Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 18: Thôn Phú Tài




Chương 18: Thôn Phú Tài

Bên trong Tam Tông, tầng thứ nhất chủ yếu chia làm ba khu vực. Đầu tiên đại sảnh nằm giữa trung tâm, là nơi các lão sư dùng để chỉ điểm đám đệ tử; thứ hai là phòng để nhận nhiệm vụ cống hiến, nơi đây tương đối chật hẹp, những nhiệm vụ có phần thưởng đều được treo trên một cái bảng lớn; cuối cùng là phòng tu luyện, nơi đây toàn là những gian mật thất kín đáo, có thể tịnh tâm tu luyện mà không lo bị quấy rầy.

Ở tầng hai thì lại thoáng hơn rất nhiều so với bên dưới, chủ yếu chia làm hai phòng, một là phòng ngủ của đám đệ tử tinh anh, còn lại là nơi nghỉ ngơi của các trưởng lão. Ngoài ra còn có một gian mật thất kín đáo, nơi lưu trữ tài nguyên quý giá của tông môn, như công pháp, đan dược... Tất cả đều được bảo mật rất kỹ càng.

Cả hai đi một lúc đã đến bảng cống hiến, hiện ra trước mắt là một tấm bảng vô cùng to lớn, cỡ năm người ôm mới xuể. Ở trong treo rất nhiều tấm giấy, đều là nhiệm vụ nhận được từ Hoả Quang Thành.

Hằng Như Sương cầm lấy một tờ giấy ở trên tấm bảng, nhìn hết qua lượt, một hồi mới nói: "Đây là nhiệm vụ trung cấp, hình như ai đó vừa dán lên, khi nãy tỷ đến đây lại không thấy. Trong này nói là ở thôn Phú Tài có một số người bị m·ất t·ích có liên quan đến quái thú, nên toàn thôn đã tích góp ngân lượng và nhờ đến Hoả Quang Thành, sau đó Hoả Quang Thành đã ban phát nhiên vụ cần chúng ta đến giúp đỡ bọn họ."

Nhiệm vụ phần lớn đều do Hoả Quang Thành ban phát ra, tất cả những tông môn lớn nhỏ đều có thể nhận. Sau khi hoàn thành thi bên đó sẽ trả cho một khoảng thù lao, nên dù ở một nơi hẻo lánh như thế này thì Tam Tông vẫn có nguồn tài nguyên để mà duy trì.

Dương Cảnh Bình thắc mắc hỏi: "Lần đầu đệ nghe qua thôn Phú Tài đấy, có gần nơi đây không sư tỷ?"

Hằng Như Sương kiến thức lịch duyệt, mọi chuyện ở nơi đây hầu như nàng đều được mẫu thân truyền thụ, nghĩ một lúc mới nói: "Tỷ đã nghe mẫu thân nói qua, thôn đó ở hướng bắc, nếu dùng xe ngựa có lẽ nửa ngày đường mới đến nơi."

Thấy Dương Cảnh Bình cũng không có ý kiến gì, Hằng Như Sương cũng thống nhất sẽ nhận nhiệm vụ này.

Nay đã vào mùa đông, địa hình tuyết rơi vô cùng hiểm trở, cả hai định cần tìm một chiếc xe ngựa để giúp đến nơi thuận tiện hơn, có điều nếu như từ đây đi xuống thôn Do Nha để tìm một chiếc xe ngựa chỉ e là mất rất nhiều thời gian.

Hằng Như Sương nghĩ một lúc, bèn nói: "Thời tiết này ta chỉ có thể ngự kiếm đi xuống thôn thôi, đệ theo tỷ cùng xuất phát nào."

Hằng Như Sương đằng không bay lên, thanh kiếm rời vỏ bay một vòng, rồi được sư tỷ dùng sắc khí điều khiển, ngự kiếm bay đến gần sư đệ, ra hiệu cho hắn cùng lên.

Ngự kiếm phi hành là điều không hề đơn giản, có phần giống với công pháp khống chế khôi lỗi mà Dương Cảnh Bình phải tốn mười năm tu luyện.

