Chương 15: Khôi Phục
Đi một lúc đã đến bên dưới hội đấu giá, tuy nhiên nơi đây lại cao chọc thẳng lên trời, không thể nào đi lên được. Chỉ thấy bên dưới là những tảng đá hình vuông, đặt chồng lên nhau, giống như cầu thang vô cùng vô tận đi thẳng lên bầu trời.
Vân khí mịt mờ giống như dải lụa bạch ôn nhu trắng nõn, khiến lối đi lên mờ ảo vô cùng. Dương Cảnh Bình thấy hơi sợ sệt, nếu lỡ may có trượt chân ngã xuống e là sẽ tan xương nát thịt.
Sư tỷ dìu Dương Cảnh Bình lên bậc thang đầu tiên, chỉ thấy nàng thần sắc vẫn ung dung tự tại, không có chút gì là đang sợ hãi cả. Không ngờ cầu thang này lại giống như một trận pháp, vừa bước lên lập tức bậc thang dưới chân trở nên sáng bừng, rồi đẩy hết tất cả về phía trước.
Càng lúc càng đi lên cao, thậm chí còn thấy làn mây như sương như khói trên đỉnh đầu. Dương Cảnh Bình vô cùng thích thú, cái cảm giác này giống lần hắn ngồi ở chiếc hộp cùng với Dương Ngọc Linh bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm vậy.
Cuối cùng đã đến nơi, ở gần mới thấy rõ sự nguy nga hùng vĩ ở đây. Những cái cột rất lớn điêu khắc bằng ngọc thạch, chọc thẳng lên tận bầu trời. Kiến trúc nơi đây giống như ngọn lửa, bức tường xây bằng loại đá màu đỏ giống đá hồng ngọc, lung linh phản quang.
Nơi đây có đến bốn tầng vô cùng to lớn, nhìn từ bên ngoài cũng tài nào thấy rõ được hết.
Bên trong tầng thứ nhất có rất đông người, khắp nơi toàn là những gian hàng, từ đan dược đến công pháp, nhìn khá giống một cái chợ hơn.
Hằng Như Sương sau khi bước vào tầng thứ nhất, liền tìm một chỗ vắng vẻ cho Dương Cảnh Bình ngồi ở đấy, còn bản thân đi xung quanh tìm kiếm. Tầng thứ nhất chỉ toàn những vật bình thường cho nên trải dài khắp nơi, toàn là pháp khí, đan dược thông thường, không có thứ cả hai đang tìm kiếm.
Bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, trên người mang nhiều vòng bạc trang sức, chậm rãi tiến đến, cười hỏi: "Vị tiểu thư xinh đẹp này không biết đến đây để mua thứ gì?"
Hằng Như Sương thấy cô gái này trên tấm áo có đeo một cái tấm huy hiệu hình ngọn lửa, xem ra là có cấp bậc cao ở nơi đây, vội đáp: "Ta đến để mua phục cốt đan, không biết nơi đây có thứ đan dược này không?"
Người phụ nữ xinh đẹp kia ngắm nhìn nàng một lượt, tỉ mỉ quan sát đánh giá, một lúc mới đáp: "Xin tự giới thiệu ta là Linh Lan. Phục cốt đan là đan dược cấp bảy, có khả năng tái tạo lại xương cốt và kinh mạch, ngoài ra còn gia tăng tu vi, e là giá thành bằng cả gia tài đấy. Không biết tiểu thư muốn mua cho ai?"
Hằng Như Sương dẫn người phụ nữ kia đến chỗ Dương Cảnh Bình lại, buồn bã nói: "Bằng hữu này vì giúp ta nên mới ra nông nỗi này, xương cốt đã gãy hết, chỉ có phục cốt đan mới có thể đi lại."
"Được rồi, mời hai vị đi theo ta."
Xem ngữ điệu này có lẽ thứ đan dược cả hai cần tìm đang ở nơi đấy. Nói xong, người phụ nữ xinh đẹp này bước lên tầng hai, Hằng Như Sương cũng vội vàng dìu Dương Cảnh Bình đi theo sau.
Không gian tầng hai quả nhiên khác hẳn so với bên dưới, hai bên toàn là những cái kệ đồ, từ đan dược đến công pháp, hầu như không gì trong thiên hạ mà nơi đây không có.
