Chương 19: Tai Ương
Cát bên dưới chân hắc y nhân trở nên vô cùng sắc nhọn, làm chúng đệ tử đều kh·iếp sợ. Trong đám đệ tử chỉ duy nhất Hằng Như Sương là tu vi đạt đến hoàng giai, nên mấy vị lão sư đã bọc hậu cho tất cả bọn họ ẩn nấp vào bên trong Tam Tông.
Hằng Như Mộng thấy sắc mặt Đỗ Mạnh vô cùng thống khổ, thậm chí không dám đối diện với hắc y nhân phía trước, lo lắng nói: "Nhìn Manh huynh có vẻ không được ổn, xem ra vẫn là hai chúng ta phải tự ra tay rồi."
"Đúng là thiếu niên thiên tài, từ lâu đã nghe đến sức mạnh hạt giống đột biến có thể đánh bại người vượt cấp. Hôm nay để Quang Lão Bắc ta thử xem thứ sức mạnh mà ai cũng thèm muốn này rốt cuộc có uy lực thế nào."
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một luồng sức mạnh từ cát nhắm về phía Đỗ Mạnh toàn lực công kích.
Quang Lão Bắc thân ảnh cực nhanh đã lao đến trước mặt, toàn thân ông ta lạnh lẽo như băng, cát do hắc y nhân thi triển vừa đến gần lập tức trở nên đông cứng.
"Nhóc con, đối thủ của ngươi là ta."
Quang Lão Bắc tu vi đã đạt đến bạch giai tầng thứ hai, ông ta vốn là trưởng lão của Thanh Vân Môn, một thân tu vi vô cùng cao cường, mà hắc y nhân chỉ là hắc giai, nên ông ta có vài phần đắc ý.
"Hàn Băng Chưởng."
Quang Lão Bắc vừa hô lên là công pháp băng đã khiến ông ta nổi dang trên đại lục.
Công pháp của người tu tiên vô cùng đa dạng, nhưng chỉ nghe danh mà đánh giá thực lực, không phân biệt cấp độ công pháp, bởi vì rất nhiều có rất nhiều loại công pháp tự bản thân lĩnh ngộ ra nên không ai biết rõ được hết tất cả. Nhưng tu luyện đa phần thường theo thuộc tính ngũ hành lần lượt là hoả, thủy, thộ, mộc, kim. Mà công pháp được biết như là nhất sẽ sinh nhị, nhị sinh ra vạn vật.
Có thể hiểu công pháp hệ thủy là có liên quan đến băng mà Quang Lão Bắc vừa thi triển, Sương sư tỷ công pháp là hoa cũng liên quan đến mộc, vậy nên nhị sinh ra vạn pháp là ở chỗ đó.
Hàn Băng Chưởng làm cho lão sư Đỗ Mạnh hai bàn tay ông ta vô cùng lạnh buốt, công pháp vừa thi triển ngay lập tức phạm vi 4 trượng bên cạnh đều đóng băng cả hết, cát của hắc y nhân cũng không ngoại lệ đến gần đều bị đông cứng.
Quang Lão Bắc lao đến, toàn thân hàn khí bốc lên. Hắc y nhân có vẻ sợ hãi, lập tức né tránh nhưng đã muộn, khi Quang Lão Bắc đến gần thì đất bên dưới chân trở nên đông cứng, đến hai bàn chân của hắc y nhân cũng bị đóng băng dính chặt bên dưới đất.
"Ầmmm."
Bàn tay lạnh băng đã một chưởng trực tiếp đánh vào sau lưng hắc y nhân, làm người này phun ra một ngụm máu, trên mặt có tấm khăn che cũng bị đại lục vừa rồi làm rớt xuống.
Sau khi tấm khăn che mặt đã rơi ra, làm tất cả đều há hốc mồm, hiện ra trước mắt là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu làm người ta khó tin vào mắt mình.
Dương Cảnh Bình trốn bên trong Tam Tông cũng không kiềm nén được sự ngạc nhiên, thấy hắc y nhân vừa rồi lại một nữ nhân dung mạo cực kỳ tuyệt mĩ, da dẻ trắng mịn như ngọc, suối tóc đen tuyền thướt tha tung bay trong gió. Có điều bề ngoài tuy thập phần tuyệt đẹp nhưng có chút gì đó rất giống với Dương Cảnh Bình, chính là thần sắc đầy vẻ u buồn, như những năm tuế nguyệt sa đà, những thời gian buồn bã đã khiến nét mặt thiếu nữ trở lạnh lẽo vô hồn.
Đỗ Mạnh lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn thiếu nữ đang bị trọng thương đấy, hình ảnh cô bé nhỏ nhắn lúc nào cũng theo chân ông ta gọi mấy tiếng "phụ thân" hình ảnh một gia đình ấm áp mà chính tay ông ta vô tình đã phá hủy đi tất cả.