Ngự kiếm là phải đồng thời khống chế được ba thứ; một là điều khiển trọng lượng của kiếm, để khi bay không bị chao đảo; thứ hai là quỷ đạo bay của thanh kiếm, phải điều khiển được hướng di chuyển; cuối cùng là tốc độ khi ngự kiếm, nếu không cân bằng ba yếu tố là vững chắc, tốc độ, phương hướng, thì chắc chắn sẽ không thể bay được.

Để làm được điều này tu vi ít nhất phải trên hoàng giai, còn Dương Cảnh Bình vẫn chỉ ở hắc giai, xem ra việc bay lượn đối với hắn vẫn còn quá xa vời.

Dương Cảnh Bình không dám làm trái ý, sau khi đã nhảy lên được, phải loạng choạng một hồi thì mới đứng vững được.

"Tỷ tăng tốc đây, cẩn thận kẻo ngã đấy."

Sư tỷ xé gió bay đi, chỉ thấy nàng thu nhãn long lanh, làn da mềm mại như tuyết sương, thần sắc kiêu sa thoát tục.



Trên cao nhìn xuống chỉ thấy rừng cây xanh um tùm, tất cả đều bị làn tuyết trắng phủ khắp nơi, ngước lên trên là một màu trắng xóa, từng hạt tuyết mỏng như cánh hoa phủ trắng khung trời.

Bay một lúc, Dương Cảnh Bình hai má đỏ lên lúc nào không hay, hắn tâm tình thiếu niên nên rất mơ hồ, từ khi gia nhập Tam Tông ngoài lúc chơi đùa với A Lệ thì ngoài thời gian tu luyện và còn lại hắn luôn gần gũi với vị sư tỷ mỹ lệ này, lâu dân cũng đã phát sinh tình cảm.

Dương Cảnh Bình cảm thấy cảnh nay thật mỹ lệ, hương thơm này thật vấn vương, tuyết đọng lên khuôn mặt cũng trở nên êm dịu, thứ nhu tình ngọt ngào dần vọng đến tận nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, giống những bông hoa ái tình đang dần nở rộ.

Loại cảm giác dù trời đông giá rét mà thiếu niên vẫn cứ cảm giác ấp áp trong lòng, vương vấn từng chút một, đôi lúc hắn còn len lén ngước nhìn sư tỷ.

Qua một lúc đã đáp xuống thôn Do Nha, mục đích đến đây là tìm một chiếc xe ngựa để thuận tiện đến nơi đó. Cả hai tìm rất lâu cũng đã thuê được chiếc xe ngựa của người trung niên qua đường, sau khi thương lượng giá cả, người này cũng đồng ý giúp họ đến thôn Phú Tài.

Người trung niên chở ngựa bất ngờ hỏi: "Thôn Phú Tài gần đây có tin đồn không được tốt, ta khuyên hai vị tốt nhất đừng nên đến nơi đó."

Hằng Như Sương vốn thông minh lanh lợi, nghĩ người này sẽ biết chút gì đó, vội hỏi: "Thật ra bọn ta muốn đến đó để giúp đỡ người trong thôn, không biết ông có tin tức gì về nơi đó không?"

Người trung niên sắc mặt hơi biến đổi, liếc ngang liếc đọc, sau đó nhỏ giọng đáp: "Ta từng nghe nói có người nhìn thấy một đàn quái vật cấp một trong hang động, chỉ e gần thôn Phú Tài không chỉ có một con quái vật đâu."

Hằng Như Sương thông dong đáp lời: "Chỉ là quái nhất cấp thôi mà, cũng không phải là vấn đề lớn, chuyện này ta tự có cách giải quyết."

Người đàn ông trung niên thấy vị cô nương này phong thái hơn người, đặc biệt thanh bội kiếm chói lóa, xem ra là người trong đại gia tộc hay tông môn nào đó, cũng không nhiều chuyện mà cưỡi ngựa xuất phát đến thôn Phú Tài.