Người phụ nữ tiến sâu vào bên trong, lấy ra một cái hộp được cất giấu khá kỹ, hạ giọng hỏi: "Không biết hai vị có thứ gì tốt để thứ đổi đan dược này?"
Phục cột đan được luyện chế chủ yếu từ kỳ hoa thiên sắc vạn năm, loại hoa này thường mọc ở điều kiện khô hạn, xuất hiện ở nơi quái thú đông đúc, việc hái thứ thuốc vô cùng khó khăn, luyện chế được đan dược lại là một quá trình khác, luyện được sự (1) phải ở cấp bậc cao, đan dược luyện chế có khi mất cả mấy tuần mới thành hình, tỷ lệ thất bại rất cao, nên để có một viên đan dược cấp bảy là điều không hề dễ dàng gì.
Hằng Như Sương lấy chiếc nhẫn trong áo mà lão sư Đỗ Mạnh đưa đem ra bên ngoài. Toàn bộ linh thạch ở bên trong đều đem ra, thấy gần ba mươi khối linh thạch rực rỡ óng ánh, đầy đủ màu sắc. Xem ra Quang Lão Bắc không ngần ngại tất cả gia tài, đánh đổi để bảo vệ con của ông ta đây mà.
Người phụ nữ xinh đẹp cười lớn: "Quả nhiên ta không nhìn nhầm mà, một lần đem ra số linh thạch to thế này, quả thật là hào phóng mà. Không biết thế lực sau lưng hai vị là ai?."
Hằng Như Sương cũng không để ý, chỉ nói: "Nếu linh thạch đã đủ rồi thì Linh Lan cô nương hãy đưa đan dược cho chúng tôi."
"Không vội, hai vị có biết bất cứ đan dược nào cũng có tác dụng phụ không?"
Hằng Như Sương biến sắc, vội đáp: "Không thể nào, doan dược cấp bảy sao mà lại có tác dụng phụ được?"
"Dược liệu cấp bảy là thuốc đại bổ, tu vi hắc giai của tiểu công tử này ta e là khó thể hấp thụ được. Cảnh giới hắc giai là mới nhập môn, giống như việc cho trẻ sơ sinh uống thuốc đại bổ vậy, nếu không tiêu hóa nổi sẽ phản tác dụng."
Hằng Như Sương sửng sốt, thân hình chợt run rẩy, đệ ấy vì nàng mà trở nên tàn phế, nếu thực sự dùng đan dược mà nguy hiểm đến tính mạng, thì nàng sẽ mãi hối hận mất!
Bàn tay mềm mại của Hằng Như Sương dần nắm chặt, nàng mềm lòng nói: "Sư đệ hay là thôi đi, việc này quá nguy hiểm. Bên cạnh ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi cả đời, đừng mạo hiểm mà gây hại đến tính mạng!"
Dương Cảnh Bình thở dài, trong ánh mắt có vài phần bất cần, nhỏ giọng đáp: "Cái gì đến cũng sẽ đến thôi, sư tỷ đừng quá nhọc lòng."
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh không ngờ thiếu niên này lại quật cường như vậy, thở dài nói: "Nếu ngươi dùng đan dược này, tỉ lệ thành công sẽ không quá hai phần, ngươi vẫn cố chấp muốn dùng nó sao?"
Dương Cảnh Bình nhìn qua Hằng Như Sương, bất ngờ nói: "Nếu ta không may mất đi, tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng giúp ta được không?"
"Đệ nói gì cơ?" - Hằng Như Sương vẫn còn bất ngờ trước câu hỏi đó.
Dương Cảnh Bình nhạt nhẽo nói: "Nếu đệ c·hết đi, ta không muốn bản thân phải ở một nơi xa lạ vậy, hãy chôn đệ ở thôn Do Nha cùng với con rối trong người đệ."
Hằng Như Sương sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt: "Đệ nói ngu ngốc cái gì vậy... Không cần đan dược nữa, chúng ta cùng trở về thôi!"
