá, tất cả đều vì muốn cứu sống muội."
Thiếu nữ hai mắt chợp mở to ra, dường như vẫn khó tin vào những lời vừa nghe thấy, thanh âm u uất: "Ngươi... Ngươi không hiểu được đâu, những gì ta trải qua, cho dù ta có c·hết cũng không bao giờ tha thứ cho kẻ phụ bạc đó!"
"Muội nói đúng, có lẽ ta không hiểu gì cả. Nhưng qua lời lão sư nói, lúc nhỏ muội thiên phú không bằng người ta nên b·ị t·ông môn xem thường, còn ta lúc nhỏ cũng khá giống với muội, vì mái tóc trắng mà bị xem là mầm bệnh, bị người trong thôn xa lánh, nên ta hiểu được ít nhiều cảm giác của muội từng trải qua."
Thiếu nữ lúc này mới ngước mắt lên nhìn thẳng người phía trước. Chỉ thấy dưới ánh dương quang mờ nhạt, là một mỹ nam thân hình tuấn tú, mái tóc trắng muốt như tuyết mùa đông, khuôn mặt sáng bừng nhưng lại có vài phần lão hóa, đặc biệt trên mặt có một nét u buồn khá giống với nàng, xem ra người này không hề nói dối.
"Ta lần đầu tiên gặp muội nên tất nhiên sẽ không có ác ý, nếu muội kể hết mọi việc tâm sự với ta, có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn đấy."
Thiếu nữ trong lòng sầu lắng nhưng nghĩ có một người đồng cảnh ngộ bên cạnh, nên cũng bắt đầu kể ra hết mọi chuyện: "Nếu ngươi muốn biết ta hận ông ta đến như thế nào, thì ra sẽ ta sẽ nói cho ngươi nghe. Tất cả đều bắt đầu khi ta vừa tròn 6 tuổi, tông môn dẫn ta đến nơi tiến hành nghi thức kiểm tra linh hồn, bọn họ phát hiện ta đường đường là con gái của trưởng lão mà tư chất chỉ là linh hồn thích nghi tầm thường. Kể từ đó nổi lên một trận tranh cãi khắp môn phái, vì bọn họ cho là ta không xứng đáng để sử dụng tài nguyên trong tông môn."
Thiếu nữ nói đến đây lòng bàn tay tựa hồ siết rất chặt lại, dáng vẻ vô cùng thống hận.
"Ta bị huynh đệ tỷ muội trong môn phái xem thường, thậm chí họ còn bôi nhọ danh phẩm ta. Thế nhưng phụ thân lại ở đâu chứ? Ông ta không hề quan tâm chuyện đó, ngày đêm lo chuyện tông môn, một khắc gặp gỡ ta cũng không có. Ta nhẫn nhịn chuyện đó suốt một năm trời, ta cũng không hề gặp mặt phụ thân dù chỉ một lần, có lẽ ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con ta mất rồi."
Nỗi thương tâm đã vượt ra ngoài giới hạn của sự chịu đựng, trên khuôn mặt thiếu nữ đau thương trong giây phút này tràn đầy giọt lệ, làm người ta cảm thấy xót thương.
"Cho đến nửa năm sau đó, ta nghe người ta nói phụ thân rời khỏi tông môn, vì đến nơi đây để tìm kiếm gì đó. Trong suốt thời gian phụ thân vắng mặt, những người tìm ta để chỉ trích ngày càng nhiều, ta vì thế mà không chịu nổi nữa nên muốn rời khỏi tông môn, mẫu thân vì thương ta nên đã dẫn ta ra khỏi nơi đó."
"Ta cứ tưởng sau khi rời khỏi, ta sẽ bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ không còn bị người khác chế nhạo. Nhưng mà khi đến gần thôn Phú Tài, ta và mẫu thân bị một con quái vật cấp 2 đột biến t·ấn c·ông. Mẫu thân vì cứu ta nên đã dẫn quái thú ra nơi khác, nhưng ta cũng chỉ có thể chạy trốn, đến khi quay lại tìm kiếm thì thấy mẫu thân đã bị con quái vật đó cắt c·hết. Ta hỏi ngươi, lúc đấy phụ thân của ta đang ở đâu? Lúc ta bị cả tông môn khinh thường thì phụ thân đang ở đâu chứ? Kể từ đó ta đã hận ông ta thấu tận xương tủy, ngươi nghĩ thử xem liệu ta có thể tha thứ cho ông ta được không?"