Trên đường đi, Hằng Như Sương ngồi đối diện Dương Cảnh Bình, cảnh tượng này khá giống với lần trước cả hai cùng nhau đi đến Hỏa Quang Thành.

Dương Cảnh Bình trong lúc không làm gì, đôi tay dùng sợi dây khống chế chuyển động A Lệ, khiến con rối đi đi lại lại trên người, có lẽ đây là niềm vui duy nhất đối với thiếu niên này.

Hằng Như Sương qua một lúc cũng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng: "Sư đệ này, trong gian mật thất có rất nhiều loại công pháp tu luyện khác mà, sao đệ chỉ tu luyện mỗi loại công pháp khống chế khôi lỗi này thế?"

Dương Cảnh Bình dù mất nhiều năm tu luyện công pháp khôi lỗi mà bản thân không có chút thành tựu nào, hắn chỉ miễn cưỡng khống chế được hai con rối cùng lúc, nói hắn mất mười năm chỉ làm được điều này chắc người ta cười xấu mặt mất, chỉ gượng gạo đáp lời: "Đệ thiên phú thấp kém, tu luyện nhiều loại công pháp cũng không có tiến bộ gì nhiều, sư tỷ chê cười rồi."

Hắn vừa nói vừa nghịch ngợm con rối, A Lệ di chuyển rất thành thạo, từ đi đứng đến ngồi xuống, thậm chí bò hay nhảy thiếu niên đều làm rất uyển chuyển.

"Tỷ cũng lần đầu tiên thấy có người tu vi chỉ là luyện khí tầng 9, mà ta phải dùng toàn lực mới thắng được, công pháp khôi lỗi của sư đệ có chút thú vị đó."

Hằng Như Sương bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Dương Cảnh Bình, thỏ thẻ hỏi: "Sư đệ có biết về chuyện hạt giống đột biến(1) không?"

"Đệ biết chứ, những hạt giống đột biến sau khi nảy mầm đều trở thành quái vật, trong cuốn sách của Thủy Nguyệt Chân Nhân, ngài đã họa nên hình vẽ quái vật. Không biết sư tỷ có ý gì?"



Hằng Như Sương mục quang dần sáng lên, nói: "Hạt giống đột biến gần đây tỷ có nghe một vài tin đồn khác, có một số hạt giống từ trước kia đã không nẩy mầm thành quái vật, mà ở sâu trong lòng đất, những ai có cơ duyên ăn được loại hạt giống đột biến này sẽ sở hữu sức mạnh quái vật, nên tin đồn này đã lan rộng khắp đại lục rất nhanh."

Dương Cảnh Bình nghe sư tỷ mỹ lệ này nói đến đây thì trong lòng có chút hiếu kỳ, liền hỏi: "Ăn hạt giống đột biến có khác gì với hấp thụ linh hồn quái vật của dị tiên không sư tỷ?"

"Đồ ngốc, tất nhiên là có chứ, nếu thứ này là tà ma ngoại đạo thì tất nhiên sẽ không thu hút được lượng lớn tu sĩ chính đạo. Thực chất khác nhau ở chỗ khi hấp thụ hạt giống đột biến, nếu bản thân hạt giống là quái vật cấp hai chưa thành hình, khi hấp thụ thì chỉ giúp tu vi tăng vọt, đã có người tu vi hoàng giai sau khi nuốt vào thì cảnh giới liền bước vào bạch giai trong vòng hai tháng, trong khi điều đó phải mất mấy chục năm cơ chứ?"

Hằng Như Sương ngùng một lát, lại nói thêm : "Nếu đệ có cơ duyên nuốt được hạt giống đột biến của quái vật cấp ba, thì đệ có khả năng sử dụng được thú kỹ của quái vật, điều này khá là tương đồng với dị tiên, nhưng khác nhau ở chỗ chúng ta sẽ hấp thụ toàn bộ tu vi của quái vật chứ không biến thành quái vật."