Linh Lan bên cạnh bất ngờ xen vào: "Ta có một thứ đan dược có thể giúp tu vi ngươi tăng lên trong phút chốc, có thể gia tăng tỉ lệ thành công thêm hai phần. Thành công hay thất bại đều nghe theo ý trời, các vị có muốn thử không?"
"Ý đệ đã quyết, sư tỷ mong đừng can hệ vào."
Hằng Như Sương đầu óc dần trở nên trống rỗng, nếu hắn c·hết rồi thì nàng ăn nói với lão sư Đỗ Mạnh làm sao, nếu hắn c·hết rồi thì nàng ăn nói với chính bản thân mình thế nào?
Ánh mắt nàng bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nàng cúi đầu xuống dưới, nhất thời nín lặng.
"Ở bên trong này có một gian mật thất rất kín đáo, nếu công tử đã quyết thì ta sẽ đưa ngươi đi."
Dương Cảnh Bình ứng tiếng, rồi được người phụ nữ xinh đẹp này dìu đi vào bên trong, bỏ lại Hằng Như Sương như đang c·hết lặng ở đấy.
▫️▫️
▫️
Trong gian mật thất này là một căn phòng trống rỗng, không có bất cứ dụng cụ hay đồ đạc gì. Nơi đây cách âm rất tốt, thanh âm náo nhiệt bên dưới không hề lọt vào được trong đây, có thể yên tâm làm bất cứ điều gì không lo bị quấy rầy.
Người phụ nữ xinh đẹp sau khi dìu Dương Cảnh Bình vào bên trong, lo lắng nói: "Ta nhắc nhở công tử một câu, nên suy nghĩ thật kỹ trước khi dùng nó. Vị cô nương ngoài kia có lẽ rất lo cho ngươi đấy, nếu thấy khó thì thuận theo ý trời, đừng nên cưỡng cầu."
Dương Cảnh Bình biết cái gì đến thì cũng nên đến thôi, bản thân hắn không thể mãi liên lụy người khác được, thấp giọng đáp: "Cảm ơn đã nhắc nhở, xin hãy giúp ta nuốt viên đan được đó."
Người phụ nữ xinhh đẹp này cũng không để ý đến nữa, đành bỏ một viên đan dược lam quang óng ánh vào bên trong miệng hắn.
"Đây là tiến giai đan, là đan dược cấp năm. Tác dụng giúp đột phá cảnh giới nhanh chóng, tuy nhiên tác dụng phụ cũng không nhỏ, công tử hãy cố để vượt qua ải này đấy."
Viên đan dược đầu tiên dần thấm vào kinh mạch toàn thân, đan điền trở nên giao động kịch liệt. Không thấy có chút cảm giác đau nhức nào hết, còn cảm thấy dồi dào sung mãn, sắc khí đều hội tụ hết vào đan điền, cơ thể bền bỉ vô cùng. Xem ra tác dụng của tiến cấp đan quả nhiên lợi hại, như toàn bộ cảnh giới đều được gia tăng nhanh chóng.
Ngươi phụ nữ lắc đầu thở dài, đưa đan dược cuối cùng là phục cốt đan vào miệng hắn, rồi lặng lẽ rời khỏi gian mật thất.
Phục cốt đan là đan dược cấp bảy, là loại đại bổ, có thể tái tạo xương cốt và kinh mạch. Dương Cảnh Bình sau khi nuốt vào, thấy toàn thân nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo lên hết thảy, toàn thân đau đớn kịch liệt, cảm giác như vạn kiếm xuyên tâm, sống không bằng c·hết.
"A... Aa..."
Dương Cảnh Bình vốn là đứa giỏi chịu đựng, dù bị các vị sư huynh đồng môn đánh đến tàn phế hẳn vẫn chưa hé môi nửa câu, vậy mà lần này hắn la đến khang cổ họng, cơn đau dần làm tứ chi bải hoải.
"Rắc... Rắc, rắc..."
Tiếng xương cốt va loạn vào với nhau, như xương cốt toàn thân bị vặn xoắn thành nhiều góc độ, đau thấu tận xương tủy, hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Dương Cảnh Bình thấy thân thể không còn chút sức lực nào nữa, trước mắt dần trở nên tối sẫm lại. Bị cơn đau dày xé tim gan, cố gắng cầm cự được một thời gian ngắn, chỉ thấy dần trở nên mơ mơ hồ hồ, thân thể liêu xiêu rồi ngã giục xuống đất.