"Dừng tay lại mau."
Quang Lão Bắc giật bắn mình, nghe Đỗ Mạnh vừa hét lên một câu, cùng lúc một cổ sát khí dần hiện ra. Ông ta liền thu tay lại, lui về phía sau.
Đỗ Mạnh thần sắc thống khổ, từng bước, từng bước đi về phía người thiếu nữ, thê lương nói: "Thiên Hậu, tất cả đều là lỗi của phụ thân, sau khi hai mẹ con rời đi, ta đã mất ăn mất ngủ, hối hận vì những gì mình đã gây ra. Cái gì mà trưởng lão Thiên Kiếm Tông chứ, ta giờ đây cũng không cần nữa. Nếu con muốn chém muốn g·iết cũng được, chỉ cần con có thể gọi ta hai tiếng phụ thân được không?"
Thiếu nữ sắc mặt lãnh đạm tựa hồ rung động giây lát, như nội tâm đã nguội lạnh lần đầu tiên có cảm giác được sưởi ấm.
"Ông có biết ta sống khổ thế nào không? Liệu ông có biết mẫu thân vì sao mà c·hết không? Rốt cuộc ông có biết ta hận ông đến như thế nào không?"
Từng câu thiếu nữ cất lên lại như những con dao sắc nhọn, không ngừng cắm sâu vào lòng ngực Đỗ Mạnh.
"Ông không biết, ông cũng không hề hiểu! Tha thứ cho ống, vậy ông có trả lại mẫu thân cho ta không?"
Thiếu nữ hai hàng mi ướt đẫm dòng lệ long lanh, răng cắt chặt vào khoé môi đến nổi trầy xước cả hết, như những việc đau khổ đã kiềm nén bấy lâu cuối cùng đã bộc phát.
Bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, cây cối rung động kịch liệt, đất trời biển sắc, tất cả những người nơi đây cảm thấy có gì đó rất bất thường.
Thân hình thiếu nữ bỗng nhiên phát sáng, chính là bảy màu nguyên tố trên bầu trời như bị hút lại vào trong cơ thể thiếu nữ kia, không nghi ngờ gì nữa có lẽ người này muốn đồng quy vu tận.
Có điều những màu sắc nguyên tố hội tụ vào bên trong cơ thể thiếu nữ vô cùng mờ nhạt, một lúc hình thành một đóm sáng như là trận pháp nhưng lại vô cùng nhỏ bé.
Đây là linh hồn thích nghi tầm thường, để so sánh với lúc Sương sư tỷ hấp thụ sức mạnh nguyên tố giống như biển cả với vũng nước ao, không tài nào có thể bằng được.
Thì ra Thiên Kiếm Tông xem thường cô gái này là vì có linh hồn tầm thường. Sau khi quá trình hấp thụ sức mạnh nguyên tố hoàn tất, mọi người đều thấy có gì đó không đúng. Da mặt thiếu nữ trở nên sần sùi, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể dần phình to, chốc lát biến thành một con dị thú vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đều rùng mình biến sắc, thiếu nữ xinh đẹp chỉ chốc lát đã trở thành quái vật kinh tởm. Toàn thân đều có màu vàng, cao đến một trượng, bước đi bốn chân, nanh dài vuốt nhọn, trồng mắt đỏ ngầu như đã hoàn thành mất đi y thức.
Đây là sức mạnh hạt giống đột biến, là loại sức mạnh bí ẩn nhất mà nhân loại chưa thể giải đáp được. Có những người sau khi ăn vào chỉ giúp cơ thể có sức mạnh và thú kỹ của quái vật, một số khác gì chỉ giúp bản thân được mạnh lên, vậy mà lần này thiếu nữ sở hữu sức mạnh hạt giống sau khi hấp thụ sức mạnh nguyên tố trực tiếp biến thành quái vật.
Tất cả đám đệ tử đều sợ hãi đều xanh cả mặt, chỉ riêng ba vị lão sư nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hằng Như Mộng bất ngờ lên tiếng: "Hãy nhìn chân quái thú đi."
Nghe vậy Đỗ Mạnh lúc này mới để ý, thấy bàn chân quái thú do thiếu nữ biến thành một vài chỗ đã bị hoá đá, đang lan dần vào bên trong cơ thể. Đỗ Mạnh lúc này mi mắt hơi giật, toàn thân chấn động. Hấp thụ sức mạnh nguyên tố nếu không thể kiểm soát thì sẽ mang đến tai ương, mà trở nên hoá đá.