Dương Cảnh Bình nghe xong câu chuyện vừa rồi, đã hiểu được lý do vì sao thiếu nữ này lại hận lão sư đến vậy, nhưng hắn lại không biết nên mở lời như thế nào, nhất thời chỉ biết im lặng.
"Lúc đó ta cũng chỉ muốn c·hết đi cho xong, nhưng vì sợ hãi mà ngất đi, đến khi tỉnh dậy thấy bản thân đã ở trong một ngôi nhà ở thôn Phú Tài. Nơi đây có một ông lão và bà lão không có con cái, khi nghe ta kể lại mọi chuyện thì họ đã tốt bụng nhận nuôi ta, dành tình yêu thương khiến ta vực dậy được. Ta cứ nghĩ sống một đời ở đây thì sẽ buông bỏ được quá khứ đen tối, nhưng đến một hôm ta vô tình ăn được hạt giống đột biến, biết được bản thân có sức mạnh, ta nhớ lại cảnh người phụ tình phụ bạc, ta không đành lòng để ông ta sống sung sướng, còn mà ta lại khổ sở như thế này, nên ta tu luyện để có một ngày khiến ông ta phải thấy hối hận vì tất cả."
"Nhưng mà hai hôm trước lại xuất hiện một đàn quái thú, bọn chúng t·ấn c·ông thôn dân nơi ta ở. Tất cả đều là những người đối xử tốt với ta, nên ta muốn bảo vệ bọn họ, nhưng tu vi của ta chỉ ở luyện khí tầng thứ 5, không phải là đối thủ của một đàn quái thú cấp hai được. Đến đường cùng ta đã hấp thụ sức mạnh nguyên tố, khi hồi phục lại ý thức thì toàn bộ thôn dân đã bị chính tay ta g·iết c·hết."
Từng chữ vừa phát ra như những tảng đá nặng trĩu đè lên tấm thân mỏng manh của thiếu nữ, khiến nàng run rẩy tay chân, khuôn mặt trắng bệch.
"Sau khi tỉnh dậy, ta chỉ muốn c·hết đi thôi, nhưng mà vẫn chưa trả được thù, vẫn chưa khiến ông ta phải sống thật khổ sở giống như ta thì không đành lòng mà c·hết đi."
Dương Cảnh Bình sau khi đã biết được toàn bộ chuyên này, nhất thời sửng sốt. Bao nhiêu nghi vấn giờ cũng đã có lời giải, thì ra hôm trước cùng Sương sư tỷ đến thôn Phú Tài, tất cả người trong thôn đều bị g·iết do cát, là vì người thiếu nữ này muốn bảo vệ bọn họ, nhưng do hấp thụ sức mạnh nguyên tố bị khống chế nên trong lúc g·iết tất cả bọn quái vật đã mất ý thức mà vô tình g·iết luôn cả thôn dân.
Dương Cảnh Bình qua một lúc mới tiêu hóa được chuyện này, hắn tiến lại gần cô gái, nhẹ giọng an ủi: "Theo ta thì về chuyện trong thôn thì không phải là lỗi của muội, nếu muội không ra tay thì bọn họ đã bị quái vật cắt c·hết rồi, nên muội đừng nên tự trách như vậy."
"Nhưng giờ ta không còn người thân nào trên đời nữa, ta sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?"
Dương Cảnh Bình thấy thiếu nữ này thật đáng thương, mẫu thân thì đ·ã c·hết, đến cả người thân trong thôn mà nàng lớn lên ở đó, cũng không thể bảo vệ được.
"Nếu người thân của muội đều đã không còn, thì ta sẽ nguyện làm ca ca của muội, còn muội sẽ là tiểu muội tốt nhất của tạ, nhất định ta sẽ chăm sóc tốt cho muội, muội có bằng lòng không?"
Lời nói vừa phát ra như vượt xuyên tiếng gió, xuyên qua quá khứ tối tăm, khiến nàng nhớ về năm tháng khi lần đầu gặp một ông lão và một bà lão đã nhận nuôi nàng ở thôn Phú Tài, họ cũng nói y như vậy "Con bé thật đáng thương, nếu con đã không có nơi để đi, hãy ở lại với ông bà già này đi, bọn ta sẽ xem con như con ruột, nhất định sẽ khiến con có được cuộc sống tốt hơn."
Thiếu nữ trong lúc nàng tuyệt vọng muốn c·hết đi, mà bà lão nhận nuôi đã nói một câu an ủi nàng "Con à, có biết vì sao cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa không? Là vì những điều tốt đẹp nhất định sẽ xuất hiện sau khi điều tồi tệ đã trải qua, chỉ cần cố gắng tiến về phía trước, nhất định sẽ tìm thấy ánh sáng nhiệm mầu cho cuộc sống này."