"Như vậy là hết sao, thật không can tâm mà!"
Dứt câu Dương Cảnh Bình lăn ra b·ất t·ỉnh, không còn nhận thức được điều gì nữa.
...
Sau khi hắn ngất đi, khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ. Sương loãng mông lung che khuất ánh nhìn, hắn như lạc giữa mê cung của một giấc mơ dài sâu thẩm.
Hắn Nghe thấy bên tai là những thanh âm quỷ khóc, những tiếng rên la của âm hồn bất tàn, làm hắn lạnh hết vai gáy.
"Ta c·hết rồi ư?"
Dương Cảnh Bình vô thức thốt lên, âm thanh vang vọng khắp màn sương khói, vẫn không một ai phản hồi.
Trong làn sương mờ ảo của cơn mơ lại xuất hiện những con quỷ, lúc ẩn lúc hiện, làm Dương Cảnh Bình sợ đến sửng sốt, toàn thân run rẩy.
Con quỷ lần này không che dấu bản thân dưới lớp sương trắng như lần trước mà hiện rõ mồn một trước mắt hắn, làm hắn toàn thân đều rùng mình kh·iếp sợ. Có đến chín con quỷ với những hình dạng khác nhau, từ quái vật đến ma quỷ, thậm chí có con giống như n·gười c·hết, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Dương Cảnh Bình mặt cắt không còn một giọt máu, không gian nơi đây giống như là một giấc mơ, nhưng sự hiện diện của con quỷ là minh chứng cho thấy đây không thể nào là giả được.
Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ miệng con quỷ: "Quỷ Vương, ngài là vật chủ của bọn ta, sinh mệnh của ngài không thể kết thúc sớm như vậy được."
Dương Cảnh Bình run rẩy, sợ hãi thốt: "Rốt cuộc tại sao những thứ đáng sợ như các ngươi lại tồn tại bên trong thân thể ta?"
"Có những chuyện tốt nhất ngài không nên tìm hiểu. Chỉ khi nào ngài đủ mạnh, thì sẽ có lời giải sớm thôi."
Con quỷ vừa dứt lời thì một luồng năng lượng vô hình đẩy Dương Cảnh Bình văng ra xa, đến khi hắn ý thức được đã thấy không gian xung quanh biến đổi.
Trước mắt dần sáng lên, thì ra hắn đã trở về với hiện thực, bên trong gian mật thất kín đáo.
Dương Cảnh Bình thấy tay chân đều lành lặn, xương cốt bị gãy như được nối lại, trong đầu hiện ra vô khối nghi vấn.
Dương Cảnh Bình liền đi đi lại lại, giờ đây hắn mới cảm nhận được đó mới thân thể của bản thân, không ngờ chỉ có di chuyển cũng làm hắn thấy hứng khởi như thế. Ngoài ra còn cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn đi, giống như bản thân đã đột phá lên vậy.
Phục cốt đan vừa có tác dụng nối lại xương cốt, lại là thứ thuốc đại bổ có thể gia tăng tu vi. Dương Cảnh Bình từ chỗ c·hết mà đột phá, đạt đến luyện khí tầng thứ ba, dược liệu cấp bảy quả nhiên không tầm thường.
Dương Cảnh Bình thấy chuyện vừa xảy ra thật là kì lạ, nhưng đó cũng là điều tốt, nên hắn cũng muốn nghĩ đến nữa, chuyển thân ảnh đi ra khỏi nơi này.
Thấy Dương Cảnh Bình từ trong gian mật thất đi ra, Hằng Như Sương kinh ngạc, vẻ mặt vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Đệ đã đi lại được rồi sao, thấy trong người có khó chịu chỗ nào không?"
Dương Cảnh Bình không ngờ sư tỷ quan tâm đến mình như vậy, thấy nàng nhìn hắn trìu mến, ánh mắt ngập niềm vui sướng. Hắn thấy sự ngọt ngào lan dần, khẽ đáp: "Đệ không chỉ đi lại được, còn cảm thấy bản thân như đã đột phá lên vậy."