Dương Cảnh Bình nghe sư tỷ nói một lượt thì cũng đã minh bạch, vả lại hắn đã tu luyện được lão sư chỉ dạy, nên kiến thức này cũng không quá xa lạ. Thứ hấp dẫn của hạt giống đột biến đem lại là giúp tu vi tăng vọt, mà quái vật cấp cao sẽ sở hữu cả thú kỹ.

Chuyện từ hoàng giai đột phá bạch giai trong hai tháng khiến cho Dương Cảnh Bình không giấu được kích động trong lòng, để biết các lão sư trong Tam Tông thuộc tam đại môn phái lớn tu vi chỉ là bạch giai, còn xích giai lại hiếm như mưa ở sa mạc, vậy chỉ cần hấp thụ một loại hạt giống đột biến thì cũng có sức mạnh để xưng bá một phương rồi.

Dương Cảnh Bình như cũng đã hiểu rõ được tầm quan trọng của hạt giống đột biến, đáp: "Đệ đã hiểu rồi, nhưng chỉ e loại hạt giống này trên đại lục không nhiều."

"Phải, phải. Đệ xem ra cũng hiểu rồi đó, tu tiên không hẳn là chỉ dựa hoàn toàn vào nổ lực hay đan dược mà là vận may nữa, biết đâu ở trong thôn Phú Tài tìm được hạt giống đó thì sao chứ. Tỷ cũng ngóng chờ đến nơi đó đây, lâu rồi mới có dịp ra ngoài thật là thoái mái!"

Qua một lúc tán gẫu thì ba canh giờ đã trôi qua, không có việc gì làm chỉ thấy vị sư tỷ mỹ lệ này đang nhắm mắt tu luyện, quả nhiên t·hiên t·ai không có chút lười biếng nào, ở hoàn cảnh thế này mà vẫn có thể tịnh tâm tu luyện được.

Dương Cảnh Bình không muốn quấy rầy sư tỷ, chỉ im lặng nhìn qua tấm rèn che trên xe ngựa, thấy khắp nơi đều là những cành cây bị tuyết phủ trắng toàn thân, ngoài ra con sông cũng bị đóng băng, không có thứ gì trước mắt mà không có màu trắng cả.

Thời tiết lạnh lẽo thế này phần lớn người dân đều phải mặc thêm áo ấm mới chống chọi lại được, nhưng đối với người tu tiên thì không phải là vấn đề lớn, vì khi vượt qua luyện khí sẽ tiến vào luyện thân, luyện thân khi đạt đến những tầng đầu tiên cơ thể cứng rắn, tay không có thể đấm vỡ tảng đá to, khi đạt đến những tầng cao nhất thì cơ thể hoàn toàn miễn nhiễm với nóng và lạnh.

Trên đường đi đến thôn Phú Tài, Dương Cảnh Bình bất ngờ nhìn thấy phía sau một cái cây to có một người toàn thân bận y phục đen đang nhìn về phía hắn. Dương Cảnh Bình dụi mắt mấy cái, tưởng bản thân nhìn nhầm, đến khi nhìn lại lần nữa thì còn thấy người áo đen kia đâu nữa.

Dương Cảnh Bình bỗng thấy có cảm giác quen quen, 10 năm trước lúc hắn bị Lực Lâu Diện t·ấn c·ông, lúc ngất xỉu hắn lờ mờ cảm nhận được có hắc y nhân đã đến đó trước, trị thương cho hắn chứ không phải lão sư Đỗ Mạnh, mà người áo đen hắn vừa nhìn thấy lại có loại cảm giác y hệt lần đó.

Dương Cảnh Bình khẽ lắc đầu, có lẽ do thời tiết lạnh nên hắn bị hoa mắt, tự an ủi bản thân một lúc, cố gắng dẹp bỏ đi những suy nghĩ vô liêu.

.

.



.

Đi nửa ngày đường cuối cùng đã đến nơi, sau khi bước khỏi xe ngựa trước mắt chính là thôn Phú Tài.