Thiếu nữ thân hình rung động kịch liệt, kí ức không ngừng ùa về, nàng ngẩn người nhìn nam nhân ấy, một cảm giác quen thuộc tuôn trào, một lúc lâu mới lên tới tiếng: "Ca.. Ca ca, cảm ơn huynh!"
Dương Cảnh Bình lần đầu có thêm một tiểu muội, trong lòng thấy hạnh phúc không sao nói lên được. Hắn lại gần giường, lấy tay sờ nhẹ trên khuôn mặt thiếu nữ đang ướt đẫm ấy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.
Dương Cảnh Bình lấy sau áo ra một con hạc giấy, nhẹ giọng nói: "Đây là thứ muội thích nhất phải không? Lão sư vẫn còn giữ nó bên mình, thực sự ngài ấy giờ đã hối hận rồi, muội cho dù không thể tha thứ, cũng nên gặp mặt ông ấy một lần đi."
Nhìn con hạc giấy trên tay ca ca, Thiên Hậu càng thêm u buồn, nhớ đến một nhà hạnh phúc, tất cả đều đã tan biến, nàng lạnh lùng đáp lời: "Ca Ca, chuyện này muội cần suy nghĩ thêm, muội thấy hơi mệt nên muốn được yên tĩnh, huynh ra bên ngoài đi."
"Được rồi, muội nghỉ ngơi đi, lát nữa huynh sẽ gọi người đem cơm đến."
"Không được, ta không muốn gặp ai ngoài huynh cả, đừng để ai khác đến gần đây."
Dương Cảnh Bình không ngờ chỉ mới gặp lần đầu mà tiểu muội này lại tin tưởng hắn đến vậy, hắn ứng tiếng nhỏ nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.
▫️▫️
▫️
Trong một căn phòng của đệ tử tinh anh, có hai người đang ngồi trò chuyện, một người thân hình gia nua, còn lai là một thiếu niên tuấn tú, không ai khác là lão sư Đỗ Mạnh với Dương Cảnh Bình.
"Lão sư, đệ tử đã làm tiểu muội cảm thấy tốt hơn rồi."
Đỗ Mạnh đưa mắt nhìn hắn quét một lượt, bỗng bật cười lớn: "Ha ha, mới gặp lần đầu mà đã thân mật vậy rồi à?"
Dương Cảnh Bình ngượng ngùng, dù sao hắn chỉ là thiếu niên mới lớn, bị châm chọc cũng làm mặt ửng đỏ hết lên."
"Nếu ngươi thích thì ta sẽ gả con bé cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Dương Cảnh Bình càng lúc mặt càng thêm đỏ, vội vàng đáp lời: "Lão sư đừng trêu đệ tử nữa, kỳ thi ba tháng nữa sắp đến rồi, đệ tử hiện tại chỉ muốn chuyên tâm tu luyện mà thôi, không muốn vướng bận chuyện khác."
Đỗ Mạnh thấy Dương Cảnh Bình chuyển chủ đề, ông ta cười thầm, nói: "Trong đám đệ tử chỉ có ngươi với Hằng Như Sương là ta đạt kỳ vọng cao nhất, đừng khiến lão già này phải mất mặt đấy."
Dương Cảnh Bình cảm thấy lạ, lúc sáng dáng vẻ lão sư như người già bệnh sắp c·hết, vậy mà giờ lời ăn tiếng nói đều rất mạch lạc, dáng vẻ lại khỏe mạnh vô cùng, thắc mắc bèn hỏi: "Lão sư, lúc sáng ngài giống như sắp c·hết mà, sao giờ trông lại khỏe mạnh như vậy?"
Đỗ Mạnh gõ một phát vào đầu Dương Cảnh Bình, lớn tiếng nói: "Có ngươi mới c·hết đấy, ta vẫn còn khỏe lắm. Người tu tiên tuổi thọ hơn người bình thường rất nhiều, việc thiêu đốt thọ nguyên dẫn đến tuổi thọ tuột giảm. Có thể dựa vào đan dược, hoặc đột phá cảnh giới thì sẽ khôi phục lại một chút thọ nguyên, nhưng thứ này quá quý hiếm chỉ e trên đại lục không có bao nhiêu."
Dương Cảnh Bình trợn tròn hai mắt, vậy mà lúc sáng lão sư còn nói tâm nguyện cuối đời, hắn trong miệng không ngừng cười khổ, xem ra là bản thân đã bị lừa rồi.