Hằng Như Sương vui mừng nói: "Thật tốt khi thấy sư đệ vẫn bình an vô sự!"
Dương Cảnh Bình ngẩn ngơ giây lát, hình bóng vị sư tỷ lạnh nhạt lần đầu gặp giờ đây đã hoàn toàn tan biến.
Nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng hai, thì ra là của Linh Lan cô nương.
"Quả nhiên trời không phụ lòng người mà, không ngờ hắc giai lại có thể hấp thụ đan dược cấp bảy."
Nói đến đây người phụ nữ tiến lại gần, lấy sau áo một một vật gì đó, lại nói:" Đây là phiếu thành viên của Đấu Giá Hoả Thiên Tông, nếu sau này hai vị có quay trở lại, đều sẽ được giảm giá mười phần trăm. Xem như ít lòng thành tặng hai vị."
Hằng Như Sương tiện tay nhận lấy, đáp: "Nếu vậy chúng tôi cũng làm phiền nữa, xin cáo từ."
▫️▫️
▫️
Sắc trời đã về đêm, ánh nguyệt quang soi sáng quanh bước chân, dần bị đám mây mờ che khuất, khiến khung cảnh trở nên mờ mịt hơn.
Dương Cảnh Bình cùng Hằng Như Sương sau khi rời khỏi, thấy trời đã nhá nhem tối dần, nếu đi bộ còn lâu mới trở về thôn được. Hằng Như Sương đã mua một con ngựa của người đi đường, để thuận tiện việc đi về. Lúc đầu nàng có ý định mua hai con ngựa, nhưng khi nghe Dương Cảnh Bình không hề biết cưỡi ngựa, không còn cách nào đành để sư đệ ngồi phía sau.
Hằng Như Sương phóng ngựa tiến về phía trước, tốc độ dần trở nên nhanh hơn. Dương Cảnh Bình chỉ thấy gió thốc vào mặt, trong gió dường như lại có hương thơm ngào ngạt dịu dàng thoảng đến.
Hằng Như Sương bất ngờ, nói: "Tỷ tăng tốc đây, đệ ôm lấy eo tỷ kẻo ngã đấy."
Dương Cảnh Bình mặt trở nên đỏ bừng, thấy ngựa càng lúc càng nhanh hơn, không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo lời sư tỷ, ôm lấy eo của nàng.
Dương Cảnh Bình cảm thấy hạnh phúc thoáng qua trong giây lát, thứ cảm xúc có chút vương vấn, có chút luyến lưu này tưởng chừng chỉ xuất hiện ở những người lớn tuổi đã biết yêu, giờ đây lại hiện hữu bên trong người thiếu niên nhỏ tuổi này.
Qua một lúc đã rời khỏi Hoả Quang Thành, phía trước là rừng cây trải dài như vô. Gió thổi qua cành cây ngọn cỏ, tạo thành âm thanh xào xạc, làm nổi bật không gian yên tĩnh này.
Hằng Như Sương giang tay đón gió, mục quang nhìn ánh trăng đêm. Vẻ mỹ lệ của nàng như đóa hoa tinh khiết, được phủ sáng trong màn đêm tối này.
"Dư đệ có dự định gì tiếp theo không?" - Hằng Như Sương bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Đệ muốn chú tâm vào tu luyện, để có năng lực làm những điều mình thích."
Hằng Như Sương đáp: "Nếu gặp khó khăn trong tu luyện đệ hãy đến tìm tỷ, ta sẽ sẵn lòng giúp đệ. Mà đệ biết thực hiện điểm cống hiến ở bảng nhiệm vụ tông môn không?"
"Đó là gì vậy sư tỷ?"
"Đệ mới gia nhập tông môn chắc là không biết đến. Tam Tông không cho ai ăn không gì hết, chỉ cần có điểm cống hiến thì mới đổi được công pháp, đồ ăn, tất cả mọi thứ đều phải có điểm cống hiến mới được."
Dương Cảnh Bình lần đầu nghe đến, trước giờ những thứ đó hắn đều được lão sư cung cấp, mà hắn cũng không nghe lão sư nói về chuyện này, lại hỏi: "Điểm cống hiến phải lấy ở đâu vậy?"