Thôn này tương đối giống với thôn Do Nha, nhà cửa phần lớn đều là gỗ, có điều lớn hơn rất nhiều so với nơi Dương Cảnh Bình từng ở. Nơi đây khá rộng lớn, có mấy căn nhà cái đến 3,4 tầng, rõ kinh tế vượt xa những thôn khác, xem ra đúng như cái tên, thôn Phú Tài này rất khá giả.

Vừa thấy có người lạ vào thôn, bất ngờ có một nhóm rất đông cỡ vài chục người, già trẻ lớn bé đều ở đây, tất cả túm tụm lại xung quanh Dương Cảnh Bình với Hằng Như Sương.

"A, thần tiên tỷ tỷ đến giúp chúng ta phải không... "

"Cuối cùng cũng có người cứu thôn chúng ta rồi!"

"...."

Thanh âm của cả chục cái miệng dồn dập vào, làm cả hai có chút bối rối.

"Trật tự nào!"

Lời vừa nói là của một ông lão, ông ta khuôn mặt đầy những nết nhăn sần sùi, dáng vẻ gia nua. Sau khi nghe tiếng ông lão này thì nhóm người kia mới im lặng lại.

"Ta là Thạch Thất, là trưởng thôn của nơi đây. Có phải hai vị đến vì muốn tiêu diệt quái vật, cứu giúp thôn chúng tôi không?"

Hằng Như Sương chấp tay, nhìn ông lão đáp lời:"Đúng vậy chúng tôi nhận nhiệm vụ đến đây giúp đỡ, không biết tình hình cụ thể của chuyện này là thế nào, ông hãy nói rõ ràng mọi chuyện đã diễn ra đi."

Thạch Thất khuôn mặt nhăn nheo, ũ rủ kể lại mọi chuyện: "Thôn chúng tôi đã ba hôm nay m·ất t·ích hơn mười người rồi, sau trong thôn này có một cái hang động, những người đi vào đều không trở ra nữa, nhưng mà hang động này lại nằm gần nguồn nước, ép buộc phải đi đến đó, nhưng mà đến nay không một ai trở ra khi vào đó. Mong hai thiếu hiệp hãy cứu cái thôn này!"

Hằng Như Sương bất ngờ lại hỏi: "Vậy trong số những người ở đây chưa tùng ai nhìn thấy hình dạng quái vật đó sao?"

Một người trong số đông lên tiếng :"Nếu mà thấy thì chúng ta đã không còn mạng để trở về, trước đó cũng có một nhóm như hai người đến đây, nhưng vào đó cũng đã bặc vô âm tín rồi."

Hằng Như Sương thông minh hơn người, nhìn một cái đã hiểu được tính nghiêm trọng của điều này, vậy là đã có một nhóm người khác nhận nhiệm vụ nhưng đã bị quái vật g·iết c·hết. Điều đáng nói là yêu cầu nhiệm vụ lần này là tu vi phải trên hoàng giai, thế thì người nhận nhiệm vụ lần trước bỏ mạng ở đây tu vi có lẽ không thấp hơn nàng, rất có thể trong hang động kia có rất nhiều quái vật cấp hai.

Bất ngờ một đứa bé nhỏ tuổi, khuôn mặt còn búng ra sữa, nắm tay Dương Cảnh Bình, vừa khóc vừa nói: "Ca ca, cứu phụ thân của muội với, sáng nay người vào đó đến giờ chưa thấy ra, ta không muốn làm cô nhi đâu!"

Dương Cảnh Bình tim hắn bỗng thắt chặt, cảm giác không có phụ mẫu, không có tình thương, giống như hắn đang đồng cảm với đứa bé này.

"Sư tỷ chúng ta vào hang động đó tìm hiểu đi, biết đâu sẽ có chút manh mối."

Hằng Như Sương gật đầu, đã đến đây rồi dù có quái vật mạnh hơn đi nữa xem như là một loại thử thách để rèn luyện, tu luyện không ai mà không từ nghịch cảnh để thành tài.

Sau khi hỏi dân hàng tìm hiểu vị trí hang động, cả hai từ biệt, đi vào bên trong hang động tìm kiếm.