Đỗ Mạnh biết rõ con gái mình vì cưỡng ép sức tàn mà hấp thụ thứ sức mạnh nguyên tố, ông ta chấp tay về phía hai vị lão sư bên cạnh, cúi người khẩn cầu: "Ta chỉ có một đứa con này thôi, xin hai người hãy giúp ta cứu sống nó, phần ân tình này nhất định sau này sẽ hồi đáp."
Hằng Như Mộng thận trọng quan sát một lát, mới đáp lời: "Chuyện này có vẻ không đơn giản đâu. Hiện tại tu vi con quái vật chỉ e đã đạt đến bạch giai, nên cả ba người chúng ta cùng hợp lực có lẽ sẽ đánh được con quái vật trở về nguyên dạng ban đầu."
Quang Lão Bắc gật đầu không nói, có vẻ đồng tình với ý kiến này.
Sau một hồi bàn bạc, tất cả lão sư đều thống nhất chỉ t·ấn c·ông làm con quái vật kiệt sức và trở về hình dáng ban đầu, tuyệt đối không đánh vào bộ phận yếu hại làm nguy hiểm đến thiếu nữ kia.
Chân của quái vật đang dần bị hóa đá hoàn toàn, khiến nó không thể di chuyển được. Ba vị lão sư biết rõ không còn nhiều thời gian, nhanh chóng đi ra các hướng khác nhau, quay quanh lấy con quái thú.
"Lôi Long Cửu Thiên."
"Ngưng Băng Kết."
"Hoả Phong Thuật."
Chỉ thấy ba vị lão sư thi triển thần uy, tụ sắc khí hình thành công pháp uy lực kinh thiên, cùng lúc dồn toàn lực về phía con quái vật.
Không ngờ đến là con quái vật lại không hề phản kháng, có lẽ nơi bàn chân bị hoá đá cũng đồng thời hút đi toàn bộ sinh lực bên trong cơ thể, khiến nó chỉ có thể từ từ cảm nhận c·ái c·hết đang đến gần.
Ba luồng đại lực cùng lúc đánh xuống, tạo thành một v·ụ n·ổ cực lớn, không gian xung quanh như bị xé toạc ra, đến đám đệ tử ở trong Tam Tông cũng bị áp lực đẩy ngã ra phía sau.
Cát bụi mù mịt bay khắp nơi, ba luồng đại lực đánh xuống tạo thành một cái hố rất lớn, cây cỏ trong phạm vi xung quanh đều tàn trụi, sau v·ụ n·ổ con quái vật lúc này cũng đã biến mất.
Trước mắt hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp, đôi chân đã hoàn thành bị hóa đá, sự hoá đá này đang không ngừng lan dần, cảnh tượng khiến ai cũng thấy sợ hãi.
Đỗ Mạnh thân ảnh như kỳ quang, một tia sáng vừa hiện ra chính là ông ta đã ôm chặt lấy con gái. Dỗ Mạnh thấy thiếu nữ ngất đi, sợ hãi đưa tay đặt lên mũi, thấy hơi thở vẫn còn, có điều vô cùng yếu ớt. Nơi bàn chân bị hóa đá đang không ngừng lan dần, chi e không thể sống nổi.
Đỗ Mạnh vô cùng thống khổ, ông ta làm một điều mà không ai dám nghĩ đến, là thiêu đốt thọ nguyên bản thân, vận khí tri thương để làm chậm quá trình bị hóa đá.
Hằng Như Mộng thất kinh, hét lên: "Đừng mà, nếu cứ tiếp tục như vậy huynh sẽ c·hết đấy."
Đỗ Mạnh hai tay vận khí, thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, truyền hết sắc lực vào cơ thể thiếu nữ. Chốc lát đầu tóc ông ta trở nên bạc trắng, nhìn dáng vẻ già nua vẫn đang kiên trì, làm ai cũng xúc động nhưng không biết làm gì.
Một lát sau, giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã trôi qua, bàn chân cô gái kia cũng đã ngừng hóa đá, xem ra có vẻ đã thành công. Có điều Đỗ Mạnh giờ đây nhìn giống như một lão già sắp rời xa trần thế vậy, khuôn mặt đầy những nết nhăn giống như bị dao cắt, đầu tóc bạc trắng, vài chỗ còn rơi rụng như bị hói, tưởng chừng vị lão sư uy dũng ngày nào giờ đây chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến lão ngã lúc nào không hay.
Đỗ Mạnh gồng sức ôm lấy thiếu nữ, ngửa đầu nhìn trời, cười khổ: "Gieo nhân nào gặt quả đấy. Tất cả chuyện này đều là do Đỗ Mạnh ta gây ra, chuyện hôm nay ta mong là các vị hãy quên hết đi."
Ông ta bước chân khập khiễng đi vào bên trong phòng riêng, trước ánh mắt thương sót của đám đệ tử, chỉ là không ai biết được nội tình bên trong, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không có ai dám mở miệng mà hỏi.