Hằng Như Sương từ tốn đáp: "Đệ cần phải thực hiện nhiệm vụ được treo ở trên bảng cống hiến, sau khi hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ ghi lại điểm số. Nhiệm vụ chia làm ba độ khó, lần lượt là sơ cấp, trung cấp, cuối cùng là cao cấp. Nhiệm vụ sơ cấp là những việc không hại đến tính mạng người nhận, như lau dọn tông môn, giặt giũ quần áo cho những huynh đệ khác..."
Hằng Như Sương thở nhẹ ra, lại nói tiếp: "Nhiệm vụ trung cấp có phần khó hơn, như là giúp phục hồi kinh tế những nơi bị quái thú t·ấn c·ông, đến đó giúp người dân xây dựng lại, hoặc là bảo vệ những người di cư từ vùng đất này đến nơi khác đảm bảo tính mệnh cho bọn họ. Nhiệm vụ này có tỉ lệ c·hết không quá cao nên điểm cống hiến cũng tương đối tạm ổn."
"Cuối cùng là nhiêm vụ cao cấp cũng là thứ có tỉ lệ nguy hiểm cao nhất, như là ra chiến trường đấu với quái vật, hay tìm những con quái vật vô tình lọt vào nhà dân phải g·iết c·hết nó. Đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bên dưới còn có những dòng cảnh báo yêu cầu tu vi đạt hoàng giai hay bạch giai trở nên mới nhận được."
Dương Cảnh Bình như đã minh bạch phần nào, cảm kích đáp: "Đa tạ sư tỷ đã chỉ bảo."
▫️▫️
▫️
Một lát đã về đến thôn Do Nha, Tam Tông nằm ở sâu trong rừng, cách đó không còn xa nữa. Dương Cảnh Bình thấy cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt, hình ảnh từ nhỏ cùng tỷ tỷ dạo phố, dưới đêm cùng tỷ tỷ ngắm nhìn nguyên tố trên bầu trời, cảnh tượng như vừa mới diễn ra trước mắt.
Kí ức đau buồn lại hiện hữu về, Dương Cảnh Bình muốn quay lại thăm tỷ tỷ lần cuối, trầm giọng nói: "Đệ có chút việc, lát nữa trở về tông môn sau, sư tỷ hãy về trước đi."
Hằng Như Sương biết Dương Cảnh Bình từ nhỏ đã sinh sống ở nơi đây, có lẽ hắn muốn gặp ai đó, nàng cũng không tiện hỏi, chỉ đáp: "Vậy sư đệ nhớ bảo trọng đấy nhé."
Nói xong nàng cưỡi ngựa rời đi.
Dương Cảnh Bình nhìn bóng lưng sư tỷ đã khuất dần trong cánh rừng mờ mịt, hắn thở dài rồi lặng lẽ quay trở về nơi vốn không thuộc về mình.
Dương Cảnh Bình đã trở về, hắn trốn trong gốc cây trước nhà. Ở xa trong màn đêm tối nhìn vào thấy bên trong tỷ tỷ đang chuẩn bị cơm tối, nàng nấu cơm, vo gạo, dọn dẹp nhà cửa.
Dương Cảnh Bình đứng ở bên ngoài nhìn vào, hắn nhìn rất lâu!
Từ nhỏ ngoài tỷ tỷ thì trên đời này không có ai tốt với hắn cả, cảm giác ngọt ngào ấm áp mà tỷ tỷ che chở lần nữa lại hiện về.
Dương Cảnh Bình nhiều đêm đã nghĩ thông suốt, dù bản thân không phải đệ đệ ruột, nhưng tỷ ấy vẫn không xem hắn là người ngoài, hết mực yêu thương hắn. Tại sao lại vì một điều là giấu đi thân phận thật sự, mà hắn mà lại quay ra trách người mà hắn yêu thương nhất được!
Dương Cảnh Bình muốn chạy đến bên cạnh, ôm vào lòng tỷ tỷ, thì bất ngờ có một bóng người phụ nữ trung niên bên ngoài bước vào.
"Mẫu thân về rồi đây."
Cũng lúc đấy thân ảnh Dương Cảnh Bình đã biến mất trong màn đêm tăm tối này.